Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 15 :

Ngày đăng: 20:43 21/04/20


“Ngươi buông ta ra!”



“Đại nhân không vui à?” Dạ cúi đầu ghé sát vào sau tai ta, bất mãn nói, “Bắt một kẻ chuyên ở dưới như ta phải đè ngươi, ta cũng đâu có vui vẻ gì.”



Ta cười lớn một tiếng, “Vậy đến lượt ta đè ngươi.”



Dạ cười, buông ta ra, trôi sang bên cạnh, “Ngươi không thể chạm vào ta… Chỉ có thể là ta đè ngươi thôi.”



Ta vội vàng bò dậy, kéo chặt vạt áo, kinh hồn chưa định mà co lại một góc giường.



“Hồng bao muốn cái gì.”



Dạ bĩu môi, “Cái ta tức chính là cái này. Căn bản ngươi chả biết ta muốn điều gì hết.”



Dứt lời nâng tay áo, làm bộ lau nước mắt, “Đại nhân nhẫn tâm, chẳng để ý ta một chút nào.”



Điệu bộ của hắn khiến cho ta dở khóc dở cười, “Ngươi giống oán linh chỗ nào chứ, đây phải là oán phụ…”



Dạ nhìn ta, liếm xuống khóe miệng một cách đặc sệt yêu nghiệt, ta kinh diễm phát run, lập tức nổi sạch da gà.



“Ai nha. Thì ra là có niềm vui mới. Hèn chi ngươi ứ thương ta rồi.”



Dạ bay tới, ngồi xuống cạnh ta, duỗi tay điểm điểm tử minh châu ta đeo trước ngực.



Tử minh châu phát ra một luồng tử quang, dạ rút vèo tay về. Líu lưỡi nói, “Dĩ nhiên có tiên khí.”



Ta sờ sờ minh châu, “Từ sau khi gặp con thỏ nhãi ranh, ta toàn gặp phải mấy… thứ kỳ quái.”



“Trước đó cũng từng gặp đấy thôi.” Dạ lại bắt đầu bay tới bay lui trong phòng, “Chỉ là đại nhân chưa từng hoài nghi chúng không phải người… Tỷ như con bé Tiểu Thúy vừa tới phụ bếp ở hậu viện…”



Ta kinh hãi, “Cô ta không phải người sao!”



“Đại nhân à, cô ta đã ngỏm được mấy trăm năm rồi.”



“Sao có thể chứ, chẳng phải đại môn đã thỉnh Quan m…”



“Cô ta không thể vào lối cửa sau à.”



“…” Ta cấm khẩu hoàn toàn



“Đại nhân đừng lo, linh nhãn này là trời cao ban cho đại nhân đấy, phúc khí ấy tu mấy đời cũng chả được đâu.”



Phúc cái đầu, ta lại thấy ta càng ngày càng xui xẻo.



………..



Cứ lăn qua lăn lại kiểu vậy, ta rề rà mất một canh giờ mới tiến cung.



Hoàng đệ dẫn theo chúng thần đã tế thiên cầu phúc xong, thành ra ta vắng mặt.



“Sao giờ mới đến.”



Ngự Vương kéo ta, nhíu mày nói. “Năm mới tế thiên mà lại vắng mặt, tể tướng và lão thái phó đều mất hứng, bây giờ gặp mặt nhất định trách mắng ngươi, nửa canh giờ sau vãn yến tổ chức ở chính điện Đại Minh cung, ngươi đừng tới ngự hoa viên, trước tiên tránh đi một lúc đã.”



“Được. Ta đi gặp hắn trước.”



Ngự Vương đột nhiên xiết chặt tay ta, ngay sau đó lại mặt không chút biểu cảm buông ra, “Y vừa hạ tế đàn, hẳn đang nghỉ ngơi ở Thiên điện.”



“Đa tạ Tam hoàng đệ.” Ta ngửa đầu hôn đánh bẹp một cái lên mặt hắn. Tiểu súc sinh lại cao lên rồi.



“Hừ.” Ngự Vương nâng tay áo ra sức chùi mặt.



………..



“Khục khục…”



Ta đẩy cửa đại môn tẩm điện, đúng lúc nghe được tiếng hoàng đệ ho khan. Tâm trạng tức thì căng thẳng, câu nói mất đi thiên mệnh của Tử Vi cũng lập tức tràn ngập nghẹn lòng.



Càng khiến ta lo lắng chính là, hoàng đệ nửa nằm không nói, bên người còn có cả Tống thái y ở Thượng Dược Cục.



“Ha. Trẫm biết ngay mà, dám không thông báo đã xông vào tẩm điện của trẫm, ngoại trừ Tam hoàng đệ thì chỉ có Thanh Hòa ngươi thôi.”



Ta nhào tới. Khẩn trương cầm tay hoàng đệ, “Tống thái y! Hoàng thượng còn có khó chịu!”



“Hồi bẩm Quý đại nhân, bệ hạ chỉ là lúc vừa rồi tế thiên bị lạnh chút ít, ho vài tiếng mà thôi, thần khai một thang nhuận hầu thanh phế, đã dặn dò đem sắc rồi.”



Ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Làm thế nào lại cảm lạnh được, cung tỳ đều làm cái gì thế!”



“Quý đại nhân bớt giận!” Hai cung nữ đứng gần bên lập tức quỳ rạp xuống đất.



Hoàng đệ kéo kéo tay ta, cười tủm tỉm nói, “Thanh Hòa đừng mắng tỷ tỷ.”
Yến hội, thích khách, cảnh cáo của Tử Vi.



Hai mắt ta khô rát, tức thì lệ rơi đầy mặt. “Ta đã chết, ta đã chết, vậy là ta đã chết.”



“Đại nhân?” Dạ vội vàng bay qua, nắm tay ta lắc lắc, “Đại nhân ngươi đừng có khóc nha.”



“Hu hu hu… Vậy là ta đã chết… Hu hu hu…”



Nói chết là chết luôn, thế này cũng quá là nhanh, hoàng đệ, con thỏ nhãi ranh, Tử Du, Tiểu Mai… Còn có tiểu súc sinh kia… Ta đều không thể gặp lại nữa, đều không thể đụng chạm nữa rồi…



“Này ngươi đừng có khóc mà.”



Chết cả rồi còn không được khóc, nội tâm ta bi thương đến nghẹn uất, đặt phịch mông ngồi bệt dưới đất. Bắt đầu gào khóc om sòm.



Lúc này có hai thiếu niên tuấn tú bay tới, mỗi kẻ cầm lên một sợi xích.



“Quý Thanh Hòa, dương thọ đã hết, theo chúng ta đi thôi.”



“Đi cái gì mà đi!”



Dạ vội che trước người ta, giận dữ chống nạnh chỉ tay, hung thần ác sát, “Ta dẫn hắn đi đấy. Hai tên quỷ sai cấp thấp các ngươi, có gan đưa hắn đi thử xem!!”



Một thiếu niên trong bọn cả kinh nói, “Oán linh, còn là ngàn năm nữa, sư huynh, chúng ta đấu không lại nó, không bằng để nó đi đi.”



Kẻ kia nói, “Như vậy sao được.”



Dạ đạp một cước vào đầu gối thiếu niên kia, hung ác nói, “Được chưa!”



Thiếu niên ngã xuống đất, xoa xoa cái mông, tức thì nước mắt lưng tròng, nói, “Được được được.”



Dạ kéo ta còn đang khóc lóc om sòm dậy, bay lên, bay tới đầu cầu, mới từ trong lòng lấy ra một vật, ném cho hai tên tiểu quỷ sai, “Đây là công văn của Tử Vi tinh quân. Kiếp nạn này Quý Thanh Hòa không đến mức phải chết.”



Ta còn đang khóc, khóc khóc khóc, mới phát hiện bản thân đã được Dạ bế lên, đang bay dọc theo một con đường phát ra bạch quang. Hai bên đường tối om như mực, phía trước là ánh sáng, xa xa phía sau là cầu Nại Hà bị chúng ta bỏ lại sau lưng



“Dạ?” Ta khụt khịt mũi. “Ngươi đưa ta đi đâu vậy.”



Dạ cúi đầu, bất ngờ lộ ra nụ cười mờ ám, “Ngươi chờ đi, trở về ta sẽ kể cho đám con thỏ nhãi ranh, nói ngươi ở trên cầu Nại Hà sợ tới mức khóc ra nước mũi tiểu ra quần. Ngươi chờ đi chờ đi, a ha ha ha ha!”



Trở về…



Ta nhất thời mừng rỡ, mừng xong, lập tức nổi giận.



“Ai tiểu ra quần hả!”



“Ít nhất là nước mũi bay tứ tung… A a ghê chết đi, ngươi cọ hết vào quần áo ta rồi!”



Ta vội vàng đưa tay lau nước mũi, lúng túng nói, “Làm bẩn y phục của ngươi rồi.”



Dạ đột nhiên ngẩn ra, sau đó cười nhợt nhạt, “Không sao.”



Nụ cười này, ta lại thấy rất rõ ràng.



So với ta còn hồ ly tinh hơn.



“Dạ.”



“Ừ?”



“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, ngươi nói… Có thể nào chúng ta đã quen nhau từ kiếp trước.”



“Không thể nào.”



Dạ yêu nghiệt cười, nhẹ nhàng nói, “Ta mới không cần nhớ được ngươi…”



……………………………………………………………………..



1. Từ thạch: đá từ => nam châm



2. Nghê Thường vũ y (xiêm y dệt bằng lông chim màu sắc rực rỡ như cầu vồng) là tên một điệu múa cổ. Tương truyền (sách Dị Văn Lục), nhân một đêm Trung thu, Đường Minh Hoàng (tức Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, 685-762) được một đạo sĩ làm phép đưa lên cung trăng. Tại đây, ông ta được xem các tiên nữ múa một điệu múa đẹp mê hồn. Sau khi trở về, Đường Minh Hoàng dựa theo trí nhớ đã chế ra điệu Nghê Thường vũ y cho các cung nữ múa hát.



Còn cuốn Ðường Thư ghi lại có phần thực tế hơn: Ðường Minh Hoàng mơ lên chơi Nguyệt điện, thấy các tiên nữ mặc áo cánh chim, xiêm y ngũ sắc, múa bài Tây Thiên điệu khúc. Cùng lúc đó, Tiết độ sứ Tây Lương (ngày nay là Cam Túc) Trương Kính Thuật dâng tiến một đoàn vũ nữ với điệu múa Bà la môn, Ðường Minh Hoàng thấy cả hai có nhiều phần tương tự, bèn truyền cho sửa sang và kết hợp hai điệu múa thành một, gọi là khúc Nghê Thường vũ y.



Căn cứ vào các tài liệu sử học và nghiên cứu khảo cổ học, người ta cho rằng Nghê Thường vũ y là một vũ khúc Ấn Ðộ truyền sang Trung Quốc qua “con đường tơ lụa”, khi đến Trung Quốc đã được cải biến thêm cho phù hợp.



3. Thước: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng khoảng 1/3 mét.



4. Cầu Nại Hà: tương truyền, linh hồn khi xuống địa phủ đều phải bước trên một cây cầu mỏng mảnh bắc ngang dòng Vong Xuyên (sông Quên) bí hiểm cuồn cuộn. Các quỷ hồn hỏi nhau “Nại hà?” – làm sao (để qua), do đó cây cầu được gọi tên là cầu Nại Hà.



5. Nhược thủy: cổ nhân dùng từ “nhược thủy” – nước yếu không thể chở thuyền – để chỉ những sông ngòi nước cạn, tàu thuyền không thể lưu thông. Dần dà, văn học cổ trung đại sử dụng “nhược thủy” như một đại từ phiếm chỉ những dòng nước xa xôi và hiểm trở. Hồng Lâu Mộng, hồi thứ chín mươi mốt có chú giải về “nhược thủy” là “nước Nhược ở cõi trên, không chứa nổi vật gì. Thuyền bè qua lại đều đắm cả.” Ở đây chắc là chỉ nước sông Vong Xuyên.