Thịt Thần Tiên
Chương 14 : Tiếc rằng duyên trần dễ đứt
Ngày đăng: 04:18 20/04/20
Duyên nở duyên tàn, duyên mỏng duyên sâu, không phải là thứ chúng ta có thể khống chế được.
Thứ chúng ta có thể làm chính là khi gặp được nhân duyên hãy trân trọng từng khoảng khắc ngắn ngủi được ở bên nhau.
Sáng hôm sau, như thường lệ Hà Bạng ngủ đến khi mặt trời lên tận quá
ba ngọn sào mới dậy. Dung Trần Tử thì đã bị dân trong trấn mời đến thăm
bệnh từ sáng sớm, rồi mới quay về ăn sáng cùng nàng. trên người nàng mặc bộ váy áo màu trắng ngọc, cổ hở rất sâu, Dung Trần Tử liền lôi về
choàng thêm một chiếc khăn, rồi mới cho phép ra khỏi cửa.
Trấn Lăng Hà vừa sống sót sau kiếp nạn nên đường phố vô cùng sạch sẽ, cây cối bên đường trổ cành thêm lá tươi non mơn mởn. Dung Trần Tử sánh
vai đi bên cạnh nàng, Thanh Huyền, Thanh Tố lưng đeo tay nải đi phía
sau. Bóng của bốn người dưới ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng kéo dài,
Hà Bạng men theo khe rãnh giữa những phiến đá xanh nhảy qua các ô đá
hỏi: “Tri quan, chúng ta đi đâu đây?”.
Giọng Dung Trần Tử dịu dàng: “Sắp đến rồi”. Rẽ qua hai con hẻm nhỏ,
đến gần một nhà dân, Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá: “Quen quá”.
Dung Trần Tử gõ cửa, người ra mở cửa là vợ của Dư Trụ Sinh, bọn họ
cũng dậy rất sớm, giờ cả gia đình đang ăn sáng. Nhìn thấy cả đoàn người
Dung Trần Tử, Dư Trụ Sinh hoảng quá không biết nên làm thế nào cho phải: “Tri quan, sao ngài lại tới đây? Nhanh nhanh vào nhà ngồi đi”.
Dung Trần Tử cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp dẫn Hà Bạng đến
chuồng lợn của nhà lão Dư. Đám lợn nhà ông ta còn ăn sáng sớm hơn cả
chủ, lúc này con nào con nấy đều đang ngủ, chỉ có thức ăn ở máng của con lợn nái màu đen ở ngăn chuồng cuối là vẫn còn thừa đến hơn phân nửa.
Người à họ Dư cũng không biết rốt cuộc con lợn nái này có vấn đề gì,
mấy ngày nay họ bàn nhau định đem bán nó cho mấy tay lái buôn. Hà Bạng
đứng trước chuồng nhìn ngắm hồi lâu, con lợn đã đói đến mức chỉ còn thoi thóp thở, nó gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, những vết thương cũ và
vết thương mới lẫn lộn khó phân biệt. Giờ nó đang lặng lẽ nằm trên đống
rơm ẩm ướt, thậm chí chẳng có vẻ gì là giống như đang còn sống. Cuối
cùng, Hà Bạng cũng nhớ ra tại sao nơi này lại quen đến vậy.
“Lưu Tẩm Phương”. Nàng nhẹ nhàng gọi ra cái tên này, giọng nói dịu
dàng vô hại như của một con mèo con, giống như tình cờ gặp một cố nhân
bên đường, nên uể oải lên tiếng chào hỏi mấy câu. Nhưng con lợn lại đột
nhiên trở nên run rẩy, không biết nó lấy sức lực ở đâu mà bỗng nhổm hẳn
lên, điên cuồng lao đi tìm nơi phát ra giọng nói đó, lệ trong đôi mắt đã bị nếp nhăn che mất một nửa, rơi xuống lã chã.
Hà Bạng duỗi tay ra muốn xoa xoa đầu nó, nhưng lại ngại vì nó bẩn,
cuối cùng nàng nắm tay Thanh Huyền xoa xoa lên đầu con lợn: “Ngươi vẫn ở chỗ này à?”.
Con lợn run rẩy như một chiếc lá rụng, nó không dám tránh bàn tay của Thanh Huyền, nhưng cũng không dám lại gần Hà Bạng sợ chọc cho nàng
không vui, nên đành đứng nguyên một chỗ, nước mắt tuôn mãi không thôi.
Hà Bạng ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, rồi thở dài: “Nơi này… ít nhiều có hơi tồi tàn, thiên kim tiểu thư ở không quen, ta cũng có thể
hiểu được phần nào. Nhưng ngươi cứ cố gắng thích nghi một thời gian đi, ở lâu rồi sẽ quen thôi”.Con lợn sao có thể chấp nhận những lời đó được,
nhưng trái với dự đoán của mọi người, nó đã quỳ xuống trước mặt Hà Bạng. một con lợn quỳ, tư thế đúng là có hơi kì quặc, nhưng không một ai lên
tiếng cả. Trong đôi mắt của nó máu và lệ hòa vào nhau rơi xuống.
Hà Bạng lúc này mới lười biếng nói: “Sau khi Thuần Vu Lâm không còn
nữa, chẳng có ai ở bên cạnh chăm sóc ta cả, ta thật sự cảm thấy không
quen. Ta muốn tìm một nô bộc ngoan ngoãn một chút, nhanh nhẹn một chút,
chỉ là Lưu tiểu thư thân thể ngà vàng, sợ rằng không làm được công việc
của người hầu”.
Con lợn dường như nắm được cọng rơm cuối cùng, nó liều mạng lao đến
trước mặt Hà Bạng, ra sức kêu những tiếng kêu trầm thấp. Hà Bạng nghiêng đầu nghe một hồi, cuối cùng cũng không biết nàng lấy đâu ra một con ốc
biển, tay phải bấm niệm khẩu quyết, cả người con lợn tỏa ra ánh sáng
giống như có hàng chục ngôi sao, rồi từ từ nhập vào bên trong con ốc.
Xong xuôi Dung Trần Tử dắt nàng đi, lúc sắp đi còn trấn an cả nhà lão
Dư, rồi đền tiền cho mười một con lợn nhà lão.
Về đến khách quán, Hà Bạng phá lệ không ngủ. Nàng dốc hết những bảo
bối vốn không còn nhiều nhặn gì trong vỏ trai của mình ra, xẻ ngọc làm
xương cốt, dùng nước làm cơ thịt, tạo ra thân thể của một thiếu nữ. Dung Trần Tử đứng bên nhìn dở khóc dở cười – Hiếm có khi nào thấy nàng tỉ mỉ đến thế.
Hà Bạng nhào nặn hồn phách Lưu Tẩm Phương vào bên trong cơ thể đó,
nhưng nàng cũng nói trước: “Bắt đầu từ hôm nay, quan hệ giữa ta và ngươi là chủ – tớ, thời hạn là năm trăm năm, trong năm trăm năm này, tên
ngươi sẽ là Ngọc Cốt. Ta cũng không có nghĩa vụ phải cứu ngươi không
công, vì thế nếu sau này ta không vừa lòng, thì ngươi đến từ chỗ nào sẽ
được trả lại về chỗ ấy”.
Lưu Tẩm Phương của bây giờ lẽ nào còn giống với nàng tiểu thư của Lưu gia luôn dè dặt ảo tưởng? Nàng ta quỳ phục xuống trước mặt Hà Bạng,
thân hình run rẩy, tay chân vẫn chưa thể phối hợp được với nhau, trong
lúc lo lắng còn nói không nên lời.
Hà Bạng bắt đầu giao nhiệm vụ: “Kiểm kê những vật phẩm ta mang theo
bên mình, làm tất cả những việc mà một kẻ hầu người hạ phải làm. Cho
ngươi thời gian nửa ngày để thích ứng với cơ thể hiện tại”.
Lưu Tẩm Phương cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không được, cuối cùng
Thanh Huyền thấy nàng ta đáng thương, liền nhẹ nhàng đỡ lấy. Nàng ta
đứng lên nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, Dung Trần Tử lắc đầu thở dài:
“Dù sao nàng ta cũng chỉ là một đứa trẻ, nàng hãy bao dung một chút đi”.
Hà Bạng vừa xẻ ngọc suốt nửa ngày, thật sự rất mệt, nàng vươn vai
trợn trừng hai mắt lên, nói: “Người ta cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng
sao không thấy ngươi bao dung với người ta!”.
Dung Trần Tử nhất thời câm nín. trên thực tế, Lưu Tẩm Phương – cũng
chính là Ngọc Cốt của hiện tại – không chờ đến ngày thứ hai đã thực hiện nhiệm vụ của mình. Nàng mất một canh giờ để thích ứng với hình hài mới, lời của Hà Bạng nàng không dám không tin, nàng thật sự rất sợ sẽ phải
quay lại quãng thời gian khủng khiếp và đầy tuyệt vọng trước đây.
Buổi chiều, nàng phân loại sắp xếp tất cả quần áo, đồ chơi của Hà
Bạng thật cẩn thận. Hà Bạng tuy lười biếng, nhưng lại thích sạch sẽ.
Quần áo trong ngày nhất định phải giặt giũ thơm tho, nhất là trên quần
áo không được trang trí thứ gì có chất liệu quá cứng, những đồ thêu bằng tơ vàng sợi bạc cũng không được. Tiếp theo là phải có tay nghề nấu
nướng, làm được nhiều món ăn ngon, nếu khiến nàng ấy vui thì sẽ dễ dàng
hơn nhiều.
Ngọc Cốt cẩn thận dè dặt đến nhờ Thanh Huyền và Thanh Tố chỉ bảo về tập tính sinh hoạt của Hà Bạng.
Thời gian chính là lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ mài mòn đi mọi góc cạnh
sắc nhọn nhất trên thế gian này. Liên tiếp mấy ngày sau là những buổi
pháp hội cầu phúc ở trấn Lăng Hà. Để chúc mừng cuộc sống mới, ngoại trừ
có cao đạo luận kinh giảng pháp ra, trưởng trấn còn tổ chức rất nhiều
những tiết mục giải trí dân gian, như dùng ngực đánh vỡ đá, dùng yết hầu đẩy cong thanh thép, há miệng nuốt than cháy… Đương nhiên, cũng không
thể thiếu những kẻ bán những viên thuốc kim cương tăng lực để góp vui.
Quang cảnh lúc này vô cùng náo nhiệt.
Buổi tối, Hà Bạng đang ăn món mực nướng do Ngọc Cốt làm, thì đột
nhiên có vài người ăn mặc theo lối Đạo tông bước vào khách quán. Những
người này y phục nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm trang. Còn có một ông lão
râu bạc trắng, vừa nhìn đã biết là một nhân vật rất có máu mặt trong Đạo tông. Bọn họ nhìn thấy Hà Bạng cũng sững người ra một lúc. Cuối cùng
Thanh Huyền đứng ra tiếp đón: “Vu Diễm chân nhân, sao ngài lại tới
đây?”.
Người đến chính là Vu Diễm chân nhân của Chính Nhất Đạo, địa vị của
ông ta trong Đạo tông rất được tôn trọng, nay đột nhiên xuất hiện, thiết nghĩ đã có chuyện lớn xảy ra. Vu Diễm chân nhân nhìn Hà Bạng một lượt,
nhíu mày, hỏi: “Sư phụ của ngươi đâu?”.
Thanh Huyền vội vàng mời mọi người vào phòng khách, tự khắc có nô bộc dâng trà lên. hắn cung kính đứng hầu bên cạnh, nói: “Bẩm chân nhân, gần đây gia sư chủ trì pháp hội cầu phúc cho trấn Lăng Hà, nên giờ đang tắm rửa thay quần áo ạ”.
Vu Diễm chân nhân hơi gật đầu. Ông ta là huynh đệ kết nghĩa của Tử
Tâm đ*o trưởng, sư phụ của Dung Trần Tử, nên thái độ đối với Dung Trần
Tử cũng tự cho là bậc tiền bối, lời nói cũng không giấu vẻ trách cứ: “đã chủ trì pháp hội, tại sao còn dẫn cả nữ quyến theo?”.
Thanh Huyền mồ hôi vã ra đầy đầu, nhủ thầm sư phụ cũng không muốn
mang đi, nhưng không mang thì không đi được… Dung Trần Tử nghe nói Vu
Diễm chân nhân tới, vội vàng sửa sang quần áo rồi ra đón. Vu Diễm chân
nhân vừa nhìn thấy hắn, lập tức giáo huấn cho một bài: “Ngươi vốn là
người trầm ổn cẩn trọng, nhưng giờ làm việc càng lúc càng hoang đường.
Ngươi không sợ miệng lưỡi người đời, nên cũng không muốn giữ lại chút
thể diện cho Thanh Hư quan và Tử Tâm lão hữu nữa phải không?”. Dung Trần Tử đương nhiên hiểu ông đang ám chỉ chuyện gì, nhưng còn chưa kịp đáp
lời, thì Hà Bạng đã không vui, nói chen vào: “Cái lão đạo sĩ này thật
đúng là không biết nói đạo lí! Tại sao dẫn nữ quyến ra ngoài lại là
chuyện hoang đường?”. Nàng chẳng màng đến chuyện vai vế, tôn ti trật tự, muốn cho Vu Diễm chân nhân phải đẹp mặt ngay tại trận: “Ông cũng là do
phụ nữ sinh ra, nhưng lại coi thường phụ nữ, người xuất gia thì có thể
bất hiếu sao?”. Vu Diễm chân nhân chưa từng bị ai đốp chát lại như vậy
bao giờ, lại còn ở trước mặt bao nhiêu người trong Đạo tông, nhất thời
sắc mặt ông ta tái mét. Nhưng những lời của Hà Bạng mới chỉ là mở đầu,
nàng nói tiếp: “Trong kinh gì gì đó có nói ‘Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như con chó gì đó’ [1]. Chúng ta đều là chó, vậy thì hà
cớ gì một con chó như ông, dựa vào đâu mà đòi coi thường một con chó như ta chứ?”.
[1] Nguyên văn là “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật thập ma cẩu”. Nghĩa là trời đất đối với vạn vật chí công vô tư, không hề có sự thiên tư,
thiên vị. Cho nên đối với đất trời, không có loài nào tuyệt đối là
trọng, loài nào tuyệt đối là khinh, mà khinh trọng đều là tương đối, đều là tùy theo thời gian, không gian, nhu cầu, công dụng nhất thời. Y như
con chó cỏ trước khi hành lễ, thì được nâng niu, quý báu, sau khi hành
lễ rồi, thì bị vứt ra đường, cho mọi người chà đạp.
Vu Diễm chân nhân giận đến mức râu tóc dựng đứng, Dung Trần Tử vội vàng quát khẽ: “không được nói nữa!”.
Lúc ấy Hà Bạng mới hậm hực ngồi về chỗ, tiếp tục ăn mực nướng. Dung
Trần Tử đích thân rót trà cho Vu Diễm chân nhân: “Tiểu yêu hoang dã tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin chân nhân đừng trách”.
Vu Diễm chân nhân cũng không thể nổi cáu với hạng đàn bà con gái
được, ông ta nhấp một ngụm trà, hừ lạnh một tiếng, nói: “Dạo gần đây
sườn dốc Đại Phong cách phía bắc núi Trường Cương vài dặm có không ít
thôn nữ bị mất tích, ta đã quan sát khí tượng, sợ là có yêu vật mượn tà
khí Minh xà ngày xưa gây ra. Để tránh lại mang đến tai họa cho thế gian, mới vội vàng dẫn người tới đây. Ngươi đã ở đây rồi, thì cùng ta đến đó. Hi vọng không phải Minh xà hồi sinh. Mấy năm gần đây nhân tài trong Đạo tông tiêu điều xơ xác, ta thật sự không muốn lại vì nhất đời khinh địch mà tổn hại đến đám hậu bối”.
Dung Trần Tử lập tức lệnh cho Thanh Huyền sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị xuất phát cùng Vu Diễm chân nhân.
Hà Bạng tung tăng chạy đến bên cạnh hắn, nàng cũng muốn đi cùng.
Người trong Đạo tông tuy đã nghe nói về cái đỉnh khí này của Dung Trần
Tử, nhưng những người thật sự được gặp thì không nhiều. Nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên là yêu kiều quyến rũ y như lời đồn, nên họ bất
giác cũng nhìn ngắm thêm chút nữa.
Dung Trần Tử khẽ nghiêng người chắn hết tầm mắt mọi người, nhỏ giọng: “Lần này nàng không được đi, ngoan ngoãn ở lại đây. Ta sẽ về sớm thôi”.
Hà Bạng nghe xong liền mặc kệ, ôm chặt lấy cánh tay Dung Trần Tử giở trò: “Người ta muốn đi, muốn đi cơ!”.
Mọi người đứng đằng sau nào đã nhìn thấy cảnh tượng kì lạ như vậy bao giờ, nên không nhịn được bật cười. Dung Trần Tử khẽ giải thích cho
nàng: “Nếu con yêu vật này hút tinh thần hồn phách của các thiếu nữ
thật, thì nơi ấy nhất định rất kinh khủng. Nàng thân đàn bà con gái, đi
theo làm gì?”.
Nhưng Hà Bạng đâu phải người biết nói lí lẽ như thế, liếc thấy Dung
Trần Tử thật sự không định cho mình đi, nàng liền ôm lấy cánh tay hắn,
lệ lập tức dâng lên ngân ngấn trong hốc mắt: “Người ta muốn đi, muốn đi
cơ!”.
Dung Trần Tử thấy nói lí với nàng không xong, lại nhìn vẻ mặt mọi
người xung quanh, liền ho khan một tiếng nói: “Được rồi, quay về phòng
thay quần áo đi”. Lúc ấy Hà Bạng mới vui vẻ, reo lên một tiếng hoan hô
rồi trở về phòng. Dung Trần Tử cũng theo sát sau đó, không màng đến vẻ
mặt của Vu Diễm chân nhân, nói: “Cảm phiền chư vị đợi cho một lát”.
Thanh Huyền dĩ nhiên lại bưng chút điểm tâm lên chiêu đãi.
Lúc quay về phòng, Ngọc Cốt đang rửa tay cho Hà Bạng. Dung Trần Tử
khẽ ra hiệu bằng mắt mấy cái, nàng ta liền cúi người lui ra ngoài. Dung
Trần Tử cài cửa lại thật cẩn thận, rồi lau mặt rửa tay cho Hà Bạng. Nàng vẫn còn đang băn khoăn: “Người ta phải mặc bộ quần áo nào đây? Ta cảm
thấy bộ này cũng rất tốt mà”.
“Ừ”. Dung Trần Tử khẽ hôn lên trán nàng, tiện tay ôm nàng lên giường, Hà Bạng thuộc kiểu người quần áo mặc tận tay, nên lập tức dang rộng hai tay ra để hắn cởi áo tháo dây lưng. Dung Trần Tử đặt váy áo của nàng
sang một bên, rồi bất ngờ áp người lên. Màn trướng rủ xuống, che lại
cảnh bên trong.
Lần thứ nhất Hà Bạng vẫn còn tương đối hưởng thụ, nhưng đến lần thứ
hai nàng nhận ra mình bị trúng kế, liền khóc lóc ỉ ôi. Mấy ngày trước
Dung Trần Tử học được mấy bí quyết trong thuật Phòng trung, giờ mới có
đất dụng võ, trêu chọc thêm hai ba lần nữa khiến nàng lại hưng phấn lên, lúc ấy hắn mới hài lòng. Rất lâu sau, khi Dung Trần Tử sửa sang lại
quần áo rời giường, thì Hà Bạng vẫn còn nức nở: “Người ta cũng muốn đi”.
Dung Trần Tử buộc lại dây áo, giọng nói dịu dàng: “Ừ, vậy thì dậy thay quần áo đi”.
Hà Bạng không đáp, Dung Trần Tử quần áo chỉnh tề cúi người xuống
nhìn, hóa ra nàng đã ngủ say rồi. Dung nhan lúc ngủ của nàng thật sự quá an tĩnh xinh đẹp, Dung Trần Tử bất giác liền hôn nhẹ lên trán nàng một
cái, khẽ thở phào gọi Ngọc Cốt vào trông nom.
Vu Diễm chân nhân và mọi người đợi ở phòng khách đã lâu, nhưng không
thấy Hà Bạng đi theo, nên tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng cả
đoàn người Đạo tông đi cùng với nhau, lại có thêm một cô gái yêu kiều
nũng nịu đi cùng thì đúng là hơi kì quặc.
Dung Trần Tử cùng đoàn người đến sườn dốc Đại Phong, dân cư ở gần đó
nghe tin có cao nhân Đạo tông tới trừ yêu, đều bu lại xem. Dốc Đại Phong cũng chẳng phong phú gì, nhưng lại thấy bên cạnh những cây cổ thụ cao
chọc trời có một khóm trúc hoa [1] rậm rạp, những cây trúc hoa này cao
Hà Bạng rầu rầu nói: “Ai từng nhìn thấy đều khen rất đẹp, chỉ có Tri quan là không bao giờ khen”.
Trang Thiếu Khâm bất giác bật cười: “Huynh ấy không thể nói ra những lời này được đâu”.
Hà Bạng bĩu môi, trong giọng nói mang theo nỗi niềm tủi thân: “đã mấy ngày rồi mà hắn cũng chẳng quay về lấy một lần!”.
“thì ra là đang nhớ sư huynh à?”. Trang Thiếu Khâm ngồi khoanh chân,
đối với khoa nghi của đạo gia, hắn hẳn là rõ nhất, nên giờ cũng sẵn lòng giảng giải cho Hà Bạng nghe: “Thánh thượng vời huynh ấy đảm nhiệm chức
Cao công Quốc tiếu, quy mô của lần Quốc tiếu này rất lớn, phải mất tầm
bảy bảy bốn chín ngày. Trong khoảng thời gian này huynh ấy sẽ ở trong
cung, tháng sau lễ Quốc tiếu bắt đầu thì sẽ đến ở tông miếu, bất luận
thế nào đi nữa cũng không có thời gian rảnh để quay về đâu”.
Hà Bạng nóng nảy: “Vậy ta có thể đi tìm hắn không?”.
Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Quốc tiếu không phải là trò chơi, nếu như
để người ta biết Cao công pháp sư mang theo nữ quyến đi cùng, thì không
chỉ sư huynh, mà sợ rằng tất cả mọi người trong Thanh Hư quan đều sẽ bị
liên lụy”.
Hà Bạng lại quay đầu nhìn dải hoa sen trước mặt, khuôn mặt buồn bã:
“Hừ, Ngọc Cốt đã nói với ta, cung nữ xinh đẹp trong cung nhiều vô cùng,
hắn nhất định là không muốn quay về rồi!”. Trang Thiếu Khâm dở khóc dở
cười: “Sư huynh là đạo gia, cung nữ trong cung dù có nhiều thế nào đi
nữa, thì người hầu hạ huynh ấy chắc chắn cũng chỉ có thể là thái giám
thôi, việc này không cần phải lo đâu”.
Cuối cùng Hà Bạng đã tìm thấy chỗ bế tắc, nói to: “Vậy thì nhất định là hắn đã thích tên thái giám nào đó rồi!”.
Trang Thiếu Khâm phá lên cười, chỉ đành vừa khuyên vừa dỗ: “Cái này
thật sự là… khẩu vị nặng quá. Đừng đoán mò nữa, sư huynh thật sự có
chuyện quan trọng phải làm mà. Chỉ hai tháng thôi, nhanh lắm. Nếu như
nàng buồn chán, thì năng chơi với bọn Thanh Vận, Hạo Thiên vào”.
Trung tuần tháng Bảy, lễ Quốc tiếu chính thức bắt đầu. Trang Thiếu
Khâm là Quốc sư, nên đương nhiên phải quay về triều. Để thể hiện sự long trọng, trong đạo môn bất cứ ai có uy tín đều có mặt, Diệp Điềm cũng
muốn đi, dù gì Quốc tiếu cũng là chuyện trọng đại, hiếm lắm mới có một
lần.
Nhưng điều ngạc nhiên là, Vu Diễm chân nhân thác bệnh không đi, mọi
người trong đạo môn đều hiểu rằng – Ông thật sự đang muốn giao lại trọng trách của Đạo tông lên vai Dung Trần Tử.
Trong Thanh Hư quan, Vu Diễm chân nhân đang cùng Diệp Điềm ngồi
thưởng trà. Ông kiểm tra rất nhiều thứ về sách pháp chế cổ, đạo pháp,
Diệp Điềm đều đối đáp trôi chảy, ông vuốt vuốt chòm râu dê, vô cùng vừa
lòng: “Số Tử Tâm đ*o hữu đúng là tốt thật, môn hạ cả ba đệ tử đều ưu tú
cả. Ở dưới hoàng tuyền, nhất định ông ấy có thể an tâm được rồi”.
Diệp Điềm hơi tỏ vẻ khiêm tốn, bỗng Vu Diễm chân nhân quay sang nói:
“Lễ Quốc tiếu lần này rất hiếm có, con cũng nên đi, gặp gỡ nhiều mở mang thêm tầm mắt cũng tốt”.
Diệp Điềm cũng có chỗ khó nói của mình, Vu Diễm chân nhân tuệ nhãn
sáng như đuốc bảo: “Việc trong Thanh Hư quan con không cần phải lo lắng. Dung Trần Tử chủ trì xong công việc Quốc tiếu lần này, người trong Đạo
tông nhất định sẽ tới Thanh Hư quan chúc tụng. Mấy ngày này ta cũng
không bận gì, sẽ ở lại trong Thanh Hư quan, con cứ yên tâm đi đi”.
Có ông ở lại trong Thanh Hư quan, thì quả thật không cần lo lắng gì
nữa. Diệp Điềm cũng yên tâm hẳn: “Vậy… vãn bối sẽ đi tông miếu, việc của Thanh Hư quan, đành phải phiền chân nhân rồi”.
Vu Diễm chân nhân cười khẽ xua tay: “đi đi”.
Buổi chiều, Diệp Điềm sắp xếp hành lí chuẩn bị xuống núi, lúc sắp đi
lại tới thăm Hà Bạng một lát, thấy nàng đang ngủ trưa, cũng không tiện
làm phiền, chỉ dặn đi dặn lại Thanh Vận phải chăm sóc nàng cho chu đáo,
không được sơ ý.
Diệp Điềm đi rồi, những ngày tháng đau khổ của Hà Bạng cũng bắt đầu.
Mấy ngày đầu, Vu Diễm chân nhân cũng không chú ý lắm đến sự tồn tại
của Hà Bạng. Bình thường Dung Trần Tử quản giáo rất khoa học, nên tất cả đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan sớm đã quen với phong cách ai làm
việc người nấy, thấy cái gì đúng thì cứ thế mà làm, nên giờ dù hắn không có ở đây đã nhiều ngày, nhưng mọi việc trong Thanh Hư quan vẫn có thể
coi là nề nếp quy củ. Vu Diễm chân nhân kiểm tra tất cả mọi nơi trong
Quan một lượt, vốn dĩ cũng chẳng có việc gì lớn, nhưng điều thực sự
khiến ông nổi cáu lại là một việc rất nhỏ – Trong Quan cư nhiên lại có
người nấu món mặn, hơn thế một ngày lại đến mấy bữa liền. Ông ngay lập
tức tóm sống được Ngọc Cốt đang ở trong bếp: “Đạo quan là chốn thanh tu, sao có thể tự tiện làm những món tanh mặn như thế này hả?”.
Ngọc Cốt đương nhiên nhận ra được Vu Diễm chân nhân, nhưng lại không
biết đã xảy ra chuyện gì – Chuyện Hà Bạng có đầu bếp riêng trong Quan
mọi người đều biết cả, cũng chưa từng có ai lên tiếng phản đối. Nàng
đành cười gượng, nói: “Nô tì bái kiến chân nhân. Chân nhân không biết
đấy thôi, chủ nhân của nô tì không thích đồ ăn chay, nên mỗi ngày ít
nhiều gì cũng phải thêm mấy món mặn. Lúc trước khi Tri quan ở đây, cũng
biết điều này ạ”.
Nàng ngàn sai vạn sai cũng không nên lôi Dung Trần Tử ra, quả nhiên
vừa nhắc đến tên Dung Trần Tử, Vu Diễm chân nhân lập tức nổi giận lôi
đình: “Lẽ nào lại có cái lí ấy! hắn thân là Tri quan, lại ngang nhiên
không màng tới thanh quy đạo môn, hoàn toàn không đặt lễ nghi phép tắc
vào trong mắt”. Ông ta nổi cáu cả với đám tiểu đạo sĩ đang cúi đầu đứng
bên cạnh: “Từ hôm nay trở đi, việc ăn uống của tất cả mọi người trong
Quan đều phải thống nhất theo cùng một quy cách, không ai được đặc cách
chiếu cố. Còn nữa, sau này thời gian thiện đường dùng cơm buổi sáng nửa
canh giờ, buổi trưa một canh giờ, buổi tối một canh giờ, quá thời gian
đó nhất loạt không được phép mở ra thiện đường nữa”.
thật ra, lư đỉnh trong đạo môn có một quy định bất thành văn, chính
là ngoại trừ đình viện của người sử dụng ra, thì không được phép tùy ý
đi lại trong cung quan, tránh để người khác chỉ trích. Bất kể là vào lúc nào, sự tồn tại của lư đỉnh đều sẽ khiến người ta vô cùng lúng túng.
Cũng chỉ có con gái của những gia đình nghèo khổ, vì miếng cơm, mới phải bán mình cho những thuật sĩ. Bình thường tuy không nói là bị đối xử
khắt khe, nhưng địa vị của lư đỉnh thì quả thực không được coi trọng.
Nên cũng khó trách Vu Diễm chân nhân rất không hài lòng khi nhìn thấy
Dung Trần Tử suốt ngày dẫn Hà Bạng ra ngoài như vậy.
Nhưng Hà Bạng lại là một ngoại lệ, nàng ở lì trong phòng ngủ ở tiểu
viện của Dung Trần Tử không phải vì không được phép đi lại, mà là quá
lười đi lại. Dĩ nhiên, đấy là khi thức ăn còn dồi dào. Chưa quá hai ngày nàng đã phát hiện ra tất cả những món ăn ngon của nàng đều đã biến mất. một ngày của nàng cũng chỉ được ăn ba bữa, hơn thế đều là món ăn chay
và bánh bao, thỉnh thoảng trong bánh bao còn có nhồi cả nhân rau cải
nữa!
Huống hồ, lúc nàng ngủ vốn dĩ không thể có mặt trong giờ ăn, nên mỗi
lần thức giấc xong thì cơm canh cũng đã nguội ngắt, mà vào giờ đó thì
thiện đường cũng đã đóng cửa, thành ra không thể đi hâm nóng lại được.
Suốt mấy lần liên tiếp như vậy, nàng liền nghiêng đầu liếc nhìn Ngọc Cốt đang đưa cơm đến. Ngọc Cốt nào dám chọc vào nàng, liền cuống quýt kể lể hết đầu đuôi sự tình trong Quan.
Vì thế vào một buổi chiều nắng vàng chiếu rọi trên cao, cuối cùng Hà
Bạng đã bước ra khỏi tiểu viện của Dung Trần Tử. Lúc ấy khách hành hương đi lại tấp nập, ám tiểu đạo sĩ cũng bận rộn ra ra vào vào. Nàng mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, không mang khăn choàng, chỉ có hai dải lụa đan chéo nhau vòng qua cổ, tiện tay kết thành một chiếc nơ bướm sau
gáy. Phần gấu của chiếc váy lụa mỏng này rất rộng, chất liệu lại mềm mại mỏng nhẹ, lúc đi lại tà váy bay lên như một đóa hoa tươi tắn đang nổi
cơn thịnh nộ, eo lưng được bó lại rất chặt, trước ngực được viền bằng
những sợi tơ mảnh màu trắng, lại thêm việc nàng không choàng khăn, nên
để lộ ra làn da ôn nhuận như ngọc, thân hình mảnh mai, đường nét xương
quai xanh quyến rũ, bờ vai trần trắng sáng hơn cả tuyết đông. trên suốt
cả đoạn đường, tròng mắt của đám khách hành hương trở nên sinh động hơn
hẳn.
Khi ấy, Vu Diễm chân nhân đang ở trong phòng ngồi thiền, lúc trong
Quan không có việc gì cần giải quyết thì đám tiểu đạo sĩ không dám quấy
rầy đến ông. Nhưng Hà Bạng thì không màng đến nhiều thứ như thế, nàng
một cước đá tung cửa phòng. Mà Vu Diễm chân nhân lại là người cứng nhắc
bảo thủ hơn cả Dung Trần Tử, nào đã nhìn thấy kiểu ăn mặc không biết xấu hổ như vậy bao giờ, thiếu chút nữa là hộc máu. Hà Bạng không quan tâm
đến mấy chuyện ấy, nàng trợn trừng hai mắt lên, vô cùng tức giận, nói:
“Lão già kia, tại sao ông lại cắt xén khẩu phần ăn của bổn tọa hả?”.
Vu Diễm chân nhân giận đến nỗi tay chân phát run: “cô, cô, cô… lẽ nào cô không biết quy tắc lư đỉnh thì không được phép đi lại lung tung
hả!”.
Hà Bạng chẳng hiểu gì, nói: “không biết, tại sao không được phép đi
lại?”. Nàng chạy chỗ này nhảy chỗ kia, giẫm hết lên cả giá sách, thư án: “Tại sao không được phép đi lại chứ?”.
Thanh Vận vội vàng đi vào muốn dỗ nàng trở ra, nhưng nàng không chịu
nghe, cho ăn gì cũng không chịu đi. Vu Diễm chân nhân phát cáu đập bàn:
“Càn quấy, còn ra thể thống gì nữa! Thanh Vận, lập tức đuổi cô ta ra,
không cho phép đặt chân vào sơn môn nửa bước. Sau này nếu sư phụ ngươi
hỏi đến, thì cứ bảo hắn đến phủ Động Thiên trách tội ta đây này!”.
Thanh Vận cũng thầm kêu khổ, chỉ biết thấp giọng khuyên nhủ vị trưởng bối vai vế giống như cha của sư phụ mình: “Chân nhân, thật ra bình
thường nàng ấy không như vậy đâu, thường ở trong tiểu viện của sư phụ
chứ ít khi chịu ra ngoài lắm. Lần này chỉ là do đói quá, ngài xem hay là cứ làm cho mình nàng ấy chút đồ ăn…”.
Lời còn chưa dứt lời, Hà Bạng đã mở miệng lầm bầm: “Lão già, ông đúng là đồ không hiểu chuyện, ta đi lẽ nào còn cần ông đồng ý nữa chắc? Ta
cũng chẳng phải do ông nuôi! Ta mà muốn đi, thì đi đâu cũng được! Quả
bóng như ông, không ngoan ngoãn ở lại trong động phủ của mình, lại chạy
tới đây diễu võ dương oai, cứ tưởng mình ghê gớm lắm hả? Khốn kiếp, còn
dám đập bàn nữa chứ, ta phải chặt cái tay này của ông!”.
Vu Diễm chân nhân tức đến độ chòm râu vểnh ngược cả lên, Thanh Vận
cuống quýt kéo Hà Bạng lại: “Sư nương, người nói ít đi vài câu đi sư
nương, quay về phòng trước đã nhé. Tôi hứa, lát nữa sẽ nấu vài món cho
người, à không không, lập tức nấu ngay. Người về phòng trước đi”.
Hà Bạng quắc mắt nhìn trừng trừng: “không về! Quyết không về!”.
Vu Diễm chân nhân hận không thể đánh cho nàng một trận, ông cảm thấy
rất mất tư cách, tay chân run rẩy: “Lôi xuống núi, lôi xuống núi, mau!”.
Đám tiểu đạo sĩ giống như chết cha chết mẹ – Sư phụ rất yêu thương
nàng ấy, ai thật sự dám lôi xuống núi chứ? Nhưng lời của Vu Diễm chân
nhân cũng không thể không nghe theo…
Thấy đám tiểu đạo sĩ do dự không quyết, lửa giận của Vu Diễm chân
nhân bốc lên càng cao, muốn tự mình ra tay. Hà Bạng lại còn ăn mặc mát
mẻ nữa chứ. Ông rút ra một lá bùa màu vàng, định biến Hà Bạng về lại
nguyên hình. Thấy ông ta định ra tay thật, Hà Bạng cũng hề khách sáo!
Lập tức cuồng phong nổi lên trong phòng, đám tiểu đạo sĩ ở bên ngoài
chỉ kịp nhìn thấy gạch đá trong cung quan cùng một cột nước như đang
liều mạng phun nước ra khắp nơi, cột nước này phải cao đến hơn một
trượng. Khách hành hương tưởng rằng xảy ra việc gì thần kì, lập tức bu
lại xem không chịu đi.
Đám tiểu đạo sĩ nôn nóng không biết nên làm thế nào cho ổn thỏa, thì
ước chừng thời gian một chén trà, Hà Bạng từ trong phòng lao ra, khóc hu hu chạy về phòng ngủ của Dung Trần Tử. Ngọc Cốt vội vàng chạy theo để
hầu hạ, nhìn thấy nàng đang gói ghém tất cả quần áo, đồ chơi, trang sức
mà mình rất thích lại, tưởng nàng bị Vu Diễm chân nhân bắt nạt, nên đành thu dọn đồ đạc cùng.
Đám tiểu đạo sĩ vội vàng chuẩn bị đi tìm Vu Diễm chân nhân cầu xin
cho sư nương, nhưng vừa đẩy cửa ra, bọn họ liền sợ đến ngây người. Vu
Diễm chân nhân toàn thân ướt nhẹp, ngọc trâm cài trên tóc cũng bị cào
rơi mất, tóc tai bị cuồng phong càn quét xổ tung ra, chòm râu dê bị vặt
rơi rụng tơi bời, trên mặt vẫn còn mấy vết cào, đạo bào chỉnh tề bị xé
thành một đống giẻ rách, quai hàm bị đánh cho sưng vù, lúc nói chuyện
đầu lưỡi cũng không di chuyển nổi. Bộ dạng ông thảm hại, giống như bị
bảy bảy bốn mươi chín vị La Hán chà đạp bảy bảy bốn mươi chín lần vậy…
Đám tiểu đạo sĩ muốn hộc máu – Sư nương, người…
Nhìn thấy bộ dạng của Vu Diễm chân nhân như vậy, đám tiểu đạo sĩ muốn đi nhưng lại không dám, muốn vào nhưng lại thấy không tiện, đang trong
lúc kêu khổ thấu tận trời xanh, thì Hà Bạng đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, dẫn theo Ngọc Cốt xuống núi.
Ngọc Cốt an ủi nàng: “Vu Diễm chân nhân dù gì cũng là đạo sĩ mà, chủ
nhân không đánh lại được cũng là lẽ thường thôi. Chỉ là sau này không ở
trong Thanh Hư quan nữa, vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?”.
Nước mắt vẫn chưa cạn, nhưng Hà Bạng đã nghĩ tới chuyện khác: “Ngọc
Cốt, lư đỉnh là gì? Tại sao lão già đó lại nói ta không được đi lại lung tung?”.
Ngọc Cốt còn có chút ngượng ngùng: “Lư đỉnh à, chính là thứ để điều
hòa âm dương cho các thuật sĩ đạo gia, mua một vài cô gái để ở trong mật thất, lúc nào cần thì Song tu một lát… công lực sẽ tăng tiến.
Hà Bạng vẫn chẳng hiểu gì: “Vậy tại sao không được phép đi lại lung tung?”.
Ngọc Cốt đã được đổi thân thể mới, nên sức lực hơn hẳn những cô gái
bình thường, đi xuống núi không hề vất vả chút nào, lại còn thể dìu Hà
Bạng, nói: “À… vì lư đỉnh là thứ không thể để người khác nhìn thấy được, chủ nhân không muốn cho người khác biết, thì đừng để nó chạy đi chạy
lại”.
Hà Bạng dường như có hơi thất vọng, rất lâu sau mới trả lời: “Ồ”.