Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 45 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


“Tới địa ngục đi.” Ta có phần căm tức nói, “Đừng hòng lừa bịp ta nữa!”



“Ha ha ~ Aha ha…” Dạ cười tít mắt, tăng nhanh tốc độ, gió đêm ràn rạt khiến cho đầu óc ta dần dần thanh tỉnh, rốt cuộc cũng cười không nổi nữa.



Dạ dừng lại trên một tán cây cao, đêm nay là đêm giới nghiêm, đường phố vô cùng thanh tĩnh. Ta ngồi trên một nhánh cây, hai chân đung đưa, ngắm nhìn một vùng lầu các dưới chân mình. Cách đó không xa hoàng thành đèn đuốc sáng trưng, trở thành nơi chói mắt hơn cả ánh trăng trong Trường An này.



Dạ lơ lửng trên không. Lên xuống lập lờ, ta nhìn mà váng vất.



Từ khi hắn hút long khí của ta, thì có vẻ chân thực hơn rất nhiều, không còn trong suốt như khi trước.



Ta giữ lấy hắn, “Đừng lắc lư.”



Dạ cười khanh khách, bay tới bên người ta, yên lặng ngồi xuống, ánh trăng xuyên thấu qua hắn, nhưng một vạt bóng cũng chẳng hề lưu lại.



Ta vươn hai tay về phía hắn, có chút nũng nịu nói, “Lại đây, Dạ, cho đại nhân ta ôm một cái.”



Dạ lắc đầu nguầy nguậy.”Ta ứ cần đầu heo ôm.”



Ta nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cho rằng đây là do ai đánh hả?”



Dạ trong nháy mắt bổ nhào tới, đặt mông ngồi phịch trên đùi ta, cành cây bị ấn xuống kêu ken két.



“Đừng lộn xộn, nếu không cành cây sẽ gẫy mất.” Hai tay ta ôm lấy bụng hắn. Hắn không cao bằng ta, bình thường trông qua thì có vẻ càng gầy yếu, lúc này ngồi ở trên đùi ta, ta cúi đầu, cằm mới chạm tới đỉnh đầu hắn được.



Trong nháy mắt, trong đầu ta chỉ có một ý niệm, nhỏ như vậy, rõ ràng vẫn là một thiếu niên. Cứ thế chết đi sao.



Cứ thế thong dong tiến vào trong ngọn lửa, không hề do dự mà kết thúc…



Trong lòng ta Dạ hết lắc lại rung, ta phát hiện hắn thực sự là một khắc cũng không ngồi yên được.



“Đã không lạnh như trước đây nữa rồi.” Ta áp đôi má sưng vù bỏng rát lên đầu hắn, cảm thấy từng cơn mát rượi. “Cũng may bây giờ là đầu hạ, chờ tới mấy ngày nóng nực nhất, ta nhất định phải ôm ngươi ngủ.”



Dạ lòe lòe móng vuốt, túm lấy một cánh tay của ta, gãi gãi lên lòng bàn tay.



Ta ngứa tay, vặn vặn vẹo vẹo.



Cành cây lại bắt đầu kẽo cà kẽo kẹt.



“Đại nhân, đừng nhúc nhích. Cành cây sẽ gẫy.”



Ta dở khóc dở cười. Cố nhịn không động đậy. Dạ gãi rồi gãi, đột nhiên nhẹ nhàng nói, “Ngươi nhớ ra toàn bộ rồi phải không?”



“…” Ta nghĩ lúc này, ta nên bảo trì trầm mặc.



Dạ quay đầu, gương mặt dưới ánh trăng đẹp đến độ làm người ta không dám nhìn thẳng. Ta như bị ma xui quỷ khiến, tự nhiên cúi đầu, hướng xuống má hắn, hôn một cái.



Dạ sửng sốt.
Ta thở dài não nuột, “Lời ngươi nói lúc thật lúc giả, có đôi khi ngươi cười, nhưng mà xem ra, lại còn bi thương khổ sở hơn cả khóc.”



“Bởi vậy đại nhân không tin ta nữa?”



“Tin.” Ta vuốt xuôi về sau đầu hắn, “Ngươi nói cái gì ta cũng tin, thế nhưng ta không thể cho ngươi thêm một lời hứa hẹn.”



“Khỏi cần hứa hẹn.” Dạ bò xoài mềm oặt trên người ta, mỉm cười, “Ngươi trước kia chỉ tùy tiện hứa hẹn một nghìn năm, mà đã hành ta dã man vậy, ngươi đừng hứa hẹn nữa, đừng có hứa hẹn nữa.”



Bầu không khí tốt đẹp lại bị hủy hoại. Loanh quanh luẩn quẩn, lời ta nói vẫn là không nói nên lời.



“Kỳ thực giờ rất tốt.” Dạ cọ cọ lên ngực ta, “Ngươi trước kia dữ tợn bỏ xừ, ta nào dám đùa dai với ngươi, đánh vào mặt của ngươi còn tùy ý đùa bỡn thân thể ngươi giống như hiện tại.”



Dạ nói chuyện đúng là mỗi từ không tách khỏi hai chữ *** đãng. Ta rùng mình một cái, nhịn xuống da gà mà nghe tiếp.



“Đại nhân là người tốt. Thế nhưng đại nhân chính là đại nhân, ta không hề xem đại nhân thành thế thân của năm ấy. Bởi vậy đại nhân không cần bối rối đâu… Ngươi không phải hắn. Ta yêu đại nhân ngày trước, thế nhưng không yêu ngươi.”



Ta chấn kinh luôn.



Ý hắn là gì.



Hóa ra lại là ta tự mình đa tình?!



Ta ‘lại’ tự mình đa tình!!



Dạ nói, “Trước kia chỉ cần ngươi xuất hiện, ta nhất định sẽ biểu hiện tương đối nhu thuận. Không như bây giờ, ngươi toàn nói ta giương nanh múa vuốt, kỳ thực đây mới là bản tính của ta…”



Ta khóc không ra nước mắt, Dạ quả nhiên là thuộc họ mèo…



“Vì thế ta phát hiện, vô luận trêu đùa đại nhân thế nào, đại nhân cũng sẽ không tức giận. Kể cả làm một ít chuyện quá phận, có lẽ đại nhân cũng sẽ không trách ta…”



Ta cười nói, “Ngươi đã làm chuyện gì khiến ta tức giận hay sao?”



Dạ ngừng một chút, nhỏ giọng nói, “Ừm, kỳ thực cũng không có gì. Lúc trước ngươi rơi xuống nước, ta đi Hoàng tuyền tìm không thấy ngươi, liền đả thương mất mấy tên tiểu quỷ sai. Kết quả hôm đó xui tận mạng, gặp phải Trọng Hoa tiên quân, ta bị gã giáo huấn, thiếu chút nữa là hồn bay phách tán rồi. Về sau tiểu Tử Vi đã cầu tình cho ta, thế nhưng ta gây ồn có hơi to chuyện, cho nên…”



Ta cảm thấy một luồng cảm giác bất an, nhíu mày nói, “Cho nên?”



“… Sau đó gã liền phá lệ giúp chúng ta xem một chút, phát hiện linh hồn nhỏ bé của ngươi đang ở trong tay Long hoàng.”



“Không đúng, cái đoạn giữa ấy, ngươi nói ‘cho nên’ cái gì?”



“Cho nên gã không nguôi giận, còn bắt ta phải tan biến, cho nên ta đã đáp ứng Trọng Hoa tiên quân, chỉ cần không bắt ta tan biến… Ta nói với gã ngươi là một mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ cần gã giúp chúng ta tìm được hồn phách của ngươi, đồng thời tha cho ta, chờ ngươi phục sinh, sẽ tặng ngươi cho gã chơi mấy ngày…”



Ta dại ra.



Dạ thẽ thọt, “Đại nhân… Lần này quả thật ta không hề nói xạo… Đại nhân nhẫn tâm nhìn ta tan biến sao… Ửm…?”