Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 49 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
Bò về đến điện Tử Thần. Đầu ta đau muốn nứt.
Trọng Hoa quân tựa hồ cũng không quá tệ, chưa mò về theo ta. Ta ngồi bên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Ngự Vương, đến tận hừng đông.
“Ngươi suốt đêm không ngủ?”
“Không phải.” Ta tựa sang một bên, nhìn Ngự Vương dậy sớm mặc quần áo, ngáp liền mấy cái, “Ta cũng vừa tỉnh, không biết sao không buồn ngủ nữa.”
Ngự Vương hừ lạnh một tiếng, “Không ngủ đến lúc mặt trời lên cao, ngươi thật đúng là có tiến bộ.”
Ta nói, “Không ăn sáng sao?”
“Không kịp nữa rồi. Bãi triều ăn sau vậy.”
Ta lại đổ xuống giường, duỗi thắt lưng thật lâu. Buồn ngủ đến nỗi khóe mắt toàn là lệ.
Ngự Vương xỏ ủng rồng, ngồi ở mép giường, vuốt vuốt tóc ta, “Thanh Hòa.”
“Hử?”
“Sau này cứ như vậy đi.”
“Cái gì?”
“Ta nói chúng ta.”
“Chúng ta làm sao?”
Ngự Vương chợt xiết chặt tay, giật tóc ta đau nhói. Ta vừa chực hô đau quá, hắn đã tóm lấy cằm ta, “Ta nói chúng ta sau này cứ như vậy. Ngươi biết ý của ta, không được ly khai ta nữa, không kẻ nào có thể chia cách chúng ta. Nếu như ngươi còn vô duyên vô cớ nói chia tay, vị trí nội thị tổng quản sẽ là của ngươi đấy.”
Ta run rẩy nói, “Ngươi nói ngươi định hoạn ta? Ngươi dám…”
Ngự Vương xán vào, hôn ta một cái.”Ngươi đừng làm ồn.”
Ai ai ai ai ai làm ồn chứ.
Ngự Vương đi tới cửa, cung tỳ chậm rãi đẩy cửa ra.
“Buổi trưa trẫm sẽ về.”
Ngự Vương quay đầu lại nhìn ta, “Sau đó chúng ta cùng nhau dùng bữa, dạo ngự hoa viên ngắm hoa. Cuối cùng…”
“Hả?”
“Đến địa lao thăm Vệ Nhất.”
Hắn đứng ngược sáng, xoay người lại, ánh mặt trời ở phía sau lưng, lóa đến độ ta không thấy rõ được mặt hắn.
“Chuyện này, về mẫu phi, về trẫm, về ngươi… Hãy cho nó một lời giải đáp đi.”
Ta mệt đứ đừ quay về Ngoại Ti Tỉnh.
Vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Dạ chả biết trôi đi đằng nào.
Con thỏ nhãi ranh cũng mất tăm mất tích.
Có người kéo đi thi thể Vệ Nhất.
Nhưng chẳng người nào dám chen vào giữa chúng ta.
Ta mặt đầy máu, ôm Ngự Vương, cảm thấy hắn không hề động tĩnh.
Ta phát tiếng không ra, phát điên cũng không nổi.
Ta gọi trong câm lặng.
Gọi Dạ. Dạ. Ngươi ở đâu rồi. Ngươi đã cứu ta… Ta biết ngươi có thể cứu hắn…
Ta gọi Tử Vi.
Không ngờ Tử Vi xuất hiện thật.
Đứng trước mặt ta.
Mặt mũi ta nhạt nhòa máu và lệ, không nhìn rõ bất cứ vật gì, chỉ thấy một cái bóng tím mờ mịt. Ta hướng về phía nó khàn giọng nói.
“Ngươi cứu hắn với, cứu hắn với, không phải hắn thiên tử sao! Tại sao ngươi không bảo vệ hắn! Tử Vi! Tử Vi!”
Ta vuốt gương mặt Ngự Vương, thế nhưng hắn đã chẳng còn hơi thở.
“Tử Vi, Tử Vi! Cứu hắn với! Ngươi cứu hắn với!”
“Đại nhân.” Tử Vi nhìn ta, “Ngươi còn không rõ sao, cho tới bây giờ ta chỉ trông chừng ngươi. Ngôi hoàng đế ngay từ đầu vốn là của ngươi, hắn soán vị đăng cơ, là hắn chống đối mệnh trời…”
Không.
Không thể nào.
“Nếu hắn đã chết. Thì ta cùng chết với hắn!”
Chống đối mệnh trời ư. Ta cùng đi với ngươi, mới rồi đã nói, không ai có thể chia cách chúng ta.
Tử Vi biến mất.
Thái y đã tới, nhưng ta ôm rịt thân thể của Ngự Vương, sống chết không cho ai đụng vào hắn.
Hắn là của ta, không ai có thể cướp hắn đi.
Không ai có thể…
“Đại nhân?”
Có người khẽ vỗ vai ta, giữa một miền hỗn độn chói tai, ta tinh tường nghe được âm thanh người nọ.
Ta quay đầu lại, nhìn y đầy bất lực.
Trọng Hoa quân cười cười ngồi xổm xuống, lau bớt máu trên mặt ta.
“Có phải hay không đại nhân gặp chuyện gì trắc trở?”
Y híp mí nhìn, ôn hòa hỏi.
“Có cần ta giúp đỡ không?”