Thịnh Thế Trà Hương
Chương 31 : Thông đồng
Ngày đăng: 00:22 22/04/20
Tần Thiên hỏi qua tên nha hoàn dẫn vào, mới biết được đối phương gọi là Thanh Liễu, là nhị đẳng nha hoàn trong viện. Thanh Liễu đem nàng tiến vào đại sảnh, Tần Thiên buông thực hộp đang chuẩn bị đi, Thanh Liễu bỗng nhiên nói: “Ngươi chờ một chút, ta đã làm xong túi thơm cho Bích Ti, ngươi giúp ta mang về cho nàng được không?”
Bích Ti là nha hoàn nhị đẳng trong viện của Đại phu nhân.
Chỉ là chuyện nhỏ, Tần Thiên tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Thanh Liễu nói muốn trở về phòng lấy, nàng cũng đi theo nàng ta.
Tần Thiên theo Thanh Liễu dọc hành lang đi vào sương phòng chính giữa trong ba gian phòng nhỏ ở phía tây của Thanh Tùng viện. Thanh Liễu mời nàng ngồi, rồi xoay người tìm trong tủ, nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy đâu.
Thanh Liễu cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Có lẽ là ở trong phòng bên kia của Thải Hà…” Nàng quay đầu nói với Tần Thiên, “Ngươi chờ một chút, ta lập tức quay lại.”
Tần Thiên gật đầu đáp ứng, chờ Thanh Liễu sau khi rời khỏi, thành thành thật thật ngồi ở chỗ này chờ.
Chỉ chốc lát, một trận tiếng bước chân truyền đến, ban đầu Tần Thiên còn tưởng rằng là Thanh Liễu trở về, còn chưa kịp lên tiếng, tiếng bước chân liền dừng lại ở cửa phòng bên cạnh, tiếp theo thanh âm mở cửa, đóng cửa truyền đến, không bao lâu, Tần Thiên nghe thấy tiếng hai người nói chuyện bên kia vách tường.
Kết cấu chất gỗ của phòng khá mỏng, không gian lại không lớn, cho nên cách âm hiệu quả rất kém, có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện ở phòng bên cạnh.
Đó là một giọng nam và một giọng nữ.
Nam tử nói: “Ngày hôm qua Nhị phòng vừa đưa tiền tiêu hàng tháng, theo như quy củ, ta đưa ngươi hai lượng!”
Nữ tử nói: “Đại thiếu gia nguyệt ngân hàng tháng được phát hai mươi hai lượng, chúng ta lấy đi nhiều như vậy, về lâu dài, có thể bị Đại phu nhân phát hiện không?” Nữ tử thanh âm tràn ngập lo lắng.
Tần Thiên nghe đến đó, lập tức trừng lớn hai mắt.
Tần Thiên cả người toát ra mồ hôi lạnh, hắn nói không phải không có đạo lý.
Tần Thiên cố gắng đem hết toàn lực lắc đầu.
Hải Phú thanh âm thấp trầm: “Ngươi không muốn chết?”
Tần Thiên lại dùng sức gật đầu.
Hải Phú nhìn nàng trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Chúng ta dù sao cũng là nô tài, ta sẽ không ra tay tuyệt tình!”
Phấn y nha hoàn lên tiếng: “Hải Phú, nha đầu này nhất định sẽ nói ra.”
“Liên hương, ngươi đừng vội, ta tự có biện pháp!” Hải Phú đánh gãy lời phấn y nha hoàn, tiếp theo lại nhìn về phía Tần Thiên, “Về sau ngươi cũng gia nhập cùng chúng ta, hàng tháng chúng ta phân cho ngươi một lượng bạc, một tiểu nha hoàn như ngươi một tháng bỗng dưng được 100 quan tiền, vô duyên vô cớ được nhiều như vậy, ngươi kiếm cả đời cũng không được như thế!”
Hải Phú trên tay dùng sức, uy hiếp nói: “Ngươi có đáp ứng hay không!”
Tần Thiên hiểu được, bọn họ đây là đang ép nàng thông đồng làm bậy, nếu nàng đem việc này nói ra, bọn họ khẳng định sẽ lôi nàng chết theo. Đại phu nhân ghét nhất hạ nhân lừa gạt chủ tử, hơn nữa đối tượng lại là Đại thiếu gia, khẳng định sẽ vô cùng giận dữ! Lần trước bán đi Tiểu Mai mà mắt cũng không chớp một cái!
“Nhưng nếu nàng hiện tại đáp ứng chúng ta, xoay người lại đi nói cho phu nhân biết để lĩnh công thì làm sao bây giờ?” Thanh Liễu thực lo lắng.
Hải Phú cười lạnh: “Đến lúc đó chúng ta liền trăm miệng một lời nói là nàng muốn phá hỏng chuyện của chúng ta, áp chế chúng ta, sau đó chê chúng ta cấp bạc không nhiều, mới muốn tố giác lĩnh công! Chỉ cần phu nhân có một tia tin tưởng chúng ta, nàng sẽ không có kết cục tốt!” Nói xong lại nhìn về phía Tần Thiên: “Cho nên, tiểu nha đầu, ngươi nên thành thật, ngươi nếu đã biết chuyện của chúng ta, vốn không có con đường khác để lựa chọn! Nếu không, chúng ta liền cùng nhau xong đời! Thế nào? Ngươi có đáp ứng hay không?”