Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 13 :
Ngày đăng: 20:43 21/04/20
“Đại nhân, vỏ sò này…” Con thỏ nhãi ranh xán lại, “Ngài đã nhìn cả đêm rồi.”
Ta khép bàn tay lại, ôm gối, tựa ở góc giường. “Lúc trước ngươi còn muốn kia mà. Sớm biết như vậy ta cho ngươi luôn rồi.”
Con thỏ nhãi ranh hóp hóp miệng. “Đã vỡ thành ba rồi còn đâu.”
Ta cười nói. “Đêm đó bị áp vào ngục, đã vỡ vụn a. Hoá ra vỏ sò Oa Quốc cũng chẳng chịu nổi một kích thế này.”
Con thỏ nhãi ranh ôm tiểu hỏa cầu, nghe xong lời này càng thêm mất hứng, “Mặc kệ là vỏ sò gì, chỉ cần giẫm một cước, cũng sẽ vỡ cả thôi.”
Ta hơi nghệt ra, “Đúng vậy…”
Con thỏ nhãi ranh lui về sau một bước, tới gần Dạ trôi lững lờ cạnh đó, nói nhỏ, “Đại nhân không bình thường lắm a.”
“Ừm…”
Dạ vuốt vuốt cằm, ghé sát vào tai con thỏ nhãi ranh, nói, “Ngươi ra ngoài trước, ta cùng đại nhân nói chuyện.”
“Ngươi?” Con thỏ nhãi ranh nhướng một bên mày
“Ta làm sao chứ. Ta cũng không thể ăn thịt đại nhân. Ranh con thối tha nhà ngươi mau phắn ra ngoài.”
Con thỏ nhãi ranh bĩu môi ôm hỏa cầu đi mất.
Ta cười, “Dạ, các ngươi thì thầm cái gì đấy.”
Dạ bay đến, ngồi bên cạnh ta, “Còn không phải lo lắng đại nhân ngươi.”
“Ta làm sao cơ?”
“Đại nhân…” Dạ thò tay đùa nghịch môi ta, “Đại nhân khốn khổ vì tình nè?”
“Nực cười!”
Ta cẩn thận thu vỏ sò vào ngực, giận tái mặt nói, “Hắn đối ta không tốt, làm sao ta lại đối hắn động tình.”
“Con người ấy mà, rất hay so đo chuyện tình cảm. Là bởi vì hắn đối đãi ngươi không tốt, ngươi mới đem hắn khắc sâu như vậy, không phải sao?”
Ngón tay khều khều môi ta, ý đồ luồn vào trong, “Trái lại… Ta đối với đại nhân ngươi tốt, đại nhân ngươi lại chẳng hề để tâm.”
Ta xoay đầu đi, né tránh trò cợt nhả của hắn, “Ngươi để ta yên, ta sẽ càng thích ngươi.”
Dạ trợn to mắt, lã chã như khóc không ra tiếng, “Là bởi vì ta chỉ ở phía dưới, ngươi mới không thích ta đụng chạm…”
Bộ dạng hắn khiến ta vừa tức vừa buồn cười, một câu thôi, ta thực sự bó tay với hắn.
“Ngươi thì sao. Làm thế nào mà trở thành oán linh vậy.”
Ta ôm gối, cuộn tròn một đống, dè dặt nói, “Ta hỏi như vậy, ngươi sẽ không vui phải không. Ngươi cũng có chuyện không thoải mái, thỉnh thoảng lại nhớ đến, phải không.”
Dạ khẽ cười, “Cái này nha. Ngươi cũng biết, làm kẻ ở dưới ấy, bao giờ đau đớn nhất cũng chính là chuyện…”
Ta nhịn không được, khóe miệng co giật một cái.
m thanh của Dạ trở nên phiêu nhiên, “Ngươi đừng nhìn như ta như vậy, hồi còn sống, ta chính là hoàng tử đấy.”
Ta có chút giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn nhìn ta, đôi mắt kia long lanh đẹp đến độ nguy hiểm chết người, “Bởi vì ta đại nhân rất giống nhau đi, thế nhưng ta còn chả may bằng đại nhân, ta yêu y, y lại giết ta, còn hạ lời nguyền, khiến cho ta sau khi chuyển thế cũng không thể trốn khỏi y. Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vẫn phải làm kẻ ở dưới y…”
Khóe miệng nhịn không được lại giật một cái, “Cái kẻ ở phía trên ngươi ấy, quả thực cũng có phần… quá…”
“Đúng đó.” Dạ cười ha ha, “Sao ta có thể cho y toại nguyện chứ! Cho nên ta mới quanh quẩn nơi tro cốt của mình suốt ngàn năm, đến khi trên sổ sinh tử không còn tên ta nữa, ta mới dám dựa vào đại nhân, chạy khỏi nơi ấy…”
Nghe Dạ nói vậy, ta bỗng nhiên hơi hơi cảm động, nhìn mái tóc tuyệt đẹp của hắn, lại nghĩ thầm, nếu tiểu súc sinh kia cũng xõa tung như thế, hẳn là cũng đẹp như vậy nhỉ. Vì thế liền vươn tay, nhịn không được muốn xoa xoa đầu hắn, kết quả lúc giơ tay đến trước mặt hắn rồi, mới nhớ ra thể nào cũng sẽ xuyên qua.
Thế là tay ta dừng khựng giữa không trung, đang định thu hồi thì Dạ đã ngửa đầu chuẩn xác ngậm luôn ngón tay ta vào miệng.
“Ngươi nhất định phải dùng phương thức này hấp thu tử khí sao.”
“Đại nhân muốn cùng ta tiếp xúc thân mật hơn à?”
“…” Sắc mặt của ta hẳn là rất khó coi, đành phải chờ hắn liếm chán chê, mới nhanh chóng rút ngón tay về, đồng thời nghiến răng nghiến lợi dưới đáy lòng âm thầm phát thệ, từ rày trở đi không bao giờ được thò tay về phía Dạ nữa.
“Người kia… Y chuyển thế rồi ư?”
“Ừ.” Dạ liếm liếm khóe miệng, mỉm cười.
Hắn… không yêu nghiệt như vậy thì không được hay sao…
Ta quay đầu đi chỗ khác, cảm thấy trống ngực khẽ đập. “Ngươi gặp y chưa? Y còn nhớ ra ngươi không?”
“Thiếu Nguyệt nghe nói, mấy năm trước Hồi Hột quốc từng xuất hiện một vị nghệ nhân có khả năng tính toán kinh người, đã chế tác một cái thất tinh liên chuyển bàn5 hoàn mỹ, quỹ đạo các vì sao trên đó đều phi thường tinh chuẩn, đáng tiếc sau khi ông ta mất, thất tinh liên chuyển bàn nọ bởi vì chất liệu tinh quý, ba năm trước đây đã bị quốc vương Hồi Hột dâng tiến cho Đại Đường. Thiếu Nguyệt đã lật tìm không ít tư liệu, còn mấy lần bái phỏng nơi sứ giả Hồi Hột lưu trú, mới xác định được chuyện này.”
“Thất tinh liên chuyển… ngươi nói đó, chính là cái mô hình mã não xanh làm khung, minh châu làm sao à?”
“Đúng vậy.”
Ta xót ruột nói, “Từ đại nhân tới thật là đúng lúc, Thanh Hòa vốn dự định dùng nó làm hạ lễ dâng bệ hạ. Tinh bàn đó không có ở đây, vừa nãy đã bị ta bưng sang bên kia rồi. Ngươi đi theo ta.”
“Đa tạ đại nhân!”
“Có phải cái này không?”
Từ Thiếu Nguyệt xoay xoay tinh bàn bảy tầng, tỉ mỉ phân biệt từng vị trí khảm dạ minh châu, sau cùng kinh hỉ nói, “Đúng là cái này! Đa tạ đại nhân!”
Ta âm thầm thở dài.
Công văn trong ngực, cũng chỉ có thể chọn lại cho hoàng đệ món khác mà thôi.
“Ai?”
Từ Thiếu Nguyệt đột nhiên thắc mắc, “Sao lại thiếu tử vi tinh?”
Ta nhìn nơi y chỉ, chính là viên ngọc mới nãy phát ra tử quang, chỉ có điều bây giờ nơi đó chỉ còn một lỗ trống, dạ minh châu đã không cánh mà bay.
Sao có thể chứ? Ta vừa mới nhìn thấy xong cơ mà.
“Thực sự là quá đáng tiếc.” Từ Thiếu Nguyệt ôm lấy tinh bàn. Hơi ủ rũ, “Nghe nói toán giả này chết trong chiến loạn, khả năng là khi đó đã bị tổn hại rồi.”
Y đã nói thế, ta cũng chẳng xen mồm.
Rút cuộc y ra cửa. Trước khi đi lại cảm tạ một hồi.
“Đại nhân, trà đun xong… Ai? Đại nhân người làm gì thế này?”
Từ Thiếu Nguyệt đi chưa bao lâu, Tiểu Mai vừa vặn bưng trà bước vào, mới mở cửa ra, đã thấy ta đang chổng mông quỳ rạp trên mặt đất.
“Không có việc gì không có việc gì, rơi mất viên ngọc, ta tìm thử một chút.” Ta sờ sang bên này, cũng không có.
“Vậy ta gọi nha đầu đến…”
“Không cần không cần, để trà ở đấy, ngươi mau đi đi.”
“Vâng.”
Có tiếng đóng cửa.
Ta lại sờ bên phải, kỳ quái, có thể rơi đi đâu nhỉ.
“Đại nhân đang tìm gì thế?”
Có người chọt chọt cái mông ta
Ta tức mình quay đầu lại, nhưng chỉ khắc sau đã kinh ngạc đến ngây người.
Một thiếu niên tóc tím mắt tím, không biết chui từ đâu ra, đang chống eo, cúi đầu, cười mờ ám nhìn ta mà nói.
“Ta giúp ngươi tìm nha.”
…………………………………………………………………………
1. Tử kim quan (紫金冠): còn gọi là Thái tử khôi, mũ trụ chụp trên đỉnh đầu mấy vị từ Thái tử, vương tôn cho đến tướng soái trẻ tuổi. Trông thế nào à? Đại khái là giống cái trên đầu Tề Thiên Đại Thánh ấy =))
2. Vui quên nước Thục (乐不思蜀 – Lạc bất tư Thục): Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Ngụy. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa’
3. Thất tinh dạ bàn: đĩa mô hình bảy ngôi Bắc Đẩu trên bầu trời đêm.
4. Tinh bàn: khay/mâm/đĩa mô phỏng quỹ đạo các ngôi sao. Tinh nghi: dụng cụ quan trắc sao.
5. Thất tinh liên chuyển bàn: bàn xoay mô hình bảy ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu.
* Câu này hẳn là “tâm sự” của tác giả. Bỗng nhiên ta thấy hơi nghi nghi, không biết cái đám ngày tháng từ chapter 4 tới giờ diễn tả thời gian trong truyện hay đánh dấu nhật ký của YY Thủy Nguyệt nữa. Vì ở trên đề là 31 tháng 12, mà phía dưới lại nói ngày mốt là trừ tịch. m lịch cũng làm quái gì có ngày 31-12 đâu, chỉ có 30 tháng Chạp thôi.
Update 26/10: đã phát hiện ra sai lầm lớn, chữ canh trong tất cả mấy dòng ngày tháng ấy phải hiểu là canh tân (thêm mới), chứ hổng có phải canh giờ. Ta không biết đâu, tự dưng lại viết canh 2 với chả canh 3 làm gì. Mà sao ta ngu thế cơ chứ, suy diễn theo quán tính nó tai hại thế đấy! Oa hu hu hu hu…, lại phải ngồi mò mẫm mà sửa hu hu hu hu…
Sẵn đây cũng nói luôn một điểm phi logic nữa, đấy là chapter 7, rõ ràng là TH đưa mặc ngọc chẩm vào cung trước, sau đó mới nhận bách hòa hương rồi bị NV tóm cổ đi chơi cờ, thế mà cả hai chapter 11 và 12 đều khẳng định TH vào cung, nhận bách hòa hương, cùng NV chơi cờ, rồi mới dâng mặc ngọc chẩm cho HT. Tác giả viết vậy thì ta để vậy, chứ ta đỏ mắt cái bug này lắm!
** Nếu câu này mô tả tâm trạng tác giả thì ta đoán nghĩa là ngượng ghê, hoặc là đang cụt ý XD