Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 21 :
Ngày đăng: 20:43 21/04/20
“Quý đại nhân, Quý đại nhân!” Dạ hung hăng nghìn cân giáng xuống, xếp bằng ngự trên cái mông ta, biểu diễn tư thế đả tọa, “Quý đại nhân!! Xin chào!!!!”
“Ôi ôi! Ngươi đừng động đậy nữa! Eo ta sắp gãy mất rồi.”
“Ngươi xem chưa gãy được đâu này.” Dạ lại hung ác nhấn xuống một phát. Ta lập tức đau đến nắm tay giộng đất bồm bộp, “Ta sai rồi, sai rồi.”
Tay kia tưởng tìm đến cầu cứu Quan m trên cổ, nào biết ngay sau đó, đã bị Dạ nhanh tay lẹ mắt, bỗng dưng kéo đứt phựt sợi dây đỏ, đoạt lấy mặt ngọc Quan m nắm trong tay, “Quan m ngàn năm thì thôi vậy, ngươi lại đi trông vào cái tòng teng tí tẹo thế này trấn trụ ta sao, hở?”
“Ôi! Eo eo eo!!!!”
Ngón tay Dạ lần lên môi ta, khều ra vói vào trong.
Ta há miệng kiên quyết cắn xuống, kết quả bỗng chốc xuyên qua ngón tay hắn, phập nát chính môi của mình, mùi máu tươi tức thời tuôn trên đầu lưỡi.
“Sách!” Dạ vội vàng bay lên, nâng ta vừa tê liệt ngã vật ra dậy lại, một mặt hơi có chút đau lòng xoa xoa thắt lưng ta, mặt khác xán vào, liếm liếm lên khóe miệng chảy máu của máu, ta rùng mình một cái, toàn thân đều đau, khói phụt lên đầu, không nhịn được hung tợn trợn mắt với hắn.
“Đại nhân, bộ dạng ngươi lườm ta như vậy, quả đúng là lẳng lơ quyến rũ nha.” Dạ ép ta ấn vào ngực hắn, ta bị thân thể lạnh băng của hắn làm cho cóng đến mức bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
“Đừng nhúc nhích.”
Dạ sống chết đè chặt ta, quấn lên lưng ta, “Sinh tiền đều bị người ta ôm vào trong lòng, thì ra ôm người khác ở trong lòng mình, cũng là một việc rất thoải mái hớ.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi để ta mặc cái áo bông, ngươi cứ ôm ôm ôm ta…” Hàm răng bắt đầu va lập cập.
“… Cóng chết ngươi.”
Đầu ta bị hắn ghì vào ngực, vừa giương mắt liền nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên vạt áo hắn.
Bên tai tựa hồ lại vang lên âm thanh lửa cháy lốp bốp, trong nháy mắt, ta dường như bị lửa vây quanh, không phân rõ, là lạnh hay là nóng.
“Dạ.”
“A?”
“Vì cớ gì ngươi hy vọng ta nằm dưới đến thế.”
Dạ khựng một chút, buông lỏng ra ta, quay đầu đi chỗ khác, chả hiểu làm sao bắt đầu lên cơn hờn dỗi.
“Ngươi đặt tượng Quan m lại đại đường đi… Sau này ta không gây chuyện với ngươi, cũng không bắt nạt ngươi nữa, nhưng mà ngươi không được, không được cấm ta tới gần ngươi như thế.”
Sư huynh ngồi phịch xuống, “Cái gì. Ngươi lặp lại lần nữa, hắn dám đối xử không tốt với ngươi!” Nói đoạn bắt đầu lột quần áo của ta, “Hắn không tốt với ngươi như thế nào, lấy roi quất ngươi hả? Xài nến? Châm ngươi? Hay là đeo khuyên nhũ?”
Ta xấu hổ toát mồ hôi, “Không không, không có không có.”
Tay vô lực đẩy hắn ra, hắn lại tóm luôn cổ tay ta, nắn nắn, tức thì sắc mặt đại biến, “Sao, ai làm đây.”
Lúc này có người gõ cửa.
“Đại nhân.” Là con thỏ nhãi, “Oa Quốc phái một đoàn văn tăng, tháng sau sẽ tới Trường An, đại nhân? Công văn này, đại nhân ra đây giải quyết nhanh một cái. Đại nhân? Đại nhân, người vẫn đang ngủ à?”
Ta nhìn sang sư huynh, “Đệ đi ra ngoài một chuyến.”
“Không được!” Sư huynh đã phát hiện vết sẹo trên ngực ta, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta trước.”
“Đại nhân?” Con thỏ nhãi ranh lại gõ cộc cộc, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
…………………………………………………………….
Tiểu kịch trường
Ngự Vương ôm ta, dịu dàng nói, “Thanh Hòa, nói cho bản vương, nụ hôn đầu tiên của ngươi là ai thế ~ hửm?”
Ta nói, “Sư phụ nói lúc ta còn bé, cho sư huynh.”
Ngự Vương sựng một chút, thu hồi vẻ mặt tươi cười, “Ai là người đầu tiên vuốt ve thân thể ngươi?”
“Sư huynh hằng đêm đều xoa cho ta ngủ.”
Sắc mặt Ngự Vương dần trầm xuống, “Vậy lần đầu tiên của ngươi là ai hả!”
Ta run rẩy, “Phía sau lần đầu tiên là ngươi.”
“Phía trước thì sao!”
“Hức, đêm đó ta bắt gặp sư huynh cùng giáo chủ ca ca, ta bị huynh ấy tóm được… liền cho… Hức…”
Ngự Vương đẩy phắt ta ra, rút kiếm xông thẳng ra ngoài.