Thịnh Thế Trà Hương
Chương 28 : Khí thế bức nhân
Ngày đăng: 00:22 22/04/20
Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều như lửa đỏ từ phía đường chân trời chậm rãi tiến nhập vào trong màn mây, giống như ngọn lửa le lói sắp tắt, mặc kệ giãy dụa như thế nào, chung quy cũng sẽ dung hòa với đêm đen.
Tranh chấp trong phòng phu nhân vẫn chưa chấm dứt. Tần Thiên cùng các nha hoàn đứng bên ngoài viện mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm truyền đến từ bên trong, có thanh âm của Đại phu nhân, có Nhị di thái thái, tuy rằng nghe không rõ, nhưng có thể cảm giác được sự kịch liệt trong đó.
Lúc này, Lam Sơn từ trong viện đi ra, đi đến bên cạnh Tần Thiên, cầm trong tay một đôi hài thêu giao vào tay Tần Thiên, nói: “Đây là hài Phương cô nương nhờ ta làm giúp, nói hài ta làm đa dạng, tuy không đẹp lắm nhưng lại rất thoải mái. Ta đang định đêm nay tới đưa cho nàng dùng, nhưng hiện tại ta không đi được, muội giúp ta đưa đến chỗ của nàng, để nàng thử xem đi vào chân có vừa không. Sau đó lúc trở về tiện thể nhắn cho ta một tiếng!” Nói xong lại nhìn nàng cười cười, xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Lúc này có lẽ chúng ta vẫn chưa thể ăn cơm được, nếu lúc ăn cơm muội còn chưa trở về, ta sẽ để phần cho muội.”
Tần Thiên cười đáp ứng, cũng không nói nhiều, tiếp nhận giầy xoay người bước đi.
Lục Vu viện của Phương cô nương cách viện Đại phu nhân không xa lắm. Đại phu nhân vì thân thế của nàng, sợ hạ nhân trong phủ bắt nạt, cố ý an bài nàng gần một chút, xem như làm chỗ dựa cho nàng, cũng là cảnh cáo đối với bọn hạ nhân.
Từ viện Đại phu nhân đi ra, dọc theo đường nhỏ rải đá đi khoảng 10 phút là đến Lục Vu viện. Trên đường đi, hoa cỏ sum suê, rừng trúc thấp thoáng, gió nhẹ phơ phất, đem lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc đến Lưu Vu viện, Tần Thiên cảm giác được có hòn đá nhỏ lọt vào trong hài.
Hài thêu ở cổ đại đi vào thật ra rất thoải mái do không bị bó khít hoàn toàn vào chân, nhưng cũng vì vậy thường dễ dàng bị mấy hòn đá nhỏ lẫn vào trong giày. Tần Thiên quay đầu thấy bốn phía không có người, không chú ý nhiều nữa, co chân nhảy đến một hòn giả thạch bên cạnh, tựa vào trên giả thạch.
Vừa cởi hài đem hòn đá bên trong bỏ ra, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến giọng nữ thanh âm nũng nịu: “Phương tỷ tỷ, phong cảnh bên này thật sự rất đẹp, mỗi lần tới tìm tỷ tán gẫu, ta đều nhịn không được muốn kéo tỷ tới bên này trò chuyện!”
Tiếp theo lại là một giọng nữ ôn nhu khác: “Nghiên Hạnh cám ơn ý tốt của Tứ tiểu thư, thường xuyên qua đây chơi giúp ta giải buồn.”
Nàng xoa hai chân, khó chịu muốn khóc.
Bỗng nhiên, một trận thanh âm nức nở truyền đến nho nhỏ, đứt quãng, mang theo ẩn nhẫn, áp lực, giống như một con thú nhỏ sau khi bị thương bất đắc dĩ mà thống khổ nức nở, lại giống như chim di trú lạc đàn đối mặt với tiền đồ mờ mịt mà rên rỉ.
Tần Thiên nghe thấy đáy lòng tràn ngập thương cảm.
Phương Nghiên Hạnh khuất nhục cùng phẫn nộ, tiếng khóc của nàng truyền đến thể hiện sự vô thố cùng bi ai của bản thân, chạm đến trái tim của Tần Thiên, chậm rãi chiếm cứ toàn bộ lồng ngực của nàng, làm cho nàng cũng bất tri bất giác đỏ hốc mắt.
Phương Nghiên Hạnh khóc thật lâu thật lâu, lâu đến khiến Tần Thiên vài lần nhịn không được muốn đi ra khuyên giải an ủi nàng, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, rốt cục cũng không dám liều lĩnh.
Đêm vẫn như mọi khi tối đen như vậy, gió vẫn như ngày thường nhẹ nhàng thổi qua, cảnh sắc vẫn như cũ xinh đẹp tuyệt trần, từng giọt nước mắt hèn mọn của Phương cô nương như bốc hơi trong không khí, biến mất tại một góc của Trang phủ, cũng biến mất trong đêm đen nặng nề.
Trừ bỏ Tần Thiên đứng gần đó, không có ai hiểu được sự đau lòng của nàng lúc này.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương cô nương cuối cùng mới ngừng khóc, chậm rãi hướng về Lục Vu viện trở về phòng.
Lúc Tần Thiên định đứng lên, mới phát hiện hai chân đã không còn cảm giác, đi thử vài bước, lòng bàn chân giống như bị kim đâm vô cùng khó chịu, nàng dừng tại chỗ xoa bóp vài cái, lúc này mới thấy đỡ hơn.
Sau đó, nàng cũng đi về phía Lục Vu viện.