Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 14 :
Ngày đăng: 20:43 21/04/20
“Oa a.”
Ta bị thiếu niên xuất hiện thình lình dọa nhảy dựng, cả người rung chuyển, sau cùng là nện thẳng cái mông về đất mẹ.
Thiếu niên chớp chớp đôi con ngươi tím sẫm, lục ra từ trong lòng một vật gì đó phát quang, dí sát vào dưới mũi ta, “Đại nhân tìm thứ này à?”
Chính là viên dạ minh châu bằng cỡ móng tay.
Ta dè dặt tiếp nhận, nuốt nước miếng một cái, nói, “Ngươi là dạ minh châu này biến thành có phải không? Ngươi là yêu, hay là mị?”
Thiếu niên khẽ giật mình, biểu tình rất mất tự nhiên, tựa hồ có phần không vui, nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, “Ta chỉ vừa nhặt được mà thôi.”
Dạ minh châu trên đầu ngón tay ta bắt đầu phát ra tử quang nhàn nhạt.
“Hạt châu này được khảm ở vị trí tử vi tinh, cho nên chỉ khi nào được người có long khí thuần khiết nhất chạm vào mới có thể phát ra ánh sáng tử sắc.”
Thiếu niên vừa nói vừa co gối ngồi xuống cạnh ta, khoảng cách gần như vậy, ta mới chú ý tới trên trán của y còn có ba đường hoa văn hình giọt mưa.
Phải nói lần đầu tiên đụng phải San Hô, ta sợ đến phát bệnh, lần thứ hai tông phải Dạ, ta cả kinh hôn mê, như vậy lần này lần thứ ba, ta đối với thiếu niên chẳng lớn hơn con thỏ nhãi ranh bao nhiêu trước mắt không hề sợ hãi, thậm chí dường như đã quen với cái loại, cái loại cảm giác dị thường này mất tiêu rồi.
Ta không kìm nổi tỉ mỉ quan sát y, hỏi.
“Hình như các ngươi đều thấy được long khí trên người ta.”
“Cũng không phải tất cả, nhưng ta rất hiếu kỳ về đại nhân, đế vương có thể trông thấy ta, đại nhân chính người thứ nhất.”
Lời này của y có ý gì.
Thiếu niên tóc tím đưa tay qua cầm minh châu về, ve vuốt giữa những ngón tay, móng tay y, nghiễm nhiên cũng là màu tím nhạt, “Tử vi tinh là đế vương tinh, trải bao triều đại, ta đều là người thủ hộ đế vương. Ta vừa rồi mới nhận được thiên mệnh, vừa ly khai hoàng cung, liền đến tìm đại nhân ngươi ngay lập tức.”
Sắc mặt ta kịch biến, “Ngươi nói cái gì?”
Thiếu niên mỉm cười, “Ta là Tử vi tinh quân, chỉ thủ hộ bên người đế vương, đương kim bệ hạ đã mất đi thiên mệnh, không bao lâu sau, ngươi chính là tân đế.”
………..
Ta không nhớ được ta làm thế nào chạy ra tư khố. Đến tận khi đụng vào người hầu ở cửa đại đường, đầu óc ta vẫn trống rỗng như cũ, chỉ có lời của thiếu niên kia không ngừng vang vọng.
… Đương kim hoàng đế đã mất đi thiên mệnh…
“Không thể nào, không thể nào!”
Ta xông thẳng về tẩm điện, khóa cửa lại, tiếp đó một cước đá đổ chậu than. Than củi đỏ rực lập tức thiêu một lỗ đen ngòm trên tấm thảm Ba Tư.
“Đại nhân?” Tử Du đuổi theo, lo lắng gõ cửa.
“Tử Du! Để ta yên một chút…”
Ta ngửa mặt ngã ra giường, cảm giác cả người vô lực.
Ngoài cửa hồi lâu sau mới nói, “… Vâng.”
“Làm sao vậy?”
Dạ bay vào, thu hồi vẻ mặt cười cợt, bay tới bên cạnh, ngồi xuống mép giường, xoa xoa mặt ta, “Đứa nào to gan, dám chọc Quý đại nhân bọn ta hồn bay phách lạc thế này.”
“Dạ…”
Ta cảm thấy yếu ớt lạ thường, đặc biệt muốn cầm tay hắn, thế nhưng vừa đụng một cái, đã xuyên qua.
Dạ ngẩn ra, tức thì trở tay tay nắm chặt tay ta, tiếp theo thân mình thuận thế ngả vào người ta, nhẹ nhàng tựa đầu lên ***g ngực ta. Nhẹ giọng nói, “Ngươi không thể chạm ta, ta chạm vào ngươi, cũng như nhau cả, có điều gì khó chịu đừng kìm nén với ta.”
Nơi bị hắn chạm vào lạnh buốt đến tận xương, nhưng lại khiến cho ta an lòng.
“Dạ… Mất đi thiên mệnh… là có ý gì chứ…”
Dạ nói, “Ừm? Cái này khó nói chắc.”
“Vậy tại sao lại mất đi thiên mệnh chứ.”
“Cái này cũng rất khó nói.”
Dạ im lặng một hồi, rồi nói, “Tựa như ta, nếu không phải năm xưa làm rất nhiều chuyện sai làm, ta vốn phải trở thành một thế hệ vua hiền. Nhất thống thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân, đây là thiên mệnh trời giao cho kẻ làm hoàng tử.”
“Ừ.” Con thỏ nhãi ranh phát hiện hồng bao của mình căng lên cồm cộm. Xé một góc, lôi từ bên trong ra một cái vỏ sò.
Con thỏ nhãi ranh giật mình, vội vàng mở vỏ sò ra, kết quả bên trong không phải là hoa văn màu sắc tinh xảo, mà là một vũng dầu hoa hồng giá rẻ…
Ta nhìn sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, không khỏi lúng túng nói, “Lần trước thấy ngươi thích vỏ sò này, thì vẫn muốn cho ngươi đeo một cái. Nhưng mà dạo này bận bịu, cũng không rảnh lúc nào đến chợ đông. Bèn…”
Tiểu Mai ghé vào tai Tử Du nói nhỏ, “Tinh phẩm Oa Quốc ở chợ đông, cái nào cũng phải trên trăm lượng bạc, cái của đại nhân hình như là hàng rong bán chợ đêm, cũng chỉ tốn có mấy đồng…”
“Khụ khụ!” Ta nhìn Tiểu Mai hằm hằm, ngươi không cần son phấn nữa phải không.
Tiểu Mai ngậm mồm câm miệng, còn hướng về phía ta le lưỡi.
“Đa tạ đại nhân.” Con thỏ nhãi ranh đột nhiên vô cùng vui vẻ khép lại vỏ sò, cất vào trong ngực, “Ta nhất định sẽ gìn giữ cần thận, gìn giữ suốt đời.”
Đứa… Đứa nhỏ này…
Ăn xong sủi cảo.
Con thỏ nhãi ranh đi cho tiểu hỏa cầu ăn.
Buổi tối ta còn phải chạy đến hoàng cung. Mất một hồi để chuẩn bị xong hạ lễ.
Tranh thủ hiện giờ buổi trưa buồn ngủ, lại tương đối thanh nhàn, ta không khoái đại đường bên ngoài ồn ào ầm ĩ, bèn trốn đi tẩm điện ngủ bù.
Kết quả vừa mới vào phòng, một luồng hơi lạnh liền đập ngay vào mặt.
Dạ xuyên thẳng qua ta, tiếp đó từ phía sau ra sức ghì chặt cổ ta, treo lủng lẳng trên lưng ta.
“Đại nhân! Hồng bao của ta đâu!”
“Khụ khụ…”
“Hồng bao!”
“Ngươi buông tay trước đã.”
“Hồng bao! Hồng bao! Hồng bao! Hồng bao! Hồng bao!”
“Cho! Cho! Ta sắp bị ngươi ghì chết rồi!”
Dạ đột ngột buông tay, cả đầu ta cắm thẳng xuống, đập bụp cái mũi vào giường.
Còn chưa kịp trở mình, lại cảm thấy một áp lực lạnh buốt, không sao động đậy, lại bị hắn giở trò quỷ áp thân rồi!
“Đại nhân, đây là ngươi không đúng.”
Một tay Dạ thuần thục ấn chặt eo ta, tay kia tìm cách dùng ngón tay thọc vào miệng ta.
“Chỉ vì ta ở dưới, đại nhân mới không cho ta hồng bao sao.”
“Ngươi là quỷ, đến thân xác còn chả có, ta biết cho ngươi thế nào a… Ưm!”
Ngón tay hắn đã xọc được vào, đầu lưỡi ta bị hắn đùa nghịch, nhất thời nói không ra lời.
“Ngươi bị ngu à, đốt cho ta chẳng phải là xong.”
Dạ phi thường mất hứng nói, “Chẳng lẽ ta phải biến thành kẻ phía trên, rồi đại nhân mới nhớ được ta sao.”
Nghe xong lời này, ta lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh. Lại cảm thấy tay hắn bắt đầu không còn quy củ.
Ta kinh hoàng giãy dụa, nhưng chỉ phát ra tiếng rên rỉ “ưm ưm”.
………………………………………………………………………
1. Xuân thu đại mộng: mơ mộng hão huyền, mộng tưởng hoang đường, phi thực tế. Thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhiều kẻ ôm mộng bá chủ, dốc sức nhiều năm song vẫn không đạt được, cuối cùng chỉ như một giấc mộng dài không bao giờ thành hiện thực.
2. Môn thần: ở đây là chỉ tranh hộ pháp dán trên cánh cửa.
3. Thời xưa, một đêm dược chia làm năm canh: canh một – giờ tuất, từ 19 đến 21 giờ; canh hai – giờ hợi, từ 21 đến 23 giờ; canh ba – giờ tý, từ 23 đến 1 giờ; canh tư – giờ sửu, từ 1 đến 3 giờ sáng và canh năm – giờ dần, từ 3 đến 5 giờ sáng.
4. Hồng bao: phong bao đỏ, ở đây là chỉ tiền lì xì. Bình thường, phạm vi ứng dụng của hồng bao rất rộng, ngày tết là tiền lì xì; đám cưới, khai trương là tiền mừng; còn nhiều trường hợp là tiền thưởng,… nên ta giữ nguyên từ này.