Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 20 :
Ngày đăng: 20:43 21/04/20
Ngự Vương cứ đứng trơ trơ như thế, ta cứ nằm úp sấp như thế, Dạ cứ bay lượn lờ như thế.
Thời gian dường như ngưng lại.
Qua hơn nửa ngày, Ngự Vương rút cuộc bình tĩnh nói, “Không phải đại đường Ngoại Ti Tỉnh đã thỉnh đến Quan m ngàn năm à.”
“Ngoại Ti Tỉnh còn có cửa sau mà.”
“Cửa sau cũng thỉnh.”
“Thế nhưng những thứ ở sẵn trong đại đường, trong viện, trong phòng cũng sẽ không ra ngoài được mất.”
Ngự Vương khép vạt áo, sau khi chỉnh trang một chút áo ngoài thì xoay sang nhòm ta, “Quý Thanh Hòa.”
Ta lười biếng kéo chăn qua, phủ lên cơ thể trần trụi, “Ngự Vương điện hạ có gì căn dặn.”
Ngự Vương tới gần ta, cười nhạt. “Ngươi cố ý đúng không? Thì ra ngươi rất thích bị người khác xem, sao không nói sớm.”
Ta lập tức có loại dự cảm không tốt.
“Á á! Ngươi làm gì thế! Ngươi thả ta xuống! Oa oa oa oa oa!”
Ta lại bị Ngự Vương ôm một phát ngang người, trần truồng vắt ngược trên vai hắn, Ngự Vương một cước đá văng cửa, bước ra ngoài tiến thẳng đến đại đường!
Trời hôm nay còn chưa tối đâu! Người hầu đi lại trong sân nhìn thấy đều choáng váng, bọn nha đầu bịt mắt thét chói tai.
Ngự Vương dùng tư thế vác bao gạo khiêng ta trên vai, bộ vị then chốt bị ép dưới thân, thế nhưng cái mông lại hếch mặt lên giời, cứ như thế bị bê đi đại đường.
Dạ đuổi theo ra ngoài, cười sằng sặc đến húc đầu vào cây. Lại xuyên qua cây, tiếp tục đuổi tới.
“Ngự Vương!! Ngự Vương!! Ngươi dừng lại cho ta! Dừng lại!!!!”
Ta không muốn giống như con gái đấm vào lưng hắn, vì thế bèn dùng chân liều mạng đá hắn, nhưng hắn vẫn cứ bền bỉ bước đi.
Trong phòng, hắc san hô bị vứt trên đất chợt lóe u quang, Tiểu San Hô bay ra, ta ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy con nhỏ hạ xuống khoảnh đất trống sau lưng Ngự Vương, ngồi xổm trên đất bắt đầu cười. Con ngươi hồng ngọc còn chớp chớp liên hồi.
Đi ngang qua hồ sen trong viện. Cả đàn cá chép đỏ mới thả toàn bộ đều bu lại. Nổi lên mặt nước phun bong bóng.
Bạch liên Thiên Trúc run run rẩy rẩy, một làn sương trắng tản ra, thanh niên từ đầu đến chân toàn thân trắng như tuyết bồng bềnh hiện ra, nhẹ nhàng hạ xuống đất, con ngươi trắng sáng nhìn về ta trợn trừng, lúc bắt gặp ánh mắt ta, lập tức chuyển hướng, quay đầu đi, bả vai run run.
Ta thề y tuyệt đối đang cười!
Mắt thấy sắp đến đại đường, Tử Du cùng thỏ nhãi ranh đều đang thảo công văn, đại sứ Ba Tư có thể còn chưa đi, nếu như bị ôm vào trong hình dạng này, ta! Ta sẽ không sống nổi!
“Ui!”
Thời khắc mấu chốt! Ngự Vương kêu rên một tiếng, đột nhiên ngừng lại!
Ngay sau đó, ta bị hắn quăng luôn xuống đất, vết sẹo cọ lên mặt cỏ, đau đến run lên bần bật. Run xong nhìn về phía Ngự Vương, lúc này mới phát hiện hắn tự nhiên bụm lấy giữa hai chân ngồi chồm hỗm trên mặt đất…
Ha! Hóa ra cước tối hậu ta đã đá trúng chỗ hay ho.
Một cước đoạn tử tuyệt tôn.
Ta khoanh tay, cuộn mình trên cỏ, hy vọng có thể tận lực che đậy thân thể trần trụi, mặc dù chỉ là màn hài kịch, Ngự Vương cũng chỉ là bị ta chọc tức, thế nhưng ngay giữa lúc bộ dạng này bị phơi bày trước mắt mọi người, ta thậm chí còn cảm thấy nỗi sợ hãi năm xưa, càng khống chế bản thân không nghĩ đến nữa, thân thể lại càng run lên dữ dội.
“Đại nhân.”
Một tấm áo trắng toát rơi xuống trùm trên đầu. Che kín thân thể ta từ đầu đến chân.
Ta thử đứng lên, thế nhưng tay phải chống xuống đất, một điểm khí lực cũng không dùng được. Ngự Vương thấy ta như vậy, tựa hồ phát hiện ta bất thường, lập tức nâng thẳng người lên, đi về phía ta, nhưng vừa bước ra một bước, ta cũng đã bị người đoạt trước ôm vào trong ngực.
Ta bị tấm áo màu trắng che kín đầu, nhất thời trước mắt đều là một màu trắng xoá.
Một làn hương thoang thoảng không sao tả nổi xộc vào mũi.
“Ngự Vương điện hạ, đại nhân trọng thương chưa lành, không thể gặp gió.” Bạch Liên tiến lên một bước, giao ta cho Ngự Vương ôm, “Kính xin Ngự Vương đại nhân thông cảm.”
Mùi thơm lập tức đổi thành long diên hương quen thuộc trên người Ngự Vương.
“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi đừng có lại đây!”
Dạ bắt đầu trốn, ta bắt đầu truy, ở trong phòng xoay xoay vòng vòng.
“Thấy ta không thể trở mình, ngươi còn hưng phấn như vậy!”
“Ai bảo bộ dạng ngươi kêu người ăn hiếp! Oa oa! Ngươi ôm Quan m biến đi! Cách xa ta một chút! Đừng đuổi theo ta! Đừng đuổi theo ta!”
“Cho ngươi bắt nạt ta này! Cho ngươi bắt nạt ta này!”
Ta khùng lên đuổi theo hắn, nhìn hắn bị Quan m hù đến mức ở trên không bay loạn xạ, thì cảm thấy vô cùng hả giận.
“A!”
Ai ngờ đang chạy hăng tiết vịt, tự nhiên lại trẹo chân một cái, bổ chửng ra đất.
Tượng ngọc Quan m tượng rơi xuống thảm. Lăn đi xa thật.
Ta ngã dập mũi, dụi dụi dụi, đứng dậy, ngẩn ra.
Dạ trên không cũng ngẩn ra.
“Oa oa oa oa oa!”
Sau một khắc, ta liều mạng bò về phía Quan m.
Sau một khắc, Dạ thét lanh lảnh bổ nhào về phía ta.
Mắt thấy đầu ngón tay còn cách Quan m vài thước.
Trên người đột nhiên trầm xuống, trong lúc không thể nhúc nhích, đã bị Dạ vững vừng vàng vàng đè lên.
………………………………………..
1. Xuất xứ từ bài Ái liên thuyết (爱莲说) của Chu Đôn Di (周敦颐) thời Tống (đừng hỏi làm sao đang thời Đường đã có =.=).
Nguyên bản chữ Hán:
水陆草木之花, 可爱者甚蕃. 晋陶渊明独爱菊. 自李唐来, 世人盛爱牡丹. 予独爱莲之出淤泥而不染, 濯清涟而不妖, 中通外直, 不蔓不枝, 香远益清, 亭亭净植, 可远观而不可亵玩焉. 予谓菊, 花之隐逸者也; 牡丹, 花之富贵者也; 莲, 花之君子者也. 噫! 菊之爱, 陶后鲜有闻. 莲之爱, 同予者何人? 牡丹之爱, 宜乎众矣.
Phiên âm Hán Việt:
Thủy lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phiền. Tấn đào uyên minh độc ái cúc. Tự lý đường lai, thế nhân thịnh ái mẫu đan. Dư độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên. Dư vị cúc, hoa chi ẩn dật giả dã; mẫu đan, hoa chi phú quý giả dã; liên, hoa chi quân tử giả dã. Y! Cúc chi ái, đào hậu tiên hữu văn. Liên chi ái, đồng dư giả hà nhân? Mẫu đan chi ái, nghi hồ chúng hĩ.
(Trên cạn dưới nước, những loài hoa cỏ đáng để yêu thích rất nhiều. Đào Uyên Minh triều Tấn chỉ yêu hoa cúc. Tự họ Lý lập Đường đến nay, người đời thịnh chuộng mẫu đơn. Riêng ta chỉ yêu mến loài sen, mọc lên từ bùn mà không ô nhiễm, tắm trong nước mát mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, không dây không nhành, hương lan xa càng thêm thanh khiết, dáng thanh tao vươn mình thẳng tắp, có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn đùa cợt. Ta gọi cúc là người ẩn dật; coi mẫu đơn là kẻ giàu sang; còn sen kia là bậc quân tử. Chao ơi! Người yêu cúc, sau ông Đào chẳng mấy. Yêu mẫu đơn, hẳn đã rất nhiều rồi! Thế yêu sen, còn ai với ta chăng?)
………………………………….
Tiểu kịch trường.
“Ngự Vương đại nhân chớ hoảng sợ.” Tử Vi từ trên tán hạnh thong dong dùng phong thái thiếu niên lão thành hạ xuống, Ngự Vương ôm chặt ta, ánh mắt đã tràn ngập đề phòng. “Được lắm. Quý Thanh Hòa, bản vương chiếu cố Ngoại Ti Tỉnh nhiều năm như vậy, cũng không biết trong sân nhà ngươi quả là rất phong phú.”
Ta tự hào nói, “Không phải vậy sao. Ngươi xem, con thỏ nhãi ranh là hồ ly tinh, Tiểu San Hô là san hô yêu mỵ, Tử Vi là Tử Vi tinh quân, Dạ là oán linh ngàn năm, cộng thêm cả Bạch Liên Thiên Trúc này, động vật, thực vật, quỷ hồn, thần tiên, đầy đủ mọi thứ nà.”
Ngự Vương cúi đầu nhìn ta cười nói, “Thanh Hòa ngươi thực có bản lĩnh ~~ “
Ta dương dương tự đắc nói, “Biết ta rồi chứ.”
“Ừ ~~ Thanh Hòa, ngươi thật lợi hại ~~ bản vương phát hiện chính mình thực sự là một khắc cũng không rời ngươi được nữa ~ “
“Ta cũng yêu ngươi nha… Tiểu bảo bối của ta nha ~~~ hai ta một đôi nha ~~~ thơm một cái ~”
Ngự Vương lập tức cúi đầu, hôn ta thật sâu.
“Hay!” Yêu tinh quỷ mị toàn sân đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt.
Cái truyện này càng ngày càng sến. Sến rùng cả mình. Brừ… =.=|||