Thịt Thần Tiên
Chương 12 : Mây xuân thổi tan rèm trúc mưa
Ngày đăng: 04:18 20/04/20
Tại sao phải khổ sở đau đớn để lãng quên một người, thời gian dĩ nhiên sẽ khiến chàng quên hết.
Nếu thời gian không thể khiến chàng quên đi người mà chàng không nên
nhớ, thì năm tháng đã qua của chúng ta sẽ còn ý nghĩa gì nữa đây?
Dung Trần Tử ở bên thành giếng đợi không thấy Hà Bạng lên, mà lại
thấy một người mà hắn tuyệt nhiên không thể ngờ tới. Bước chân của hắn
khẽ hẫng đi một nhịp, khuôn mặt kinh hãi: “Thuần Vu Lâm?”.
Thuần Vu Lâm mặc bộ quần áo đỏ dài chấm đất, phong thái uyển chuyển: “Dung Trần Tử, lâu rồi không gặp”.
Mái tóc hắn đen như được dội mực, khuôn mày tinh tế, lời nói cử chỉ,
vẫn ưu nhã như trước kia. Nhưng Dung Trần Tử đã nhìn ra sơ hở rất nhanh: “Chỉ là thứ huyền thuật nhỏ nhoi, sao có thể lừa được ta?”.
Tên Thuần Vu Lâm trước mặt cười khẽ, khi hắn cười giống như ánh mặt
trời mới mọc, tuyệt sắc vô song: “Vì thế nên ta vốn cũng không có ý đến
để lừa Tri quan. Ta đến chỉ vì muốn nói cho Tri quan biết một số việc
thôi”. Tay phải của hắn khẽ giơ lên, trong tay liền xuất hiện một cuộn
văn thư màu xanh lục. Lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt: “Khế ước thần
ma!”.
Tay phải của Thuần Vu Lâm liền xòe ra, thì thấy tờ khế ước cũng từ từ được mở ra: “Hơn ba trăm năm trước, Hà Phán bị trọng thương, là con
cháu của ta đã cứu nàng ta, và đã cùng ta định ra khế ước thần ma. Nàng
ta bồi dưỡng một thân yêu, làm phụ hồn cho ta, giúp ta thoát khỏi cảnh
vĩnh hằng này”.
Dung Trần Tử lùi lại sau một bước, ánh mắt sắc bén như dao. thì ra là vậy, thì ra là như vậy. Vậy là rất nhiều bí ẩn đều đã được giải đáp.
Thân thể nàng bị thương nặng, mà vẫn có thể thoát khỏi tay Giang Hạo
Nhiên, đủ thấy lúc ấy nàng hoàn toàn không còn sức lực nào để hành động, ngay cả Giang Hạo Nhiên cũng chưa từng đề phòng nàng sẽ bỏ trốn. Thân
thể nàng mảnh mai yếu ớt như vậy, sao có thể sống được ở trong nước? Con cháu của Minh xà đã cứu nàng, đưa nàng đến núi Trường Cương, chữa trị
vết thương cho nàng. Cái giá phải trả là nàng phải lập khế ước thần ma,
giúp Minh xà thoát khỏi phong ấn. Cách làm chính là bồi dưỡng một thân
yêu để trợ hồn cho Minh xà, nên nàng mới cuốn Thuần Vu Lâm đi, một lòng
bồi dưỡng hắn. Bởi thế, Minh xà mới không ngừng tìm kiếm nàng, nhưng lại giả bộ như chưa từng quen biết nàng. Nên nàng luôn giữ kín mọi điều với Dung Trần Tử, không chịu tiết lộ chân tướng sự việc.
Dung Trần Tử khép hai mắt lại, trái tim như bị dầu thiêu lửa đốt.
Diệp Điềm thoáng do dự: “Sư ca, muội cảm thấy việc này tốt nhất nên hỏi
thẳng Hà Bạng thì tốt hơn. nói cho cùng những lời của Minh xà, cũng
không thể tin hoàn toàn được”.
Dung Trần Tử lắc đầu, nói: “Minh xà dù không đáng tin thế nào đi
chăng nữa, thì khế ước ma thần trong tay nó là thứ không thể làm giả
được, nàng ấy có ước định với Minh xà là điều không cần phải nghi ngờ gì thêm”.
Thuần Vu Lâm khẽ nở nụ cười giòn tan, trong nụ cười ấm áp ôn hòa thấp thoáng mang theo luồng khí yêu tà: “Giờ các ngươi còn có con đường sống sao?”.
Dung Trần Tử lập tức tung ra một lá bùa màu bạc, Thuần Vu Lâm giống
như một ngọn lửa tan ra thành vô hình. Ngay cả con rắn ba mắt cũng kinh
ngạc trợn mắt há hốc mồm: “thì ra bệ hạ đã từng gặp chủ nhân nhà ta từ
lâu rồi, thậm chí bọn họ còn cùng một phe nữa!”.
Diệp Điềm giẫm một phát lên đuôi rắn, khiến nó nhảy dựng lên, nhưng
nó vẫn không hiểu được tình hình trước mắt: “Rốt cuộc hiện giờ ta đang ở phe của chủ nhân nhà ta, hay là ở bên phe Tri quan các ngươi đây? Rốt
cuộc ta theo phe của ai đây trời!”.
Hà Bạng đứng ở bên mép giếng, nàng không hiểu đạo thuật, không biết
cách phá giải huyền thuật, nên chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân để
loại trừ. Nàng cẩn thận suy nghĩ, từ lúc xuống giếng đến giờ nàng cũng
chưa đi được xa lắm, dù thế nào đi nữa cũng vẫn đang ở gần cái giếng,
nước ở đây chắc chắn là thật. Nghĩ vậy, nàng liền hút toàn bộ nước ở
trong giếng ra, giống như đang thổi bong bóng càng tích lại càng nhiều.
Chân thân của Minh xà vẫn chưa hiện ra được, nên để tạo ra được cảnh
tưởng huyền ảo mê hoặc được nàng vốn dĩ là chuyện không hề dễ dàng, vì
thế nơi này đương nhiên không thể quá lớn được. Giờ nàng lại bổ sung
thêm nước vào, lập tức khiến chúng nổ tung.
Lúc ấy, Hà Bạng mới phát hiện ra mình vẫn đang ở dưới đáy giếng,
trong huyền thuật, đáy giếng và mép giếng đã bị đổi phương hướng. Nàng
bơi đứng lần nữa để đi lên, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy đoàn người của
Dung Trần Tử đang đợi ở bên miệng giếng. Nàng reo lên vui sướng lao bổ
tới làm nũng: “Tri quan! Khốn khiếp thật, Minh xà đã tạo cảnh tượng
huyền ảo ở dưới đó, dọa người ta sợ giật nảy mình!”.
Nhưng Dung Trần Tử lại không hề an ủi nàng, chỉ cúi đầu ừ một tiếng.
Hà Bạng cảm thấy có chút kì quái, nhìn khắp xung quanh Diệp Điềm và đám
tiểu đạo sĩ đứng sau lưng nàng, hỏi: “Sao vậy?”.
Mọi người không ai trả lời, ngay cả con rắn ba mắt cũng trốn phía sau Thanh Thư không dám lộ mặt. Dung Trần Tử lạnh nhạt nói: “không sao, đi
thôi”.
Tất nhiên, Hà Bạng có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó không
ổn, nàng nghi ngờ liếc nhìn bên này ngó nghiêng bên kia, cuối cùng vẫn
dụi dụi vào người Dung Trần Tử. Nội tâm Dung Trần Tử cũng rất mâu thuẫn, cuối cùng nên tin những lời Minh xà nói, hay tin tưởng Hà Bạng ngây thơ cùng phe với mình? hắn không phải là người dễ dàng bị kích động, cũng
biết dụng ý của Minh xà không đơn giản, nhưng chít ít những lời nó nói
đều là thật. Hà Bạng thật sự đã lập khế ước với nó, hơn nữa thân thể của Thuần Vu Lâm quả thật là để cho nó sử dụng.
Hà Bạng dựa vào người hắn, giống như một đứa trẻ làm sai thỉnh thoảng lại dụi dụi vào người tỏ vẻ lấy lòng. Trong lòng Dung Trần Tử càng thêm rối loạn.
Tuy Lý Gia Tập bị tà khí bao phủ, nhưng đa phần không phải do Minh xà làm. Nó đem thân thể Thuần Vu Lâm tới đây để tu luyện, nên mới khiến tà khí dày đặc, quái vật sinh sôi nhiều như thế. Hà Bạng ảo não đi phía
sau Dung Trần Tử, không biết mình đã lại làm sai chuyện gì. Nàng không
phải là người nhanh nhạy, nên những hành động này hoàn toàn là vì chột
dạ mà thôi.
Dung Trần Tử muốn đánh nàng, muốn gào thét lên với nàng, lại muốn ôm
chặt nàng hôn lên môi nàng, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì cả. Cho dù
nàng có khế ước với Minh xà, nhưng nói cho cùng đó là cũng là những
chuyện trước đây, có lẽ bản thân hắn nên thật sự thử tin nàng.
Cả đoàn người đi thẳng về phía trước thì thấy một rừng trúc nhỏ, bên
ngoài rừng trúc cócái chuồng bò. hiện giờ những chuyện quái dị cực
nhiều, đại đa số súc vật đều đã thành tinh, cũng không biết những con bò ấy đã đi nơi nào. Bên cạnh chuồng có mấy hộ gia đình đang nương tựa vào nhau. Đương nhiên, Dung Trần Tử đi trước xem xét, Hà Bạng đã nhìn thấy
nhà cửa, nhưng chưa bao giờ trông thấy chuồng bò. Nàng đứng bên cạnh
chuồng bò nghỉ chân, cái chuồng này được tạo thành từ những tảng đá xếp
chồng lên nhau, nhìn từ ô cửa sổ hình vuông nhỏ nhỏ, chỉ có thể thấy
được đống rơm rạ tối om om. Hà Bạng liền thò đầu vào trong xem thử. Vừa
nhìn đến cái cọc buộc trâu, thì đột nhiên có một khuôn mặt hiện ra trước mặt nàng – Con ngươi lồi hẳn ra khỏi hốc mắt, giòi bọ lúc nhúc, con mắt kia trợn trừng trừng lên nhìn nàng.
Hà Bạng im lặng hai giây, sau đó hét lên một tiếng xuyên tim xé phổi, khiến Diệp Điềm bị dọa sợ nhảy dựng lên. Dung Trần Tử còn chưa kịp lao
ra, thì Thanh Huyền đã xông tới trước tiên kéo Hà Bạng ra sau lưng. Cuối cùng mọi người đã nhìn thấy thứ ở bên trong chuồng bò. Chính là Lý Bàn, thằng bé bị chó cắn chết. Môi của nó cũng đã biến thành màu đen sì,
trong miệng còn phun là một luồng khí màu xanh lục. Thanh Huyền lấy ra
một lá bùa Trấn thi từ chiếc túi giắt ở thắt lưng, dính lên trán nó.
Động tác của nó liền khựng lại, nhưng chưa được bao lâu, bùa Trấn thi tự nhiên bốc cháy. Cũng may lúc ấy Dung Trần Tử từ trong nhà chạy ra, tay
kết ấn, ấn một lá bùa lên trán cái xác.
Lý Bàn không ngừng há to miệng, dường như muốn nói gì đó, Dung Trần
Tử ghé tai đến, nó chỉ vào Hà Bạng, giãy giụa nói: “Thủy yêu… giết
người…”.
Hà Bạng trừng lớn hai mắt: “Ai? Ta ư?”.
Rồi đột nhiên cả người Lý Bàn co giật, trên cơ thể thối rữa không còn da để lộ ra cơ thịt trắng ởn, giống như đám sâu bọ đang bò lúc nhúc.
Diệp Điềm đã quay người nôn mửa từ lâu. Hà Bạng từ từ lui về phía sau,
nàng cũng không vui. Nếu dựa theo tính cách của nàng, thì hiện giờ sớm
đã giận dỗi rồi. Nhưng nàng biết mình không thể bỏ đi được, nên trấn
tĩnh hơn hẳn lúc bình thường: “Ta không biết ngươi đang nghi ngờ điều
gì, nhưng lúc này ngươi nhất định phải tin ta. Vì hiện giờ chỉ có một
Nội tu là Cao Bích Tâm, hơn nữa pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tu
luyện không quá ba trăm năm, nền tảng của nàng ta có bao nhiê ta hiểu rõ nhất. Nếu chỉ dựa vào một mình nàng ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không
giết chết được hai con Minh xà đó đâu”.
Nàng nói “các ngươi”, trái tim Dung Trần Tử nhói đau, đột nhiên trầm giọng nói: “Ta tin người”.
Hà Bạng có chút nghi ngờ – Chính nàng cũng thấy hơi chột dạ, “thật chứ?”.
Giọng điệu Dung Trần Tử dần dần trở nên trầm ổn: “Ừ”.
Hà Bạng vui vẻ khoa chân múa tay, nàng áp má vào lồng ngực Dung Trần
Tử, tư thế vô cùng thân mật: “Tri quan, ngươi là tốt nhất!”.
Dung Trần Tử vuốt ve mái tóc dài của nàng: “đi thôi, chúng ta đến phía trước xem còn có người nào khác nữa không”.
Hà Bạng đi sau lưng hắn, sung sướng vui vẻ. Con rắn ba mắt lén lén
lút lút sán lại gần bên tai nàng, khẽ hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc là người
theo phe nào?”.
Hà Bạng giẫm thẳng chân lên đuôi con rắn, giẫm đến mức nó phải nhảy bật dậy.
Mấy hộ gia đình bên cạnh chuồng bò đều đã gặp nạn, trong nhà lộn xộn
bừa bãi, những bức tường đá đều vương đầy máu. Còn có một hộ gia đình
hoàn toàn không thấy hài cốt đâu, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà có một lớp
huyết tương đã khô. Dung Trần Tử không muốn cho Diệp Điềm và Hà Bạng vào trong, nhưng Diệp Điềm lo lắng bên trong vẫn còn có người sống, nên
bước vào tìm kiếm. Hà Bạng thì lại xem xét với vẻ mới mẻ, ngó nghiêng
mỗi thứ một tí. Nên cả hai người cùng bước vào. Nhưng sau khi bước qua
cửa mục đích lại không giống nhau, Diệp Diềm tìm ở phòng ngủ, Hà Bạng
lại lục lọi ở phòng bếp. Lý Gia Tập vốn dĩ rất nghèo, ngôi nhà của mấy
hộ gia đình này quả thật chỉ có bốn bức tường trống, nên tất nhiên trong phòng bếp sẽ chẳng có thứ gì ngon để ăn cả, trái lại Hà Bạng còn tìm
được một thằng bé đang ở trong ang đựng gạo. Thằng bé tầm bốn năm tuổi,
mặc áo bông quần vải, đã đói đến mức không còn chút sức lực nào nữa. Hà
Bạng cảm thấy không thể tay không mà quay lại như vậy được, bèn ôm thằng bé ra. Diệp Điềm liền bước lên đón lấy trước tiên, vừa hay Thanh Thư
đang cõng mấy quả cam, liền lấy ít nước cam mớm cho nó.
Hà Bạng đứng ở bên cạnh thò đầu ra nhìn, nào ngờ thằng bé liền mở to
mắt, lập tức chỉ vào nàng hét toáng lên: “Thủy yêu! Sư phụ, là nó giết
chết cha cháu, mẹ cháu và cả bà ngoại cháu nữa!”.
Hà Bạng sờ sờ mũi, không chút lo lắng: “Nếu như là ta giết người, thì căn bản sẽ không có chút dấu vết nào trên đất đâu”.
Mặt Dung Trần Tử đột nhiên tái đi: “Lẽ nào có con rắn mượn khí, giả mạo người?”.
Hà Bạng lắc đầu: “Nếu như hắn tu tiên, sở trường nhất định là biến
hóa. nói không chừng có lẽ có thể biến thành hình dạng của ta”.
Dung Trần Tử gật gật đầu, lại tiếp tục tìm kiếm mấy hộ gia đình nữa,
cứu được hơn mười mấy người còn sống. Cuối cùng thì cũng không còn chút
sinh khí nào của con người nữa. Dung Trần Tử liền tập trung tất cả mọi
người lại, rồi thở dài, ai mà ngờ được một thôn trang yên ấm, lại gặp
phải tai họa không đâu như vậy.
Hà Bạng đành cố bò ra bên ngoài phòng, trong phòng có một con rắn ba
mắt đang canh chừng, nó nhìn thấy Hà Bạng trèo ra, thấy máu thịt nàng
từng chút từng chút một dính trên nồi, chỉ thoáng chốc đã hóa thành đen
sì. Nhưng nàng vẫn bò ra.
Chỉ là nàng của lúc này, đã rất yếu. Thậm chí là một con rắn ba mắt
bình thường cũng không cần phải sợ nàng nữa. Nó từ từ bò lại gần, cái
đuôi vừa cuốn một cái liền kéo nàng tới trước mặt, nó siết chặt lấy Hà
Bạng, muốn ném nàng trở lại nồi. Hai chân bị đuôi rắn vặn xoắn, Hà Bạng
gần như tuyệt vọng. Nhưng không thể quay lại, bọn họ đều sẽ chết… Dung
Trần Tử cũng sẽ chết.
Nàng lấy pháp trượng ra, nhưng không có nước, nên không thể thi triển được thuật pháp. Nhưng nàng vẫn còn có máu. Nàng dùng pháp trượng cứa
mạnh một đường lên cổ tay, suốt mười mấy ngày không được ăn uống gì, máu chảy ra cũng không nhiều lắm. Nàng lại dùng sức cứa thêm một đường nữa, lúc ấy một dải máu loãng mới chảy ra. Pháp trượng dính máu, liền phát
ra luồng sáng màu đỏ tanh nồng. Con rắn ba mắt chỉ cảm thấy trước mắt
toàn là một màu đỏ tươi, ánh sáng rực rỡ diễm lệ như một nhát đao bổ
thẳng lên người nó. Nó quấn chặt lấy Hà Bạng, nhưng lại không còn sức
lực ném nàng vào nồi nữa. Thân hình màu trắng vân vàng của nó quằn quại
không cam lòng một hồi, cuối cùng tắt thở. Nhưng Hà Bạng vẫn bị nó xoắn
rất chặt, khiến nàng không thể trèo ra được, cũng chẳng nghe rõ động
tĩnh ở bên ngoài. Nàng cúi thấp đầu, rất muốn ngủ một giấc, nhưng không
thể ngủ được, nếu như ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa. Nàng biết mình phải bò ra ngoài.
Nàng cố hết sức rất lâu, mà đôi chân bị vặn vẫn hoàn toàn bất động.
Nàng khản giọng khóc một trận, từ từ nâng pháp trượng trong tay lên.
Miệng con rắn trên đầu trượng giấu một lưỡi rìu làm bằng hàn tinh, vô
cùng sắc bén, nàng ấn xuống chiếc chốt, nện từng nhát từng nhát xuống
hai chân. Máu vẫn chảy ra không nhiều lắm, đôi chân mà nàng từng ra sức
bảo vệ chu đáo cũng đã cháy khô. Nàng muốn gào lên khóc thật to, nhưng
xung quanh không có một ai, khóc cho ai nghe chứ? Cứ giáng trượng mãi
xuống như thế, rốt cuộc hai chân nàng đã không còn trên người nữa.
Trong đầu dường như có âm thanh gì đó, thoáng gần lại thoáng xa. Nàng gắng gượng chống đỡ thần thức, liều mạng bò ra khỏi căn phòng đất. Bên
ngoài tối đen, có một người đang nằm, tóc đen y phục đỏ, khuôn mặt sáng
ngời. Hà Bạng leo lên bên người hắn, cẩn thận nhìn ngắm hắn. Hơn ba trăm sáu mươi năm sớm tối bầu bạn, hắn trở nên quen thuộc giống như mỗi đợt
thủy triều lên xuống ở hải vực Lăng Hà vậy.
Có lẽ Minh xà đã quay về thân thể của nó. Hà Bạng nán lại bên cạnh,
cuối cùng nàng trèo lên, nằm sấp trên người hắn, nhưng không rơi một
giọt nước mắt nào, giọng nói của nàng cũng không còn yêu kiều lảnh lót
nữa, thậm chí nàng còn chẳng tìm được bất kì từ ngữ nào, chỉ có thể
nghẹn ngào nói: “Thuần Vu Lâm, người ta rất đau…”.
Thuần Vu Lâm trước mắt đang ngủ rất say. Những đêm trước đây, cho dù
hắn có ngủ say đến đâu, nàng chỉ cần khẽ khàng gọi một tiếng thôi, hắn
đều sẽ tỉnh dậy. Chỉ cần nàng không vui, hắn sẽ kể chuyện cười cho nàng
nghe, làm đồ ăn cho nàng. hắn nói vỏ trai của nàng, là vỏ trai đẹp nhất
trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải này.
Hà Bạng nằm sấp trên ngực hắn hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc cũng hiểu
ra, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Hơn bốn ngàn năm, sư phụ, sư
muội, sư huynh, còn cả hắn nữa, bọn họ từng người từng người một, đều
lặng lẽ rời xa nàng.
Nàng từ trên người hắn trèo xuống, ngã lăn trên đất. Nàng thật sự
không muốn chết. Nếu như ngay cả nàng cũng chết, thì những hợp tan đẹp
đẽ và thê lương, những người đã từng yêu thương nàng sâu đậm, sẽ có ai
nhớ tới đây? Nhưng sinh mệnh lẽ nào lại là thứ vĩnh hằng không có hồi
kết? Nàng phải dũng cảm, đón nhận vòng tuần hoàn sinh ra và mất đi.
Nàng bò ra đến cửa, lại quay đầu nhìn lại, trong bóng tối Thuần Vu
Lâm an tĩnh ngủ rất say, phảng phất như lúc nhắm mắt, vẫn còn nhìn thấy
nụ cười dịu dàng ấm áp của hắn như thuở ban đầu.
Thuần Vu Lâm, thật ra vỏ trai của ta là thứ vỏ trai xấu xí nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải, ta biết rõ điều này mà.
âm thanh của trận chiến càng lúc càng gần, từ lâu hai tay của Hà Bạng đã đầm đìa máu tươi. Đám Minh xà trong điện đã bị diệt trừ quá nửa, xác rắn chất đống như núi. Minh xà thượng cổ với bốn chiếc cánh trên lưng,
đang lạnh lùng nhìn mọi người. Người của Giang gia đã phát hiện ra sự
bất thường của Giang Hạo Nhiên, Dung Trần Tử vừa liếc mắt thì nhìn thấy
Hà Bạng đang bò ra từ phía sau lưng Minh xà. Quả thật hắn không dám tin
vào mắt mình, vẫn còn một Hà Bạng khác đang đứng cạnh hắn, thân hình
nóng bỏng, giọng nói yêu kiều. So với nàng, thì Hà Bạng đang bò ra kia
quả thật giống như một cái xác bẩn thỉu. Nhưng vừa nhìn Dung Trần Tử đã
nhận ra đó mới chính là nàng. Mặc kệ khuôn mặt dính đầy máu, ánh mắt của nàng vẫn trong veo, tươi sáng như xưa. Bên trong vẻ đau khổ đầy ẩn nhẫn thậm chí còn mang theo chút đắc ý, giống như đang chống nạnh hét lớn:
“Chết tiệt, Minh xà thối, lão tử vẫn cứ bò ra đấy!”.
Nàng cười rồi giơ cây pháp trượng lên, Dung Trần Tử nhìn thẳng vào
mắt nàng, nụ cười bên môi, nhưng mắt lại rơi lệ. hắn nhắm mắt lại, quay
người ôm lấy Hà Bạng giả mạo bên người, trong khoảng khắc thanh đao hình chóp đâm tới liền tung ra một quyền, cú thốn kình [1] này đã đánh nát
cả thân người che chắn của nàng ta lẫn xác rắn bên trong ngực. Ngay cả
cơ thịt dưới da cũng nát vụn thành huyết bọt, nhưng da lại không may mảy bị tổn hại. Con Minh xà đực vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, nó vỗ bốn cái cánh, như đang muốn phun lửa.
[1] Thốn kình là đòn đánh không cần lấy đà ở trong một khoảng cách rất gần, tốc độ cực nhanh và sức công phá rất mạnh.
Hà Bạng nhấc pháp trượng lên, một tia sáng đỏ rực tanh nồng chiếu
sáng cả đại điện, đến lúc ấy Minh xà mới phát hiện ra sự tồn tại của
nàng. Nó cũng hoảng sợ, vội vàng vung đuôi lên cuốn lấy nàng. Nó dùng
sức cuốn rất chặt, cả người đều cuộn tròn lại với nhau. “Tiểu Hà!”. Dung Trần Tử gào lên thê lương, nhưng Hà Bạng đã không thể nào trả lời hắn
được nữa. Từng tấc xương cốt của nàng bị thân rắn vặn xoắn đến vỡ nát,
nhưng không có máu, không một giọt máu nào hết.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn dáng vẻ lúc chết của mình quá xấu xí.
Minh xà vẫn còn muốn phong, thủy linh tinh, nói cho cùng đó là bảo vật
chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Nó cuốn Hà Bạng đến phía trước, nhưng
rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, trong con ngươi lộ ra vẻ kinh hãi.
Hà Bạng khẽ nhếch môi không nói gì, sau đó bỗng một tiếng nổ ầm ầm cực
lớn vang lên, toàn bộ đại điện đều chấn động nảy dựng lên.
một trời sương máu.
Máu thịt bay khắp nơi bao phủ khắp đại sảnh, thấp thoáng còn thấy cả
mảnh vụn của pháp trượng. Trai nước ngàn năm, ai mà biết được trong vỏ
của nàng tích trữ bao nhiêu trân châu? Tất cả đã nổ tung, dù cho đó có
là thần thú Minh xà thượng cổ đi nữa, suy cho cùng cũng vẫn là thân thể
có máu thịt, sao có thể chống lại được? Thân rắn của nó bị nổ khiến khắp nơi thủng lỗ chỗ, nội tạng văng ra bốn phía, khiến cảnh tượng nơi này
càng trở nên khủng khiếp đáng sợ. Nó điên cuồng muốn tìm phần tay chân
đã cụt của Hà Bạng để tiếp tục xé nàng ra nát vụn, sau đó nó gặp một
Dung Trần Tử cũng điên dại giống mình. đã không cần phải so đo tính toán bên chính bên tà nữa rồi, ánh mắt Dung Trần Tử như muốn nứt toác ra, sử dụng toàn bộ số bùa chú vàng kim có trên người, đạo pháp gì chứ, thiên
cương gì chứ, luân thường gì nữa chứ? Trong mắt hắn chỉ còn lại một trời mưa máu. Trong trí nhớ của hắn, nụ cười của nàng đẹp như hoa nở, giọng
nói yêu kiều giòn tan: “Tri quan, ta không lừa ngươi đâu… Ta thích
ngươi”.
Tại sao chỉ một chữ thích, lại phải dùng quá nhiều máu và nước mắt
như vậy mới có thể chứng minh? Tại sao những lời bày tỏ ấm áp ngọt ngào
nhất, cứ nhất định phải để đến giờ phút cuối cùng, khi đã không thể nào
vãn hồi được nữa, mới chịu tin tưởng?
Giang Hạo Nhiên ở trong góc đã tìm được thân thể Hà Bạng, da thịt mềm mịn đã không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa. Con ngươi của nàng đã hoàn
toàn mất đi tiêu cự, giọng nói vừa thô sạn vừa khàn khàn, giống như
tiếng binh khí bằng sắt cọ vào nhau. Trong suốt hơn bốn ngàn năm qua đây chính là thời khắc nhếch nhác thảm hại nhất của con yêu quái yêu cái
đẹp. Nhưng nàng lại cười, nàng không nhìn thấy một ai, không nghe thấy
bất cứ âm thanh nào, nàng vẫn cười: “Lúc ta vẫn còn thật lòng, thì chẳng thể gặp được người thật lòng với mình. Cuối cùng sau này gặp được rồi,
lại bị ghét bỏ vì không thật lòng”.
Giang Hạo Nhiên che miệng vết thương cho nàng, nhưng vết thương trên
người nàng quá nhiều. hắn chỉ có thể nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp rạn
nứt rồi vỡ vụn. Hà Bạng vẫn còn thở, nhưng cơ thể… dần dần đã không còn
cảm nhận được cơn đau nữa.
Con rắn ba mắt nền xanh lục vân đen chầm chậm bò đến bên Hà Bạng,
nhìn thấy thương thế của nàng, nó trợn mắt không nói nổi lên lời. Hà
Bạng mỉm cười yếu ớt: “Dung Trần Tử… có thể đánh thắng được Minh xà
không?”.
Giang Hạo Nhiên nắm lấy tay nàng, áp mặt vào tai nàng, con rắn ba mắt thấy thế, cúi đầu truyền đạt lại: “Có thể”’
“Vậy thì tốt… Vậy thì tốt”. Nàng ghé sát vào con rắn ba mắt một cách
khó khăn, cánh môi khẽ mấp máy nói gì đó. Giang Hạo Nhiên nghe không rõ. Sau đó nàng lại ghé sát vào bên tai Giang Hạo Nhiên, giọng nói như mê
man: “Giang Hạo Nhiên, thật ra từ lâu ta đã không còn hận chàng nữa
rồi”.
Giang Hạo Nhiên trầm mặc hồi lâu, chầm chậm thả tay nàng ra, cổ tay trắng nõn liền lẳng lặng buông thõng.
một luồng ánh sáng vàng kim trút xuống, thân thể của Minh xà không
thể nào chống đỡ được thêm nữa, nó không có cách nào để khống chế được
ngọn lửa do chính mình phun ra, những con Minh xà con ở gần đó đều bị
ngọn lửa của nó thiêu đốt, đang bắt đầu bốc cháy. không có Hà Bạng điều
khiển nước, nhiệt độ dưới lòng đất cao tới đáng sợ, một số Thủy tộc tu
vi yếu đã sớm không thể trụ được nữa, choáng váng ngã trên đất. Linh hồn của Minh xà đã rời khỏi cơ thể, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng
kim, định độn thổ thoát khỏi đại điện. Đối phó với linh hồn là sở trưởng của Dung Trần Tử, kiếm của hắn như một luồng sáng chợt lóe lên, đâm một nhát xuyên thẳng qua hồn phách màu vàng kim của Minh xà. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng vẫn kịp trốn xuống huyệt động dưới chân núi.
Dung Trần Tử đuổi theo, Diệp Điềm không yên tâm, vội vàng kéo Trang
Thiếu Khâm chạy theo. Trang Thiếu Khâm nhìn thi thể vỡ nát của Hà Bạng
trong góc phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Muội có cảm thấy
cảnh tượng này hơi quen mắt không?”.
Diệp Điềm lo lắng, giậm chân: “đã là lúc nào rồi mà huynh vẫn còn đứng ở đây? Sư ca đuổi theo đi!”.
Trang Thiếu Khâm tìm đi tìm lại trên mặt đất, Diệp Điềm cuống đến phát khóc: “Huynh không đi thì muội đi!”.
Trang Thiếu Khâm cũng không bận tâm – hiện giờ Dung Trần Tử như đã
hóa thành ma quỷ, Minh xà đang bị thương không thể là đối thủ của hắn.
Bên trong đại điện la liệt chân tay cụt lủn máu thịt vương vãi, thân thể to lớn của Minh xà bị vứt sang một bên, ngay cả bốn cái cánh trên lưng
của nó cũng bị chưởng phong làm cho bị thương, thủng lỗ chỗ khắp nơi.
Trang Thiếu Khâm tiến lại gần Minh xà, kiểm tra xung quanh nhưng thấy
không có gì khác thường. Con mắt thứ ba của Minh xà, trong truyền thuyết nói rằng có thể thông âm dương, giờ đang khép chặt.
hắn thò tay ra sờ thử, mắt rắn liền chảy máu. Trang Thiếu Khâm khẽ
thở dài, chẳng trách sức lực của Minh xà đột nhiên suy giảm, thì ra con
mắt chính giữa đã bị thương. hắn nhẹ nhàng bóc lớp màng mỏng màu xanh
xám phủ đầy vảy rắn ra, con mắt ở phía dưới đã hoàn toàn bị vỡ nát, chỉ
thấy đầm đìa máu tươi và một vật thể màu đen.
Trang Thiếu Khâm xé một góc áo, lót vào tay rồi lôi vật đó ra, máu
trong mắt con rắn như một dòng suối đang phun trào, nhưng hắn coi như
không, đứng dậy, không nói một lời.