Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 44 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
“Không!”
Ta giãy giụa, “Dạ! Không đâu! Ta không gặp hắn!”
Dạ dừng lại, ta liều mạng lau đi nước mắt trên mặt, xoa hai bên gò má sưng vù, vẫn lắc đầu, “Ta không muốn gặp hắn, ta, trông ta thế này.”
“Ai. Ai thèm quan tâm trông ngươi thế nào!” Dạ vẻ mặt *** đãng nói, “Chỉ cần tấc đất cắm dùi1 dưới thắt lưng ngươi dùng ngon là được rồi ~!”
Vì vậy mặc kệ ta phản kháng, Dạ cường hành ôm ta đi Tử Thần điện.
…
“Trưởng hoàng tử điện hạ!”
Bởi vì thị vệ và cung tỳ không trông thấy Dạ, thế nên việc ta đột nhiên xuất hiện tại cửa điện Tử Thần, lại làm bọn họ sợ hãi không nhẹ hà.
Ta bưng hai má, quay đầu hỏi, “Hoàng thượng đâu.”
“Hoàng thượng bệnh nặng, đang tĩnh dưỡng ở điện Cam Lộ.”
Đầu ta dường như bị một cú trời giáng, nói có phần loạng choạng, “Hắn, bị bệnh, còn chưa khỏi ư.”
“Trưởng hoàng tử điện hạ thứ tội, nô tài không rõ lắm, chỉ là nghe thái y ở Thượng Dược Cục nói, hoàng thượng… e rằng…”
Không đợi gã nói xong, ta đã chạy ra ngoài.
Dạ phất phơ theo sát sau lưng. Cảnh tượng này giống như chơi thả diều.
Ta chạy một mạch đến điện Cam Lộ, nhìn đại môn đóng chặt, đầu ngón tay run đến nỗi đẩy cửa mãi không xong.
Ta đã làm cái gì vậy. Biết rõ hắn sợ độ cao kinh khủng, còn hết lần này tới lần khác treo hắn lên cây.
Dạ lắc đầu, thò móng vuốt tới, thay ta mở cửa.
Cánh cửa chầm chậm mở ra trước mắt.
Đã có một khắc, ta thậm chí sợ đến độ muốn nhắm tịt mắt, ta sợ thấy dáng dấp tiều tụy của hắn. Ta đã để vuột mất hoàng đệ, ta không muốn chuyện như vậy phát sinh lần nữa. Lúc gặp lại, đâu ngờ cũng là lúc biệt ly.
Cửa mở.
Ngự Vương quả nhiên ở bên trong, đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, quan vàng đai ngọc, áo gấm long bào, bên người còn có hai cung tỳ đứng hầu, một người khéo léo bóc vỏ nho, một người đối diện tiếp lấy trái nho đỏ ửng, dâng đến bên miệng Ngự Vương.
Ta đứng đần trước cửa đại khái mất một khắc, sau đó liền xoay người lui ra ngoài, khép cửa lại.
“Đứng lại!”
Ngay thời điểm cánh cửa khép chỉ còn một khe nhỏ, Ngự Vương ném tấu chương trong tay xuống, hai cung tỳ xinh đẹp bên người lập tức sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Đại môn đóng lại, ta không bò dậy nổi, bầu trời đã tối đen mịt mù. Dạ trôi tới, cười híp mắt cõng ta lên lưng.
“Đại nhân… Thật là đáng tiếc. Không được nằm trên.”
“Trong bụng ngươi chỉ vẻn vẹn có chút kiến thức ấy thôi à?”
Ta nằm bò trên vai Dạ, Dạ bay lên.
Ta nói, “Được kẻ nằm dưới cõng, thật cụt hết cả hứng.”
“Đại nhân cũng nằm bên dưới đấy thôi. Việc gì phải ra vẻ.”
… Đêm mai tiến cung… Trẫm chờ ngươi…
Trong đầu những lời này liên tục vang vọng.
Ta ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên không khống chế được, cười ha hả quàng tay ôm chặt cổ Dạ, áp má lên, lành lạnh.
“Ta không đời nào tin ngươi nữa, Dạ, ngươi là đồ đại bịp.”
“Ah ha ha. Tâm tình đại nhân tựa hồ rất tốt ha… Hơn nữa, nếu ta không nói, ngươi có thể ra ngoài sao. Rúc đầu trong Ngoại Ti Tỉnh đến mức sắp biến thành hòn vọng phu3 rồi, đại nhân, kỳ thực ngươi cũng chỉ có chút kiến thức ấy thôi.”
“Tóm lại, ngươi có nói gì ta cũng không tin nữa!”
Ta cọ cọ Dạ, “Ngươi chính là đồ đại bịp…”
Bởi vì bầu trời tối om, Dạ trôi rất chậm. Bay cũng không cao. Cũng không sợ bị ai trông thấy.
“Chính xác ~ ta chính là tên bịp bợm ~” Dạ cười gian nói, “Đại nhân bị ta bịp một lần lại một lần… Ta vừa nói giúp ngươi đè Ngự Vương ~ đại nhân đã choáng mất phương hướng rồi…”
“Im miệng.” Ta nhịn không được nhếch khóe môi.
“Ta nói gì ~ đại nhân cũng không tin sao…”
“Không tin nữa!”
Dạ mỉm cười, “Ta nói, ta sắp biến mất thì sao?”
……………………………………………………….
1. Nguyên bản là 一亩三分地 (nhất mẫu tam phân địa – miếng đất 1,3 mẫu), nghĩa đen là chỉ đơn vị đất rất nhỏ; nghĩa bóng chỉ địa bàn, phạm vi thế lực cá nhân, hoặc chủ nghĩa cá nhân, vị kỷ. Thành ngữ “tấc đất cắm dùi” không tương xứng lắm, nhưng mình cứ hiểu là mảnh đất tối thiểu để có thể canh tác đi (mà cái phương pháp canh tác truyền thống này thật là giàu hình tượng… khửa khửa khửa *cười mờ ám*).
2. Nguyên văn là “quỷ thuyết”, nghĩa đen là lời của ma quỷ, – yep, em Dạ nhà ta chủng tộc quỷ, ẻm nói không gọi là quỷ thuyết thì là gì =)), nghĩa bóng là nói xằng nói bậy.
3. Nguyên văn là biến thành tảng đá, nhưng với tình trạng của bạn thì tảng đá này ắt mang hình hòn vọng phu roài ~.