Thịnh Thế Trà Hương
Chương 196 : Thỏa mãn
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Trong lều trại tối như mực, Tạ Đình Quân gọi vài tiếng cũng không thấy có ai đáp lời.
Sau khi hai mắt hoàn toàn thích ứng với ánh sáng trong lều trại, Tạ Đình Quân lúc này mới phát hiện lều trại không có một bóng người, cũ nát, thực rõ ràng đã bị bỏ hoang.
Thấy bên trái lều trại có tháp nhỏ, Tạ Đình Quân đi qua đặt Tần Thiên lên trên đó. Tần Thiên hừ một tiếng, Tạ Đình Quân khẩn trương gọi tên của nàng, Tần Thiên hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích, không hay biết gì. Tạ Đình Quân dò xét một chút hơi thở nàng, phát hiện hô hấp nàng càng ngày càng mỏng manh, hắn biết phải mau chóng chữa thương cho nàng.
Hắn đứng dậy mở rèm cửa sổ ra, để ánh mặt trời tiến vào, thông gió thông khí. Lại tìm được trong lều trại nồi sắt bị vứt bỏ, nhớ tới cách đó không xa có con sông nhỏ, hắn cầm nồi sắt đi đến con sông nhỏ để tẩy rửa, lại múc nước trở về nhóm lửa nấu nước, để dùng chữa thương cho Tần Thiên.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hắn rửa sạch hai tay, lấy ra thuốc trị thương người luyện võ đều tùy thân mang theo. Đây đều là thuốc trị thương thượng đẳng, cầm máu tiêu độc, giữ lại mạng sống, hiệu quả trị liệu rất tốt.
Hắn dùng dao nhỏ rạch quần áo trên lưng nàng để lộ ra miệng vết thương. Lúc này miệng vết thương sưng đỏ không thể chịu nổi, quanh thân đều một mảnh xanh tím, chỉ một động tác nhỏ như vậy, lại kích thích miệng vết thương chảy máu. Hắn hai tay cầm thân tên, tên phải rút ra mới có thể chữa thương được. Nhưng hắn biết rất rõ về cung tiễn, bình thường mũi tên đều có đầu nhọn, đâm vào cơ thể thì không nói, nhưng một khi rút ra huyết nhục lẫn lộn cũng sẽ túa ra, cảm giác bị thương đau đớn này mặc dù là nam nhi khỏe mạnh cũng chịu không nổi, huống chi là một nữ tử mảnh mai như vậy?
Làm không tốt một lần này, kết cục sẽ là mất mạng.
Hai tay của hắn không nhịn được run rẩy, một hồi cầm thân tên, một hồi lại buông ra, quyết tâm cầm lấy thân tên, một lát sau lại buông ra, tới tới lui lui, do dự không quyết, trong lòng vô cùng hối hận. Sớm biết là kết quả này… Sớm biết là kết quả này thì…
Tần Thiên cũng sẽ không bị thương như vậy, Tạ Đình Quân trong lòng đau kịch liệt không thôi, nhưng hắn làm sao dự đoán được nàng lại vì hắn ta mà xả thân quên mình như vậy chứ.
“Kẻ câm điếc kia tốt như vậy sao? Đáng giá để nàng hi sinh vì hắn?” Tạ Đình Quân cúi đầu nói một câu. Tần Thiên nằm úp sấp ở đó, không hề hay biết, sự trầm mặc này giống như một lời khẳng định im lặng.
Tạ Đình Quân trong lòng khó chịu vô cùng, hai tay một lần nữa cầm thân tên, cắn răng một cái, nhẫn tâm rút ra “A!” Tần Thiên đang hôn mê bất tỉnh bởi vì này sự đau nhức này mà thảm thiết kêu ra tiếng, nàng ngẩng đầu, suy yếu mở mắt, mồ hôi đầy mặt, đầu, cổ, máu tươi từ miệng vết thương phun trào ra, Tạ Đình Quân run run bắt tay mở bình thuốc trị thương đổ vào trên vết thương của nàng, máu tươi không ngừng cùng với thuốc trị thương ẩm ướt khiến Tần Thiên cả người run rẩy.
“Chịu đựng, Tần Thiên, chịu đựng…” Tạ Đình Quân cắn răng, chỉ cảm thấy toàn thân không một chỗ nào không đau đớn, thật giống như miệng vết thương kia đang ở trên người hắn, thật giống như máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra kia là của hắn vậy.
“Chịu đựng, Tần Thiên. Xem như ta cầu xin nàng!” Hắn dùng hai tay che miệng vết thương của nàng, hắn không phải chưa từng bị thương, chưa từng thấy qua máu chảy, hắn bị trúng tên, trúng đao thương, so với vết thương này còn nghiêm trọng, còn trí mạng hơn, nhưng chưa bao giờ như lần này, hắn lại sợ hãi, lại kinh đảm giống như hiện tại.
Đợi đến lúc Tần Thiên máu từ từ ngừng chảy, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy bản thân như vừa dạo qua một vòng ở quỷ môn quan, hắn cảm thấy trên mặt khó chịu, vừa sờ lên mặt, chỉ cảm thấy ướt sũng, mình bất tri bất giác đã rơi lệ.
Tạ Đình Quân cười khổ, hắn thật không nghĩ tới, mình lại có một ngày cũng sẽ vì nữ nhân rơi lệ. Lúc này, Tần Thiên đã không còn run rẩy, một lần nữa lại lâm vào hôn mê. Tạ Đình Quân bưng nước ấm tới, giúp nàng lau mặt, lại đem vết máu trên lưng lau rửa. Sau đó cởi ngoại bào của mình ra phủ lên thân thể nàng.
Hắn hy vọng nàng có thể đối đãi với hắn giống như với Trang Tín Ngạn vậy. Bôi thuốc xong, Tần Thiên cầm quần áo mặc vào, lại hướng hắn nói lời cảm tạ, Tạ Đình Quân cười cười, tâm tình vô cùng tốt. Tần Thiên nữ nhân này, tuy rằng thông minh, có năng lực, nhưng tâm tính thuần lương, chưa đủ gian trá giảo hoạt, về điểm này, nàng thậm chí không bằng Trang Minh Hỉ. Nữ nhân như vậy vừa có thể giúp đỡ trong công việc, lại có thể hoàn toàn nắm trong tay. Quan trọng hơn là có thể khiến ta an tâm, không cần lo lắng sẽ bị nàng đứng phía sau đâm một đao.
Trang Minh Hỉ đẹp thì đẹp thật, nhưng âm hiểm, đặt tại bên cạnh lúc nào cũng phải đề phòng, xin miễn thứ cho kẻ bất tài này thôi.
Đêm đó, Tạ Đình Quân đem y bào cởi ra để Tần Thiên đắp, rồi nhường nàng nằm ngủ trên tháp, mình thì miễn cưỡng đối phó qua đêm trên ghế dài. Tần Thiên thấy hắn chu đáo như thế, dần yên tâm hơn, cũng không còn phòng bị hắn, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ được bao lâu. Tạ Đình Quân bỗng nhiên bị tiếng ngựa hí vang ngoài lều trại bừng tỉnh.
Hắc mã này đã theo hắn gần mười năm, rất có linh tính, ngày thường nó luôn im lặng, đêm nay lại khác thường như thế nhất định là có chuyện gì đó đang phát sinh!
Tạ Đình Quân nhảy dựng lên, nhảy đến cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy, không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh!
***
Bên kia, Lâm Vĩnh điều khiển xe ngựa mang theo Tạ Uyển Quân và Trang Tín Ngạn cuống quít bỏ chạy, phía sau vẫn như cũ không hề thiếu mã tặc đuổi theo. Lâm Vĩnh hoảng loạn, chỉ chốc lát, xe ngựa lại vọt vào một vách núi đen, Lâm Vĩnh không kịp ngừng xe ngựa, cứ như vậy cả người lẫn xe rơi xuống,”Bùm” một tiếng, rơi vào con sông dưới vách núi.
Mã tặc vọt tới chỗ vách núi, thấy xe ngựa đã dần dần chìm xuống đáy sông, nghĩ rằng bọn họ cũng không còn đường sống, lúc này mới lần lượt rời đi.
Lúc này, Lâm Vĩnh rơi xuống nước liền bị nước sông đẩy văng ra, sau khi hắn nổi lên mặt nước đã không còn thấy bóng dáng Tạ Uyển Quân và Trang Tín Ngạn đâu. Trang Tín Ngạn thì không nói, nhưng Tạ Uyển Quân cũng không thể có sơ sót được. Lâm Vĩnh khẩn trương, lặn xuống nước tiếp tục tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của họ.
Thái dương lạc phía sau vách núi, Tạ Uyển Quân sâu kín tỉnh dậy, phát hiện đang nằm trên tảng đá bên bờ, nàng bò lên, toàn thân đều có chút đau nhức, trên tay trên mặt đều đau đớn, dường như bị thương.
Nàng nhất thời cũng không để ý, vội nhìn xung quanh, không phát hiện Lâm Vĩnh, nhưng đã thấy Trang Tín Ngạn nằm một chỗ cách đó không xa.
Tạ Uyển Quân kinh hãi, lảo đảo chạy vội qua.
_________________