Thịnh Thế Trà Hương

Chương 30 : Là phúc cũng là họa

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Việc hôn nhân của Trang phủ Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đã được quyết định như vậy.



Nhị di thái thái bắt đầu thu xếp mọi thứ cho hôn sự của Nhị thiếu gia, trong phủ khắp nơi vui sướng giăng đèn kết hoa.



Buổi tối hôm nay, Nguyệt Nương giúp đỡ Đại phu nhân tính toán sổ sách, bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Phu nhân, Nhị di thái thái muốn lấy ra năm ngàn lượng bạc để xử lý hôn sự?”



Đại phu nhân một bên tính toán, một bên không để ý lắm trả lời: “Thời điểm lúc trước khi bị dòng họ Trang thị áp bức, ta đã cùng Tú Mai ước định, Tín Xuyên tuy rằng danh phận là con của vợ kế nhưng về sau hết thảy đãi ngộ đều giống như của con trưởng. Lời đã nói ra khỏi miệng, tất nhiên phải thực hiện.”



Nguyệt Nương gật gật đầu, tình cảnh lúc trước nàng cũng biết, tuy rằng lão gia lưu lại di chúc, nhưng Trang phủ chỉ còn lại cô nhi quả phụ, dòng họ Trang thị liền liên hợp lại muốn thay thế chưởng quản Trang phủ. Đại phu nhân biết một khi để cho những người này tiến vào, cả đời tâm huyết vất vả của lão gia tất sẽ lâm vào kết cục tứ phân ngũ liệt. Tất nhiên, Đại phu nhân sẽ không ngồi không nhìn việc này phát sinh.



Đối phương vì đối kháng di chúc trong tay Đại phu nhân, ý đồ mượn sức Lý Tú Mai. Con của Lý Tú Mai Trang Tín Xuyên, tuy là con vợ kế, nhưng cũng là người thừa kế thích hợp nhất. Hơn nữa bên ngoại nhà Lý Tú Mai rất có thế lực. Đại phu nhân tuy rằng lợi hại, lại là chính thất nhưng cũng không áp chế nổi.



Sau đó Đại phu nhân đã nói chuyện với Lý Tú Mai, thuyết phục Lý Tú Mai cùng mình liên hợp chống lại dòng họ Trang thị. Nhưng Lý Tú Mai cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nhân cơ hội đưa ra rất nhiều yêu cầu bức bách Đại phu nhân đáp ứng.



Một trong những điều kiện ngày đó là hết thảy đãi ngộ của Nhị phòng đều phải giống với Đại phòng. Thứ hai là Nhị di thái thái phải có quyền chưởng quản nội viện Trang phủ. Thứ bà là nếu Nhị thiếu gia lên kế thừa vị trí gia chủ, tương lai mọi việc trong phủ Thịnh Thế sẽ do đương gia hắn chủ trì. Điều kiện thứ ba này là kết quả tất yếu. Điều thứ hai, Đại phu nhân chưởng quản Trà Hành, cũng quả thật không có tâm lực để ý tới việc của nội viện. Về phần điều thứ nhất, trong lúc nguy cấp, cũng không còn quan trọng nữa.



Nhiều năm qua, Đại phu nhân vẫn giữ lời hứa, cũng bởi vì như thế, mới khiến Nhị phòng khí thế càng ngày càng kiêu ngạo.



“Đợi đến lúc Nhị thiếu gia thành thân, chỉ sợ Nhị di thái thái sẽ có hành động gì đó!” Nguyệt Nương có chút lo lắng nói.



Nhị thiếu gia thành thân, lại có nhạc gia thế lực như vậy. Nhị di thái thái chắc chắn sẽ buộc Đại phu nhân đem vị trí đương gia giao ra.
Đại thiếu gia ngụ tại Thanh Tùng viện, ở phía đông của Trang phủ, cách sân đại phu nhân không xa lắm.



Bên cạnh Thanh Tùng viện trồng toàn cây tùng, xanh ngắt cao ngất, chung quanh trồng một ít hoa cỏ và giả thạch, phong cảnh không được như các sân viện tuyệt đẹp khác. Ngày thường người đến nơi này rất ít, cho nên càng thêm u tĩnh.



Tần Thiên cầm theo thực hộp bằng gỗ mun khắc hoa, đi qua rừng cây tùng, bước trên con đường nhỏ rải đá, được một lúc thì nhìn thấy đại môn của Thanh Tùng viện.



Đại môn khép hờ, Tần Thiên gõ cửa vài cái, một tiểu nha đầu ra mở cửa. Tần Thiên nói rõ ý đến, tiểu nha đầu liền đem nàng tiến vào trong viện.



Ở cuối sân là một tòa tiểu lâu cao hai tầng, cửa sổ chạm khắc hoa văn, hành lang đỏ thẫm. Bên trái ốc tiền là một tòa thạch lớn bằng bạch ngọc cao tới nửa người, bên phải là một gốc cây đại thụ hai người mới ôm hết, cành lá xỏa rộng như một cái ô lớn, toàn bộ sân đều bị bao phủ ở trong đó, ngăn cách nóng bức, có vẻ vô cùng mát mẻ.



Tần Thiên nghe nói qua, đây là cổ thụ ngàn năm, trong Trang phủ tổng cộng chỉ có bốn cây, đều là do lão gia thời điểm còn sống đã đi tới vùng rừng nhiệt đới phía nam đem trở về trồng trong Trang phủ, hai cây trồng ở hoa viên, một gốc cây ở trong viện Đại phu nhân, còn một gốc cây thì ở trong này!



Trang phủ tuy rằng nhìn qua không hề chói lọi rực rỡ, khó có thể phát hiện, nhưng nếu dụng tâm lưu ý, sẽ biết được đây mới là khí phái của thủ phủ tại Dương Thành.



Tần Thiên nghe nói gia cụ bằng gỗ trong Trang phủ, chất gỗ đều là thượng đẳng không gì sánh được, hơn nữa đều là “Dương điêu”, gia cụ bằng gỗ bình thường đều là âm điêu, là do lão gia trước đây sai người tạo hình nên, lại dùng dao nhỏ khắc thành tranh chữ. Nhưng mà vô luận gia cụ nào trong Trang phủ cũng đều được tự khắc, rất độc đáo, rõ ràng đã được thiết kế rất tốt. Loại công phu cùng tâm tư này, không phải phủ đệ bình thường có thể có.



Trang phủ lão gia không chuộng kim bích huy hoàng, lại yêu thích kỹ thuật khéo léo cùng tao nhã này, chắc hẳn về phương diện này này phí tổn so với trang trí kim bích huy hoàng càng khiến người khác kinh hãi hơn.



Đương nhiên, những điều này Tần Thiên đều là nghe Lam Sơn nói, bản thân nàng cũng không có loại hiểu biết thưởng thức này.