Thịt Thần Tiên

Chương 13 : Đa tình khổ hơn vô tình biết bao

Ngày đăng: 04:18 20/04/20


Nếu ta không yêu chàng, thì ta sẽ không phải nhớ mong chàng, sẽ không phải ghen tị với những người con gái ở bên cạnh chàng, cũng sẽ không

mất đi lòng tự tin cùng dũng khí đấu tranh.



Nếu ta có thể không yêu chàng, vậy thì sẽ tốt biết bao.



Từ lúc Minh xà chết đến giờ đã được ba ngày, quan phủ và Đạo tông

cùng nhau thanh trừ số trứng rắn ở dưới núi Trường Cương, rồi thiết lập

núi Trường Cương thành cấm địa, đề phòng lại có trứng rắn lọt lưới mượn

khí nở thành người. Dân cư trong trấn Lăng Hà tuy vẫn đắm chìm trong nỗi niềm bi thương của việc mất người thân, nhưng cũng đều đã trở lại quê

cũ, tiếp tục sinh sống. Nhưng trước sau trong Thanh Hư quan lại không

thể xua đi được nỗi ám ảnh mà Minh xà đem đến. Dung Trần Tử bế quan

trong hang Vô Lượng, ngay cả Diệp Điềm cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Trong khi Diệp Điềm cứ lo lắng sốt sắng mãi, thì Trang Thiếu Khâm lại

hơi do dự. hắn đã móc ra được một vcó vỏ ngoài màu đen xám, nhỏ cỡ bằng

nắm tay em bé, từ trong mắt của Minh xà. Cuối cùng hắn đã hiểu ra tại

sao thứ đó nhìn lại quen mắt – Luồng ánh sáng màu đỏ vàng kia, thật ra

không phải là máu của Hà Bạng hay hồn phách của Minh xà, mà chính là

tường vân độ kiếp thành công. Vì tình hình lúc đó hỗn loạn, khiến mọi

người không nghĩ đến mà thôi. Tiên đạo có từ ngữ “tái sinh kiếp sau”, để nói, hiện giờ Hà Bạng với kích thước chỉ bằng nắm tay em bé này đã

không còn là Hà Bạng nữa, nàng là thần tiên. Chẳng trách lần trước chỉ

dựa vào thiên thủy linh tinh mà cũng có thể duy trì được nguyên thần của nàng sống được qua mấy ngày mấy đêm liền, giờ lại có cả phong, thủy

linh tinh trong người, mà mới một lúc đã tắt thở. thì ra là tái sinh.

Chỉ là nàng ta rõ ràng không muốn tu tiên, vậy tại sao lại trải qua tiên kiếp nhỉ?



Trang Thiếu Khâm cũng chẳng có thời gian đâu mà nghĩ nhiều như thế, bởi hắn đang do dự.



Diệp Điềm lại tới tìm, hắn mở cửa rồi kéo Diệp Điềm vào phòng, trên

chiếc bàn tròn ngoài một bộ ấm chén ra, còn một thứ có màu đen xám.

Khuôn mặt Diệp Điềm đầy vẻ tức giận: “Giờ đã là lúc nào rồi, huynh còn

không mau nghĩ ra cách gì đó đi!”.



Trang Khiếu Khâm nhún nhún vai, chỉ chỉ nàng nhìn về cái bàn. Ánh mắt Diệp Điềm đảo tới cái bàn tròn, sau đó nàng chau mày lại: “Huynh… Huynh không nghĩ rằng tìm bừa một con trai về, thì có thể khiến sư ca phấn

chấn lên đấy chứ?”. Nàng lót một chiếc khăn nhung vào tay rồi nhấc con

trai nhỏ đó lên, cẩn thận xem xét: “Có lẽ cũng có thể che mắt được đấy,

nhưng hơi nhỏ thì phải”.



Trang Thiếu Khâm thở dài: “nói vớ vẩn gì vậy? Muội cứ đưa cho đại sư huynh, huynh ấy tự khắc sẽ hiểu”.



Diệp Điềm vẫn không hiểu: “Nhưng đúng là hơi nhỏ mà, huynh ấy có là thằng ngốc cũng sẽ không tin đâu!”.



Trang Thiếu Khâm không đàý đến nàng nữa: “Ta quay về cung trước đây.

Ta đã đi lâu quá rồi, chuyện giờ đã xong, cũng nên đi thôi”. hắn lơ đãng liếc nhìn con trai trên tay Diệp Điềm một lát, rồi từ từ hướng ánh mắt

đi nơi khác, “Điều muội nên làm chính là ngăn không cho tin tức về nàng

ta phát tán rộng rãi ra ngoài. hiện giờ Nội tu như thế nhất định sẽ

khiến khắp nơi xảy ra cướp đoạt. Sư huynh không biết nói lời ngon tiếng

ngọt, chỉ e không dỗ dành được nàng ta, thì sẽ không tranh được với

người khác đâu”.



hắn thu dọn đồ đạc, rồi dẫn theo hai tên đệ tử xuống núi. Diệp Điềm

vẫn đang cầm con trai trong tay. Vẻ mặt đầy vẻ nghi ngờ, nàng đánh giá

nó rất lâu, cuối cùng cẩn thận dè dặt gọi một tiếng: “Trai nước xấu xa?

Có thật là cô không?”.



Con trai to bằng nắm tay em bé trong tay nàng không mảy may nhúc

nhích, giống hệt như một cục đá đen đúa, Diệp Điềm vẫn cảm thấy hơi mạo

hiểm. Trang Thiếu Khâm trước giờ là người tùy tiện phóng túng, nếu chỉ

là con trai hoang huynh ấy nhặt bừa từ trong một khe suối nào đó, thì

không phải sư ca sẽ nhìn vật nhớ người sao? không, là nhìn vật nhớ trai

chứ?



Nàng lo nghĩ một hồi, vẫn thấy cách này quá tệ, nhưng nếu… nàng ôm

chút hi vọng mong manh, nếu đây thật sự là Hà Bạng, không biết sư ca sẽ

vui mừng đến mức nào? Nàng vừa cắn răng, vừa giậm chân: “Chỉ dựa vào

ngươi thôi đấy, người ta là trai, ngươi cũng là trai, ngươi nhất định

phải cố lên!”.



Trước cửa hang Vô Lượng, Diệp Điềm gõ lên cánh cửa đá, nhưng không ai trả lời. Nàng đành phải hét lớn: “Sư ca, muội tìm thấy Hà Bạng rồi,

huynh mau mở cửa đi!”.



Vẫn không có động tĩnh, nàng cuống quá, liền sai Thanh Huyền, Thanh

Tố phá cửa đá ra. Cả Thanh Huyền, Thanh Tố đều nghi ngờ: “Sư cô… người

thật sự tìm thấy nàng trai tinh kia sao?”.



Diệp Điềm nghĩ thứ trên tay nàng cũng là trai, liền hùng hồn nói: “Phí lời! Mau phá cửa đi”.



Đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan suốt mấy ngày nay thấp thỏm không yên, cứ mải lo lắng cho sư phụ, giờ thấy sự việc có thể xoay chuyển

theo chiều hướng tốt hơn, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình hăng hái, chỉ

loáng cái đã phá vỡ được cánh cửa đá. Diệp Điềm xông vào, thấy Dung Trần Tử đang ngồi trên chiếc giường băng, cũng không nói lời nào, nàng lấy

hết dũng khí, chìa con trai to bằng nắm tay em bé trong tay ra, nói: “Sư ca! Muội… Muội tìm thấy rồi, nàng ta ở đây này!”.



Lúc đầu Dung Trần Tử sững người, sau đó hắn nhìn kĩ thứ đang ở trong

lòng bàn tay Diệp Điềm. Thứ đó rất bé, hình tròn màu đen xám, cuộn mình

trong vỏ không hề động đậy, giống như một hòn đá cuội nho nhỏ. hắn từ từ đứng dậy, cả người hơi run rẩy. Diệp Điềm căng thẳng chăm chú nhìn vẻ

mặt của hắn – không phải chứ, thật sự có thể cố được sao?



Dung Trần Tử chầm chậm đưa tay ra. hắn có thể cảm nhận được một luồng linh khí thần tiên đang bao phủ lên toàn bộ thứ tròn tròn nhỏ nhắn kia.



thì ra là vậy, thì ra là vậy.



hắn nâng niu Hà Bạng nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, đây mới là trân bảo của hắn. hắn vùi đầu xuống động tác vô cùng nhẹ nhàng khẽ hôn lên lớp

vỏ ngoài của nó, cả người đám tiểu đạo sĩ cứng đờ – Sư phụ… liệu có phải phải bị khủng hoảng tâm lí đến phát điên rồi không?



Dung Trần Tử bước nhanh về phòng ngủ, sốt sắng lệnh cho Thanh Huyền

chuẩn bị nước, thêm đường. Đám tiểu đạo sĩ cũng có chút bán tín bán nghi – Lẽ nào đó thật sự là Hà Bạng sao?



Lời của sư phụ không thể không nghe, mọi người vội vàng đi lấy nước.

Đích thân Thanh Huyền chạy lên tận đỉnh núi Lăng Hà, lấy thứ nước ngọt

mát nhất từ con suối trong núi, đổ đầy một ang. Dung Trần Tử đặt Hà Bạng lên trên giường của mình, dùng một cái bát nhỏ múc nửa bát nước, cho

vào đó một lá bùa Thanh trọc, rồi lại hòa thêm hai thìa đường cát.



Vỏ ngoài của Hà Bạng rất khô, hắn liền nhúng ướt một cái khăn rồi vắt cho hơi ráo, sau đó nhẹ nhàng đắp lên vỏ cho nàng. Dường như cảm nhận

được hơi nước ở bên ngoài, cuối cùng nàng cũng đã chịu nhúc nhích, dù

chỉ là một động tác rất khẽ thôi, nhưng cũng khiến niềm vui sướng tràn

ra trong ánh mắt Dung Trần Tử.



Đắp khăn lên vỏ xong, hắn nhúng ướt chiếc thìa gỗ, rồi nhỏ từng giọt

từng giọt lên thân người Hà Bạng. Chỉ thoáng chốc nước đã thấm vào trong vỏ trai. Hà Bạng cảm nhận được. Nàng liền hé mở vỏ ra tạo thành một khe hở nhỏ, tiếp nhận từng giọt nước một. Dung Trần Tử lại bón cho nàng

thêm mấy giọt nữa. Diệp Điềm khẽ mở miệng, cũng bởi sợ nàng giật mình:

“thật sự là nàng ta sao?”.



“Ừ”. Dung Trần Tử gật đầu khẳng định. Trái tim Diệp Điềm nhảy nhót

mừng vui, giống như sau một cơn mưa tối tăm rả rích suốt một thời gian

dài cuối cùng bầu trời đã có nắng. Nàng nở nụ cười rạng rỡ: “Để muội bảo mọi người bưng thêm nước đến”.



Dung Trần Tử giơ tay ra ngăn lại: “Lúc này nàng ấy không chịu nổi

đâu, thân thể bị thương tổn quá nghiêm trọng, còn tiên thể bây giờ lại

yếu ớt. Cung cấp quá mức, sẽ chỉ gây hại đến tiên cơ của nàng ấy thôi”.



Diệp Điềm vô cùng tín nhiệm Dung Trần Tử, nghe vậy lập tức thấy hơi khó xử: “Vậy phải làm thế nào mới được?”.



Khóe miệng Dung Trần Tử thoáng lộ ra ý cười, chỉ duy nhất ở trước mặt Hà Bạng, hắn mới có nụ cười dịu dàng đầy yêu chiều như vậy. một lát sau với vẻ lưu luyến không thể xa rời hắn nói: “Từ từ nuôi vậy”.



Đối với Thanh Hư quan mà nói, ngày này mới là ngày giành được thắng lợi chân chính, mới là ngày thực sự nên ăn mừng.



Dung Trần Tử bón cho Hà Bạng mười mấy lần, lần nào cũng chỉ bón một

chút xíu nước. Số lần bón nhiều nên dường như Hà Bạng cũng biết rằng ở

chỗ hắn có nước. Nàng bèn bò đến trước mặt Dung Trần Tử, không ngừng kẹp ngón tay hắn. Nhưng vỏ trai quá nhỏ, nên không có uy lực gì đáng kể,

Dung Trần Tử cũng không thấy đau lắm, nên để mặc cho nàng chơi. Nàng kẹp hồi lâu, thấy không có nước nữa, liền bật khóc nức nở.



Dung Trần Tử nhẹ nhàng vuốt ve vỏ trai của nàng: “Đừng khóc, sẽ nhanh chóng ổn cả thôi”.



Nàng không nín, không có thính giác, không có thị giác, lại không

hiểu tiếng người, chỉ biết khóc, khóc rất lâu, rồi lại bò đến tiếp tục

kẹp lấy ngón tay Dung Trần Tử.



Cả đêm nàng không ngủ, vừa kẹp vừa cắn, cuối cùng ngón trỏ của Dung

Trần Tử cũng bị nàng cắn rách. Nàng tham lam mút máu của hắn, nhưng vết

rách quá nhỏ, nên không bao lâu sau máu đã không chảy nữa. Nàng lại mệt

đến nỗi chẳng còn sức lực đâu để vần vò tiếp, đành phải ngừng khóc. đã

khóc hơn một giờ, rốt cuộc buồn ngủ quá, nàng co người lại trong vỏ trai nặng nề thiếp đi. đang trong cơn mơ màng, thì có một giọt nước rơi trên vỏ trai. Nàng liếm liếm thử, nhưng không những phát hiện ra giọt nước

này không hề ngọt mát, mà lại có vị mặn chát.



Sáng sớm, Diệp Điềm bưng bữa sáng bước vào phòng, vẫn là mấy món rau

dưa cháo trắng, còn có một bát canh chim cu gáy hầm nấm, chỉ có nước mà

không có cái. Nhưng lần này thật sự là canh cu gáy. Dung Trần Tử bón cho nàng trước một thìa, rồi mới cùng Diệp Điềm dùng bữa sáng. Hà Bạng cảm

thấy xung quanh đây nhất định là có nguồn nước, nên nàng tìm tới tìm lui trên giường, còn cắn hỏng cả túi càn khôn của Dung Trần Tử.



Dung Trần Tử đang ăn cơm nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại để ý đến

nàng. Giờ nàng đang đọ sức với cái gối của hắn – Chất liệu của thứ này

khác hẳn, bên trong nhất định là có nước. Nàng đã làm thì phải làm cho

đến cùng. Diệp Điềm thấy vậy phì cười ra tiếng: “Sư ca, nàng ta thật sự

khát lắm rồi, huynh bón thêm cho nàng ta chút nữa đi”.



Đáy mắt Dung Trần Tử tràn đầy vẻ ấm áp: “Mỗi ngày bón nhiều thêm một chút, có vậy thân thể của nàng ấy mới chịu được”.



Hà Bạng kẹp cả nửa ngày, cuối cùng chấp nhận rằng mình không thể kẹp

được cái gối trúc của Dung Trần Tử, nàng liền bắt đầu chuẩn bị sơ tán

khỏi cái nơi chẳng có tí nguồn nước nào này. Dung Trần Tử thấy nàng sắp

sửa bò đến rìa giường, sợ nàng ngã, vội vàng đưa tay đỡ nàng lên, rồi

đặt ở trên bàn. Nàng nhanh chóng phát hiện ra có một bát canh chim cu

gáy hầm nấm, lập tức không quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh nữa, liều

mạng bò về phía bát canh. Dung Trần Tử giữ chặt nàng trong tay, chỉ mới

qua một đêm, mà dường như nàng đã lớn hơn được một chút rồi, ngay cả

Diệp Điềm cũng nhận ra: “Sư ca, nàng ta lớn hơn rồi!”.



Dung Trần Tử không để tâm đến hành động giãy giụa đến tuyệt vọng của

nàng, lại đặt nàng trở lại giường, còn dùng chăn bao quanh. Chân rìu của nàng không đi được, quýnh quáng cất tiếng khóc nỉ non. Tiếng khóc của

nàng cũng không to lắm, giống như tiếng của một con chim non. Dung Trần

Tử cầm mấy hạt cơm bón cho nàng, nàng vừa khóc vừa hé vỏ trai ra ăn cơm, thỉnh thoảng lại sụt sịt.



Cuối cùng Diệp Điềm cũng đã tin – Thứ này nhất định là nàng ta, nếu giả cho đổi lại!



Bắt đầuừ ngày mai Thanh Hư quan sẽ tiếp đón khách hành hương từ khắp

mọi nơi tới đây, dân trong thôn tuy sống sót sau kiếp nạn, nhưng trong

lòng vẫn còn sợ hãi, nên cũng năng tới. không ít người còn rước thỉnh

những pho tượng thần Phật về nhà để thờ cúng, nên Dung Trần Tử không thể tránh được việc phải chủ trì nghi thức Khai quang tượng thần Phật [1].

hắn không yên tâm về Hà Bạng, nhưng lại sợ phụ tấm lòng luôn hướng đạo

của dân trong thôn. Cuối cùng Thanh Huyền đề nghị, mỗi ngày lúc Dung

Trần chủ trì nghi thức ở đạo trường, thì bố trí cho Hà Bạng nằm trong

đại đỉnh đặt ở chính giữa đạo trường. Cái đỉnh bát quái này sâu cỡ ngang người, để nàng ở đó, một là có chỗ để nàng chơi, hai là nàng cũng không trèo ra được. Nhưng có vẻ nàng không thích chỗ này, ngày nào ở bên

trong cũng khóc lóc nỉ non, từ khi sinh ra tính cách của nàng đã hoàn

toàn giống với Hà Bạng, có duy nhất một kĩ năng bẩm sinh chính là khóc.

Trước mặt đám đệ tử và khách hành hương, Dung Trần Tử không tiện dỗ

dành, nhưng tâm trí thì lại hoàn toàn bị rối loạn. Thỉnh thoảng đang

trong lúc giảng kinh luận đạo, đột nhiên lại quên mất câu sau.



[1] Nghi thức khai quang tượng thần Phật là một nghi lễ đưa thần lực

của thần Phật an ngự vào trong bức tượng, như vậy thì những loại ma quỷ

sẽ không nhập vào đó để hưởng hương khói và sự cúng bái. Ý nghĩa của

việc này là làm tăng linh khí của pho tượng trước khi thờ cúng.



Diệp Điềm dù sao cũng đang nhàn rỗi, liền đổi tay cho Dung Trần Tử,

lúc hắn bận việc thì chơi đùa cùng Hà Bạng. Nếu như nói trước đây Diệp

Điềm không có thiện cảm với Hà Bạng, thì hiện giờ đối với Hà Bạng nàng

quả thật là hận đến tận xương tủy. Nàng cũng không biết là từ bao giờ Hà Bạng lại có thể nhàm chán đến mức độ ấy – Ngày nào nàng ta cũng bò tới

bò lui trên đất, một khắc cũng không nghỉ. Càng đáng sợ hơn là mỗi khi

vỏ trai cơ hồ bị ngứa đến cuống quýt, thì nàng ta không kẹp thứ này sẽ

kẹp thứ kia. Hơn nữa, nàng ta kẹp đồ đã thành kĩ xảo – Dù là đồ làm bằng chất liệu nào đi nữa, thì nàng ta biết cách làm thế nào để dễ dàng cắn

cho hỏng. Diệp Điềm muốn mắng nàng, thì nàng lại nghe không hiểu, muốn

đánh nàng. Diệp Điềm thì lại sợ đánh hỏng vỏ trai của nàng, tức đến nỗi

đầu tóc như đang bốc khói.



Dung Trần Tử đã sắp xếp lịch cho nàng rất cẩn thận, cứ cách một canh

giờ thì bón một lần, mỗi lần bón một bát nhỏ. Trước khi bón phải hòa bùa Thanh trọc, và cho thêm vào hai thìa đường. Với tần suất như vậy mà

nàng vẫn thường xuyên tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, chỉ không để ý một

chút thôi là đã định bò đi rồi.



Diệp Điềm chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ, nhưng nay ngày nào cũng phải để mắt tới Hà Bạng, nàng thật sự quá mệt! hiện giờ Hà Bạng đã to

bằng lòng bàn tay người lớn, nhưng Diệp Điềm vẫn sợ giẫm phải nàng, mỗi

ngày phải trông chừng nàng như trông chừng một đứa bé lên ba. Diệp Điềm

thề rằng nàng dù có trông coi lò luyện đan cho nhị sư huynh thì cũng

không tốn công tốn sức đến thế, phải hi sinh toàn bộ thời gian ngủ trưa.



Nhưng Hà Bạng vẫn không vui vẻ, chỉ cần nàng hơi lơ là thôi, là Hà Bạng phá hoại sẽ bò thẳng về phía cửa ra vào.



Vẫn là Thanh Huyền thấy sư cô mình đau đầu, nên mới nghĩ ra một cách – Làm cho nàng mấy món đồ chơi, vừa là có thứ để kẹp lại vừa mới mẻ, có

lẽ sẽ an tĩnh hơn. hắn bàn bạc với các sư đệ hồi lâu, cuối cùng các đệ

tử trong Thanh Hư quan chọn ra một người khéo tay nhất, dùng cỏ lau và

cỏ tranh bện thành rất nhiều những thứ như châu chấu, gà trống, dế mèn.

Quả nhiên Hà Bạng rất thích. Thanh Tố lại dẫn các sư đệ gấp một đống lợn con, thỏ con gì gì đó, để nàng từ sáng đến tối đều có đồ để chơi.



Hàng ngày Hà Bạng ở trong phòng Diệp Điềm, nếu không phải kẹp mấy cái bánh nếp gấp bằng giấy bò tới bò lui, thì là ngậm châu chấu cỏ kẹp cắn

hết sức mình. Quả nhiên cả ngày nàng không muốn bò ra ngoài nữa. Diệp

Điềm cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thoảng chợp mắt, đánh một

giấc ngắn ngủi gì gì đó, cũng thấy yên tâm phần nào. Nhưng nàng chỉ mới

không cẩn thận chút thôi, chân rìu mềm mịn của Hà Bạng đã bị cỏ tranh

cứa rách. Lúc ấy nàng ta cũng rất an phận, suốt cả nửa ngày đều chui vào trong vỏ không mảy may nhúc nhích. Diệp Điềm giống như con mèo đánh vỡ

bình hoa, thấp thỏm không yên. Suy cho cùng sư ca nhờ cậy mình trông

nom, sao mình lại có thể để chân của nàng ta bị cứa được cơ chứ. Diệp

Điềm bèn phá lệ bón thêm cho Hà Bạng một bát nước nữa, Hà Bạng trốn

trong vỏ không ra, lúc uống nước cũng có khóc nhưng tiếng khóc rất nhỏ.

Diệp Điềm sợ Dung Trần Tử biết chuyện sẽ bị lên lớp, nên lén bón thêm

mấy bát nước nữa. Hà Bạng càng uống lại càng muốn thêm, dần dần cũng

nhanh nhẹn hơn lên.



Diệp Điềm xoa xoa hai tay, cảm thấy thì ra Hà Bạng cũng không phải là khó nuôi… chỉ cần cho uống đủ nước thôi. Hễ dừng bón nước là Hà Bạng

lại khóc, Diệp Điềm cũng bất tri bất giác bón nhiều thêm nữa. Dung Trần

Tử dẫn đám đệ tử đi đọc kinh buổi tối xong, đến phòng Diệp Điềm đón Hà

Bạng về, liền thấy nàng… hình như không hoạt bát bằng lúc trước. Nhưng

lại đoán có lẽ đám đệ tử gấp nhiều đồ chơi quá, nàng chơi mệt, nên cũng

không để ý lắm. Diệp Điềm trong lòng chột dạ, cũng nào dám nói nhiều.



Buổi tối, Dung Trần Tử ngồi thiền xong, ôm Hà Bạng vào lòng, Hà Bạng

vẫn trốn trong vỏ không chịu nhúc nhích. hắn nhẹ nhàng vuốt ve những

đường vân dày mịn trên vỏ của nàng, nói: “Đừng bò lung tung suốt cả ngày nữa nhé… mau lớn thật nhanh, đợi nàng lớn hơn rồi, ta sẽ dẫn nàng xuống núi xem hội chùa”.



Hà Bạng vẫn không để tâm, đến tận cuối ngày nàng vẫn cứ phun bong

bóng mãi. Dung Trần Tử chỉ cho rằng tinh thần nàng không khỏe, nên cũng

không nói nhiều với nàng nữa, vòng cánh tay lại rồi đặt nàng nằm bên

trong, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa đêm tỉnh giấc, hắn thấy ống tay áo của

mình mát mát, thò tay ra sờ, thì thấy ẩm ướt. hắn chỉ nghĩ do Hà Bạng

nghịch ngợm chút thôi, nên khẽ khàng vỗ lên vỏ trai của nàng: “Ngoan

ngoãn đi ngủ nào”.



không ngờ vỏ trai dưới lòng bàn tay lại mở ra, nàng phun ra rất nhiều nước. Dung Trần Tử khoác thêm áo ngồi dậy, xoay ngọn đèn trên tường

lại, mới phát hiện ra nàng đang nôn. hắn chỉ vào Hà Bạng giáo huấn:

“Nàng uống trộm nước?”.



Có vẻ như Hà Bạng rất khó chịu, vỏ trai trương lên, lại phun tiếp một vũng nước nhỏ nữa.



Dung Trần Tử không dám chậm trễ, lập tức cầm ngọn đèn dầu trên bàn

châm lửa, rồi lấy một chiếc khăn ẩm cuốn nàng lại, sau đó để cách ngọn

lửa một khoảng xa xa rồi hong. Chỉ lát sau nước đã bốc hơi đi rất nhanh, nhưng hình như Hà Bạng lại vô cùng hoảng sợ, tiếng khóc của nàng hơi

giống tiếng kêu chói tai của loài cú đêm. Dung Trần Tử giật nảy mình,

cuống quýt đặt nàng lại trên giường, cả lớp vỏ trai của nàng đều run rẩy dữ dội. Dung Trần Tử liền áp chặt nàng vào lồng ngực mình, sau khi khẽ

điều tức xong, liền sử dụng thuật Huyền thiên phù hỏa tiêu hao lượng

nước thừa trong cơ thể cho nàng. Sau khi liên tục vận công suốt một canh giờ, cả người Dung Trần Tử ướt đẫm, lúc ấy Hà Bạng mới thấy dễ chịu

hơn, bắt đầu nhả bong bóng.



Ngày hôm sau, Dung Trần Tử ngủ đến tận cuối giờ Thìn, đám tiểu đạo sĩ hiếm khi nhìn thấy sư phụ dậy muộn như vậy, còn tưởng rằng Hà Bạng đã

khôi phục lại hình dáng con người. Lúc giao Hà Bạng cho Diệp Điềm, Dung

Trần Tử đã dặn dò suốt một lượt: “Đừng để nàng ấy dính nước, cũng không

được bón quá nhiều nước, nàng ấy không biết thế nào là no là đói, nên cứ bón lượng nước vừa đủ là được. Còn nữa không được để cho nàng ấy chơi

những thứ quá bé quá nhỏ, hôm qua nàng ấy còn nôn ra cả mấy con châu

chấu rơm đấy”.



Trong lòng Diệp Điềm có tật, nên dĩ nhiên không dám nói nhiều. Nàng

bèn thu dọn hết những thứ dễ cứa vào khiến Hà Bạng bị thương và những

món đồ dễ bị nàng ta nuốt phải trong phòng đi. Thanh Huyền và Thanh Tố

cùng nhau bàn bạc, lại dẫn các sư đệ bện dây thừng đỏ thành đồ chơi, đều bện thật to, chí ít là vỏ trai của nàng cũng không chứa được, có vậy

mới miễn cưỡng giải quyết được vấn đề giải trí tinh thần cho Hà Bạng.

Vết thương trên chân rìu của Hà Bạng mãi không khỏi, Diệp Điềm sợ Dung

Trần Tử phát hiện ra, nhưng cũng không tìm ra cách nào để chữa trị. Cũng may là ngày nào Thanh Vận cũng làm món canh chim gáy hầm nấm, cô nàng

chỉ cần được uống canh, thì sẽ không khóc nữa. Diệp Điềm không dám cho

nàng uống quá nhiều, mỗi lần chỉ bón chút một. Sau đó số lần nhiều lên,

do bón nhiều nên lâu dần cũng có được chút kinh nghiệm. Cơn đói của Hà

Bạng phá hoại này cũng chia làm mấy sao, thông thường là có sáu sao. Nếu mở vỏ liên tiếp ba lần, nghĩa là nàng không đói lắm, chỉ cần cho ăn

hương ăn hoa thôi là được. Nếu mở vỏ liên tiếp từ bốn đến sáu lần, nghĩa là nàng thật sự rất đói, phải bón đầy bụng mới xong.



Diệp Điềm cười không khép miệng lại được, kể chuyện này cho Dung Trần Tử nghe. Dung Trần Tử sờ sờ lên vỏ trai của nàng, cũng vừa cười vừa thở dài: “Tham ăn như vậy, trước đây lúc không có ai bón thì làm sao sống

được thế?”.



Hà Bạng ngày một lớn dần thêm, hiện giờ đã dài được một thước rồi.

Diệp Điềm vô cùng vui thích, giống như chăm sóc một con thú nhỏ lâu ngày nên nảy sinh cảm tình vậy, nàng chăm sóc Hà Bạng vô cùng tỉ mỉ. Hà Bạng cũng rất quen thuộc với nàng, mỗi sáng sớm Dung Trần Tử rời giường, bón nước xong, vừa ôm nàng lên, là nàng biết ngay sắp được gặp Diệp Điềm.



Lúc nàng hóa thành hình người thì rất lười, nhưng biến thành trai thì lại rất siêng năng chăm chỉ. Chẳng qua Diệp Điềm mới chỉ dẫn nàng đến

thiện đường một lần, vậy mà nàng ghi nhớ vị trí lại, hơn nữa còn biết

hóa ra canh chim cu gáy hầm nấm mà ngày nào nàng cũng uống là bưng từ

đây ra! Từ đó ngày nào nàng cũng vọng tưởng bò từ phòng Diệp Điềm đến

thiện đường. Bình thường hễ Diệp Điềm không chú ý là nàng bò đi không

thấy bóng dáng đâu, nhưng nếu cứ đi tìm dọc theo con đường dẫn tới thiện đường, thì nhất định là sẽ tìm được. Đám tiểu đạo sĩ trong Quan đều đã

thành quen, mỗi lần đi trên đường trông thấy nàng đang bò quá đỗi vất

vả, đều cúi xuống ôm nàng đi một đoạn, đưa nàng đến đích mà nàng muốn

đến. Vừa tới được thiện đường là nàng hưng phấn vô cùng, bò tới bò lui

khắp nơi. Đám tiểu đạo sĩ ngay cả lúc hạ chân xuống cũng phải nhìn kĩ vì sợ sẽ giẫm trúng phải nàng. Ngay cả Thanh Trinh cũng thấy khó hiểu, hắn vừa kéo bễ, vừa thắc mắc với Thanh Vận đang hầm canh cho Hà Bạng:

“không phải sư phụ nói nàng ta đã độ kiếp thành tiên rồi sao…?”.



Thanh Vận rất bình tĩnh đáp: “Có gì phải ngạc nhiên chứ, lúc nàng ta

làm người thì đặc biệt… nên lúc thành tiên nhất định cũng sẽ là một vị

thần tiên đặc biệt”.



Thanh Trinh nhìn xuống Hà Bạng xám xịt dưới đất, đang ra sức kẹp

chiếc quần ống túm của Thanh Vận, khuôn mặt hắn bỗng trầm ngâm hẳn đi.



Vào một buổi tối tháng Hai, Lý Gia Tập lại xảy ra chuyện kì dị, Dung

Trần Tử lo lắng vụ Minh xà còn để lại hậu họa, nên cực kì coi trọng,

suốt cả đêm thu dọn đồ đạc chuẩn bị vội vàng lên đường. Hà Bạng vẫn đang ngủ rất say, hắn xoa xoa lên vỏ trai của nàng, khóe miệng khẽ nhếch

lên: “Có muốn đi cùng với ta không?”. Hà Bạng không mở vỏ – Sáng nay vẫn còn chưa được ăn canh chim cu gáy hầm nấm, nên giờ nàng không muốn đi.

Dung Trần Tử lắc lắc đầu: “Nàng ngoan ngoãn ở cùng tiểu Diệp, ta đi rồi

sẽ về. Được không?”. Hà Bạng dường như đã hơi hiểu tiếng người, nhưng

giống như một con cún con, ngôn ngữ thông dụng thì nàng hiểu, còn phức

tạp thì một từ cũng vẫn không hiểu. Dung Trần Tử nói xong, nàng liền

chuẩn bị bò từ trên giường xuống, Dung Trần Tử vội ôm chặt lấy nàng: “Ta ôm nàng qua đó”.



Bên ngoài trời còn chưa sáng, trong Quan vẫn tối đen như mực. Năm nay hoa anh đào nở muộn, đến giờ vẫn chưa tàn. Dung Trần Tử ôm nàng đi trên con đường lát đá, nửa đêm sương dày, hắn ôm sát Hà Bạng vào lồng ngực

của mình nói: “Sương vương trên hoa anh đào thơm mát vô cùng, có muốn
chân truyền cùng xuống núi, mọi việc trong Quan giao cho Diệp Điềm xử

lí. Diệp Điềm cũng chẳng nói gì – Pháp hội gì chứ, nàng đã tham gia vô

số lần rồi, thật tình là quá mức nhàm chán, còn không bằng tự do tự tại ở lại trong Quan. Chỉ là nàng vẫn không yên tâm việc Dung Trần Tử dẫn

theo Hà Bạng xuất môn, theo lệ nàng sắp xếp thức ăn, quần áo, đồ chơi

của Hà Bạng đầy ắp cả một rương. Lúc sắp đi, Hà Bạng còn len lén ghé vào tai nàng thì thầm điều gì đó, khiến nàng phá lên cười ha hả. Trải qua

kiếp nạn lần này, hiềm khích giữa hai người như băng chảy tuyết tan, Hà

Bạng đối xử với Diệp Điềm còn thân thiết hơn cả với Dung Trần Tử.



Dung Trần Tử là người tinh tế tỉ mỉ, nên dặn dò Diệp Điềm chu đáo, rồi mới dẫn Hà Bạng và đám đệ tử xuống núi.



Dưới chân núi đã có một đoàn người tới nghênh đón, người tới quá

đông, Dung Trần Tử lại sợ Hà Bạng chạy lung tung, nên dặn dò nàng ở lại

trên xe ngựa, không cho phép đi đâu. Hà Bạng dẩu cánh môi nhỏ nhắn,

khuôn mặt đầy vẻ mất hứng. Dung Trần Tử cũng chẳng có cách nào khác,

đành phải dùng ánh mắt ra lệnh cho tên đệ tử Thanh Vận của mình. Da đầu

Thanh Vận như tê đi, nhưng lại không dám làm trái ý sư phụ.



Dung Trần Tử vừa xuống xe, thì nhìn thấy Lưu Các Lão, ông ta có người chống đỡ, nên quan phủ cố nhiên cũng chiếu cố tới ông ta hơn, trong lần tai họa này trên dưới Lưu phủ không có tổn hại gì lớn, chỉ là tiểu thư

của Lưu gia là Lưu Tẩm Phương đã mất tích. Trong trấn đột nhiên gặp phải biến cố, yêu ma quỷ quái hoành hành, nên ông ta cũng không thể quan tâm đến cô con gái này được. Giờ Dung Trần Tử đã đến đây, ông ta vẫn nhiệt

tình như trước: “Tri quan, lâu rồi không gặp, mọi việc gần đây của Tri

quan vẫn ổn cả chứ?”.Dung Trần Tử cúi người, chắp tay đáp lễ: “Mọi việc

vẫn ổn cả, làm phiền Các Lão phải bận tâm rồi”.



Lưu Các Lão nắm lấy cánh tay hắn cùng đi, cũng là muốn nhờ hắn bói

cho một quẻ để tìm ra tung tích đứa con gái nhà mình. Còn Hà Bạng lẽ nào lại là người chịu được cảnh nhàn tản như thế? Nàng ở trong xe mà giống

như đang nằm trên đệm đinh. Thanh Vận sợ nàng gây rối trước mặt mọi

người khiến sư phụ xấu hổ không có chỗ mà giấu mặt, nên đành lấy từ

trong túi ra mấy cái cổ vịt chay để dỗ nàng. Đây là món mới mà dạo gần

đây hắn mới nghiên cứu ra, tuy rằng bản thân chưa nếm thử, nhưng nhìn vẻ mặt của Hà Bạng thì cũng đủ biết mùi vị của món này rốt cuộc ra sao.

Món này là pháp bảo đẳng cấp kim cương, nên hắn cũng không thể làm

nhiều.



Nhờ có món cổ vịt chay mà lòng kiên nhẫn của Hà Bạng tăng lên gấp

đôi, cũng không màng đến chuyện hai người đằng trước, ở trong xe chậm

rãi gặm cổ vịt.



Ý Lưu Các Lão là muốn mời Dung Trần Tử nghỉ tại trong biệt uyển nhà

mình, nhưng Dung Trần Tử thấy Lưu phủ người đông lắm kẻ nhìn ngó, khó mà đảm bảo lần này lại không có chuyện. Huống hồ, Hà Bạng vốn là người

hoạt bát hiếu động, ở cùng nhà với người ta, e là không tiện… Nghĩ vậy,

hắn liền khéo léo từ chối, rồi dẫn đám đệ tử tới nghỉ tại khách quán mà

trưởng trấn đã đặc biệt sắp xếp cho hắn.



Khách quán tuy không xa hoa bằng Lưu phủ, nhưng thanh nhã hơn hẳn. Xe ngựa dừng lại ở cánh cửa sơn son, Dung Trần Tử cũng dừng chân, hắn xưa

nay là người có tiếng khắp trấn Lăng Hà, thảm họa vừa rồi đã khiến lòng

người kinh hãi, nên mọi người không ai bảo ai đều đứng chờ hắn ở cửa rất đông. Khi ấy, lòng dân thuần phác, nghĩ hắn vội tới đây là vì mình, nên ai cũng muốn tặng hắn ít trái cây hay vài quả trứng gà.



Dù sao hắn cũng không thể từ chối, bèn dứt khoát bảo đám đệ tử nhận

hết. Dân trong trấn tặng đồ xong, thấy rất an tâm, vây quanh hắn hỏi

toàn những chuyện không liên quan, ví như bà xã nhà mình lần này mang

thai là con trai hay con gái, hay mấy ngày trước con lợn mẹ nhà lão Dư

cắn chết con lợn con nhà mình, liệu có phải là điềm không lành không…



Bỗng hơn mấy trăm người tụ tập trước cửa khách quán đột nhiên im bặt

lại đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi. Dung Trần Tử quay đầu lại,

thì thấy Hà Bạng đang từ trên xe ngựa vén rèm bước xuống. Lúc sáng, nàng sực nhớ phải ra ngoài nên nằng nặc bắt Diệp Điềm chải tóc cho, lúc xuất môn còn tiện tay hái một xâu hoa linh lan, tết thành một chiếc vòng đội lên đầu. Hoa linh lan sắc trắng sáng bóng như ngọc nở bung trên mái tóc vầng trán của nàng, vũ y bị gió thổi bay, vầng thái dương như được

tráng một lớp ánh sáng, khiến nàng như một tinh linh giữa buổi sớm mai

phồn hoa.



Tất cả mọi người há hốc miệng, như chết lặng. Hồi lâu sau mới có

người thấp giọng, hỏi nhỏ: “Đây, đây, đây là tiên cô của nhà ai vậy?”.



Có người dùng giọng còn nhỏ hơn trả lời: “Nàng ta mà ông cũng không

biết à? Là đỉnh khí của Tri quan chúng ta đấy, dung mạo chim sa cá lặn,

trước đây ta đến dâng hương trong Quan, cũng từng nhìn thấy nàng ta chạy ra chơi. Tiểu sư phụ Thanh Huyền đuổi theo dỗ dành nữa cơ, hì hì. Nhưng mà khi đó không bé như thế này… lẽ nào thuật Song tu thật sự thần kì

như vậy sao, lại có thể khiến người ta cải lão hoàn đồng?”.



“Xì, ông thì hiểu cái gì. Tri quan vốn là thần, nàng ta được hưởng

mưa móc ân trạch của Tri quan nhiều như thế, khụ khụ, nhất định là năm

nay hai mươi, năm sau mười tám cho xem!”.



“Xinh đẹp quyến rũ thế này, sợ là tiên nữ cũng không bằng, chẳng

trách một nhân vật thần thánh như Tri quan cũng phải động lòng…”.



Dung Trần Tử bị bàn tán xấu hổ muốn chết, nhưng Hà Bạng lại không

chút mảy may để ý. Nàng tung tăng chạy tới bên cạnh Dung Trần Tử, chiếc

dây đỏ buộc chuông vàng ở mắt cá chân vang lên nghe rất vui tai, nàng

nói: “Tri quan, hôm nay nghỉ ở đây à?”. Da mặt Dung Trần Tử có dày bằng

trời cũng không dám nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng nữa, chỉ biết ừ khẽ

một tiếng. Nàng chạy thẳng vào trong sân: “Vậy ta đi ngủ trước đây, lâu

rồi không đi đường, người ta mệt chết đi được”.



Nàng chạy đi trông như một quả cầu tuyết nho nhỏ đang lăn, trái tim

mọi người dường như run lên theo nhịp điệu đó. Chóp mũi Dung Trần Tử vẫn còn vương vấn chút hương thơm, nhưng lại đứng chôn chân tại chỗ, không

thể đuổi theo. Sư phụ không tiện đi, nên Thanh Vận ở đằng sau đành phải

đi, trong lòng thầm nghĩ – Sư nương, cả ngày hôm nay người căn bản đâu

có đi tí đường nào đâu! Sau khi xuống núi thì người ngồi xe ngựa, trước

khi xuống núi thì sư phụ bế người đi một nửa, nửa còn lại người toàn

cưỡi lừa mà…



Ngoài cửa của khách quán là một mảng hoa cẩm đái [3]. Giờ là mùa hoa

nở, từ đằng xa đã nhìn thấy, quả đúng là hoa đẹp như gấm, diễm lệ vô

cùng. Trưởng trấn, Lưu Các Lão và mọi người cùng Dung Trần Tử bước vào

trong, Dung Trần Tử miệng tuy đáp lời, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại

liếc nhìn Hà Bạng đang chạy ở phía trước.



[3] Hoa cẩm đái là một loại cây bụi còn có tên khoa học là Weigela

Florida, cẩm đái có nghĩa là dải gấm, hoa nở từng chùm trải dài trên một nhánh cây màu rất đẹp, nhìn trông như một dải gấm mềm rủ xuống.



Bóng lưng nàng rất nhanh đã xuyên qua hành lang, đến khi có hai tiểu a hoàn dẫn nàng vào phòng nghỉ ngơi, Dung Trần Tử mới chịu thu tầm mắt

lại. Vừa hay trưởng trấn dè dặt cẩn thận hỏi hắn: “Tri quan, trong trấn

của chúng tôi… sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”.



Trong lòng Dung Trần Tử cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mệnh người, mệnh việc trong nhân gian, đâu có lí nào sẽ có hậu họa vĩnh viễn, cũng

như cả đời suôn sẻ được chứ? Nhưng để làm an lòng tất cả mọi người, hắn

cũng khẽ gật đầu: “Linh khí trấn Lăng Hà dồi dào, vốn là một vùng đất

phúc. Chỉ cần mọi người tích đức làm việc thiện, nhất định sẽ gặp điềm

lành”.



Những lời này nói mà cũng như không, nhưng trước giờ trọng lượng của

những lời hắn nói ra đều không hề tầm thường, nên mọi người lập tức đều

yên tâm hơn hẳn.



Pháp sự Dương tiếu lần này vốn là làm cho người sống, chủ yếu là cầu

thần giải hạn, phù hộ cho dân cư được bình an. Loại pháp sự như thế này

đối với Dung Trần Tử mà nói chẳng có gì khó cả, nhưng hắn vẫn tắm rửa

sạch sẽ thay quần áo chỉnh tề, vô cùng trịnh trọng. Lưu Các Lão nài xin

hắn tìm con gái giúp mình, nên đợi suốt một buổi chiều vẫn không chịu

rời đi.



Trong lòng Dung Trần Tử nhớ thương Hà Bạng, chuyện Lưu Tẩm Phương lén làm Hà Bạng bị thương vẫn cứ canh cánh trong lòng, nhưng dù sao hắn

cũng là người xuất gia, đành niệm tình nàng ta dù sao cũng là một sinh

mệnh. hiện Hà Bạng đã bình an, tra tìm tung tích nàng ta cũng không phải chuyện không thể.



Lưu Các Lão cũng nhìn ra được điểm này, nên mới đau khổ cầu xin. Nếu

đổi lại là Hà Bạng, đừng nói là ông ta nài xin cả buổi chiều, mà dù có

quỳ trăm năm nghìn năm, thì cũng còn lâu nàng mới thèm đếm xỉa đến – Nếu tâm tình tốt, có lẽ nàng sẽ tiện tay tặng cho ông ta một cái bồ đoàn để quỳ cũng không biết chừng.



Hà Bạng tỉnh giấc thì cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, nàng tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng Dung Trần Tử đâu, liền bĩu môi đi thẳng

ra khỏi tiểu viện. Thanh Vận tưởng nàng sẽ ngủ đến khoảng tầm giờ Tí,

nên cũng không chú ý tới nữa, mà đến luôn phòng bếp làm món cổ vịt chay

cho nàng. Nàng vẫn mặc bộ váy áo bằng lông vũ, chân trần tóc xõa, vì

được ngủ đủ ấc, nên hai má đỏ hồng yêu kiều mềm mại, tươi tắn như hoa

quả mùa thu. Thời điểm ấy trấn Lăng Hà đang rất náo nhiệt, tất cả lồng

đèn trước những lầu gác gỗ đều được thắp sáng rực, vô số những sạp quán

đang hô hào chào khách. Hà Bạng định bụng đi tìm Dung Trần Tử, nhưng lại bị mùi thơm hấp dẫn… nên nàng cũng quên luôn việc chính. Nàng vừa đi

vừa ngó nghiêng mọi thứ, dân cư trấn Lăng Hà dù sao cũng là những người

rất thuần phác, chưa nhìn thấy cô nương nào ăn mặc như thế bao giờ, nên

mắt của tất cả mọi người đều mở lớn như mấy con gà đen, đuổi theo nàng

suốt cả đoạn đường. Cũng may trong khách quán đã người ở từng nhìn thấy

nàng, liền lén thì thầm giải thích: “Ài, đừng có dọa nàng ta thế, đó là

bảo bối quý giá của Tri quan đấy”. Nàng dừng trước một quán vịt quay,

cau mày suy nghĩ nên đi tìm Dung Trần Tử trước hay nên ăn chút đồ ăn

trước. đang trong lúc rối rắm, thì ông chủ quán không dám chậm trễ, tay

chân nhanh nhẹn đã chặt liền mấy đĩa vịt quay, còn chu đáo lăn qua nước

chấm cho nàng nữa. Mùi thơm khiến nước miếng của nàng ứa ra ào ạt, cô

nàng liền tạm thời gác việc tìm Dung Trần Tử lại. Thanh Vận chế biến

xong món cổ vịt chay, liền phái thị nữ trong khách quán tới tìm nàng,

mới phát hiện nàng đã mất tích! Thanh Vận cuống quýt đến nỗi tóc tai

dựng đứng cả lên, vội lệnh cho đám nô bộc trong khách quán đi tìm.



Dung Trần Tử đang dẫn theo đám đệ tử Thanh Huyền, Thanh Tố cùng Lưu

Các Lão tìm kiếm tung tích của Lưu Tẩm Phương. hắn cũng cảm thấy việc

này rất quái dị – hắn đã dựa trên ngày tháng năm sinh của Lưu Tẩm Phương để diễn giải vận mệnh của nàng ta, người này dương thọ vẫn chưa hết,

cho dù có đột tử, thì cũng không thể lưu lại chốn âm ti được. Nhưng hiện giờ nàng ta sống không thấy người, chết không thấy hồn. Dung Trần Tử

lấy máu làm vật dẫn, sử dụng thứ đồ trang sức mà bình thường nàng ta

thích nhất để thi triển thuật Tầm tung, nhưng hơi thở của nàng ta chỉ

dẫn đến một ngôi nhà dân đơn sơ rồi sau đó biến mất không còn tăm tích.

Bất luận có làm gì đi nữa cũng không tra ra manh mối.Dung Trần Tử cau

mày trầm giọng hỏi: “Chủ nhân ngôi nhà này là ai vậy?”.



Lưu Các Lão không biết, nhưng trưởng trấn lại biết, ông ta nói: “Đó

là nhà của Dư Trụ Sinh, bình thường mọi người đều gọi ông ta là lão Dư,

trong nhà có ông nội, vợ, một thằng bé tên là Dư Xuân”. Trải qua vụ Minh xà, trong lòng ông ta vẫn còn rét lạnh: “Tri quan, lẽ nào mấy người nhà đó đã bị xà yêu ám vào người rồi sao?”.



Dung Trần Tử lắc đầu nói: “không nên suy đoán lung tung!”. hắn gõ cửa rồi bước vào, lưng lão Dư hơi gù, ông ta chưa bao giờ được tiếp cận với một nhân vật nào cỡ như Dung Trần Tử, nên có vẻ nhút nhát, từ đó có thể thấy ông ta là người thành thật. Dung Trần Tử sải bước tới trước, mới

phát hiện ra chỗ hiện tại đang đứng chỉ cách vị trí thuật Tầm tung tìm

đến lúc nãy có một bức tường, thì ra đó chính là chuồng lợn của nhà lão

Dư. Bên trong nuôi khá nhiều lợn, vì giờ không phải lúc ngủ nên chúng ủn à ủn ỉn khắp trong chuồng. Mùi trong chuồng rất nặng, Lưu Các Lão và

trưởng trấn bịt mũi không đi vào cùng, chỉ có Dung Trần Tử chậm rãi đi

lòng vòng qua mấy ngăn trong chuồng, như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.



hắn tựa hồ nghe thấy một âm thanh rất khẽ, giống như tiếng khóc của

một linh hồn. một linh hồn đang khóc, là âm thanh của con người sau khi

chịu đủ mọi tra tấn giày vò mà đến chính bản thân mình cũng không thể

chịu được nữa phát ra, nỗi thống khổ ẩn trong đó không thể nào giả vờ

được. Nhưng hắn lại chẳng thể tìm ra được nơi phát ra âm thanh đó, mọi

thứ ở đây đều rất bình thường, không hề vương chút tà khí nào.



Mãi đến khi đi tới ngăn chuồng cuối cùng, nhìn thấy bên trong nhốt

một con lợn nái màu đen, cả người đầy vết thương, đang nằm thở hổn hển

trên một đống rơm. hắn khẽ nhíu đôi mày rậm: “Đây là…”.



Lão Dư còn chưa kịp trả lời, thì dường như con lợn nghe thấy tiếng

của hắn, nó đột nhiên mở bừng mắt ra, mắt lợn không nhìn được xa, nên nó không nhìn rõ người đang nói là ai. Trong lòng Dung Trần Tử thầm kinh

sợ – Hình như con lợn này hình như nhận ra được giọng nói của hắn! hắn

lại nhẹ nhàng hỏi thêm câu nữa: “Ngươi có nghe hiểu được lời của bần đạo không?”.



Con lợn khựng lại hồi lâu, rồi đột nhiên như phát điên. Nó nhào tới,

không màng tới việc cả người đang bị thương chân trước nhảy lên, gác vào thanh chắn trước chuồng, tiếng kêu thê lương đau đớn như chảy máu, bi

ai như lệ rơi. Mọi người đều bị dọa đến mức mặt vàng như đất, chỉ có

Dung Trần Tử là vẫn vững vàng như núi đá: “Nếu như ngươi muốn người khác nghe thấy những điều ngươi nói, thì trước tiên phải bình tĩnh lại đã”.



Nước mắt con lợn rơi lã chã, lão Dư cũng vô cùng hoảng sợ, run rẩy

đứng lùi ra xa: “Tri quan, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân đâu! Con lợn này nhà tiểu nhân đã nuôi suốt mấy năm nay rồi, mấy năm trước

vẫn yên lành, nhưng mấy ngày gần đây nó bắt đầu càng lúc càng vô dụng.

không chịu ăn uống gì thì thôi không nói, lại còn cắn chết tất cả mười

một con lợn con nữa. Mười một con lợn con đấy, tiểu nhân đã cho nó ăn

biết bao nhiêu thức ăn, tiểu nhân cũng có dư dả gì đâu. Lúc ấy chẳng qua tiểu nhân chỉ nhất thời cáu giận, nên mới đánh nó thôi…”.



Dung Trần Tử giơ tay cắt ngang lời ông ta, hắn trầm giọng xuống chậm

rãi nói: “Lưu Các Lão, ta nghĩ chúng ta đã tìm được lệnh ái rồi”.



Khi nói những lời này giọng nói hắn trở nên nặng nề. Sao có thể biến

một con người trở thành một con lợn được chứ, lại còn có thể khiến cho

tất cả pháp khí mà hắn sử dụng cũng khó lòng phát hiện ra nữa? Lưu Tẩm

Phương là tiểu thư khuê các yếu ớt, rốt cuộc là có thâm thù đại hận với

ai, mới khiến kẻ đó phải sử dụng phương thức tàn độc đến vậy, khiến nàng ta sống không bằng chết?



không cần nghĩ Dung Trần Tử cũng biết được đáp án. Trong lòng hắn có

chút cảm thán, nhưng không hề có chút oán hận nào, có vẻ như hắn đã trở

nên không giống với hắn trước đây luôn căm ghét coi những kẻ xấu như thù địch. Chỉ là Hà Bạng vẫn chưa thể sửa được tính tình của loài yêu,

nhưng ai có thể nói rằng nàng đã sai? Nàng không đủ bao dung, không có

trái tim, nhưng trên thế gian này ai phải có nghĩa vụ buộc lòng dạ rộng

lớn như biển khơi, dung chứa được tất cả mọi chuyện chứ? Nàng không có

lòng hại người, nhưng nếu bị kẻ khác hại, thì nhất định sẽ trả lại cho

kẻ đó nỗi thống khổ gấp trăm gấp ngàn lần.



hắn thở dài, nói: “Chuyện này tuy quá tàn độc, nhưng nếu không phải

cô có âm mưu đoạt bảo vật của nàng ấy trước, nảy sinh ác niệm, thì sao

ra nông nỗi này?”. Lệ máu tuôn ra từ hốc mắt con lợn, Dung Trần Tử khẽ

thở dài: “hiện giờ cố nhiên cô rất khổ sở, nhưng nếu nàng ấy không gặp

được cơ duyên, thì chẳng phải sớm đã mất mạng, hơn ngàn năm tu hành cũng đều bị hủy hoại trong tay cô. Lẽ nào nàng ấy không khổ sở sao?”.



Con lợn như sợ hắn sẽ rời khỏi đây, nên hai chân trước liều mạng như

có ý muốn bắt lấy hắn, trưởng trấn vẫn còn chưa hoàn hồn, nhưng Lưu Các

Lão suy cho cùng đã gặp đủ loại người, chứng kiến đủ mọi tình huống, rất bình tĩnh nói: “Tri quan… ý ngài nói con lợn này…”.



Ông ta không hỏi tiếp nữa, nhưng ánh mắt của Dung Trần Tử đã khẳng

định điều mà ông ta nghi vấn. Ông ta quay đầu liếc nhìn con lợn. Con gái ông ta tuy không được coi là chim sa cá lặn gì, nhưng cũng là cô gái

thanh tú dễ thương, mà nay con lợn này…



Ông ta trầm ngâm không nói gì, bản thân ông ta tốt xấu gì cũng là

thầy giáo của Thánh thượng, cũng có chút vai vế, giờ dẫn một con lợn về

nhà, lẽ nào muốn bị người đời chê cười hay sao? Con lợn nghe thấy tiếng

của ông ta, càng điên cuồng muốn lại gần ông ta hơn. Nhưng ông ta lại

tránh ra phía sau Dung Trần Tử, vẻ mặt thay đổi khó đoán.



Ước chừng sau một nén hương, ông ta điều chỉnh lại sắc mặt, cung kính nói: “Tri quan, tiểu nữ gặp phải bất trắc. Nhưng thế sự vô thường, vốn

không thể đoán trước. Thiết nghĩ cả đời lão phu làm việc thiện, chưa

từng làm chút chuyện xằng bậy nào, không ngờ cuối cùng lại gặp cảnh

người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”. Ông ta từ từ lùi ra xa chuồng lợn, ánh

mắt tuy buồn bã nhưng kiên quyết: “đã làm phiền Tri quan rồi, chúng ta

quay về thôi”.



Con lợn có thể hiểu được lời của ông ta, nó dùng đầu đập vào thanh

chắn ngang chuồng, da lợn thô ráp bị rách toạc, vết thương cũ lại vỡ ra, máu tươi chảy đầm đìa. Dung Trần Tử thở dài, hắn là người xuất gia,

nhìn thấy tình này cảnh đấy, quả thực không nhẫn tâm. hắn xoay người rời khỏi chuồng lợn, con lợn ấy kêu lên một tiếng đầy bi thảm, thê lương mà tuyệt vọng.



Ra khỏi nhà lão Dư, trưởng trấn không hé răng nói tiếng nào, Lưu Các

Lão là thầy giáo của Hoàng thượng, mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng địa vị vẫn

không giảm. Việc của ông ta không nên nhúng tay vào, đương nhiên cứ ít

lời là ổn nhất. Dung Trần Tử là người thông minh, hắn rất hiểu suy nghĩ

hiện giờ của Lưu Các Lão – Con gái biến thành lợn nái, sao ông ta còn

gặp mặt người khác được nữa? Đương nhiên ông ta sẽ coi như không có đứa

con gái này, tránh để tổn hại tới danh tiếng gia phong của Lưu gia. Chỉ

là tình cha con vốn một giọt máu đào hơn ao nước lã, vậy mà lại bạc tình như vậy, không khỏi khiến một kẻ sĩ chính trực như hắn nảy sinh vài

phần coi thường.



hắn không muốn đi cùng mọi người nữa, nên sau khi chia tay liền dẫn

đám đệ tử quay về khách quán. trên đường chợt ngửi thấy một mùi rất

thơm, mọi phiền muộn trong lòng hắn liền giảm đi, khóe miệng lại thoáng

mang theo ý cười – Nếu Hà Bạng nhìn thấy thứ này, nhất định là sẽ rất

thích. hắn mới hơi dừng lại, Thanh Huyền, Thanh Tố đi theo hắn đã lâu,

đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của sư phụ mình. Hai người lập tức bước lên trước chuẩn bị gói mấy con vịt quay về. Nhưng vừa đi tới cửa, bọn hắn

đã lại quay lại nói: “Sư phụ… đồ nhi thấy… chỗ vịt quay này có lẽ không

cần mua nữa đâu”.



Dung Trần Tử nhướn mày, bước lên vài bước thì nhìn thấy Hà Bạng với

bộ dạng ăn thùng uống vại đang ở bên trong! Khóe miệng nàng dính đầy

dầu, xung quanh xếp một chồng bát đĩa! Ông chủ đầu đầy mồ hôi đang nướng một con vịt mới! Dung Trần Tử không biết nên khóc hay mếu, vội vàng

lệnh cho Thanh Huyền trả tiền, nhưng nói sao thì ông chủ cũng không

nhận: “Tri quan khách khí rồi, bình thường ngài giúp đỡ mọi người nơi

đây biết bao nhiêu việc, tiểu nhân sao có thể tính toán chút tiền mọn

này được”.



Dung Trần Tử sao có thể để Hà Bạng ăn không uống chực như vậy, nhất

quyết đòi trả tiền, rồi kéo nàng ra khỏi quán. Hà Bạng cau mày, lúc bắt

đầu vì ham ăn nên không thấy gì, giờ lại cảm thấy hơi ngấy. Nàng kéo tay Dung Trần Tử chạm vào ngực mình, ngay dưới con mắt của hàng trăm người, Dung Trần Tử vội vàng rụt tay lại: “Có chuyện gì vậy?”.



Hà Bạng lầm bầm: “Tri quan, chỗ này của người ta khó chịu”.



Dung Trần Tử liền hiểu ra nàng ăn nhiều đồ có dầu nên ngấy, hắn thở

dài, đành quay lại quán ăn rót một chén nước, hòa thêm một lá bùa Thanh

trọc, rồi cho nàng uống. Hà Bạng dựa vào người hắn rên hừ hừ, hắn đành

phải sai Thanh Huyền đi thuê xe ngựa, để nàng ngồi xe, tránh bị mọi

người vây quanh nhìn ngó. Về tới khách quán, Thanh Vận đang lo lắng đến

độ sắp tự bốc cháy, khi thấy nàng và Dung Trần Tử cùng bước vào cửa,

trái tim đang treo lơ lửng của hắn mới được thả lỏng rơi bịch xuống đất. Dung Trần Tử nhanh chóng lệnh cho đám đệ tử chuẩn bị nước nóng để Hà

Bạng tắm rửa. Trong biệt quán có thị nữ hầu tắm, nên hắn cũng không tiện có mặt ở đó.



Hà Bạng ngoan ngoãn ngâm mình trong nước nóng, tắm rửa thơm ngào ngạt xong liền chạy đến phòng Dung Trần Tử. Dung Trần Tử đang ngồi bên thư

án đọc sách, bên án đặt một cái chân nến, một chén trà xanh. Thanh Huyền đứng một bên thấy nàng vào, dĩ nhiên không tiện ở lâu, vội vàng đi ra

ngoài, còn tiện tay khép cửa phòng lại. Hà Bạng nũng nịu dựa vào lòng

Dung Trần Tử, giọng nói vừa lảnh lót vừa mềm mại: “Tri quan”. âm cuối

biến điệu xoắn xuýt hết cả lại, hắn khẽ thở dài, liền bỏ quyển sách trên tay xuống, xoa xoa bụng cho nàng: “Đỡ hơn chút nào chưa?”.



Hà Bạng dựa hẳn vào lòng hắn để hắn xoa bụng cho mình, rất thoải mái rên lên hừ hừ: “Người ta muốn Tri quan ôm ngủ cơ!”.



Dung Trần Tử vừa bế nàng lên mới phát hiện ra cả người nàng chỉ khoác tạm một chiếc khăn tắm to, bên trong không mặc gì hết. Mặt hắn lập tức

đỏ lên vì tức giận: “Nàng, nàng, nàng! Nàng lại ăn mặc thế này chạy ra

ngoài! Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm thế nào hả?!”.



Vẻ mặt hắn quá hung dữ, Hà Bạng nhất thời nước mắt lưng tròng: “Ngươi không thương người ta, cả ngày từ sáng đến tối đều chỉ biết lên lớp

người ta thôi! Hu hu hu…”.



Dung Trần Tử hít sâu một hơi, rồi đi đến phòng nàng lấy quần áo, cũng tiện thể bình tĩnh lại, định rằng lúc về sẽ giảm giọng xuống một hai

tông rồi nói chuyện tiếp. Nhưng lúc hắn cầm váy áo về đến nơi, thì Hà

Bạng đã nằm trên giường ngủ mất rồi. Chiếc chăn mỏng trên giường chỉ che được hết thắt lưng, cặp đùi của nàng thon dài thẳng tắp, đôi bàn chân

lung linh tinh tế, da thịt lộ ra phía sau lưng lại càng mịn màng trắng

nõn, mái tóc dài phủ hết nửa gối.



Định lực của Dung Trần Tử tuy rằng cực tốt, nhưng tình cảm hắn giành

cho Hà Bạng vốn sâu đậm, nên nhất thời cũng có chút rung động. Lòng bàn

tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần của nàng, da thịt mềm mại

trơn mịn, dường như nàng cảm nhận được, hấp háy mở đôi mắt đang buồn ngủ ra. Cổ họng Dung Trần Tử trở nên khô nóng, tay phải từ từ nắm lấy đôi

chân nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.



Hà Bạng vẫn chưa tỉnh hẳn, nên Dung Trần Tử cũng không tiện nhắc lại

chuyện lúc trước, giọng nói dịu dàng: “Ngày mai ta dẫn nàng đến một

nơi”.



Hà Bạng áp cái trán xinh xắn lên hõm cổ hắn, dáng vẻ lười nhác ngây thơ, hoàn toàn thuần khiết vô hại: “đi đâu cơ?”.



Dung Trần Tử nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng dỗ nàng chìm vào giấc ngủ: “đi gặp cố nhân”.