Thịnh Thế Trà Hương
Chương 29 : Trời cao biển rộng
Ngày đăng: 00:22 22/04/20
Tần Thiên đi đến Lục Vu viện, báo với nha hoàn trong viện mình có việc cầu kiến, ngay sau đó có nha hoàn đưa nàng đi vào.
Diện tích Lục Vu viện không lớn lắm. Trong viện hai bên đường trồng thủy trúc, thẳng thắn tú lệ. Hành lang treo một dãy đèn lồng, lộ ra ánh sáng nhu hòa mênh mang, chiếu xạ tới mấy cây chuối rừng ở ốc tiền, đóa hoa màu đỏ ướt át kiều diễm như lửa.
Bố cục toàn viện đem lại một cảm giác lung linh huyền ảo.
Thời điểm đến gần phòng của Phương cô nương, nàng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện: “… Không bằng tỷ một dao đâm chết, miễn cho ở nơi này mất mặt xấu hổ…”
Rõ ràng là thanh âm của Phương cô nương, Tần Thiên hoảng sợ.
Nha hoàn Tú Vân vén mành thông báo một tiếng, “Cô nương, Lam Sơn cô nương ở viện Đại phu nhân phái người đưa hài tới.”
Trong phòng một trận tiếng vang, chỉ chốc lát, Phương Nghiên Hạnh thanh âm mềm nhẹ truyền đến: “Mau mời vào.”
Trong thanh âm còn mang theo một tia nghẹn ngào.
Tần Thiên đi theo Tú Vân vào nội thất, thấy Phương Nghiên Hạnh ngồi ở trước bàn tròn khắc hoa văn cúc lê, vẻ mặt u oán, hai mắt sưng đỏ. Mà đệ đệ của nàng, Phương Kiến Thụ cũng ngồi phía bên kia bàn tròn, vẻ mặt căm giận, hẳn đã biết chuyện xảy ra vừa rồi.
Tần Thiên hướng về hai người hành lễ, nói rõ mục đích nàng đến. Phương Kiến Thụ mặt không chút thay đổi, hiển nhiên cơn giận còn sót chưa tiêu tan. Phương Nghiên Hạnh vội dùng khăn thoáng che khuất mặt, ôn nhu nói một tiếng, “Vất vả cô nương, cô nương đem hài để lại đây là được rồi.”
Tần Thiên đối với cô nương nhu nhược này tràn ngập thương cảm, vừa mới nghe được câu nói tiêu cực kia, lo lắng nàng trong lòng nghĩ quẩn, muốn khuyên giải nàng hai câu, lại cảm thấy thân phận của mình không thích hợp.
Nghe nàng nhắc tới hài, Tần Thiên trong lòng chợt động, ngẩng đầu trả lời: “Lam Sơn tỷ tỷ lo lắng hài không vừa với chân cô nương, cố ý phân phó nô tỳ đưa cô nương thử qua trước rồi báo lại với nàng.” Nói xong, tiến lên ngồi xổm xuống ở bên cạnh Phương Nghiên Hạnh, giúp nàng thay hài thêu do Lam Sơn tỷ tỷ làm.
Phương Nghiên Hạnh lòng đang lạnh lẽo bởi vì những lời nói này của đệ đệ lại cảm thấy ấm áp. Nàng tựa đầu nhẹ nhàng dựa vào đôi vai còn chưa rắn chắc của đệ đệ.
Bên tai vang lên lời nói vừa rồi của tiểu nha đầu kia: “… Có đôi khi… Lui từng bước, trời cao biển rộng…”
Hai ngày sau, tại Thanh Âm viện.
Đại phu nhân nhìn Phương Nghiên Hạnh ngồi ở phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, thở dài một tiếng: “Hẳn là bọn họ đã đi tìm ngươi, bọn họ đã cùng ngươi nói những gì? Ngươi không cần lo lắng, hết thảy đã có ta làm chủ cho ngươi, ngươi là con dâu lúc lão gia còn sống đã tự mình định ước, ta tuyệt sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
Phương Nghiên Hạnh nghe xong lời này, đứng dậy trước người Đại phu nhân quỳ xuống, dập đầu. Khi ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ.
“Nghiên Hạnh cảm tạ phu nhân cho tới nay đều vô cùng chiếu cố tới hai tỷ đệ chúng ta. Nghiên Hạnh cũng biết phu nhân bởi vì Nghiên Hạnh hiện giờ lâm vào thế khó xử. Nhưng mà lúc này, Nghiên Hạnh đã suy nghĩ cẩn thận, trở thành đương gia phu nhân tất nhiên là tốt, nhưng mà Nghiên Hạnh cũng không thích hợp chiếm cứ vị trí kia. Miễn cưỡng ngồi lên, cũng sẽ không có ngày sau tốt lành gì. Cho dù bề ngoài nhìn qua có vẻ như bình thường, nhưng trong lòng cũng sẽ có ủy khuất. Đã như vậy, Nghiên Hạnh tình nguyện gả cho một người có thể thật tình đối đãi với Nghiên Hạnh, sống một cuộc đời ổn định vui vẻ. Ở trong lòng Nghiên Hạnh, phu nhân giống như mẫu thân thật sự của Nghiên Hạnh, cho nên thỉnh phu nhân làm chủ việc hôn nhân của Nghiên Hạnh, Nghiên Hạnh tuyệt không có nửa điểm oán trách.”
Đại phu nhân trong lòng đau xót, tiến lên nâng Phương Nghiên Hạnh dậy, “Hài tử ngoan, khó cho ngươi nghĩ thông suốt như vậy. Nhưng nếu thực như vậy, ngươi về sau có lẽ sẽ bị chịu nhiều điều tiếng”.
Phương Nghiên Hạnh lắc đầu, nước mắt chảy xuống: “Nghiên Hạnh không sợ, chỉ cần chính mình thoải mái, mặc kệ người khác nói như thế nào.”
“Tốt, tốt…” Đại phu nhân hốc mắt cũng đỏ, bà quay đầu, lau nước mắt, lại nhìn nàng nói: “Cũng là Trang phủ chúng ta phụ ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ chiếu cố chu toàn các ngươi một ngày, cố gắng đem hết sức lực không để người khác bắt nạt các ngươi!”
Phương Nghiên Hạnh trong lòng cảm động, tiến vào trong lòng phu nhân khóc lớn.
Sao lại không có ủy khuất? Nhưng vận mệnh đã như vậy, đành phải cắn chặt răng chịu đựng ủy khuất mà sống, nghênh đón những gian nan về sau.