Thịnh Thế Trà Hương
Chương 256 : Phá giải
Ngày đăng: 00:25 22/04/20
Một trận gió thổi tới, từng cánh hoa quế nhỏ xinh bay qua cửa sổ, dính lên cẩm y thêu hoa văn của hai người.
Tần Thiên hai tay vòng lên cổ Trang Tín Ngạn, nhìn hắn thành thật nói: “Đương nhiên có thể. Hiện tại không phải chàng đã có thể nói nhiều điều hơn rồi sao?”
“Nhưng người khác đều nghe không hiểu.” Trang Tín Ngạn cúi đầu, con ngươi như miếng băng mỏng đã không còn thần thái ngày xưa.
Hắn luôn nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm nay ở Trà Hành, tên tiểu nhị kia không biết chữ, Hải Phú lại không ở bên cạnh, làm cho hắn không thể không nói mấy lời trao đổi, bất quá chỉ một câu ngắn ngủi, hắn nhắc đi nhắc lại 3 lần, đối phương vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
“Lão bản, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Nhìn bộ dạng đối phương lo lắng sợ hãi, lúc ấy tâm tình của hắn vô cùng khó chịu.
Vài năm nay hắn vẫn luôn cố gắng học nói, sửa phát âm, nhưng không nghe thấy là vết thương trí mệnh của hắn, vô luận hắn có bắt chước khẩu hình của Tần Thiên thế nào, luôn không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hắn từng hùng tâm bừng bừng muốn vì nàng che gió che mưa, nhưng ngay cả việc nói chuyện đơn giản như vậy cũng không được, hắn thật sự sợ vì chỗ thiếu hụt này lại gây cho nàng thương tổn.
“Không cần gấp…” Tần Thiên vuốt ve gương mặt tuấn lãng của hắn, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Còn nhiều thời gian, luyện tập nhiều hơn sẽ tốt thôi, hơn nữa…”
Nàng nhìn hắn mỉm cười: “Mặc dù chàng không thể nói chuyện thì thế nào? Ta cuối cùng sẽ ở cạnh chàng, ta sẽ làm lỗ tai của chàng, làm miệng của chàng.”
Nhìn thê tử trong lòng thê tử mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nhu tình như nước, Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy trong lòng vừa tê vừa ngứa, hắn cúi đầu xuống, tặng cho nàng một nụ hôn lửa nóng dài lâu, đến lúc hít thở không thông, lại bế nàng lên, đi về phía giường. Tần Thiên kinh hô: “Trời còn chưa tối hẳn mà.”
Trang Tín Ngạn nhìn nàng tà tà cười: “Điều này thì có gì liên quan, cùng lắm thì đến lúc trời tối hẳn chúng ta lại làm thêm một lần.”
Tần Thiên bị hắn nói như vậy, trong lúc giật mình, lưng đã chạm phải đệm giường mềm mại. Hắn áp lên người nàng, hôn nồng nhiệt không ngừng, nàng không tự kìm hãm được rên rỉ, trong mùi hương ngào ngạt của hoa quế, không ngừng mà trầm luân, trầm luân…
***
Một ngày sau, Tần Thiên mang theo Thanh Liễu cùng phiên dịch Triệu tiên sinh lại đến di quán, tìm gặp Jill Sam.
Tần Thiên vẫn cảm thấy không ổn, còn muốn chối từ, người nọ sắc mặt chợt lạnh lùng, “Tần đương gia đừng nên chống cự lại ý tốt của Tổng đốc đại nhân thì hơn, Tổng đốc đại nhân đã chờ người rất lâu, thỉnh lên kiệu đi.”
Xem trận thế này, Tần Thiên biết hôm nay không thể không đi. Nàng do dự bởi vì cảm thấy vài năm trước hắn đối với mình có ẩn tình làm cho nàng không thể an tâm. Bất quá nghĩ đến hắn vốn từ trước đến nay cũng không mất quy củ, hiện tại làm quan, càng phải tự hạn chế mới đúng. Nay đối phương đem địa vị quan viên đến áp chế nàng, nàng còn có biện pháp nào sao?
Nghĩ vậy, Tần Thiên cũng không nói thêm gì nữa, xoay người bước lên kiệu.
***
Tổng đốc phủ
Hạ nhân của Tổng đốc phủ dẫn Tần Thiên và Thanh Liễu tới đại sảnh, ngồi xuống chưa được bao lâu, Tạ Đình Quân thân mặc trường bào thường ngày màu lục xốc bức rèm che đi đến.
“Tần Thiên, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?” Tạ Đình Quân mỉm cười, mãn thất sinh huy.
Tần Thiên vội vàng đứng lên hướng về Tạ Đình Quân hành lễ: “Dân phụ Trang Tần thị thỉnh an đại nhân.”
Tạ Đình Quân đi đến bên cạnh Tần Thiên, nhẹ giọng nói: “Mọi người đều là bằng hữu cần gì mấy nghi thức xã giao này, quá khách khí rồi.”
Tần Thiên thoáng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy huyền thiết chỉ trên ba ngón tay của hắn, nàng thậm chí có thể cảm giác được trên mặt phát ra hàn khí dày đặc.
Chuyện cũ dần hiện lên trong óc, trên đại mạc, tình cảnh Tạ Đình Quân vì cứu mình mà bị sói hoang cắn đứt ba ngón tay trái như hiện ra trước mắt, lúc ấy hắn thê lương tru lên, tiếng tru giống như vẳng ở bên tai.
Trong lòng hơi hơi nóng lên, Tần Thiên không khỏi buông lỏng cảnh giác, hướng về Tạ Đình Quân cười nói: “Dân phụ còn tưởng rằng đại nhân không còn nhớ bằng hữu này nữa.”
“Trong đó có chút ẩn tình, ta không tiện nói với ngươi, bất quá ngươi phải tin tưởng, ta chưa bao giờ quên ngươi…” Thấy Tần Thiên sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, Tạ Đình Quân lập tức lại bỏ thêm một câu: “Ngươi vừa là bằng hữu vừa là đối tác mà.”