Thịnh Thế Trà Hương

Chương 197 : Cô nam quả nữ

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Tạ Uyển Quân chạy vội tới bên cạnh Trang Tín Ngạn, thấy hắn nghiêng người ghé vào tảng đá trên bờ, trên ngoại bào nguyệt sắc dính đầy vết máu, tóc dài hỗn độn, sắc mặt trắng bệch như tuyết.



“Trang công tử, Trang công tử.” Tạ Uyển Quân vuốt bờ vai của hắn, gấp đến mức nước mắt trào ra.



Trang Tín Ngạn một chút phản ứng cũng không có, Tạ Uyển Quân run run đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, thấy hắn vẫn còn hô hấp, lúc này tâm mới buông lỏng.



Nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy nơi này là vách núi đen, chung quanh thạch đá lởm chởm, không có người hay thú vật gì cả. Nàng lớn tiếng gọi to tên Lâm Vĩnh, nhưng cũng không nghe thấy ai đáp lại. Nàng ngồi bên cạnh Trang Tín Ngạn, vừa sợ vừa e ngại, càng không ngừng khóc lóc, cũng không biết khóc được bao lâu, thẳng đến lúc nàng vừa lạnh vừa đói, lúc này mới chậm rãi ngừng lại. Rơi vào đường cùng, nàng bắt đầu đứng dậy dò đường, không tìm thấy đường ra, nhưng lại tìm thấy một sơn động, cửa động ẩn rất sâu, nếu không phải nàng cố ý tìm kiếm nhất định khó có thể phát hiện. Trong sơn động có rất nhiều cỏ khô cùng củi đốt, còn có đồ để châm lửa. Hẳn là người nào đó trước kia thoát khỏi vách núi đen may mắn được cứu trợ mà để lại.



Tìm được chỗ có thể nghỉ ngơi, Tạ Uyển Quân một lần nữa trở lại bên người Trang Tín Ngạn, hắn thì bất tỉnh, nàng không thể gọi hắn dậy, đành phải kéo lê hắn tới sơn động, ven đường đá vụn ma sát lên miệng vết thương trên lưng hắn, lưu lại một vết máu thật dài, nhưng vì trời tối, Tạ Uyển Quân cũng không chú ý đến, thẳng đến khi đưa hắn vào trong sơn động, châm lửa lên, nương theo ánh lửa lúc này mới phát hiện phía sau lưng hắn huyết nhục mơ hồ.



Từ trước đến nay nàng là tiểu thư mười ngón tay không phải đụng vào bất cứ việc gì thấy tình hình như vậy vừa hoảng vừa sợ, cũng không biết bây giờ nên làm gì, dưới sự sốt ruột, đành phải trước cởi bỏ quần áo của hắn, lại dùng quần áo của hắn dấp nước ở bờ sông đem về giúp hắn tẩy miệng vết thương, hoàn toàn không nghĩ tới miệng vết thương dính nước không được đúng lúc cứu chữa sẽ nhiễm trùng sinh mủ.



Làm tốt mọi việc xong, nàng lại không biết nên làm gì. Sợ hắn lạnh, lại đem hắn nằm gần lửa hơn một chút, cảm thấy đói bụng, lấy ra khối thịt bò khô vừa rồi giúp hắn cởi quần áo tìm được, muốn cho hắn ăn một ít, nào biết hắn căn bản không nuốt vào, lại nóng vội đành từ bỏ. Sau quá mệt mỏi, liền nằm ngủ xuống đống lửa bên kia.



Buổi tối, Trang Tín Ngạn nằm ngủ gần cửa động, tuy rằng có đống lửa, nhưng từ bên ngoài thổi vào từng trận gió lạnh vẫn khiến hắn lạnh lẽo, cứ như vậy, càng làm cho miệng vết thương của hắn nhanh chóng chuyển biến xấu, nửa đêm bị sốt cao, nhưng Tạ Uyển Quân bởi vì ban ngày bị kinh hách, hơn nữa vừa rồi khuân vác Trang Tín Ngạn mất hết sức lực, nàng là một tiểu thư được nuông chiều sao có thể chịu nổi, vốn quen được người khác hầu hạ nên cũng không quan tâm những điểm này, tất nhiên chìm sâu vào giấc ngủ, hoàn toàn không để ý tới.



Cứ như vậy mãi cho đến buổi sáng, Tạ Uyển Quân thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt vô cùng xấu, lúc này mới phát hiện hắn bị sốt cao, nàng không biết mình nên làm gì, một bên lo lắng gọi tên của hắn, một bên khóc lớn, trong lòng khổ sở không thôi, chỉ cảm thấy nếu hắn cứ như vậy mà chết, nàng cũng không thiết sống nữa.



Đúng lúc này, Tạ Uyển Quân nghe tiếng gọi của Lâm Vĩnh bên ngoài, chính Lâm Vĩnh theo dòng nước tìm kiếm ven bờ mà tới. Tạ Uyển Quân mừng rỡ, vội vàng chạy ra ngoài, cùng Lâm Vĩnh hội họp.



“Tiểu thư, người không sao chứ!” Lâm Vĩnh thấy Uyển Quân quần áo tả tơi, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt tiều tụy, vội vàng hỏi.



“Ta không sao.” Tạ Uyển Quân nói.



Đang lúc Lâm Vĩnh há mồm thở phào một hơi, lại nhìn thấy Tạ Uyển Quân khóc lớn, nàng chỉ về phía sau: “Lâm Vĩnh, ngươi nhanh tới Trang công tử, Trang công tử sắp chết.”



Lâm Vĩnh xem xét thương thế của Trang Tín Ngạn, thấy hắn trên người chủ yếu có ba vết thương, đều do đao gây nên.



Một đao trên cánh tay, hai đao ở trên lưng, miệng vết thương trên lưng huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm. Lâm Vĩnh nhớ tới vừa rồi ở cửa động nhìn thấy vết màu kéo dài, không khỏi hỏi Tạ Uyển Quân: “Người kéo lê hắn vào đây sao?”



Tạ Uyển Quân cũng biết mình đã gây họa, lập tức khổ sở nói: “Ta không biết, ta không để ý nhiều như vậy.” Nước mắt ngắn dài lại trào ra.



Lâm Vĩnh nhẹ giọng thở dài, tiếp tục kiểm tra miệng vết thương, thấy miệng vết thương sưng đỏ không chịu nổi, có dấu hiệu mưng mủ, nhất thời biến sắc: “Tiểu thư, người tẩy rửa vết thương của hắn?”


Nhưng đột nhiên, hắn trong lòng nhảy nhót, ngẩng đầu nhìn, đã thấy một con sói vừa rồi bị hắn một cước đá bay vẫn chưa chết! Nó đứng lên, khóe miệng chảy máu, nó như nổi cơn điên, lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía Tần Thiên đang đứng gần nhất, nó tru lên há miệng, mục tiêu chính là cổ họng của Tần Thiên!



Tần Thiên bị này một màn dọa cho kinh ngốc, muốn chạy trốn dĩ nhiên đã không kịp, trơ mắt nhìn con sói ác lao về phía mình.



Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Tạ Đình Quân vốn mất hết sức lực đột ngột đứng lên, đem Tần Thiên đẩy ra, sói ác xông về phía hắn, Tạ Đình Quân dưới tình thế nguy cấp dùng tay trái ngăn cản, sói ác há mồm cắn vào tay hắn, đầu vẫn phát ra “Rống rống” thanh âm, mấp máy khóe miệng đem ngón tay Tạ Đình Quân hung tợn cắn chặt.



Tần Thiên bị kinh hoảng không thể động đậy!



“A” Tạ Đình Quân kêu thảm thiết liên tục, cũng không biết làm sao lại có khí lực, ôm sói ác vật xuống đất, đặt ở dưới thân, vươn tay gắt gao ngăn chận nó, tay phải dùng quyền, một bên kêu to, một bên đánh lên đầu nó, một quyền rồi lại một quyền, như đang phát điên, lao thẳng đến đánh cho đầu sói vỡ thành mảnh nhỏ, văng vãi khắp nơi, nhưng vẫn không hề ngừng lại.



“Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân, ngươi bình tĩnh một chút, sói đã chết rồi!” Dưới thanh âm không ngừng kêu gọi của Tần Thiên, Tạ Đình Quân lúc này mới đình chỉ động tác.



Hắn quay đầu, mờ mịt nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, lại nâng lên tay trái huyết nhục mơ hồ, rốt cuộc chống đỡ không được, hôn mê bất tỉnh.



***



Khi tỉnh lại, Tạ Đình Quân phát hiện mình đang nằm trong một xe ngựa. Hắn giật giật, chỉ cảm thấy toàn thân như bị tan rã, đau nhức vô cùng.



“Ngươi rốt cục đã tỉnh.” Bên tai truyền đến thanh âm của Tần Thiên.



Tạ Đình Quân nhìn qua, thấy Tần Thiên ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cùng lo lắng.



Hắn giật giật môi, lại thấy miệng khô lưỡi khô, yết hầu đau đớn như bị lửa thiêu. Tần Thiên nhìn thấy, vội vàng rót một chén nước, đút cho hắn uống.



“Đây là đoàn xe của Khải thương, chúng ta đang trên đường trở về!” Như biết hắn muốn hỏi cái gì, Tần Thiên trả lời.



Tạ Đình Quân một hơi đem trong chén nước uống cạn, lúc này mới cảm thấy thoải mái đôi chút, hắn chậm rãi ngồi dậy, dựa vào thành xe. Bởi vì không cẩn thận, tay trái lại đau đớn.



Hắn nâng tay lên nhìn, thấy tay trái đã được băng bó cẩn thận, ẩn ẩn tỏa ra mùi hương của dược.



Ngón út cùng ngón áp út không thấy đâu, ngón giữa thiếu mất một đoạn.



Tạ Đình Quân cười cười: “Rốt cuộc người tính không bằng trời tính …”