Thịt Thần Tiên
Chương 15 : Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương
Ngày đăng: 04:18 20/04/20
Trên thế gian này, khoảng cách xa xôi nhất không phải là giữa sự sống và cái chết, cũng không phải là mỗi người một phương, mà chính là khi
ta đứng ngay trước mặt chàng, nhưng chàng lại không biết rằng ta yêu
chàng.
Hà Bạng không biết tông miếu – nơi diễn ra Quốc tiếu – ở đâu, nhưng
Ngọc Cốt dù gì cũng đã sống ở nhân gian mười mấy năm, không biết thì có
thể hỏi. Vậy là hai người cứ vừa đi vừa hỏi, trừ quãng thời gian Hà Bạng dừng lại ăn ăn uống uống dọc đường, cộng với việc Ngọc Cốt hỏi rõ nơi
Hà Bạng vừa Độn thủy ra, thì tổng cộng đã đi mất sáu ngày. Sau sáu ngày, Ngọc Cốt lại hỏi đường tiếp, thì phát hiện ra Hà Bạng Độn thủy quá lố,
nên cả hai lại vòng vèo thêm ba ngày nữa.
Sau chín ngày, cuối cùng hai người đã đến được nơi cần đến. Xung
quanh người chật như nêm, có thị vệ mặc áo giáp mang đao, có ẩn sĩ được
mời tới tham gia Quốc tiếu, cũng có người dân đến góp vui.
Hà Bạng đảo đi đảo lại khắp xung quanh, lần này nàng phá lệ không
tham ăn nữa. Thời tiết nóng nực, Ngọc Cốt che ô cho nàng, còn mua thêm
cả nước mát. Vì thánh giá sẽ đích thân tới dự, nên thủ vệ ở tông miếu
rất nghiêm ngặt, người tới dự cũng chỉ đứng nhìn từ xa.
Hà Bạng dẫn theo Ngọc Cốt len lỏi giữa đám đông, âm thầm lặng lẽ thu
hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, đương nhiên cũng không thiếu ánh
mắt của bao kẻ háo sắc định mon men tiến đến sàm sỡ. Đối với loại người
lưu manh ấy, Ngọc Cốt cũng hiểu biết được ít nhiều: “Chủ…”. Chưa nói hết lời, nàng lại nghĩ giờ mà gọi hai tiếng “chủ nhân” này trước mặt người
khác thì có hơi kì quặc, nên nàng dứt khoát sửa lại rằng: “Tiểu thư, cẩn thận đừng để bọn họ chạm vào người!”.
Hà Bạng vẫn vô tư hỏi lại: “Tại sao?”.
Hà Bạng đang nói, thì có người vuốt mạnh lên cánh tay nàng, nàng chưa bị người ta sàm sỡ bao giờ, còn đang nghi hoặc không hiểu gì, thì đột
nhiên một bàn tay khác lại thò tới định sờ lên người nàng! Nàng lập tức
biến ra một vòng tròn sóng nước bảo vệ cơ thể, Ngọc Cốt tranh thủ giải
thích: “Là hành động của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp sẽ…”.
Hà Bạng nghe xong, liền dứt khoát thu vòng sóng nước về, chen lên
tiếp. Ngọc Cốt ngăn không được, nên chẳng bao lâu cả hai đã chen lên tít trên. Hai nàng ướt đẫm mồ hôi, Hà Bạng uống một ngụm nước mát, vừa
ngẩng đầu lên thì nhìn thấyDung Trần Tử đầu đội mũ cửu ngọc vân, trên
người mặc áo tiên vây cá, eo thắt dây lưng ngọc phiêu phong, chân đi
giày bộ vân tiên, khí thế nghiêm nghị, khiến người khác không dám nhìn
thẳng.
Nhưng Hà Bạng lại dám nhìn thẳng!
Nàng reo lên một tiếng, dang hai tay lên lao về phía trước: “Tri quan!”.
Đó cũng chính là lúc buổi lễ đang diễn ra, Dung Trần Tử đang cầm thẻ
ngọc bấm khẩu quyết chuẩn bị khai đàn, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về
phía đám đông. Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm cũng biết có gì đó không
ổn, tuy lúc ấy đám đông chật cứng, nhưng bóng dáng Hà Bạng trong bộ váy
áo màu vàng nhạt vô cùng bắt mắt, ba người dường như chỉ liếc mắt là có
thể nhìn ra được ngay.
Dĩ nhiên, Diệp Điềm rất ngạc nhiên: “Cái này… lúc muội đi nàng ấy vẫn còn ngoan ngoãn ở trong Quan cơ mà, sao lại chạy tới đây thế kia?”.
Hà Bạng ra sức chen lên phía trước, da thịt nàng vô cùng trơn mịn,
nên chẳng bao lâu sau đã chen được ra khỏi đám đông. Đám đông liền trở
lên nhốn nháo, lập tức có ngay quan binh xông tới cản lại. Nhưng nhìn
thấy dung mạo nàng xinh đẹp dị thường, nên cũng không có hành động thô
lỗ, chỉ quát: “Lui xuống, không được ồn ào!”.
Hà Bạng vừa nhìn thấy Dung Trần Tử, nhất thời cảm thấy tủi thân vô
cùng: “Tri quan! Hu hu hu, lão già đó không cho ăn, còn mắng người ta…
hu hu hu hu…”.
Thời tiết nóng nực, nàng chen lấn cả người đã đầm đìa mồ hôi, nên giờ khóc lóc thực sự trông rất đáng thương. Tâm tư Dung Trần Tử lập tức rối loạn hoàn toàn, ngay cả Hoàng đế ngồi trên ghế rồng cũng nhận thấy có
điều gì đó: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Trang Thiếu Khâm đứng bên cạnh ông ta vội vàng đáp lời: “không có gì
đâu ạ, có một dân nữ ồn ào gây chuyện, bần đạo sẽ đi xem thử”.
nói xong, hắn sải bước đi xuống, vừa đi vừa không ngừng ra hiệu với Dung Trần Tử mau khai đàn.
Dung Trần Tử nhìn thấy Hà Bạng đứng giữa đám đông, nàng khóc lóc mãi
không thôi, binh sĩ xung quanh đang cầm đao đuổi nàng đi. hắn rất sợ
đống vũ khí sắc nhọn ấy làm nàng bị thương, cũng may Trang Thiếu Khâm đã nhanh chóng bước tới. hắn tập trung lại khai đàn, Hà Bạng thấy hắn
không tới ôm mình, liền càng khóc lóc càng thương tâm hơn.
Bậc đế vương đang ở đây, Trang Thiếu Khâm cũng không dám nhiều lời
với nàng, đành nhỏ giọng dặn dò Ngọc Cốt: “Ở phía nam thành có một khách quán tên là Thông Nguyên, dẫn nàng ấy tới đó trước đi, cứ nói tên của
ta ra, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa, những chuyện khác đến tối sẽ nói kĩ
càng hơn”.
“Tri quan!”. Hà Bạng gào lên nức nở, trên đàn tràng Dung Trần Tử bái
lạy ngũ phương, không hề quay đầu lại, giống như không hề quen biết
nàng.
Ngọc Cốt kéo tay áo Hà Bạng, thấp giọng dỗ dành: “Tiểu thư, chúng ta
đi thôi. Thời tiết nóng bức, mà ở đây lại có quá nhiều người”.
Đôi mắt to tròn của Hà Bạng ầng ậc nước, Trang Thiếu Khâm dặn dò đám
binh sĩ xung quanh: “Trước mặt thánh đàn không được vô lễ, đưa người ra
ngoài là được rồi”.
Đám binh sĩ ci người hành lễ, cũng không xô đẩy nữa, mà đưa bọn họ ra khỏi đám đông. Dung Trần Tử vẫn tiếp tục làm pháp sự, nhưng lúc Trang
Thiếu Khâm quay về liền liếc nhìn hắn một cái, Trang Thiếu Khâm hơi gật
gật đầu, ra hiệu cứ yên tâm.
Thực tế suốt cả một buổi chiều Dung Trần Tử không thể yên tâm được,
hắn cố gắng gượng đến chạng vạng tối khi buổi pháp sự kết thúc, nhưng
Thánh thượng lại muốn luận đạo pháp với hắn. Trái tim hắn đang rối như
tơ vò thế này, còn tâm trí đâu mà luận đạo?
Trang Thiếu Khâm đương nhiên là nhìn ra được tâm tư của Dung Trần Tử, nhưng hiện giờ điều hắn băn khoăn lại hoàn toàn khác. Tranh thủ lúc
thay quần áo, hắn lại gần Dung Trần Tử nói: “Sư huynh, giờ cả huynh và
đệ đều không thể rời khỏi đây. Buổi tối, đành bảo Diệp Điềm đến xem thế
nào vậy. Bất luận đã xảy ra chuyện gì, thì giờ nàng ấy đã an toàn ở đây
rồi, huynh cũng đừng lo lắng quá. Thế cục trong triều hiện thay đổi
trong nháy mắt, đây vốn là thời cơ rất tốt để Thanh Hư quan được vinh
hiển, nhưng một khi việc huynh ra ngoài gặp gỡ riêng tư với nàng ấy bị
kẻ xấu truyền đến tai Thánh thượng, thì sợ rằng sẽ đảo ngược tình thế
mất”.
Sao Dung Trần Tử lại không hiểu những đạo lí đó chứ, chỉ là hắn thực
sự không thể yên tâm. Trang Thiếu Khâm cũng đành lựa lời khuyên nhủ: “Dù gì nàng ấy cũng là đại yêu đã đắc đạo, sư huynh không nên lo lắng quá
mức như vậy. Trong khách quán Thông Nguyên có người của đệ, sẽ chăm sóc
cho nàng ấy chu đáo, huống hồ, tối nay đã có sư muội đến đó, huynh đâu
cần phải bận tâm nữa”.
Dung Trần Tử thở dài: “Phải nhanh lên mới được, nàng ấy ham chơi, chỉ sợ là sẽ không chịu ngoan ngoãn ở trong khách quán đâu”.
Trang Thiếu Khâm đương nhiên vâng lời: “Sư huynh đi gặp mặt Thánh thượng trước đi, đệ sẽ đi tìm sư muội”.
Dung Trần Tử đàm đạo với Hoàng thượng đến tận đêm khuya, Trang Thiếu
Khâm đương nhiên cũng phải tiếp chuyện cùng, còn Diệp Điềm thì lại đi
mãi chưa thấy về. Dung Trần Tử lòng như có lửa đốt, cũng may mà có Trang Thiếu Khâm gánh vác hộ, nên mới không lộ ra vẻ lo lắng thấp thỏm.
Giờ Tí qua đến quá nửa, Diệp Điềm mới vội vã trở về, việc đầu tiên là đi tìm Trang Thiếu Khâm: “Nàng ấy không hề đến khách quán Thông
Nguyên”.
Trang Thiếu Khâm lập tức huy động hết tất cả mối quan hệ trong thành
tìm kiếm suốt một vòng, người cuối cùng nhìn thấy Hà Bạng chính là ông
chủ quầy bán thịt dê xiên nướng.
Cả hai người không ai dám nói chuyện này cho Dung Trần Tử biết. Diệp
Điềm giục Trang Thiếu Khâm đi tìm tiếp, Trang Thiếu Khâm cũng vô cùng
bất đắc dĩ: “Thuật Độn thủy của nàng ấy hóa xa thành gần, nháy mắt đã đi được đến ngàn dặm, dù ta có huy động tất cả mọi người đi tìm cũng khó
mà thấy. Việc khẩn cấp trước mắt là nhất định không được sư huynh biết
việc này, để huynh ấy yên tâm chủ trì Quốc tiếu mới là chuyện quan
trọng”.
Ngày thứ hai, quốc đô xảy ra chuyện, bàn tay của mấy người đàn ông
thoạt đầu chỉ bị mắc bệnh thủy đậu, nhưng mới qua có hai khắc đã bắt đầu phù thũng, sau đó toàn bộ cánh tay đều sưng mọng lên. Trong số họ, có
không ít những người thuộc gia đình giàu có, đã mời cả danh y của quốc
đô tới xem, nhưng không ai đưa ra được cách chữa trị.
Trang Thiếu Khâm nghe tin, nghi ngờ do bệnh dịch, nhưng sau khi tập
trung mười mấy người bị bệnh lại, mới phát hiện ra tất cả bệnh nhân đều
là đàn ông, chỗ bị đau đều ở trên tay, chỉ khác nhau tay phải hoặc tay
trái mà thôi. Bệnh lí tuy cổ quái, nhưng, hoàn toàn không lây truyền
phát tán. Trang Thiếu Khâm sử dùng bùa chú thử tìm hiểu, cũng không thấy có phản ứng gì. Nhưng đến chiều hôm đó, da tay của mười mấy gã đàn ông
này bắt đầu bong tróc, chảy ra nước trong, thậm chí còn thấy được màu
trắng mờ mờ của cơ bắp trong lớp bọng nước.
Sau khi truy đi hỏi lại, cuối cùng cũng có một người ấp a ấp úng kể:
“… Chuyện đến nước này, tiểu nhân cũng không dám giấu Quốc sư nữa, hôm
qua trong lúc tổ chức Quốc tiếu, tiểu nhân nhìn thấy một cô nương vô
cùng xinh đẹp, nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, không nhịn được đã sờ
nàng ta một cái… Tiểu nhân thề rằng chỉ sờ một cái thôi. Lúc ấy, chỉ cảm thấy tay hơi ngưa ngứa, nhưng khi quay về tới nhà thì bắt đầu phát
bệnh…”.
hắn ta vừa thú nhận xong, thì những người còn lại cũng nhất loạt thú
nhận theo. Trang Thiếu Khâm vừa tức vừa buồn cười, cũng không muốn để
tâm đến bọn họ nữa, đành viết hai chữ lên bức thư báo cho bậc đế vương – Thần làm!
Hà Bạng mất tích đến ngày thứ ba, thì Dung Trần Tử biết chuyện – Từ
đầu đến cuối hắn vẫn không yên tâm, tranh thủ lúc Diệp Điềm nói dối là
mình đang ở cùng Hà Bạng, hắn liền yêu cầu lấy bùa Truyền âm để nói
chuyện với nàng.
Trang Thiếu Khâm cũng không hi vọng xa vời rằng sẽ giấu được lâu, hắn chỉ lo một khi Dung Trần Tử biết Hà Bạng lạc đường, sẽ không còn tâm
trí đâu chủ trì chuyện cúng tế. Nhưng không ngờ sau khi biết được chuyện này, Dung Trần Tử lại không hề lo lắng giống như trong tưởng tượng của
hắn: “Ta đã từng ấn lên người nàng ấy Đồng tâm sa, cứ đi tìm theo khí
tức thì nhất định sẽ tìm thấy. Đợi đến tối ta sẽ Li hồn đi tìm”.
Đồng tâm sa là một loại pháp môn quen thuộc của người trong đạo môn
khi muốn truy tìm tung tích ai đó. Nghe đến đây Trang Thiếu Khâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Sư huynh không chịu nói sớm, vô duyên vô cớ khiến đệ bị một phen hốt hoảng”.
Diệp Điềm cũng an tâm hơn nhiều: “nói đi nói lại cũng là do muội
không chu toàn, rõ ràng biết Vu Diễm chân nhân không có thiện cảm với
nàng ấy, mà lại để nàng ấy một mình ở trong Quan”.
Dung Trần Tử xua xua tay nói: “Chuyện này không liên quan gì đến muội, nghỉ ngơi trước đi, tự ta sẽ đi tìm nàng ấy”.
Có Đồng tâm sa truy tìm theo khí tức, Dung Trần Tử gần như trong
thoáng chốc đã tìm được cô nàng không chịu nghe lời kia – Quốc đô có một con hào, dòng chảy của nó hướng về phía đông, dòng chảy ấy quanh co ở
một chỗ núi đá, hình thành nên một khung cảnh đào nguyên cây cỏ sông
nước tươi tốt đẹp đẽ vô cùng. Đây cũng là nơi rất tuyệt để nam nữ thanh
niên tới du xuân. Xung quanh có rất nhiều những sạp hàng bán rong, đồ ăn cũng rất nhiều. Thời tiết nóng nực, Hà Bạng lại lười vận động, nên làm
một cái động phủ trong một tảng đá cực lớn dưới một con vực sâu, vừa
thoáng mát lại yên tĩnh còn có cả đồ ăn nữa. Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, nên định sẽ ở đây đến khi thu tới hạ đi rồi sẽ chuyển đến nơi
khác.
Lúc Dung Trần Tử tìm tới nơi thì Ngọc Cốt vừa mới hầu nàng ngủ xong,
nhìn thấy Dung Trần Tử nàng ta liền thấy thấp thỏm bất an, chỉ biết cúi
đầu nói: “Tri quan”.
Dung Trần Tử đương nhiên không có ý định làm khó nàng ta – Trước mặt
Hà Bạng nàng ta chỉ là một con thỏ, Hà Bạng muốn sao, nàng ta cũng chẳng thể ngăn được. Hang đá không lớn lắm, nhưng vẫn thừa đủ cho ba bốn
người ở. Dung Trần Tử đi thẳng vào trong, nhìn thấy bên trong động có
một cái bàn tròn rất to, cạnh bàn có một đám bèo rong vô cùng tươi tốt.
Lúc này, Hà Bạng đang chui vào nằm trong đống bèo rong ấy, vỏ trai
khép chặt ngủ rất say. Dung Trần Tử lắc đầu đầy bất lực, cũng may hắn Li hồn đến đây, bèn thi triển pháp thuật, chui vào trong vỏ trai của Hà
Bạng.
Bên trong vỏ trai tỏa ra luồng ánh sáng của trân châu êm dịu, Hà Bàng nằm ở chính giữa nhỏ nhắn yêu kiều, ước chừng chỉ hơn ba thước thôi.
Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay bé xinh mềm mại của nàng, nằm xuống bên
cạnh, nhẹ nhàng thở dài: “Sao lại chạy lung tung đến đây thế này?”.
Lúc đầu, Hà Bạng còn tưởng mình đang nằm mơ, một lúc lâu sau ra sức
chớp chớp mắt, thấy Dung Trần Tử đang ở bên cạnh mình, nàng lập tức nổi
giận: “Ngươi đã không để ý đến người ta, giờ còn tìm đến đây làm gì!”.
Dung Trần Tử nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, chậm rãi kéo
nàng vào lòng. Pháp thuật của đạo gia đúng là thần kì, tuy chỉ có nguyên thần của hắn tới đây, nhưng lại cứ như một thực thể vậy: “Ta có lúc nào là không để ý đến nàng chứ, chỉ là Quốc tiếu không phải chuyện nhỏ,
nhất định không thể qua quýt vội vàng được. Nàng ngoan ngoãn nghe lời,
vài ngày nữa chuyện cúng tế kết thúc ta sẽ đưa nàng quay về”.
Hà Bạng chu cái miệng nhỏ hồng hào mềm mại lên, nghiêng người sang
một bên hồi lâu, quay lưng về phía hắn nói: “không quay về, không bao
giờ quay về nữa”.
Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên ngực mình, cũng không nói gì nhiều, mà cứ thế ôm nàng ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Hà Bạng tỉnh giấc thì Dung Trần Tử đã đi mất rồi.
Nàng vẫn còn nghi ngờ đêm qua mình nằm mơ, vừa hay Ngọc Cốt mang thức ăn vào rồi nói cho nàng biết: “Tri quan quay về tông miếu rồi, Tri quan
nói buổi tối sẽ lại đến”.
Cơn giận của Hà Bạng vẫn chưa nguôi: “Ở đây đâu có hoan nghênh hắn tới chứ? Đợi thời tiết hết nóng rồi, ta sẽ về Đông Hải!”.
Ngọc Cốt khẽ hỏi: “Chủ nhân, người thật sự không đi theo Tri quan ư?”.
Hà Bạng dẩu môi lên nghĩ ngợi một thoáng, rồi lát sau lại nhét một
miếng gân bò đã được ninh mềm vào miệng: “Nhưng địa vị của lư đỉnh quá
thấp, tương lai sẽ rất đáng thương”.
Nàng là đại yêu nghìn năm, trải qua biết bao sóng gió, mọi việc cũng
nên nghĩ xa hơn một chút. Thực ra mọi cay đắng ngọt bùi của vạn vật,
chẳng qua đều do bản thân tự chuốc lấy. Quả thật, niềm vui thích trong
mười mấy năm không đáng để đổi lấy kết cục thê thảm.
Chủ nhân suy nghĩ như vậy, Ngọc Cốt nào dám nói gì thêm, chỉ đành
chuẩn bị thức ăn đầy đủ, cứ để nàng được ăn no ngủ kĩ vậy là được rồi.
Đêm hôm sau, vừa hoàn thành xong việc cúng tế quả nhiên Dung Trần Tử
lại Li hồn tới đây. hắn vào đến trong thạch động cũng không nói tiếng
nào, nhấc thẳng Hà Bạng vừa mới ăn no lên. Hà Bạng đang cuộn mình ngủ
ngon trong vỏ trai, đột nhiên bị quấy rầy lên rất bất mãn, nhưng còn
chưa kịp lên tiếng, thì đã nhìn thấy khung cảnh bên ngoài trăng sáng sao mờ, gió mát hiu hiu, sảng khoái dễ chịu vô cùng.
Đời sống tinh thần của muôn dân bách tính ở đế đô phong phú hơn ở
trấn Lăng Hà nhiều, lúc ấy chưa cấm đi lại vào ban đêm, nên buổi tối
chính là lúc náo nhiệt nhất. Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng đi xem kịch, bên
trong rất nhiều những quầy hàng rong bán những thứ như nước uống, điểm
tâm, táo ngọt, hạt dưa. Dung Trần Tử trải lên mặt bàn một chiếc khăn lụa mềm mại, cẩn thận đặt Hà Bạng vào chính giữa tấm khăn. Chỗ ngồi gần
phía trước, nên Hà Bạng mở vỏ ra nhìn lên sân khấu, thỉnh thoảng Dung
Trần Tử lại cho nàng ăn nho khô, táo tàu, hạt dưa, nàng vừa ăn vặt vừa
xem kịch, cơn buồn ngủ dần bay sạch. Vỏ trai của nàng di chuyển theo góc độ đánh đấm của những hình con rối trên sân khấu, được một lúc, nàng
quay lại nhìn Dung Trần Tử. Dung Trần Tử còn đang mải bóc vỏ hạt dưa,
hạt lạc, hạt hồ đào, rồi xếp thành một đống cho nàng. Thấy Hà Bạng đang
nhìn mình, hắn lại cho nàng một hạt hồ đào.
một lúc lâu sau, không biết một vị tiểu thiếp của một gia đình nhà
giàu nào đó đột nhiên hét lên: “Trời ơi, có một con trai đang ăn trộm
đậu phộng tẩm đường kìa!”.
Đêm thứ hai, có một nhân sĩ trong võ lâm đặc biệt dựng lôi đài, tỉ võ chiêu thân cho con gái mình. Từ sớm Hà Bạng đã nóng lòng mong ngóng
Dung Trần Tử quay về đưa mình đi chơi, bởi vậy ăn no xong nàng cũng
không đi ngủ ngay.
Dung Trần Tử dắt nàng đi dạo khắp phố chợ, mua cho nàng một chiếc đèn lồng hoa sen, nàng nhấc lên chiếu hết chỗ này đến chỗ kia, vô cùng vui
vẻ. Đến chỗ lôi đài, nàng lại ngửi thấy mùi thơm của bánh bao. Dung Trần Tử đành phải chạy đi mua, nàng đứng cạnh lôi đài, váy dài màu vàng nhạt bị gió đêm hiu hiu thổi tung bay, tay áo lay động, trông nàng còn nhẹ
nhàng uyển chuyển hơn cả cánh hoa đang rơi, bàn tay trắng nõn khẽ nhấc
chiếc đèn lồng lên đung đưa theo chiều gió, tựa như thần tiên điện Dao
Trì giáng trần.
Vô số người xung quanh tưởng nàng là vị tiểu thư mở lôi đài cầu thân, nên lập tức bàn tán sôi nổi hẳn lên, sĩ khí anh hùng vô cùng phấn chấn, ồn ào cãi nhau nhốn nháo sán đến xun xoe tỏ vẻ ân cần, thề rằng sẽ vì
mĩ nhân mà nguyện đầu rơi, máu chảy!
Mãi đến khi Dung Trần Tử mua bánh bao quay về, dẫn nàng đến ngồi ở
quán trà gần đó, người ta ngờ rằng đó là tên thuật sĩ bất lương ở đạo
quan nào đó lừa được một thiếu nữ xinh đẹp nên mang ra ngoài bán. Trong
khoảng thời gian uống hết một bình trà mà có đến mười mấy tên tiến tới,
tên nào tên nấy mặt mày lấm la lấm lét gạ gẫm làm quen, sau đó vòng vo
hỏi giá. Các bên tranh chấp bất phân thắng bại, giá tiền tăng lên như vũ bão, cuối cùng dứt khoát lao vào đánh nhau. Cũng may đạo gia chú trọng
nhất là tu thân dưỡng tính, nếu không sợ là Dung Trần Tử đã lấy phất
trần gõ vỡ đầu đám người đó ra từ lâu rồi.
Đêm thứ ba, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng đi xem tháp chuông. Đây là tòa
tháp có kiến trúc cao nhất quốc đô, thân tháp cao hơn mười hai trượng,
tầng cao nhất treo một quả chuông bằng đồng rất to. Dung Trần Tử ôm Hà
Bạng đứng trên đỉnh tòa tháp chuông quý, phóng tầm mắt nhìn những ánh
đèn ngọn đuốc từ ngàn vạn gia đình dưới nhân gian, ánh sáng từ những vì
sao sáng lúc hợp lúc tan, lưu quang lấp lánh, dường như toàn bộ dải
thiên hà như được trải ra dưới chân vậy.
Gió mát hiu hiu thổi, Hà Bạng dang rộng hai tay ra đón gió, mái tóc
dài và tà váy nhẹ lay động như đang múa. Vầng trăng tròn vành vạnh từ từ nhô lên phía sau lưng nàng, bầu trời đêm như một khối đá ngọc bích. Hà
Bạng nhắm mắt lại tận hưởng cơn gió mát mẻ mơn man thổi đến, rất lâu sau mới nói: “Đứng ở đây, giống như đang đứng ở trên trời vậy”.
Dung Trần Tử nở nụ cười hờ hững, ôm nàng ngồi xuống mái lợp bằng sành lưu li của tòa tháp. hiện giờ chỉ có hồn phách của hắn đến đây, nên
không ngửi được mùi thơm của thịt thần tiên. Nhưng Hà Bạng lại cảm thấy
cứ ngồi mãi thế này cả đời cũng chẳng có gì là không tốt. Dung Trần Tử
để nàng dựa vào người mình, rất lâu sau mới nói: “một trăm năm sau, cùng ta quay về trời nhé?”.
Hà Bạng đột nhiên quay đầu sờ lên phần mái tháp chuông quý giá được mạ vàng nói: “Cái này trông giống kẹo hồ lô quá!”.
Dung Trần Tử cũng không muốn ép nàng, cuối cùng nắm tay nàng đứng lên nói: “đi nào, đi xuống mua kẹo hồ lô”.
Đêm thứ tư, lúc Dung Trần Tử đến thì Hà Bạng lại không muốn đi chơi
cùng với hắn nữa. Li hồn vốn hao tổn sức lực rất lớn, hiện giờ thân thể
của Dung Trần Tử vẫn là của người phàm, cả ngày bận rộn làm Quốc tiếu đã vô cùng vất vả rồi, buổi tối Li hồn tới đây lại còn phải cùng nàng ra
ngoài vui chơi, như vậy là cả ngày lẫn đêm đều không được nghỉ ngơi, cho dù có là bậc cao đạo như hắn cũng không thể chịu được. hắn ỷ vào tu vi
của mình cao thâm, nên không bao giờ nhắc tới chuyện đó, nhưng Hà Bạng
có được sự nhạy cảm của Nội tu, nàng có thể cảm nhận được nỗi mệt mỏi
của hắn, nên hôm đó nàng đã để Ngọc Cốt chặn hắn lại bảo hắn quay về,
còn mình thì khép vỏ ngủ vùi.
Ngọc Cốt canh ở miệng thạch động, Hà Bạng đã truyền cho nàng mấy tâm
pháp điều khiển nước, lúc rảnh rỗi nàng lại tự mình lấy ra tu luyện. Lúc trước vì đã được Thuần Vu Lâm xây dựng căn cơ cho, lại thêm một giọt
máu của Minh xà, nên việc học cũng không quá khó. Chỉ là Hà Bạng rất
lười, nên việc truyền thụ cũng vô cùng hạn chế.
Đến canh ba, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng động khác
thường. Ngọc Cốt lập tức giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên nhìn. Dường
như nàng không dám tin vào mắt mình nữa – Bên trong đầm nước mát lạnh có một người đang chậm rãi tiến đến, quần áo đỏ lấp lánh, mái tóc đen
phiêu diêu, phong nhã hào hoa tuyệt thế.
Cả người nàng căng cứng, rất lâu sau mới run rẩy gọi một tiếng: “Sư phụ?”.
Người đến nhìn thấy nàng đang ở đây, cũng thoáng sững người, rồi nhẹ nhàng đáp: “cô cũng ở đây à?”.
Giọng nói ấy vẫn dịu dàng như ngày xưa, hốc mắt Ngọc Cốt nóng lên:
“Sư phụ, người vẫn còn sống!”. Nàng xúc động chạy tới ôm lấy thắt lưng
mềm mại, giàn giụa nước mắt: “Người vẫn còn sống!”.
Người tới không còn nghi ngờ gì nữa chính là Thuần Vu Lâm, khuôn mặt
thanh tú của hắn từ từ nở một nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Ngọc
Cốt: “Ta đương nhiên là còn sống, không cần đau buồn như vậy đâu”.
Ngọc Cốt khóc lóc hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra: “Để ta đi báo với chủ nhân!”.
Thuần Vu Lâm khẽ gật đầu, bước chân không hề ngừng lại, đi theo nàng vào trong thạch động của Hà Bạng.
Hà Bạng hừ lạnh: “Đừng có lừa ta, rắn thối. Thuần Vu Lâm đã chết lâu
rồi, ngươi căn bản oán hận ta đến tận xương tủy, hiện giờ chẳng qua chỉ
đang đợi giết hết bọn họ rồi sau đó sẽ giết ta mà thôi!”.
Nụ cười của Thuần Vu Lâm như một đóa hoa quỳnh: “Người vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Bệ hạ”.
“Dù miệng ngươi có phun ra được cả hoa sen, ta cũng sẽ không tin
ngươi đâu, hừ!”. Hà Bạng đứng sau lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử đang
bận rộn lấy ra vài viên kẹo từ trong túi càn khôn cho nàng ăn, nàng ngậm trong miệng. Tay phải của Thuần Vu Lâm thấp thoáng xuất hiện tia sáng
đỏ: “Vậy thì… tạm thời chỉ có thể mạo phạm bệ hạ thôi”.
hắn từng trải hơn Hà Bạng rất nhiều, biết rõ dùng cách nào hiệu quả
nhất để đối phó với nàng. Hà Bạng chầm chậm lùi về phía sau, Dung Trần
Tử đứng chắn trước mặt nàng, thân hình vững chắc như một ngọn núi. Dũng
khí của Hà Bạng cũng được tăng lên không ít: “Chết tiệt, ta còn lâu mới
sợ tên rắn thối như ngươi. Mà sao cái tên ngu xuẩn đó vẫn chưa tới cơ
chứ…?”.
Nàng đang lầm bầm mắng, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước
chân gấp gáp, một giọng nói từ rất xa truyền tới: “Bệ hạ? Bệ hạ? Hì hì
hì hì, ta đã quay trở lại rồi đây bệ hạ!”.
Hà Bạng vừa nghe thấy, lập tức ngoác miệng mắng to: “Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, hấp thu thiên hỏa linh tinh mà mất đến hơn nửa năm trời!”.
Mọi người đều ngước mắt lên nhìn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một con rắn đang lắc đầu vẫy đuôi bò tới. Nó giờ to cỡ cái thùng đựng nước, nền
xanh lục vân đen, tuy rằng thân thể to khỏe, nhưng lại vô cùng linh
hoạt. Đó chính là con rắn ba mắt con đã cho Hà Bạng mượn mệnh hồi trước. Nó trườn đến bên cạnh nàng, dụi dụi đầy thân thiết: “Bệ hạ, hì hì, bệ
hạ, người ta nhớ người chết đi được. Lâu rồi không gặp, dung nhan của bệ hạ người vẫn như xưa, xinh đẹp như tiên nữ trên trời, kiều diễm như hoa đào nở, béo tốt tựa như hai người…”.
Hà Bạng đùng đùng nổi giận, nhấc chân đạp nó: “Ngươi mới béo tốt tựa
như hai người, cả nhà ngươi mới béo tốt như hai người! Ngươi là đồ rắn
chết tiệt, đồ rắn thối tha, đồ rắn rách nát… Mau xông lên cho lão tử!”.
Nhìn thấy Thuần Vu Lâm, con rắn cũng cảm thấy hơi rờn rợn: “Nhưng
nhưng, nhưng, nhưng… bệ hạ, ta vẫn còn hơi sợ hắn thì phải làm thế
nào?”.
Lần này, Hà Bạng thật sự đạp thẳng lên người nó: “Vậy thì ngươi đi chết đi!”.
Từ phía sau, Ngọc Cốt chạy đến thở hồng hộc, thêm vào đó cả người
toàn bụi đất, váy áo xộc xệch, nhếch nhác vô cùng, nói: “Chủ nhân, người nói không sai, nó thật sự đúng là một tên ngu xuẩn… Nô tì nói dùng khăn lụa vi cá quay về, nó lại cứ đòi cõng nô tì! Kết quả là suốt cả đoạn
đường nó đánh rơi nô tì đến sáu lần…”.
Mọi người đều phá lên cười.
Thuần Vu Lâm từ từ lùi về sau một bước, ánh mắt mang theo vẻ do dự:
“không thể nào, thân xác của ta một khi đã chết, thì thiên hỏa linh tinh cũng sẽ tự hủy, sao có thể…”.
Hà Bạng dương dương tự đắc: “Vốn dĩ là sẽ phải tự hủy, nhưng lúc ấy
bị bắn vào trong thiên nhãn của ngươi, ta đã phát hiện ra linh lực của
thiên thủy linh tinh và thiên phong linh tinh có thể tạm thời nuôi dưỡng để nó không chết. Vừa khéo lại hứa giữa con rắn này sẽ giúp nó tu được
thành hình người nội trong vòng năm mươi năm, thành ra lại hời cho nó.
một con rắn ba mắt như nó vốn dĩ không thể chỉ hấp thu thiên hỏa linh
tinh không được, nhưng lại có thịt từ thân xác ngươi làm thức ăn, nên đã có thể sống được đến giờ”.
Thuần Vu Lâm đột nhiên hiểu ra: “Người vẫn luôn che giấu nó là dùng để đối phó với ta?”.
Hà Bạng nằm bò lên vai Dung Trần Tử, thò tay lấy trộm đồ ăn trong túi càn khôn của hắn: “Thân thể thần tiên của ta bị bỏng bởi thiên hỏa linh tinh, phải mất mấy tháng mới có thể hồi phục lại được. Trong khoảng
thời gian đó, nếu tiết lộ nó ra ngoài, nhất định sẽ khiến những kẻ khác
tranh cướp để đoạt báu vật, như vậy nó sẽ không thể sống được. Dùng nó
để đối phó với ngươi ấy à… chẳng qua chỉ là mài dao mà thôi, chứ không
muốn đối phó với ai cả. Nhưng ta đã từng bảo ngươi hãy đi đi, nếu ngươi
đã không đi, thì đương nhiên ta phải tìm nhà cho ngươi trở về rồi”.
Thuần Vu Lâm cụp mi mắt xuống, giọng nói mong manh như gió thổi: “Là nơi chôn thân sao?”.
Hà Bạng nhét một viên mứt hoa quả vào miệng, rất lâu mới nói: “Cứ coi là như vậy đi”.
Con rắn ba mắt con hấp thu thân thể của Minh xà vương, lại có thiên
hỏa linh tinh trong người, nên chí ít cũng có được bốn phần công lực lúc Minh xà đang sung mãn nhất, lại có thêm cả đám người Hà Bạng và Dung
Trần Tử. hắn đã hoàn toàn không có cửa thắng nữa rồi.
Dung Trần Tử thở phào nhẹ nhõm, thò tay vào túi càn khôn lấy ra một
viên thuốc trị thương, lúc đưa vào trong miệng mới phát hiện ra đó là
kẹo đường.
Có thêm con rắn ba mắt, cục diện trận chiến trong nháy mắt liền đảo
chiều, nhưng Hà Bạng lại có suy nghĩ khác: “Nếu ở đây có thêm một thần
thú bảo vệ, thì nhất định có thể kéo dài được quốc vận”. Nàng nhìn về
phía Thuần Vu Lâm, ánh mắt sâu thẳm: “Sau hơn một trăm năm, tà khí trên
người ngươi cũng sẽ bị long khí hòa tan hút hết đi, đến lúc đó sẽ lại
tìm cho ngươi một nơi khác để đi”.
Nhưng Thuần Vu Lâm lại đột nhiên trở nên cuồng loạn: “không! Ta thà chết còn hơn”.
Dung Trần Tử thấp giọng than: “Nó bị phong ấn đến sợ rồi, nhưng mọi
chuyện có nhân thì ắt phải có quả, đây cũng chính là ác báo do tự nó gây ra”.
“không, các ngươi đừng có mơ!”. Giọng nói của hắn rất nghiêm trọng,
sau đó, hắn lao về phía Dung Trần Tử, chiêu nào chiêu nấy như đòi mạng
kẻ khác. Tu vi của Dung Trần Tử tuy rằng không bằng hắn, nhưng tiến lùi
lại có trật tự, nên nhất thời hắn cũng không thể làm gì được. Con rắn ba mắt dồn hắn đến chỗ khe nứt trên mặt băng, thiên hỏa linh tinh trong cơ thể nó trong nháy mắt đã làm mặt băng tan ra, dòng nước trong đầm lại
bắt đầu chảy.
Thuần Vu Lâm bị ép xuống nước. Hà Bạng không nhanh không chậm theo ở
đằng sau. Dung Trần Tử ở đằng trước dẫn đường: “Quốc vận sẽ không ngừng
làm tiêu hao long khí, một khi long khí đã cạn, thì lúc ấy triều đình sẽ bị sụp đổ. Nơi đây nhất định có một chỗ tiếp xúc với địa khí, hãy giam
nó vào trong đó, cái huyệt này sẽ nhanh chóng làm tiêu hao linh lực của
nó thôi. Nó là thần thú thượng cổ, kéo dài quốc vận thêm năm mươi năm
nữa là chuyện không có gì phải lo”.
Dưới nước là một mảng tối đen, Hà Bạng lấy ra một viên trân châu
chiếu sáng, mọi người ép Thuần Vu Lâm lùi về phía chân núi, thì nhìn
thấy có một chỗ dòng nước đang dập dềnh, đầm nước vốn không có sóng to
gió lớn gì thì giờ giống như mặt biển, không ngừng nuốt chửng mọi thứ
xung quanh.
Con rắn ba mắt đang muốn đuổi theo Thuần Vu Lâm, thì dòng nước bỗng
trở lên xao động, Hà Bạng vốn là sinh vật dưới nước, nên rất mẫn cảm khi ở trong nước. Nàng lắng tai nghe một lúc, rồi đột nhiên nói: “Mặt đất
có biến”.
Mọi người nhất loạt quay người nhìn nàng, nàng ngẩng đầu lên quan sát: “Xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này đang chìm xuống”.
Sắc mặt Trang Thiếu Khâm đại biến, lập tức đi lên trước kiểm tra. Con rắn ba mắt cũng hoảng hốt: “Bệ hạ, vậy phải làm thế nào với hắn?”.
Hà Bạng bắt đầu thấy hơi run: “không đúng, nơi này có điều cổ quái, mau chạy thôi!”.
Dung Trần Tử dắt tay nàng, Trang Thiếu Khâm bảo vệ Diệp Điềm, ngay cả Minh xà con trong lúc hỗn loạn cũng đang cõng Ngọc Cốt. Cả đám người
lao lên khỏi mặt nước, bên trên lại vô cùng yên tĩnh tất cả đều không hề thay đổi, ngay cả mặt nước cũng không mảy may gợn sóng. Dung Trần Tử
nhìn Hà Bạng: “Ảo giác?”.
Hà Bạng biến về chân thân, ngâm mình xuống dưới đầm nước, hồi lâu lại hóa trở về hình người: “không, nơi này thật sự đang chìm xuống!”.
Mọi người liền chạy đi chạy lại, nhưng xung quanh càng lúc càng nóng, đầm nước bắt đầu sôi lên sùng sục. Hà Bạng khống chế nước giảm sức
nóng, nhưng nhiệt độ vẫn tăng cao đến mức người bình thường không thể
nào chịu nổi. Hà Bạng có thể cảm nhận được dòng chảy, nàng nhìn quanh:
“Dung nham”.
Lời vừa thốt ra, mọi người đều tái mét mặt: “Nơi này có núi lửa ư?”.
Hà Bạng lắc đầu: “Đây là do con người làm, lúc lăng tẩm chìm xuống đã có sinh vật sống thoát ra ngoài chạm vào nó. Quy mô không lớn lắm,
nhưng tất cả số sinh vật sống bị giết chết bên trong quá nhiều. Cơ quan
nhất định sẽ không phá hủy lăng mộ, nên giờ chúng ta mới có thể chạy
thoát trở về địa lăng, tạm thời không chết. Chỉ là tòa lăng mộ này không biết lúc nào thì sẽ nâng lên lại như trước, không biết chúng ta sẽ còn
bị mắc kẹt ở đây bao nhiêu năm. Cũng không biết trong lăng mộ này còn có cơ quan bẫy ngầm nào nữa không?”.
Bên trong càng lúc càng nóng, có thể nhìn thấy dung nham đỏ rực đang chảy xuống xung quanh.
một vài người mồ hôi vã ra như mưa, đột nhiên có người hét lên chói
tai, Hà Bạng quay đầu lại nhìn, thì thấy sợi dây xích sắt chỗ Diệp Điềm
đang đứng bỗng nhiên đứt rời, thì ra Thuần Vu Lâm ở đằng sau đã đuổi
tới. Chiếc vòng nhật trong tay hắn đã chặt đứt sợi dây xích, còn vòng
nguyệt trong tay trái của hắn trực tiếp tấn công Diệp Điềm. Diệp Điềm
vốn không phải là đối thủ của hắn, giờ lại nhất thời không để ý kĩ, nên
lập tức rơi thẳng xuống dưới. Hà Bạng bỗng nhiên vươn tay ra, nắm được
cổ tay của Diệp Điềm, tay phải bấm niệm khẩu quyết ngăn chiếc vòng
nguyệt đang xé gió lao tới.
Thời gian quá gấp, nên nàng chỉ kịp kết một lớp sóng nước. “Ầm” một
tiếng chiếc vòng nguyệt đã phá vỡ được lớp sóng ấy, lập tức tay phải của nàng bật máu. Nàng cắn răng, vẫn tóm chặt lấy cổ tay Diệp Điềm không
buông. Chỉ trong một khoảng thời gian như vậy thôi, cũng đã quá đủ để
Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm đuổi tới cứu viện rồi. Thân thể của Hà
Bạng vốn yếu ớt, tay trái đang nắm chắc lấy cổ tay Diệp Điềm, bỗng vang
lên một tiếng xương gãy giòn tan. Diệp Điềm hoảng sợ ngẩng đầu lên, chỉ
thấy Hà Bạng đang cắn môi, hai tay nắm chặt lấy nàng, lực đạo như muốn
vặn gãy cổ tay nàng.
Ngọc Cốt ở sau lưng Hà Bạng vội vàng quăng chiếc khăn vi cá xuống,
tay phải của Diệp Điềm nắm chặt lấy nó, Ngọc Cốt liền kéo được nàng lên. Hà Bạng nghiến răng, trên trán toát mồ hôi lạnh. Dung Trần Tử kéo nàng
chạy thẳng về phía trước, nham thạch nóng chảy đỏ rực chỉ trong chốc lát đã bắt đầu dâng lên, càng lúc càng tiến gần đến sợi xích sắt. Cả đoàn
người cho dù thân thể có nhẹ như chim én, nhưng đối với sợi xích sắt han gỉ này mà nói thì chẳng khác nào sức nặng ngàn cân.
Hà Bạng tập trung số nước dự trữ trong cơ thể mình, Độn thủy đưa mọi
người đến cửa ra, nhưng lúc đến được chỗ lối ra, mới phát hiện chỗ đó đã bị nham thạch bao phủ từ lâu.
Hà Bạng không còn cách nào khác lại dùng nước hạ nhiệt độ xuống, Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm cũng chẳng có thời gian đâu mà đuổi giết
Thuần Vu Lâm nữa. Dung Trần Tử ôm nàng: “Đây không phải lối ra. Lẽ nào
nó xoay tròn rồi chìm xuống?”.
Lúc này, sắc mặt Hành Chỉ chân nhân cũng rất nghiêm trọng: “Lối ra đã bị xoay đến chỗ khác rồi chăng? Giờ làm cách nào tìm được đây?”.
Hà Bạng là người không thể xác định được phương hướng, giờ lại càng
hỗn loạn. Dung nham càng lúc càng nhiều, cách sợi dây xích càng lúc càng gần. Khí nóng bốc lên, Hà Bạng Độn thủy ba lần nữa, trong bốn phương
thì đông, tây, nam, đều không có. Nàng thở hổn hển, lượng nước trong cơ
thể cũng đã không đủ để di chuyển được nhiều người như vậy nữa rồi, nàng nói: “Chạy về hướng bắc”.
Nhiệt độ quá cao, mọi người đều là người trần, giờ phút này có thể
tỉnh táo được đã là chẳng dễ dàng gì. Minh xà con cõng mọi người chạy về hướng bắc, tình cảnh này quá nguy kịch, ngay cả Hành Chỉ chân nhân cũng không kìm được hét lên một tiếng.
Lối ra phía bắc đã ở ngay trước mắt, xung quanh quả nhiên không có
dung nham, nhiệt độ bên trong đã quá cao, cao đến nỗi mọi người đều
tưởng rằng cánh cửa trước mắt là ảo giác, thuật pháp của Minh xà con
thuộc mệnh hỏa, nên vẫn có thể chịu được. Nó cõng đám người Hành Chỉ
chân nhân, Ngọc Cốt, Thanh Huyền lao tới con đường trên hành lang. Hành
Chỉ chân nhân vốn đã bị thương, nên giờ rất yếu, Dung Trần Tử đưa ông ta ra khỏi hành lang, Trang Thiếu Khâm cũng đưa Diệp Điềm và mấy tên đệ tử theo sau. Dung Trần Tử quay người lại đưa tay về phía Hà Bạng, Hà Bạng
liền vô tình giơ lên tay, thì bỗng nhiên khuỷu tay truyền tới một cơn
đau tê tái, tay nàng mất hết sức lực, cả người đột nhiên rơi thẳng xuống dưới. Dung Trần Tử kinh hãi đến hồn bay phách tán: “Tiểu Hà!”.
Hà Bạng cũng bị dọa cho mất hết hồn vía, đầu ngón chân của nàng vẫn
còn hơi nhúc nhích, muốn sử dụng thuật Phong truyền, nhưng bỗng nhiên eo lưng căng lên, rồi được một vật nào đó ôm vào lòng. Dung Trần Tử đuổi
tới trong nháy mắt nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình hoa, nên không dám
hành động: “không được làm hại đến nàng ấy!”.
Hà Bạng quay đầu lại, thì nhìn thấy Thuần Vu Lâm. Mái tóc dài của hắn rối bời, dáng vẻ thảm hại, nhưng hắn vẫn khẽ nở nụ cười: “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, bệ hạ”.
Hà Bạng lại há miệng ra khóc hu hu, cửa địa đạo đã nhìn thấy ngay
trước mắt rồi, vậy mà nàng lại không ra được. Dung Trần Tử lòng nóng như lửa đốt: “Ngươi muốn thế nào đây? Bất luận là gì đi nữa, trước tiên ra
khỏi đây đã!”.
Thuần Vu Lâm đứng trước cửa địa đạo, bọt khí của dung nham xung quanh không ngừng bốc lên. Thuần Vu Lâm chăm chú nhìn Hà Bạng đầy ấm áp, chậm rãi lau sạch nước mắt trên hai má nàng: “Đừng khóc”.
Dung nham dưới chân đang cuộn tới, Hà Bạng không dám nhúc nhích.
Thuần Vu Lâm ôm nàng quay lại, giọng nói dịu dàng: “Những điều người nói đều đúng cả, giờ ta đã chẳng có cửa thắng được Đạo tông. Nhưng những
năm tháng vô tận chốn cổ mộ buồn tẻ này, nếu có bệ hạ bầu bạn lâu dài,
thì cũng chẳng vấn đề gì nữa”.
Hà Bạng khóc to: “Tri quan, Tri quan cứu ta đi! Ta không muốn bị nhốt lại đâu, ở đây chẳng có thứ gì ăn cả!”.
Bàn tay nắm chặt thanh kiếm của Dung Trần Tử run lên: “Thả nàng ấy ra, ngươi muốn thế nào ta đều đồng ý”.
Bước chân của Thuần Vu Lâm vẫn không ngừng lại: “Ta chẳng muốn thế
nào cả, thế gian này vốn kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, đã là kẻ yếu rồi, thì biết yêu cầu điều gì đây?”.
Thể chất của Hà Bạng quá yếu, khoảng cách lại gần như vậy, nên không
ai dám có hành động gì. Nàng khóc lóc bi thương trong lòng Thuần Vu Lâm. Cả người Dung Trần Tử run lên, đột nhiên một luồng ánh sáng vàng rực
ngưng tụ lại trên huyệt Bách hội của hắn, luồng sáng đó lao thẳng về
phía Thuần Vu Lâm. Thuần Vu Lâm còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bỗng
trở nên tê dại, mất đi ý thức.
Mọi người đang ở cửa địa đạo chỉ nhìn thấy thân hình cứng nhắc của
Dung Trần Tử ôm lấy Hà Bạng, rồi rơi xuống. Con rắn ba mắt con lao tới
đỡ được cả hai người, đưa đến con đường trên hành lang. Chỉ thoáng chốc
trong ánh mắt Trang Thiếu Khâm trào lên nỗi niềm bi thương cùng cực –
Phàm là người trong Đạo tông thì đều biết, trong tất cả các linh khí,
long khí là thứ mãnh liệt nhất, mọi linh khí khi đứng trước mặt nó đều
sẽ bị nó hòa tan nuốt chửng. Mà hồn phách, lại là thứ yếu ớt nhất trong
tất cả linh khí. một khi hồn phách rời khỏi cơ thể khi đang ở trong
luồng long khí, thì không lâu sau sẽ bị nó hòa tan thành hư ảo.
Động tác của Dung Trần Tử cứng đờ, hắn ôm lấy Hà Bạng đặt ở cửa địa
đạo, ghé sát vào tai nàng khẽ nói: “Nhà Hạ chia thiên hạ thành chín
châu, cứ một châu thì đúc thành một đỉnh, nên cửu đỉnh tượng trưng cho
thiên hạ. Cho nên đỉnh khí chính là thứ bảo vật rất quý giá, rất quý
giá, còn quý giá hơn cả mạng sống nữa”.
Hoàng lăng dần chìm xuống, dòng dung nham ngăn cản tất cả mọi thứ,
trong tầm nhìn chỉ còn sót lại luồng khí nóng đang bốc lên đỏ rực. Ánh
mắt của Thuần Vu Lâm trước mặt cùng dần dần trở nên rõ ràng hơn, thần
thức của hắn rất nhanh đã quay lại, con rắn ba mắt dùng đuôi cuốn Hà
Bạng cách xa khỏi người hắn, rồi phun một luồng lửa nóng dồn hắn đang từ trước cửa địa đạo lùi về phía trong dung nham.
Trang Thiếu Khâm cũng sử dụng bùa chú từng bước từng bước ép sát, Diệp Điềm đỡ Dung Trần Tử dậy, hoảng sợ vô cùng: “Sư ca!”.
Vẻ mặt Dung Trần Tử đờ đẫn, dường như hoàn toàn vô cảm đối với tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh. Điều Hành Chỉ chân nhân quan tâm đến nhất đương nhiên là Minh xà vương, giọng nói của ông ta đầy vẻ khó hiểu:
“Thân thể thật sự của hắn thuộc mệnh thủy, thuật pháp lại thuộc mệnh
hỏa, theo lí mà nói thì thủy hỏa không thể dung hòa được mới đúng. Sao
lại có thể điều chỉnh thủy hỏa, tương hỗ với nhau không chút ảnh hưởng
như vậy được?”.
Hà Bạng ngây người đứng đó, dường như hồn vía đã bay mất, Hành Chỉ
chân nhân tóm chặt lấy hai bả vai nàng: “Bệ hạ? Bệ hạ? Giờ không phải là lúc bi thương đâu, xà vương nhất định phải bị tiêu diệt, nếu không một
khi thoát ra khỏi đây rồi, nội công của nó sẽ được khôi phục, bao công
lao của đạo môn sẽ tan thành bong bóng mất”.
Hà Bạng đờ đẫn nhìn Dung Trần Tử, tiếng khóc của Diệp Điềm khiến
người khác như đứt ruột đứt gan. Rồi bỗng nhiên khóe miệng của nàng khẽ
nhếch lên, lộ ra một nụ cười: “Sao nó có thể chạy thoát được? Sao bao
công sức lại thành bong bóng chứ? Ta không sợ trời tru đất diệt, thì hà
cớ gì lại phải e sợ tên yêu ma tai họa này?”. Nàng nhìn Dung Trần Tử,
giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Ta chỉ sợ một câu nói bâng quơ của chàng,
sẽ nhốt ta suốt ngàn vạn năm, khiến ta từ nay về sau, không thể quay về
dưới biển khơi của mình được nữa”.
“Hải hoàng bệ hạ?”. Hành Chỉ chân nhân khẽ thở dài: “Xin hãy tạm gạt
bỏ bi thương sang một bên, Dung Trần Tử sẽ không hi sinh vô ích đâu”.
Cuối cùng, Hà Bạng ngước lên nhìn ông ta, ánh mắt thông minh trong
veo nhiễm theo cái lạnh lẽo của đông giá: “Ông mới hi sinh, cả nhà ông
đều hi sinh, cả hộ cả tịch nhà ông đều hi sinh”.
Hành Chỉ chân nhân sợ nhất là lúc tính tình nàng thất thường như thế
này, không phân biệt đâu là bạn đâu là thù, liền lập tức dỗ dành: “Là
bần đạo nói năng không đúng, nói năng không đúng… nhưng…”.
không đợi ông ta nói tiếp, Hà Bạng bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói:
“Nhưng những lời ông nói đều có lí, thiên địa vô cực, năm tháng dài lâu, vẫn còn vô số thời gian để bi thương. Hà cớ gì phải vội vàng ngay lúc
này”.
Lúc trước Thuần Vu Lâm bị nguyên thần của Dung Trần Tử lao tới, nên
cũng bị long khí làm tổn thương. Nhưng chỉ dựa vào con rắn ba mắt và
Trang Thiếu Khâm thì sức lực của hắn vẫn có thể cầm cự được.
Tay phải Hà Bạng khẽ nắm lại, một cột băng từ từ hiện lên trong không trung, Thuần Vu Lâm dốc sức ngăn cản Trang Thiếu Khâm và con răn ba
mắt, nhưng vẫn đủ sức cười khẽ: “Bệ hạ muốn giết ta sao?”.
Hà Bạng thả vào bên trong một viên huyết trân châu, nàng không trả
lời, bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, cột băng mang theo gió, khí thế sấm vang chớp giật rạch không trung lao tới. Thuần Vu Lâm mượn thế nước làm chậm tốc độ cột băng đang bay tới, chỉ lát sau đã tóm được cột băng
trong tay, rồi dùng lực bóp nát nó ra: “Dung Trần Tử vốn tự tìm đến cái
chết, bệ hạ hà tất phải để ý tới? Giờ nguyên thần của hắn đã hết, sao
Đạo tông có thể tha thứ cho bệ hạ được? Quay về bên cạnh ta đi”.
Hà Bạng nhìn chăm chăm vào hắn, đột nhiên cười nhạt, cánh môi hồng
hào của nàng hé mở, giọng nói rõ ràng: “Minh xà, thật ra từ trước tới
giờ Thuần Vu Lâm không hề yêu Hà Phán”. một Thuần Vu Lâm vẫn luôn nho
nhã ấm áp bỗng nhiên trở nên cuồng loạn, ánh mắt Hà Bạng mang theo vẻ
thương hại sâu sắc: “hắn chỉ trúng pháp thuật của ta thôi”.
“không!”. Khuôn mặt Thuần Vu Lâm đột nhiên hiện lên sự đau đớn khôn
xiết, thuật pháp thuộc mệnh hỏa không thể thích ứng được với thân thể
thật sự thuộc mệnh thủy, chẳng qua hắn chỉ dựa vào ý thức còn sót lại
của Thuần Vu Lâm để không chế nước, duy trì sự cân bằng cho cả hai.
Nhưng nay thần thức của Thuần Vu Lâm đang đứng trên bờ vực của sự sụp
đổ, hắn đau đớn không chịu nổi, liều mạng chịu một nhát kiếm của Trang
Thiếu Khâm lao về phía Hà Bạng. Hà Bạng không hề tránh né, trên tay phải lại xuất hiện một cột băng nữa, khoan thẳng vào giữa trái tim hắn. Lực
đạo đó kéo hắn lùi về sau mấy bước, thủy hỏa trong người hắn kích động
lẫn nhau, đau đớn khôn cùng: “Tiện nhân, ta phải giết ngươi, giết
ngươi!”.
Hà Bạng lại ngưng kết thêm một cột băng nữa, giọng nói lạnh lẽo: “Sao ta phải yêu thương một pháp thân chuyên để bồi dưỡng cho ngươi chứ?
Chẳng qua là sợ con đường phía trước có nhiều biến cố, nên mới khiến hắn cam tâm tình nguyện quyến luyến mình mà thôi. Nếu có một ngày ta và
ngươi trở thành kẻ thù, bất luận là thắng hay thua, ta cũng có được một
con đường sống”.
Thuần Vu Lâm gào lên một tiếng thê lương, máu trong người hắn bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa thiêu đốt xuyên qua cả cơ thể hắn, ánh sáng bắn
tung tóe ra bốn phía. Hà Bạng mím môi, cột băng thứ ba tiếp tục đâm
thủng người hắn, con rắn ba mắt cũng phun thêm một ngọn lửa nữa, khiến
hắn không thể đứng vững, nhất thời ngã nhào xuống dưới dòng dung nham.
Trước mắt Hà Bạng đột nhiên trở nên mông lung, nàng sải bước lao tới
nắm chặt lấy tay Thuần Vu Lâm. Nhiệt độ trên bàn tay hắn nóng đến đáng
sợ, từng giọt từng giọt lệ châu rơi xuống cổ tay, và gò má hắn. Thuần Vu Lâm ngẩng đầu lên, máu tươi trên người bốc cháy bừng bừng: “Người khóc
ư?”.
Tay của Hà Bạng bị trật khớp nên đã mất đi cảm giác từ lâu, nhưng
trái tim nàng cũng đã không còn tri giác nữa, nàng chỉ biết tóm chặt lấy hắn như thế này thôi, khuôn mặt thậm chí vẫn còn mang theo nụ cười nhẹ
nhàng: “Đúng vậy, nước mắt của ta không đáng giá, một ngày ta khóc ba
lần, mỗi lần chảy đến nửa lít, từ lâu khóc đã trở thành thói quen rồi”.
Thuần Vu Lâm vẫn cười: “Cũng phải nhỉ, chỉ là không biết tại sao, nước mắt của người… khụ khụ, còn nóng hơn cả máu của thần”.
Nhiệt độ quá cao, hạt trân châu trong cơ thể hắn bùm một tiếng rồi nổ tung, cả người bốc cháy thành một ngọn lửa sáng rực rỡ. Hà Bạng vẫn nắm chặt tay hắn, bàn tay ấy vẫn thon dài mềm mại như xưa. Trong tiếng khóc nức nở của Ngọc Cốt, Trang Thiếu Khâm chạy tới, dùng sức gỡ năm ngón
tay của nàng ra, nên bàn tay ấy cũng rơi xuống dòng dung nham đang cuộn
cuộn phía dưới. Hà Bạng chầm chậm siết chặt năm ngón tay lại, trong lòng bàn tay chỉ còn lưu lại hơi nóng hầm hập xé tim gan.
Cửa địa đạo truyền đến một ơn trấn động, con rắn ba mắt ngậm lấy Dung Trần Tử, cõng Ngọc Cốt, Diệp Điềm và mọi người ra sức chạy thoát ra
phía lối ra. Trang Thiếu Khâm dắt tay Hà Bạng chạy theo phía sau. Hà
Bạng quay đầu lại nhìn dòng dung nham cháy đỏ rực phía xa, có một vài
thứ như bị móc ra khỏi trái tim, đầm đìa máu tươi lưu lại ở phía sau.
Địa đạo từ từ chìm xuống, hắn… hắn cũng trở thành quá khứ mất rồi.