Thịnh Thế Trà Hương

Chương 257 : Cạm bẫy

Ngày đăng: 00:25 22/04/20


Song phương ngồi xuống, Tạ Đình Quân vẫy tay cho hạ nhân trong sảnh lui xuống, Tần Thiên có điều cố kỵ, kiên trì để Thanh Liễu ở lại với nàng.



Thời gian kế tiếp, hai người tùy ý hàn huyên vài câu, hỏi thăm tình hình gần đây. Tần Thiên tò mò hỏi Tạ Đình Quân như thế nào lại trở thành Tổng đốc. Tạ Đình Quân chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói câu cơ duyên xảo hợp. Thấy hắn không muốn nhiều lời, Tần Thiên cũng không nhắc lại.



Lại hỏi đến tình hình của Tạ Uyển Quân.



Sau khi Trang Tín Ngạn quyết tâm không tiếc thương tổn ân nhân cứu mạng để ngăn cản hôn ước, Tạ Uyển Quân đã bị Tạ gia đưa đến phương bắc, theo Tạ gia mai danh ẩn tích, cũng không có tin tức của nàng. Đối với Tạ Uyển Quân, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vẫn đều mang tâm sự, hy vọng nàng có thể sống tốt.



Không nghĩ tới đáp án của Tạ Đình Quân càng làm cho nàng kinh hãi.



Tạ Đình Quân mang trà lên uống một ngụm, nhàn nhàn nói: “Uyển Quân tiến cung, hiện tại đã được sắc phong thành Uyển phi.”



“Uyển phi?” Tần Thiên trợn mắt há hốc mồm.



“Ta biết các ngươi lo lắng nàng…” Tạ Đình Quân cười buông chung trà trong tay “Ngươi yên tâm, có ca ca là ta, nàng tuyệt đối sẽ không thua thiệt.”



“Thật đúng là thế sự hay thay đổi…” Tần Thiên không khỏi cảm khái, “Bất quá biết nàng hiện tại sống tốt, chúng ta cũng an tâm.”



“Sống tốt?” Tạ Đình Quân khẽ cười một tiếng, “Chỉ cần ta không ngã ngựa, nàng cũng sẽ không sao.”



Có một số việc, hắn không nói với Tần Thiên. Sau khi bị Trang Tín Ngạn cự tuyệt, Tạ Uyển Quân một lần nản lòng thoái chí, muốn cạo đầu xuất gia làm ni cô. Sau Tạ phu nhân mang theo nàng rời xa thị phi, đi đến bắc Phương bắc tĩnh dưỡng, muốn vì Tạ Uyển Quân tìm kiếm việc hôn nhân, lại luôn cao không tới thấp không thông.



Sau đó, Tạ Đình Quân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, được Tam hoàng tử coi trọng, điều hắn đến kinh thành. Dựa vào can đảm hơn người cùng tính cách tâm ngoan thủ lạt, chỉ trong ba năm ngắn ngủi lại vì Tam hoàng tử làm không ít đại sự, trợ lực Tam hoàng tử đi lên ngôi vị hoàng đế. Trong lúc đó, Tam hoàng tử vì muốn lung lạc hắn biết hắn còn có muội muội chưa gả đi, liền đem Tạ Uyển Quân phong làm sườn phi tiến vào vương phủ. Sau khi đăng cơ, liền chính thức sắc phong thành Uyển phi.



Có điều, Tam hoàng tử tuy rằng anh minh thần võ, nhưng so với Tạ Uyển Quân hơn gần ba mươi tuổi, phi tần vô số, tính cách cũng không phải là người ôn nhu săn sóc. Ở trong lòng Tạ Uyển Quân, đương kim thiên tử này căn bản không thể so sánh với Trang Tín Ngạn tuấn mỹ ôn nhu. Cho nên đối với Hoàng Thượng, Tạ Uyển Quân vẫn không có nổi nhiệt tình, chỉ lạnh lùng thản nhiên.



Lúc ban đầu, Hoàng thượng thấy nàng tuổi trẻ mỹ mạo còn cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng qua một thời gian, cũng dần thấy chán nản, trong cung còn nhiều mỹ nữ thức thời cảm kích mà ôn nhu săn sóc, nhiệt tình dào dạt, dần dần, Hoàng Thượng đối với mỹ nhân lạnh lùng này cũng mất đi hứng thú. Có điều coi trọng nàng là muội muội của Tạ Đình Quân, một tháng vẫn sẽ đến chỗ của nàng một lần.




Hai người cẩn thận vòng qua người Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân chỉ đứng nhìn bọn họ, dường như cũng không định ngăn trở, hai người vòng tới cửa, một hơi chạy thẳng ra ngoài.



Thanh âm hùng hậu của Tạ Đình Quân truyền đến từ phía sau: “Tần Thiên, ta chờ câu trả lời thuyết phục của nàng, đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu, các ngươi đã lĩnh chiếu thiếp, một mình rời đi chính là tội lớn, cũng đủ khiến Trang Tín Ngạn bị lưu đày.”



Tần Thiên trong lòng cả kinh, dưới chân cũng không ngừng chạy, nhanh chóng rời khỏi Tổng đốc phủ.



Trên đường trở về, hai chủ tớ ngồi trong xe ngựa, sắc mặt trắng bệch.



“Đại thiếu phu nhân, hiện tại nên làm gì bây giờ?” Thanh Liễu thanh âm run run.



Tần Thiên nào biết nên làm gì bây giờ? Bên tai nàng ong ong, trong lòng loạn thành một đoàn.



Sự tình sao có thể biến thành như vậy?



Đối với tình cảm của Tạ Đình Quân, tuy rằng nàng trong lòng hiểu rõ, nhưng hắn chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, đối mặt với nàng luôn nho nhã lễ độ, cho nên nàng chưa bao giờ cảm thấy bị uy hiếp. Hắn biến mất lâu như vậy, vừa xuất hiện liền đặt ra một cái bẫy, hắn ẩn nấp ở bên cạnh, trơ mắt nhìn mà nàng không biết gì cứ thế nhảy vào.



Nay nàng hãm sâu vào cạm bẫy, nàng nên làm cách nào để thoát ra đây?



Bỗng nhiên, nàng cầm tay Thanh Liễu, nói: “Thanh Liễu, lúc trở về hãy làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, chúng ta hôm nay chưa gặp Tạ Đình Quân, cũng không nghe thấy hắn nói những lời kia.”



Thanh Liễu nóng nảy: “Thiếu phu nhân muốn giấu Đại thiếu gia sao? Nhưng nếu không cho Đại thiếu gia biết, người nên làm gì bây giờ?”



Tần Thiên phiền não lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng mà, nay Tạ Đình Quân cũng không còn là thương gia không quyền không thế nữa, nếu để Tín Ngạn biết, chỉ sợ chàng khó có thể khống chế bản thân, nhưng ở đây, có ai là đối thủ của Tạ Tổng đốc? Ta không muốn chàng xảy ra việc gì.”



Thê tử bị đùa giỡn, chỉ cần là nam nhân đều khó có thể bình tĩnh, huống chi nhìn Trang Tín Ngạn ngày thường mặc dù bình thản, nhưng nàng biết, hắn là người dễ dàng bị kích động nhất. Nghe khẩu khí vừa rồi của Tạ Đình Quân, dường như tạm thời còn chưa có việc gì, nàng muốn thừa dịp cơ hội này nghĩ ra biện pháp ứng đối hết thảy.