Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 50 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Khoảnh khắc đó ta không biết bản thân đang ở chỗ nào.



Ta vẫn ôm Ngự Vương, Trọng Hoa quân đứng sau lưng.



m thanh ầm ào tức thì đình chỉ, xung quanh một mảnh tối om.



Trọng Hoa quân vẫn đứng trước mặt ta, khom lưng nhìn ta, cười tủm tỉm nói, “Đại nhân, có cần ta giúp đỡ không ~ “



Ta ngơ ngác, nhìn bóng áo đen hòa lẫn giữa màn đêm.



Ta ôm chặt Ngự Vương, mặt mũi nhoe nhoét máu.



“Ngươi muốn giúp ta sao.”



Ta hỏi, “Ngươi muốn giúp ta sao?”



Trọng Hoa quân nhanh chóng đứng thẳng dậy, cau mày nói, “Đại nhân! Đắc tội rồi.”



Chát!



Ta bị y tát một phát lệch mặt, một cơn đau buốt xông thẳng vào đầu, ta đột nhiên thanh tỉnh, buộc chính mình hít sâu mấy lượt, sau đó vụt nắm vạt áo Trọng Hoa, “Cứu hắn! Ngươi là vua của Hoàng tuyền! Chỉ mình ngươi có thể cứu hắn! Ngươi muốn cái gì! Ngươi muốn cái gì! Chỉ cần ta có thể cho…”



“Suỵt —— “



Y ngồi xổm xuống, chặn lại miệng ta, “Sao ngươi không sợ ta nữa.”



Thần trí ta phục hồi thanh tỉnh.



Ta lắc đầu, mặt mũi giàn giụa nước mắt, “Lúc này rồi, ta còn có tâm tình sợ ngươi sao.”



“Tốt lắm!” Y vỗ tay, vuốt má ta, cũng mặc kệ trên mặt ta bẩn thế nào, “Đây chính là điều ta muốn, đại nhân đã cho ta. Vậy là đủ rồi.”



Ta nhất thời chưa phản ứng được, y đã chìa ra tay còn lại, xòe mở, một quầng sáng mông lung dần lơ lửng giữa lòng bàn tay.



“… Đây là hồn phách của Ngự Vương, ta đã giúp ngươi thu thập đầy đủ.” Trọng Hoa quân xoa đầu ta, nheo mắt, dịu dàng nói, “Ngươi hãy yên tâm đi. Theo ta đi nào.”



Ta ngẩng đầu, sa vào con ngươi tối đen như mực, trong đôi mắt ấy, ta trông thấy ảnh ngược của chính mình, “Đi… đâu…”



“Đương nhiên là Hoàng tuyền.” Y lại thu hồi hồn phách của Ngự Vương, ta lúc này mới phản ứng lại, khó mà tin được hỏi, “Đó là linh hồn của hắn? Hắn… Hắn… đã…”



Trọng Hoa quân nói, “Ta sẽ ở đây chờ ngươi. Chờ ngươi tỉnh táo đứng dậy, mới tính đến chuyện cứu hắn.”



Ta thì thào nói, “Hắn đã chết?”



Chỉ một chớp mắt như vậy?



Đột nhiên như thế?
Lại thấy hắn không nhìn trà, mà đang bưng trà nhìn ta.



Viền mắt… viền mắt của Ngự Vương… viền mắt đỏ au…



Ta nhịn không được nhếch khóe miệng.



Ta nói, “Chờ ta trở về.”



Trọng Hoa quân thừa cơ ăn liền năm quân trằng của Ngự Vương, quay đầu lại cười nói, “Đại nhân, ngươi buồn nôn thật. Ta đoán, lúc ngươi trở về, chúng ta còn chưa hạ xong ván cờ này đâu…”



Tận đến khi lại đứng trên đường cái ở Trường An, ta mới cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Trọng Hoa quân.



Nếu thật hai người bọn họ hạ ván này ba ngày ba đêm.



Ta quay về sẽ già hơn chục tuổi á.



“Đại nhân.” Con thỏ nhãi ranh đã thay một bộ kimono mới, trán trề sinh lực, ta đang hoảng hốt bị hắn vỗ vai, quay đầu, mới phát hiện hắn bỗng nhiên sắp cao bằng ta rồi.



“Trước tiên chúng ta lên đông bắc, sau đó đáp thuyền ra biển.”



Ta đang cõng Dạ, Dạ xán sát sàn sạt, mặt dán cả vào mặt ta nói, “Như thế phiền phức lắm, ta ôm đại nhân bay không phải…”



Chưa nói xong, ánh mắt con thỏ nhãi ranh như một lưỡi đao âm tàn đã lập tức phóng tới. Dạ ngớ ra, mồm câm bặt.



Đứa nhỏ này…



Đột nhiên nhớ tới tờ giấy hắn đưa ta. Đại nhân, ngươi thấy ta được không…



“Đi thôi.” Con thỏ nhãi ranh đưa cương ngựa cho ta, “Nếu đã không cần lo lắng Ngự Vương điện hạ, vậy thì thời gian của chúng ta cũng rất dư dả. Mấy ngày nay đại nhân đã vất vả quá chừng, chúng ta thong thả đi thôi.”



Ta lên ngựa, sau tai ta Dạ nhỏ giọng lầm bầm, “Chẳng phải ngươi muốn thêm chút thời gian ở cùng một chỗ với đại nhân sao… Hử… Xem ta làm sao phá đám, ai bảo ngươi vừa nguýt ta…”



Ta cười khổ, chẳng biết con thỏ nhãi ranh có nghe được hay không. Xấu hổ lên ngựa, nhìn mặt trời chiều lặn về tay, nhớ đến Ngự Vương nén nhịn không khóc hai viền mắt đỏ au, lòng dạt dào ấm áp.



Con thỏ nhãi ranh cùng ta song song lên ngựa.



Ta nhìn hắn, trên khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp vẫn như trước chưa rũ hết cái vẻ ngây thơ.



“Đại nhân?”



“Hở?”



Con thỏ nhãi ranh nhìn ta, lắc đầu, “Không có gì.”



“…” Ta mỉm cười, cõng vững Dạ, vung roi.