Thịt Thần Tiên
Chương 11 : Bây giờ mới kể lỗi lầm ngày xưa
Ngày đăng: 04:18 20/04/20
Khi thời gian qua đi, chúng ta sẽ lãng quên người mình đã từng hết
lòng yêu thương che chở, quên đi sự dịu dàng của hắn, quên đi tất cả
những việc hắn đã làm vì mình. Ta đã không còn cảm xúc với hắn nữa,
không còn yêu hắn nữa.
Trong Thanh Hư quan không có tết Lạp Bát, chí ít là không ăn cháo Lạp Bát, vì thế Hà Bạng rất không vui, ngay từ sáng sớm đã quấn lấy Dung
Trần Tử kì kèo đòi xuống núi ăn cháo. Dung Trần Tử đang cùng Giả Nghiệp
đại sư và mọi người nghiên cứu mấy con Minh xà con của Trang Thiếu Khâm, bị nàng quấn đến phát bực. Nhưng nàng lại yếu ớt mỏng manh, vừa gào vừa khóc. Dung Trần Tử chỉ còn cách dỗ dành: “Cháo lúc nào ăn chẳng được,
đúng không? Người và đám Thanh Vận cứ đi chơi trước đi, hôm khác bần đạo sẽ dẫn người xuống núi”.
Đám tiểu đạo sĩ nhất loạt cúi đầu, sợ bị sư phụ bảo đi chơi cùng Hà
Bạng. Hà Bạng chẳng khác gì một đứa trẻ, lập tức không biết xấu hổ ôm
chặt lấy chân Dung Trần Tử định khóc. Dung Trần Tử vội vàng kéo nàng
đứng dậy, đang định nghiêm mặt giáo huấn, thì một giọng nói sang sảng
vang lên ở phía sau: “Nếu Tri quan không rảnh, thì chi bằng để tại hạ đi thay cho. Cũng đã lâu rồi tại hạ chưa được ngắm nhìn phong cảnh nhân
gian, vừa hay có thể đi cùng Phán Phán”.
Khuôn mặt thoáng nụ cười, Giang Hạo Nhiên đưa tay ra với Hà Bạng, Hà
Bạng vội trốn vào lòng Dung Trần Tử, vẻ mặt chán ghét: “Ai muốn đi cùng
với ngươi chứ? Đáng ghét!”.
Nàng lại quay người quấn lấy Dung Trần Tử, cuối cùng Dung Trần Tử
không thể chịu được thêm nữa, nói: “Được rồi, được rồi, người đi thay
quần áo trước đi, lát nữa bần đạo sẽ dẫn người xuống núi”.
Lúc ấy Hà Bạng mới vui vẻ r lên, nhảy chân sáo tung tăng quay về
phòng ngủ thay quần áo. Hôm nay, nàng lại mặc bộ vũ y màu trắng dài tha
thướt, trên cổ chân vang lên tiếng chuông vàng đinh đinh, mỗi khi nàng
chạy vũ y lại tung bay, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng xa,
hoạt bát xinh tươi. Vẻ mặt của Dung Trần Tử không giấu nổi một thoáng ấm áp, nhìn chăm chú theo bóng lưng đó thật lâu, rồi mới buông tiếng thở
dài thườn thượt.
Hà Bạng cảm thấy rất buồn, quần áo của nàng Dung Trần Tử chán ghét,
hắn cho rằng nó quá hở hang đến gần như bại hoại thuần phong mĩ tục.
Diệp Điềm đúng là có quần áo nữ, nhưng nàng cực kì ghét mấy bộ quần áo
quá mức nghiêm túc và cứng nhắc đó. Dung Trần Tử lại không đồng ý cho
nàng mặc quần áo của đạo đồng – Hà Bạng là nữ mặc quần áo của nam mà
cũng thanh tú mĩ lệ vô cùng, ngay cả lúc đi trên đường cũng hận không
thể dính chặt lấy người hắn. một vị đạo trưởng và một vị đạo đồng tuấn
tú ôm nhau trên đường… Dung Trần Tử không dám tưởng tượng đến ánh mắt
của người xung quanh nữa.
Chọn tới chọn lui vẫn không chọn được bộ quần áo nào vừa ý, Hà Bạng
bĩu môi nói: “Ngươi đúng là không muốn dẫn người ta ra ngoài!”.
Dung Trần Tử giống như tú tài gặp phải quan binh, chỉ đành nhỏ giọng
dỗ dành: “Đâu phải ta không muốn dẫn người đi, hay là người biến thành
trai đi, bần đạo ôm người xuống núi”.
Hà Bạng nghe xong, thấy ý kiến này rất được, lại không cần phải đi
đường nữa chứ, lúc ấy mới bằng lòng, vui vẻ cùng hắn xuống núi.
Cuối giờ Tuất, Dung Trần Tử ôm Hà Bạng xuống núi. Ở trấn Lăng Hà tết
Lạp Bát vốn cũng được coi là một ngày tết quan trọng, Dung Trần Tử đi
khắp phố dài đến ngõ hẹp, càng đi vẻ mặt càng nghiêm trọng. Hà Bạng cũng cảm thấy có điều kì lạ, nàng thò đầu ra khỏi lòng Dung Trần Tử nói:
“Tri quan, chẳng có ai bán cháo Lạp Bát cả!”.
trên đường vắng tanh, nhà nhà đóng cửa cài then, ngay cả đôi ba ánh
đèn leo lét cũng không thấy. Trấn Lăng Hà phồn hoa, giờ bỗng nhiên tiêu
điều thê lương. Gió lạnh táp vào mặt, Dung Trần Tử liền dùng khăn lụa vi cá bọc Hà Bạng vào trong rồi cõng lên lưng. Hà Bạng vẫn ngọ nguậy không yên, Dung Trần Tử liền vỗ vỗ lên vỏ của nàng: “Ngoan nào”.
hắn gõ cửa một căn nhà. Thời tiết lạnh đến giọt nước nhỏ xuống cũng
đóng thành băng, mái hiên lại quá ngắn, nên những cột băng ngưng kết
phía trên to cỡ cổ tay người. Cánh cửa gỗ cũ kĩ phát ra âm thanh cọt
kẹt, không có ai trả lời. Trái tim Dung Trần Tử trầm hẳn xuống – hiện
giờ người trong Đạo tông đều tụ tập lại trên núi Trường Cương, lẽ nào ở
trấn Lăng Hà… đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Tâm tư hắn chợt lóe lên, sắc
mặt đột nhiên đại biến – Vụ án chó điên ăn thịt người xảy ra ở Lý Gia
Tập, thi thể nạn nhân cũng mất tích một cách kì quặc, lúc đó bản thân
hắn vì chuyện của Hà Bạng mà để nhỡ nhàng, về sau lại không nhớ tới nữa. Nếu như chó điên có liên quan đến Minh xà, vậy thì hiện giờ sợ rằng Lý
Gia Tập khó lòng thoát khỏi vận hạn rồi!
hắn đang định đẩy cửa bước vào, thì không ngờ lại có người bước ra mở cửa. Người mở cửa là một bà lão tầm sáu bảy mươi tuổi, bà ta mặc một
chiếc áo khoác nhồi bông, trên đầu còn cuốn một chiếc khăn xếp màu đen,
răng đã rụng khá nhiều: “Ai vậy?”.
Dung Trần Tử liền lùi lại một bước, nhìn thấy đó là một bà lão, thần
sắc liền hòa nhã hơn: “Bà cụ, chúng ta đi đường đã lâu, muốn xin một bữa cơm”.
Bà lão nhìn chằm chằm vào hắn rất lâu, bỗng nhiên bật cười ha hả:
“Xem cái thân già ta kìa, cứ để khách đứng ở trước cửa mãi thế này, mau
vào đi”.
Căn phòng rất chật chội, bà lão thắp một ngọn đèn dầu, trong ánh đèn
đung đưa, có thể nhìn thấy những bức tường bằng đất bùn, mái lợp ngói,
Dung Trần Tử ngồi xuống bên một cái bàn, bỗng nhiên hắn cau mày – trên
àn phủ đầy bụi, chứng tỏ đã rất lâu rồi chưa có người quét dọn.
Lát sau, bà lão bưng lên một bát cháo nguội ngắt, Dung Trần Tử ngửi
thử, cháo đã thiu rồi. hắn dùng đũa trộn trộn bát cháo, tay phải mới chỉ kịp bấm niệm khẩu quyết, thì bà ta đã nhào tới. hắn không hề sợ hãi,
tay phải vừa xuất hiện bảo kiếm liền đâm xuyên qua quả tim lạnh lẽo của
bà ta. Lúc ngã trên đất bà ta vẫn còn vặn vẹo, há to miệng, bên trong
liền có một con rắn ba mắt nền trắng vân vàng từ từ bò ra, cái đầu rắn
vừa mới thò ra, hắn liền chém ngay một nhát kiếm xuống, nhưng da rắn quá dai, đường chém này chỉ để lại một vết máu nhàn nhạt. Con rắn hung hãn, ngoác miệng phun ra một luồng nọc độc, hắn nghiêng người né tránh, nọc
độc bắn lên trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, trong nháy mắt chiếc bàn đã bị rỗ
lỗ chỗ.
Con rắn đã trườn hẳn ra khỏi thân thể người, cái đuôi vừa vung lên,
thì dường như có một tia chớp lao tới rất nhanh. Dung Trần Tử giơ kiếm
chuẩn bị nghênh đón, thì con rắn đang lao đến trước mặt hắn bỗng nhiên
nổ tung tóe. Giống như bị một cơn lốc xoáy từ từ xé rách, ngay cả xương
rắn cũng bị gãy thành mấy đoạn.
Máu bắn lên khắp đầu cổ mặt mũi Dung Trần Tử, nên hắn đành phải đặt
Hà Bạng xuống dưới đất, hỏi: “Người đã biết trấn Lăng Hà xảy ra chuyện
từ lâu rồi đúng không?”.
Từ trong chiếc tay nải, giọng nói của Hà Bạng vang lên nặng nề: “Ta
chỉ nghĩ đã rất lâu rồi con rắn ba mắt không có động tĩnh gì, không biết liệu có phải nó bày kế nghi binh trên núi Trường Cương để lừa chúng ta
hay không. Chà… Xem ra hiện giờ đúng là trấn Lăng Hà xảy ra chuyện thật
rồi”.
Nàng hóa thành hình người, vẫn mặc bộ váy áo kết lại từ nước, nhưng
giờ Dung Trần Tử không có tâm trí đâu mà quan tâm đến bộ váy “hở hang
đến gần như bại hoại thuần phong mĩ tục” ấy nữa, ánh mắt hắn ảm đạm:
“Thanh Hư Quan của ta tọa lạc ở đây, vậy mà lại để dân chúng gặp phải
đại nạn này…”.
Hà Bạng khoác cánh tay nhỏ nhắn lên vai hắn, thân hình mềm mại nhẹ
nhàng của nàng cọ cọ vào người hắn: “thật ra trên thế gian này, kẻ nào
thích ứng được thì sẽ tồn tại, Tri quan hà tất phải tự trách mình. Huống hồ, hiện giờ chúng ta nên đi xem thử xem có nhà nào không nấu cháo Lạp
Bát không! Tết Lạp Bát mà không nấu cháo Lạp Bát, thì đó nhất định là
con rắn ba mắt!”.
Dung Trần Tử kiểm tra một lượt khắp các gian phòng, rồi cũng đành thở dài, nói: “Cách phân biệt yêu kiểu này, thật là xưa nay hiếm thấy”.
hắn dắt Hà Bạng đi gõ cửa từng nhà một, suốt cả quãng đường đi chỉ có năm sáu nhà nấu cháu Lạp Bát, có một hộ cuộc sống quả thật quá kham
khổ, nhưng cũng dùng củ cải muối thêm chút ít thịt lợn vào để thay thế.
Dung Trần Tử cũng ngộ ra được một đạo lí – Con rắn ba mắt đúng là không
biết ăn Tết.
Có nhà cũng nấu cháo Lạp Bát nhưng lại có hành vi né tránh, Hà Bạng
liền tập trung hết tất cả mọi người lại một chỗ, hỏi từng người từng
người một, câu hỏi thì vô cùng đa dạng, ví dụ như: “Tết Đoan Ngọ sẽ ăn
món gì?”, “ Tết Nguyên Tiêu ăn món gì?”… Nếu không trả lời được thì nàng sẽ lập tức dùng thuật Phong liệt giết chết, sau khi giết xong nhìn lại, tất cả những thi thể đó đều là rắn ba mắt.
Tuy Dung Trần Tử thấy cách này vô cùng hoang đường, nhưng quả thật có hiệu quả, nên cũng không ngăn cản. Hai người đi đến tận cuối con phố,
đã giết được không dưới năm mươi con rắn ba mắt. Hà Bạng cũng hơi mệt.
Dung Trần Tử cúi người xuống bế nàng lên: “Xem ra phải tập trung những
người dân còn sót lại trong trấn đến ở trong Thanh Hư quan, đợi đến khi
nạn rắn này qua đi rồi tính tiếp”.
Hà Bạng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, chiếc chuông vàng ở cổ chân
phát ra tiếng đinh đinh, trong đêm tối nghe vô cùng rõ ràng: “Tri quan,
người ta mệt lắm rồi”.
Giọng nói của nàng mềm mại không còn chút sức lực, khiến Dung Trần Tử không khỏi đau lòng: “Vậy người ở đây đợi ta, tình hình nguy cấp, e
rằng không thể để chậm trễ thêm được nữa”.
Hà Bạng có chút do dự: “Người ta muốn đi cùng với ngươi”.
Dung Trần Tử sợ tổn thương đến nguyên khí của nàng, đành phải biến
nàng về hình dáng con trai, sau đó cuốn trong tay nải cõng sau lưng.
Hà Bạng tỉnh dậy đã thấy mình ở trong Thanh Hư quan, Dung Trần Tử
ngâm nàng trong làn nước ấm, lệnh cho Thanh Trinh và Thanh Vận thỉnh
thoảng lại thêm một chút nước nóng vào, còn mình thì đi sắp xếp cho hơn
một trăm hộ dân trong trấn mà hắn đã dẫn theo lên núi lần này. Con rắn
ba mắt từng giả mạo làm Lưu Tẩm Phương vì muốn lấy lòng Hà Bạng, nên đã
đặc biệt xuống núi lấy trộm vài cân sườn lợn, Thanh Vận giấu sư phụ lén
nấu một nồi cháo Lạp Bát. Lúc này hai người một rắn đang canh cho Hà
Bạng. Thanh Trinh lần đầu tiên được nhìn tận mắt thứ mà trong truyền
thuyết vẫn gọi là yêu quái, nên thấy vô cùng mới mẻ. Thỉnh thoảng hắn
lại thò đầu ngón tay ra chọc chọc lên vỏ của Hà Bạng, thì thào hỏi: “Sư
đệ, đệ nói thử xem con trai tinh này thật sự có thể biến thành Hải hoàng được không?”.
Thanh Vận trợn tròn mắt: “Sư huynh, con rắn ba mắt này còn có thể bắt chước thành hình dáng con người nữa kìa. Huynh đừng vì ít được trông
thấy mà ngạc nhiên đến mức ấy chứ…”.
Hà Bạng mở hai mảnh vỏ ra thổi ra một chuỗi bong bóng, Thanh Vận vội
vàng chạy tới, nói: “Tiểu đạo đã nấu một nồi cháo Lạp Bát rồi, bệ hạ mau đứng dậy tranh thủ ăn khi còn nóng đi”.
Hà Bạng vừa ừ hử một tiếng, thì con rắn ba mắt đã chen lên: “Hì hì,
Hải hoàng bệ hạ, chỗ sườn heo này là ta đặc biệt tìm về để hiếu kính
người đấy!”.
Hà Bạng vui vẻ đáp: “Tiểu tam nhi, vẫn là người ngoan nhất”. Nàng nhả từ trong vỏ ra một viên ngọc màu hồng tỏa ánh sáng lấp lánh: “Cái này
thưởng cho ngươi!”.
Vừa nhìn thấy viên ngọc con rắn ba mắt lập tức run rẩy: “Lại là trân châu nữa sao? Bệ hạ…”.
Hà Bạng sốt ruột: “Cái gì mà trân châu, đây là nội đan của yêu quái
hải quy, vô cùng trân quý!”. Con rắn ba mắt nửa tin nửa ngờ, Hà Bạng
không kiên nhẫn nữa: “Có muốn không, không muốn thì trả lại cho ta”.
Con rắn ba mắt cắn răng, cúi đầu xuống nhanh chóng dò tìm, rồi ngậm
viên trân châu vào miệng, sau đó nuốt xuống ực: “Cám ơn bệ hạ”.
Hà Bạng hừ hừ vài tiếng. Nàng là đại yêu sống hơn ngàn năm, mấy năm
gần đây lại thường ở dưới biển, nói tới bảo bối thì tuyệt không ít chút
nào. Thanh Vận vừa nhìn thấy, liền có chút thèm: “Bệ hạ, cháo là do tiểu đạo nấu đấy!”.
Hà Bạng há to vỏ: “Ngươi cũng ngoan, nhưng ngươi là đạo sĩ, bảo bối ở đây của ta toàn là của yêu quái, ngươi không thể dùng được đâu… À, có
rồi”. Nàng lăn một vòng, rồi nhả ra một cái hồ lô be bé óng ánh trong
suốt: “Đây là bình thu yêu, có thể hút được những tiểu yêu quái hơn trăm năm tuổi, cho ngươi”.
Thanh Vận nhận lấy, đến lượt Thanh Trinh cũng vác mặt ra nói: “Bệ… À
không, sư nương! Sư nương, người không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy được! Đồ nhi có công thêm nước cho người mà…”.
Hà Bạng thấy khó hiểu: “Sư nương là gì?”.
Thanh Trinh vội vàng giải thích: “Chính là thê tử của sư phụ, sư phụ như cha, sư nương như mẹ!”.
Hà Bạng phun ra một chuỗi bong bóng rất đẹp, nói: “không sai không
sai, ngươi cũng ngoan, ừ, cho ngươi cái gì nhỉ…”. Trong vỏ của nàng vang lên một loạt những tiếng đinh đang giòn tan, nàng lục tìm rất lâu cuối
cùng cũng tìm ra: “Á, cho ngươi ngọc cấp nước, nó có thể thay đổi thủy
mạch, tuy Hoàng Hà Trường Giang thì không thay đổi được, nhưng giếng
nước, nguồn nước chảy gì gì đó thì là chuyện nhỏ”.
Dung Trần Tử vừa quay về, thì phát hiện ra hai tên đệ tử của mình
đang vì hai món pháp bảo bé nhỏ, mà bán luôn cả vị sư phụ là hắn… hắn
vốn là người trầm ổn, lập tức nghiêm giọng giáo huấn: “Người cho Thanh
Vận bình thu yêu, hắn sẽ không chịu chăm chỉ học tập thuật trừ yêu nữa!
Người cho Thanh Trinh ngọc cấp nước, hắn sẽ không chú ý đến việc xem xét địa mạch sơn thế. Cái thói ham ăn biếng làm một khi đã thành quen rồi,
thì bọn chúng sẽ chẳng làm được việc gì ra hồn cả đâu! Hai người các
ngươi căn cơ chưa vững, mà đã có suy nghĩ một bước lên trời rồi hả?”.
Thanh Trinh, Thanh Vận bị giáo huấn không dám ngẩng đầu lên nhìn. Hà
Bạng đang ở trong bồn trèo vào lòng hắn, vươn chân rìu ra trêu hắn: “Tri quan đang giận à?”. Lông mày của Dung Trần Tử như dao khắc, Hà Bạng lại bắt đầu giở trò vô lại: “Khốn kiếp, ngươi thân là sư phụ mà lại nhỏ mọn như vậy, còn dám tức giận! Ngươi mà tức giận thì lão tử khóc cho ngươi
xem!”.
Dung Trần Tử thật sự sợ nàng rồi, nhìn thấy Thanh Trinh, Thanh Vận
đầu cúi thấp đến độ mặt sắp dính xuống dưới đất đến nơi, hắn liền hừ
lạnh một tiếng nói: “Còn đứng mọc rễ ở đó làm gì, không mau ra ngoài làm việc đi!”.
Thanh Trinh, Thanh Vận lập tức vâng dạ, rồi vội vàng chạy như thể
dưới chân có bôi dầu. Lúc ấy Dung Trần Tử mới ôm Hà Bạng vào trong lòng, lấy khăn sạch lau khô cho nàng: “Bọn chúng đang trong giai đoạn học hỏi mọi thứ, không thể chiều chuộng tùy tiện được”.
Hà Bạng rầu rĩ đáp lại một tiếng, rồi nàng biến về hình người, bộ váy áo trên người chỉ che được một phần ba đùi, Dung Trần Tử khẽ nuốt nước
bọt, lại không tránh khỏi cùng nàng ôm ấp nồng đượm một phen.
Nhưng ngày hôm sau, toàn bộ Thanh Hư quan nhận được một tin như sét
đánh giữa trời quang – Triều đình truyền lệnh tới, nói Trang Thiếu Khâm
phải phong tỏa Lý Gia Tập và trấn Lăng Hà lại, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép bất kể người nào được ra vào ở cả hai nơi này. Để tránh tình
hình lan rộng, dân trong thôn, bất luận là người hay rắn, tất cả đều bị
phóng hỏa thiêu cháy.
Trong thoáng chốc trấn Lăng Hà trở nên vô cùng hỗn loạn.
Việc triều đình muốn thiêu rụi trấn Lăng Hà và Lý Gia Tập, đương
nhiên đại đa số người trong Đạo tông đều không đồng ý, nhưng Minh xà đã
lâu không có động tĩnh gì, hiện cũng không một ai biết khi đối phó với
chúng sẽ nắm chắc được bao nhiêu phần thắng. Hơn thế, từ xưa giới giang
hồ đã không can thiệp vào chuyện của quan phủ, nghĩ tới nghĩ lui, không
ít người trong đạo môn đều cáo từ ra đi. Trang Thiếu Khâm quá hiểu tính
Hà Bạng huých nhẹ vào bên người hắn, hùng dũng nói: “không khó đâu!”. Nàng chỉ chỉ về phía sườn núi: “Bây giờ ngươi chạy về hướng đó, không
được quay đầu lại! Để xem có tên khốn nào dám làm khó ngươi!”.
Lý Cư Kỳ nửa tin nửa ngờ, suốt mấy ngày qua ông ta không dám ra khỏi
cửa, bà vợ cả của ông giống như một vị thần hộ môn đã bảo vệ cho bọn họ, bà ấy chỉ là một người phụ nữ, nhưng không biết đã lấy sức mạnh từ đâu, dọa khiến cho đám quái vật không dám bước qua ngưỡng cửa nhà ông nửa
bước. Trước đây, Lý Cư Kỳ tuy là hộ giàu nhất Lý Gia Tập, nhưng lại sợ
bà vợ cả như sợ bị đòi mạng. Giờ bà ấy đã chết, khiến trái tim ông ta
trở nên trống rỗng, không còn người nào đáng tin cậy ở bên nữa.
Hà Bạng thấy ông ta không phản ứng gì, liền có chút bực mình: “Ngươi
dù có kém cỏi thế nào đi nữa cũng là một người đàn ông, dũng cảm lên một tí có được không hả!”.
Khí thế nam nhi của Lý Cư Kỳ bị kích phát, liền gật đầu đầy kiên
định, lại quay người nhìn ngọn lửa vẫn chưa tàn hết ở trong sân, rồi kéo nàng vợ bé bắt đầu chạy lên núi. Điều kì quái là ở chỗ trước mặt ông ta dần dần hiện ra một con đường trong suốt, giống như một dải lụa kéo dài đến tận sườn núi. Hà Bạng đứng im bất động, dải lụa trong suốt gạt bỏ
mọi âm tà sang hai bên, mãi cho tới khi cả hai chạy tới ngôi nhà gỗ của
lão Hứa, mới từ từ tan biến.
Đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó, thấy ba hộ gia đình hợp thành một tiểu viện. Dung Trần Tử gõ cửa rất lâu cũng không thấy có ai ra mở, liền sử dụng khí kình vuốt lên kéo then cửa ra, cả đoàn người bước vào trong tiểu viện, thì thấy ngay trong sân là một con lợn nhà
màu trắng nặng tầm hơn một trăm cân, hai mắt màu xanh lục giống như mắt
chó sói, thậm chí có thể nhìn thấy thấp thoáng mấy cái răng nanh bên
khóe mõm. Trước cửa nhà là một con mèo hoang màu đen rất to đang đứng
sóng đôi cùng với nó, lông trên người con mèo hoang đều dựng ngược cả
lên, thỉnh thoảng con lợn dợm tiến lên, thì con mèo hoang liền cong
người dậy như một cánh cung, cái đuôi ở phía sau liền xòe ra, như thể có chín cái đuôi, tiếng kêu như xé vải, chói tai vô cùng.
Nhìn thấy cả đoàn người Dung Trần Tử, con mèo hoang đột nhiên kêu lên đầy hưng phấn, như muốn gọi chủ nhân đang ở trong ngôi nhà ra. Hà Bạng
nhảy tới xem thử con lợn, nàng không sợ những thứ tà khí sinh ra do hoàn cảnh ép buộc thế này, nhưng con lợn lại không còn chút uy phong nào,
chốn sau một góc cả người run rẩy. Con mèo hoang to lớn kêu lên một
tiếng meo meo rồi nhảy qua con lợn trắng, tới dụi dụi vào người Dung
Trần Tử. Dung Trần Tử xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Chuyện ở đây bần
đạo đã biết cả rồi, nhất định sẽ chiếu cố đến sự an nguy của gia chủ
mày”.
Địch khí trên người con mèo hoang to lớn bị đẩy lui sạch sẽ, nó dùng
vuốt chạm vào người Hà Bạng, Hà Bạng sợ nó cào lên người, nhưng nó lại
nằm rạp xuống đất dập đầu ba cái, lại thè cái lưỡi nhỏ xinh ra liếm liếm lên chân Hà Bạng. Đôi mắt của Dung Trần Tử tràn đầy vẻ ấm áp: “Nó cám
ơn người đã cứu chủ nhân của nó”.
Những người trong nhà đương nhiên cũng nhận ra Dung Trần Tử, thấy hắn như thấy cứu tinh. Dung Trần Tử trấn an mọi người một lượt, thì có một
đứa bé tầm sáu bảy tuổi đi đến trước mặt Hà Bạng, tặng cho nàng chiếc
khóa bạc nó vẫn thường đeo bên mình, đứa bé ăn mặc tuy đơn giản, nhưng
rất sạch sẽ, nở nụ cười vô cùng dễ thương: “Chị à, chị là người xinh đẹp nhất mà em từng thấy, giống như thần tiên trên trời vậy”.
Đám Thanh Huyền, Thanh Vận nghe xong đều thấy kinh hãi – Tiểu quỷ nhà ai mà thông minh quá vậy, liếc mắt đã nhìn ra ngay điểm mấu chốt lợi
hại, thật là quá đỉnh…
Quả nhiên, Hà Bạng cười toe toét: “Cứu đi cứu đi, cứu hết toàn bộ!”.
Nàng dùng lại chiêu cũ, để bọn họ đi men theo dải lụa trong suốt
hướng thẳng tới ngôi nhà gỗ nằm ở sườn núi. Dung Trần Tử bước vào trong
ngôi nhà, không thấy có thi thể nào cả, hắn đoán con lợn ăn hết cả rồi.
Người ăn thịt lợn, nhưng đâu biết liệu lợn có hận đến mức muốn ăn thịt
người không? hắn rút kiếm chém đứt đầu con lợn, khẽ nói: “Số mạng của
loài súc sinh cũng là oan nghiệt kiếp trước, lúc sinh trước kia không
làm việc thiện, tất nhiên sẽ phải đầu thai vào kiếp súc sinh thôi, hôm
nay không cần phải bất bình nữa, đi đi”.
Đợi đến khi dọn dẹp tiểu viện xong xuôi, Dung Trần Tử quay lại nhìn Hà Bạng: “Kì thực, người hơn hai ngàn năm tuổi đúng không?”.
Hà Bạng lập tức tiếp lời: “Sao lại hơn, ngươi ta vẫn còn trẻ mà!”.
Dung Trần Tử cười ôn hòa: “Đạo hạnh của con mèo hoang kia phải được
hơn trăm năm thì mới có thể ở giữa nơi tà khí bốc lên tận trời này bảo
vệ cho chủ nhân của nó bình an vô sự. Nhưng nó lại chỉ có thể hôn chân
người…”.
Hà Bạng giậm chân: “Ngươi ta mới chỉ hơn một ngàn năm tuổi thôi, vẫn còn rất trẻ mà!”.
Ngay cả con rắn ba mắt cũng không tin: “Bệ hạ, thời điểm người đi theo Giang Hạo Nhiên đã là đại yêu ngàn năm rồi!”.
Hà Bạng cáu: “Lão tử sống hơn bốn ngàn một trăm năm, nói dối đi một chút cũng không được sao!”.
Hơn bốn ngàn một trăm năm, Dung Trần Tử cũng phải bật cười, nhưng yêu quái hơn bốn ngàn một trăm năm trước đã có thể thu nhận đồ đệ… thì có
vẻ hơi ít thì phải? Tuy chưa từng nghe nói đến Xí dương quyết, nhưng lúc Giang Hạo Nhiên vận nội công hai bàn tay chuyển sang màu vàng kim hình
như đã từng được ghi lại trong điển tích Phật giáo. Dung Trần Tử dắt tay Hà Bạng, bàn tay nàng vừa mềm lại vừa mịn, làn da trên khuôn mặt nhỏ
nhắn trong suốt như ngọc, đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu, đi suốt từ
sườn núi cho đến tận đây, nên nàng cũng hơi mệt, hai gò má hồng hào như
hoa đào nở rộ trong tiết trời tháng Ba, tà váy màu xanh nhạt nhẹ nhàng
tung bay, phong thái khuynh thành.
Dung Trần Tử lại chưa kịp suy nghĩ được sâu sắc hơn, thì không lâu
sau, Hà Bạng đã chỉ tay về phía trước kêu lên: “Tri quan, bên kia có
nước!”.
đi ra khỏi tiểu viện, phía bên ngoài có một cái giếng cũ, nguồn nước
rất nhiều, dù có hạn hán đến cả năm thì cái giếng cũng chưa từng cạn
nước. Hà Bạng chạy ngay tới bên cạnh giếng, vốc một ít nước lên, khuôn
mặt liền biến sắc: “Nước ở đây… có mùi gì vậy?”.
Dung Trần Tử liền bước tới trước, chấm chút nước lên đầu ngón tay rồi ngửi thử, mùi của rắn, còn thoáng chút vị tanh nữa, dường như đã có rất nhiều con rắn trườn qua cái giếng này. Là Minh xà sao? hiện giờ bọn
chúng đang ở đâu? Trong số những người dân trong thôn, phải chăng đã có
người bị bọn chúng mượn khí hay bị kí sinh trở thành con rối rồi không?
Sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề, Hà Bạng cũng hiếm khi nghiêm
túc như vậy. Nàng nhìn chăm chăm xuống dưới giếng, miệng giếng vuông
vắn, chỉ vừa đủ cho một người chui lọt, bốn cạnh được xây bằng đá, rêu
xanh mọc thành bụi. Từ trên thành giếng nhìn xuống, chỉ thấy làn nước
xanh trong tĩnh lặng.
“Lẽ nào bọn chúng đang ẩn trốn phía dưới?”. Câu này của Diệp Điềm
đương nhiên là hỏi con rắn ba mắt rồi. Con rắn ba mắt thò đầu xuống quan sát, so với người khác thì nó còn thấy sợ hơn nhiều: “Nếu như chủ nhân
mà biết, nhất định sẽ lột da ta ra mất!”.
Diệp Điềm đá cho nó một phát: “thật không hiểu ngươi có ích ở chỗ nào nữa!”.
Hà Bạng hoàn toàn không thèm để ý, lập tức bồi thêm một câu: “Nó biết dùng đuôi câu cá, câu rất giỏi!”. Con rắn ba mắt soạt một tiếng, lui về sau lưng Hà Bạng.
Dung Trần Tử không quan tâm đến chuyện cãi cọ của các nàng: “Bần đạo
xuống giếng xem thử”. nói xong hắn liền cởi áo choàng định trèo xuống,
Hà Bạng chần chừ giây lát rồi nói: “Tri quan, ngươi thật sự muốn xuống
sao?”.
Dung Trần Tử gật đầu, vẻ mặt kiên quyết. Hà Bạng lẩm bẩm: “Bỏ đi, để ta xuống, ở dưới nước thì ta không thèm sợ!”.
Dung Trần Tử biết nàng nhát gan, nên cũng không muốn dọa nàng. Nhưng
Hà Bạng lại là người rất ít khi đạo đức giả, lời vừa dứt thì cũng nhảy
luôn xuống giếng, lúc chạm vào làn nước không hề phát ra chút âm thanh
nào, chỉ thấy mặt nước khẽ lăn tăn gợn sóng.
Tuy Hà Bạng có lai lịch không hề tầm thường, nhưng rốt cuộc Dung Trần Tử vẫn bồn chồn không yên. hắn chăm chú nhìn xuống dưới giếng, vẻ lo
lắng trong đáy mắt khó lòng che giấu. Diệp Điềm đứng bên cạnh hắn, cũng
nhìn xuống dưới giếng, dường như đang trấn an hắn, lại giống như đang an ủi bản thân mình: “Nàng ta vốn dĩ là Nội tu mệnh thủy, ở dưới nước chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Dung Trần Tử khẽ ừ một tiếng, mười một người và một con rắn đều không nói gì thêm nữa.
Dưới nước tối tăm, nhưng đây vốn là thế giới của Hà Bạng, nàng nhìn
mọi vật ở trong nước hoàn toàn không có chút trở ngại nào. Dưới giếng
không có cá, nàng càng bơi càng cảm thấy trống trải. Dần dần trước mắt
hiện ra một thảm thực vật màu đỏ sáng rực rỡ, hóa ra đó là một mảng tảo
đỏ, hai bên là cột trụ bằng thủy tinh, ở giữa có một con đường, phía
cuối con đường là một toà cung điện cũng bằng thủy tinh, làn nước bên
người có màu xanh ngọc bích, mềm mại mà thân quen.
Thần sắc Hà Bạng đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ – không thể nào, sao lại quay về cung Hải hoàng của hải vực Lăng Hà thế này?
Nàng đi men theo đám tảo đỏ, những con sứa ở hai bên có con màu hồng
đào, có con màu bảo thạch lam, cảnh sắc nơi đây rất quen thuộc với nàng. Nàng đi đến trước cung điện, cửa chính vẫn rộng mở như bình thường. Hai tên thị vệ cung kính tham kiến nàng: “Hải hoàng bệ hạ”.
Hà Bạng lắc lắc đầu, có một người trong điện chậm rãi tiến lại gần,
mái tóc đen dài, quần áo đỏ, bước đi thanh nhã tựa hoa sen: “Lại đi chơi ở đâu vậy?”. Giọng nói của hắn ấm áp như ánh mặt trời mùa đông, vừa nói hắn vừa đặt chiếc khay xuống bàn: “Hôm nay làm món hải sâm kho hành lá
mà người thích ăn nhất, qua đây ăn đi”.
Hà Bạng như người mộng du đi tới cái bàn, trong chiếc đĩa thủy tinh
quả nhiên là món hải sâm kho hành lá, còn cả món đậu bát bảo vi cá.
Khuôn mặt người trước mặt ngời sáng, cử chỉ tao nhã: “Lại mải chơi đến
cả người ướt đẫm mồ hôi rồi kìa”. hắn lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau hai tay cho Hà Bạng, “Được rồi, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi”.
Hốc mắt Hà Bạng trong thoáng chốc đỏ hồng. Đồ ăn rất thơm, thật sự
rất thơm. vừa hít hít mấy cái, thì nước miếng đã bắt đầu ứa ra. Nhưng
nàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi: “Sao ta lại ở đây? Cung Hải
hoàng sao lại ở dưới đáy một cái giếng của Lý Gia Tập thế này?”.
Hàng mày thanh tú của Thuần Vu Lâm khẽ nhíu lại, dường như không hiểu nàng đang nói gì: “Lý Gia Tập nào cơ?”.
Đột nhiên Hà Bạng nhảy dựng lên: “Đúng rồi, còn cả ngươi nữa! rõ ràng ngươi đã bˠMinh xà kéo xuống trong khe đá rồi, tại sao lại ở đây?”
Thuần Vu Lâm ngồi bên cạnh nàng, tỉ mẩn gỡ xương cá ra cho nàng,
trong giọng nói yêu chiều chất chứa cả vẻ bất lực: “Bệ hạ, người lại
đang chơi trò gì vậy? Sáng sớm nay thần đến Đông Hải mua cá, người đã
đồng ý ngoan ngoãn ở nhà đợi, kết quả lại chạy ra ngoài chơi, đến giờ
mới chịu về. Những Minh xà với khe đá là ở đâu ra thế?”.
Hà Bạng quan sát cách bày trí trong điện, tất cả đều vô cùng quen
thuộc, vẻ mặt nàng đầy sợ hãi: “Lẽ nào ta thật sự đang nằm mơ sao? Dung
Trần Tử đâu?”.
“A nào?”. Thuần Vu Lâm dỗ dành nàng há to miệng, rồi đút một miếng
bánh đậu vi cá đã được gỡ hết xương vào miệng nàng, giọng nói vẫn dịu
dàng như trước: “Dung Trần Tử là ai? Nghe qua hình như là một tên đạo
sĩ, tốt nhất bệ hạ chớ có chọc vào đấy”.
Hà Bạng như đang rơi vào một giấc mộng huyền ảo: “không thể nào…”.
Nàng ngáp một cái, cúi đầu nhìn cả người mình một lượt từ trên xuống
dưới, “Ta đã đi chơi chỗ nào vậy kìa?”.
Thuần Vu Lâm lại bón cho nàng một miếng cá mềm mềm dẻo dẻo, nhẹ nhàng hỏi: “Có ngon không?”.
Hà Bạng cơ hồ như muốn nuốt luôn cả lưỡi xuống bụng, đáp không chút do dự: “Rất ngon!”.
Thuần Vu Lâm khẽ cười: “Ăn nhanh như vậy sao, ăn xong bệ hạ nên nằm ngủ trưa một lát đi”.
Hà Bạng đang ăn món cá thơm ngon, nhưng vẫn khổ sở suy nghĩ: “Dung Trần Tử đâu rồi?”.
Thuần Vu Lâm lấy khăn lau sạch khóe miệng giúp nàng, nụ cười như một đóa hoa quỳnh: “Lại nói mấy lời kì quái nữa rồi”.
Loáng cái Hà Bạng đã ăn hết số cá. Thuần Vu Lâm xoa xoa bụng nàng: “đã no chưa?”.
Hà Bạng gật đầu, Thuần Vu Lâm liền bế nàng lên, xuyên qua cung điện
nguy nga tráng lệ, tiến vào phòng ngủ của nàng, vẫn là cái chăn mà bình
thường nàng vẫn đắp. Thuần Vu Lâm đặt nàng lên chiếc giường thủy tinh.
Quả thực Hà Bạng có chút mơ màng muốn đi ngủ, nàng biến về thành hình
dáng con trai to lớn, cả người đều rút lại vào trong vỏ. Thuần Vu Lâm
nhẹ nhàng vỗ lên cái vỏ của nàng, hắng giọng hát một bài ca dao của đại
dương.
Lúc Hà Bạng sắp ngủ, thì đột nhiên lại bừng tỉnh – Dung Trần Tử đang ở trên miệng giếng đợi nàng mà. Thuần Vu Lâm rõ ràng đã chết rồi, Thanh
Vận còn giúp nàng cõng mấy quả cam rất to nữa. Nhưng Thuần Vu Lâm đang ở trước mặt sống động như vậy, lẽ nào chuyện ở Thanh Hư quan, thật sự chỉ là giấc mộng Nam Kha [1].
[1] Giấc mộng Nam Kha: Trong “Nam Kha kí thuật” của Lý Công Tá đời
nhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đến nước Hòe An. Vua Hòe An thấy chàng tướng mạo khôi ngô nên đã chọn làm phò mã và gả
công chúa cho, đồng thời để chàng làm quan Thái thú ở quận Nam Kha. Hai
vợ chồng chàng đang sống rất giàu có, hạnh phúc thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Chàng đem quân đi đánh nhưng bị thua. Quân giặc vây
thành đánh phá khiến vợ chàng chết trong đám loạn quân. Chàng liền đem
tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhưng bị vua nghi kị, nên tước hết
phẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Chàng vừa oan ức vừa tủi nhục, khóc
lóc bi thương. Vừa lúc ấy thì chàng chợt tỉnh giấc, thấy mình nằm dưới
gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh chàng lại có một ổ kiến lớn, bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe. Từ
đó Giấc mộng Nam Kha là chỉ để đời người như một giấc mộng, phú quý
quyền thế đều chỉ là hư ảo.
Cơn buồn ngủ ập tới, Hà Bạng lật người ngăn cơn buồn ngủ lại – không
được, phải nghĩ ra một cách để thử mới được. Ở trong vỏ nàng cắn luôn
vào ngón tay mình, đau đến suýt chảy cả nước mắt, bên ngoài Thuần Vu Lâm vẫn nhẹ nhàng vỗ lên vỏ của nàng như lúc đầu, giọng hát êm đềm uyển
chuyển. Hà Bạng nghĩ tới nghĩ lui, bỗng thật sự nghĩ ra một cách – Chân
thân khi hóa thành hình dáng con người, không phải ở chỗ đó sẽ có một
lớp màng gì gì đó sao? Nếu như đang nằm mơ, thì khẳng định là thứ đó vẫn còn, ừ ừ, đúng thế! Mí mắt Hà Bạng càng lúc càng nặng, lại hóa thành
hình người cuộn tròn người lại trong vỏ, thò tay ra sờ xuống dưới người
mình. Tuy rằng cách này rất xấu, nhưng cuối cùng vẫn có hiệu quả. Ngón
trỏ đi vào hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Hà Bạng liền dùng Minh tâm chú gột rửa thần thức của mình, xua đi cơn buồn ngủ – không đúng,
lão đạo sĩ không phải là mộng, là thật đó! Vậy thì… Thuần Vu Lâm chính
là mộng sao?
Nàng mở to vỏ nhìn Thuần Vu Lâm ôn hòa tao nhã như ngọc, những hồi ức trong suốt hơn ba trăm năm qua như bày ra trước mắt, nàng từ từ nhắm
mắt lại, rồi đột nhiên bật dậy, giáng xuống một chưởng. Lúc mở mắt ra
lần nữa, mọi thứ xung quanh đều bị vỡ vụn, cung Hải hoàng, tảo đỏ, sứa,
thủ vệ, tất cả đều không thấy đâu nữa. Dưới đáy giếng lại vẫn là dưới
đáy giếng, âm u lạnh lẽo. Mà càng đáng sợ hơn là, Thuần Vu Lâm vẫn còn ở đó.
hắn nhìn Hà Bạng bằng ánh mắt dịu dàng mà bi thương: “Bệ hạ không muốn ở bên thần nữa ư?”.
Hà Bạng lắc đầu: “không, ngươi đã chết rồi, ngươi là do con rắn ba mắt biến thành”.
Thuần Vu Lâm khẽ thở dài: “Hãy cùng thần trở về đại dương đi, những ngày tháng ấy chúng ta đều đã rất vui vẻ, không phải sao?”.
Lúc hắn thở dài luôn khiến trái tim người ta thấy vô cùng đau đớn. Hà Bạng chậm rãi lùi lại: “Tiền niệm bất sinh tức tâm, hậu niệm bất diệt
tức phật, thành nhất thiết tương tức tâm, li nhất thiết tương tức
phật…”. Nàng niệm Phật kệ, tay phải liền xuất hiện pháp trượng, luồng
ánh sáng vàng đang gột rửa, khiến nước trong giếng như có linh thức, tấn công thẳng vào Thuần Vu Lâm, hình bóng Thuần Vu Lâm bị nước làm cho
nhòe đi, rồi thoắt cái, tan ra thành vô hình.
Bỗng nhiên Hà Bạng rất muốn quay về bên cạnh Dung Trần Tử, nàng đi
theo hướng dòng nước, nhưng bên thành giếng không một bóng người. Dung
Trần Tử lại đi đâu mất rồi?