Thịt Thần Tiên

Chương 16 : Hương tan chăn lạnh ngọn đèn tàn

Ngày đăng: 04:19 20/04/20


Cùng là một người, nhưng sẽ không bao giờ đem đến cho ngươi cùng một nỗi đau.



Khi chàng làm tổn thương ngươi hết lần này đến lần khác, vết thương

rồi sẽ thành quen, cảm giác sẽ trở nên tê liệt, bất luận là bị chàng làm tổn thương bao nhiêu lần, thì nó sẽ mãi mãi không bao giờ đau đớn bằng

lần đầu tiên.



Núi Lăng Hà, Thanh Hư quan.



Mộc phù dung lại nở hoa khoe sắc khắp triền núi.



Gió thổi trước tiểu viện hơi lạnh, Hà Bạng cầm một chiếc áo choàng

khoác lên người Dung Trần Tử, sau đó dựa vào hắn: “Tri quan, hoa sau núi nở nhiều lắm, bông nào bông nấy đều rất đẹp. Nhưng năm nay ta rất

ngoan, không hái một bông nào hết”.



Nàng không ngớt lải nhải bên tai hắn: “Con suối sau núi năm nay trong vô cùng, ta chẳng qua cũng chỉ ném xuống đó có một hòn đá thôi, vậy mà

ông già ấy đã chạy tới mắng cho ta một trận, chàng cũng chẳng thèm giúp

người ta”.



“Ta đã dùng cỏ hoài mộng nhìn lén Đạo trời vô số lần, nhưng nó không

chịu nói cho ta biết kết quả. Các trang đằng sau hoàn toàn để trống. Có

lẽ muốn ta phải lựa chọn, nhưng làm gì có lựa chọn nào tốt chứ. Dù sao

ta cũng không thể bỏ đi được”. trên chiếc ghế dựa bện bằng tre đặt cạnh

nàng, Dung Trần Tử nằm bất động, không nói không rằng. Hà Bạng ôm chặt

lấy hắn, hôn lên khóe môi hắn: “Gió nổi lên rồi, chúng ta vào phòng

thôi”.



Dung Trần Tử không mảy may có chút phản ứng nào, Hà Bạng sử dụng

thuật Phong truyền đưa hắn quay về phòng ngủ, đỡ hắn nằm lên giường. Bên ngoài có tiếng bước chân càng lúc càng gần, không lâu sau Vu Diễm chân

nhân đi tới. Phía sau ông ta không biết là cao nhân ẩn sĩ tìm được ở

chốn danh sơn thắng cảnh nào. Lúc bước vào phòng, dường như ông hoàn

toàn không thèm nhìn đến Hà Bạng, tự mình dẫn người tới bắt mạch cho

Dung Trần Tử.



trên người Dung Trần Tử đang có bệnh, nên Diệp Điềm tạm thời chủ trì. Vu Diễm chân nhân cũng không thể trở về phủ Động Thiên được, mái tóc

ông càng lúc càng bạc thêm, sống lưng vốn dĩ thẳng tắp nay cũng còng hẳn xuống. Bậc trưởng bối đầy uy nghi, giờ giống như một ông lão đang sắp

gần đất xa trời. Vị ẩn sĩ mà ông đưa đến cũng không tìm ra cách chữa trị nào có hiệu quả, Hà Bạng cũng chẳng vì thế mà thất vọng, vẫn ngày ngày ở bên cạnh hắn trông nom.



Diệp Điềm cũng thường xuyên đến, một là tới thăm Dung Trần Tử, hai là tới nói chuyện cùng Hà Bạng. Nhưng Hà Bạng không khóc lóc cũng chẳng ồn ào, bình tĩnh đến mức đáng sợ, khiến Diệp Điềm muốn nói những lời nói

an ủi khuyên nhủ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.



Ngược lại Hà Bạng còn an ủi nàng: “Trước đây, mọi việc chỉ cần khóc

một lúc thôi, thì sẽ có người ra tay giải quyết hộ. Nhưng giờ khóc mất

linh rồi, đành phải tự mình ra tay thôi. Ta hiện chẳng bận tâm chuyện gì hết, vì có chuyện xảy ra nghĩa là sẽ có điều phải khiến mình phải lo

lắng, nên mong rằng chúng ta sẽ không có chuyện gì hết”.



Tin Dung Trần Tử gặp nạn đã lan truyền ra ngoài rất nhanh, vô số yêu

quái nghe được tin này lập tức hành động, lao tới vì thịt thần tiên. Vu

Diễm chân nhân muốn thông báo để toàn bộ Đạo tông tới cứu, nhưng tới

ngày hôm sau tất cả đám yêu quái đều không dám manh động thiếu suy nghĩ

nữa.



Hà Bạng treo một con xà yêu nghìn năm tuổi trước sơn môn của Thanh Hư quan, mổ phanh bụng nó ra, căng da thịt nó bằng một cái thẻ trúc, rồi

dùng một cái thìa cạo toàn bộ nội tạng từng muôi từng muôi một cho đến

hết, cứ cạo như thế suốt hai ngày liền. Tiếng gào thảm thiết của xà yêu

đã khiến vô số yêu ma phải kinh hãi, linh khí của nó bất diệt, kêu rên

liên tục bốn ngày mới từ từ chết. Xác rắn khô đét như một nhành cây khô

treo trước sơn môn, có tác dụng hơn hẳn bất kì một loại bùa chú trừ yêu

nào, từ đó không con yêu quái nào dám tiến thêm một bước nữa.



Dân chúng trong trấn Lăng Hà lại càng năng đến hơn, thỉnh thoảng có

thiện nam tín nữ đến xin được vào thăm Dung Trần Tử, đương nhiên Diệp

Điềm đều khéo léo từ chối hết. Nhưng mọi người vẫn đổ xô tới, nhiều

người trong thôn còn sắm bài vị trường sinh của Dung Trần Tử, sớm hôm

cúng bái.



Hà Bạng cự tuyệt sự giúp đỡ của đạo môn, cũng đuổi hết đám quan binh

mà Trang Thiếu Khâm phái tới để bảo vệ cho Thanh Hư quan đi. Thanh Hư

quan sừng sững bất động, vẫn thường xuyên tiếp đón hướng dẫn khách hành

hương. Tất cả vẫn như bình thường ai làm bổn phận của người nấy.



Đạo môn đột nhiên xảy ra biến cố lớn, khó tránh khỏi việc chia rẽ, Vu Diễm chân nhân gắng sức khống chế đại cục, nhưng dù sao tuổi tác của

ông cũng đã cao, rất nhiều chuyện quả thật lực bất tòng tâm.



Sau khi Minh xà vương chết, tộc Minh xà trở thành rắn mất đầu. Hà

Bạng tìm đến Hành Chỉ chân nhân, vào thẳng vấn đề, không chút quanh co

lấp liếm: “hi Minh xà xảy ra chuyện, lưu lạc chốn nhân gian đã liên lạc

với ông đầu tiên, chứng tỏ ông là người uy tín nhất, đáng tin cậy nhất

trong số bọn chúng. hiện tộc Minh xà chia năm xẻ bảy, một khi để người

trong Đạo tông phát giác ra, thì e rằng sẽ gây ra họa tiêu diệt cả tộc”.



Nàng quá bình tĩnh, nên Hành Chỉ chân nhân không dám động vào nàng, nói: “Xin bệ hạ cứ nói thẳng”.



Hà Bạng lật chén trà trên bàn của ông ta lên nói: “Ông hãy ra mặt,

tiến cử con rắn ba mắt làm xà vương, thống nhất toàn tộc Minh xà lần

nữa”.



thật ra, trong lòng Hành Chỉ chân nhân đã sớm đoán được ra, nhưng ông ta vẫn thấy có điểm khó xử: “Bệ hạ, bần đạo cũng sẽ nói thẳng. Con rắn

ba mắt… À, tuy hiện giờ thực lực của Minh xà đã lớn mạnh, công lao trong trận chiến vừa rồi là không thể phủ nhận, nhưng lại không có lai lịch

sư phụ truyền dạy. Bần đạo sợ rằng…”.



Hà Bạng giơ tay ngăn ông ta lại: “Nó sẽ bái ta làm sư phụ, nội công

tâm pháp cũng là từ môn hạ của ta, còn những thứ tài nghệ khác đều do

Trang Thiếu Khâm Quốc sư truyền thụ”.



Hành Chỉ chân nhân lập tức hiểu ra: “Bần đạo cảm tạ bệ hạ”.



Hôm sau, Hà Bạng ban cho con rắn ba mắt cái tên Hà Vi, cùng Trang

Thiếu Khâm và Hành Chỉ chân nhân triệu tập toàn bộ tộc Minh xà đến. Tư

cách và kinh nghiệm của con rắn ba mắt này tuy rằng mỏng, nhưng trước nó có Hành Chỉ chân nhân ra sức tiến cử, sau có Hà Bạng làm hậu thuẫn,

giữa có Trang Thiếu Khâm bảo đảm, thêm vào đó lập được đại công trong

việc tiêu diệt Minh xà vương, đám Minh xà nhao nhao tới góp sức, nên

toàn tộc Minh xà tạm thời đã được ổn định.



Con rắn ba mắt lên làm xà vương, nhưng vẫn vô cùng dốt. Nó thường

dùng đuôi câu vài con cá, rồi mang chút quà ấy đến hiếu kính Hà Bạng.

Chỉ là gần đây khẩu vị của Hà Bạng không tốt, ngay cả ngủ cũng không

được ngon, nó mang cái gì đến cũng rất khó khiến nàng vui lòng.



Còn Vu Diễm chân nhân một cây chống nhà chẳng vững, nên cuối cùng

cũng quyết định tạm thời để Trang Thiếu Khâm dẫn dắt đạo môn. Uy danh

của Trang Thiếu Khâm tuy không bằng Dung Trần Tử, nhưng giờ địa vị của

hắn lại rất cao, nên mọi người trong đạo môn cũng không dám dị nghị gì.



Ban đêm, hương hoa quế phiêu diêu khắp trong núi.



Hà Bạng chuyển Dung Trần Tử đến bên ao nước, còn mình thì ngâm mình

dưới ao. Trong tiểu viện không có ai, nàng bèn dứt khoát cởi giày tháo

tất của Dung Trần Tử ra rửa chân cho hắn.



“không biết tại sao trước đây lúc ở bên cạnh chàng luôn cảm thấy cực

kì buồn ngủ, nhưng giờ chàng không thèm để ý gì tới ta nữa, ta tuy cũng

vẫn cực kì muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được. Có lúc ta nghĩ thật ra

khi đó ta nên nhảy luôn xuống dòng nham thạch chết đi cho rồi, vì những

ngày tháng như thế này thật sự quá đáng sợ. Mà điều đáng sợ nhất chính

là ta phát hiện ra mình ngay cả dũng khí rời đi ta cũng chẳng có”.



Dung Trần Tử vẫn không nói gì. Hà Bạng sợ hắn lạnh, nên lau khô chân

cho hắn xong, lại cẩn thận đi tất xỏ giày lại cho hắn. Xỏ mãi xỏ mãi, xỏ đến khi cả người nàng lại dính sát vào lòng hắn: “Tri quan, hôm nay

trăng thật là tròn”. Nàng kéo cánh tay Dung Trần Tử lại vòng qua ôm lấy

eo mình, ánh trăng khẽ lay động, gió đêm thổi đưa những cánh hoa rụng

bay la đà. Hà Bạng phủi những cánh hoa rơi trên áo hắn, lại ghé sát vào

tai hắn thủ thỉ: “Lão đạo sĩ, chàng mà không tỉnh lại nữa, ta sẽ cắn rồi ăn luôn lỗ tai chàng đấy?”.



Dung Trần Tử vẫn đờ đẫn nhìn ánh trăng đang trút mặt đất, còn Hà Bạng thật sự liếm liếm lên lỗ tai hắn: “Ta cắn thật nhé?”.



Dung Trần Tử hoàn toàn không có chút động tĩnh nào. Hà Bạng liếm một

hồi lại không khỏi thở dài: “Trước kia lúc chàng không cho ta ăn, nên ta lại càng muốn ăn, ngày nào cũng muốn ăn. Giờ chàng để mặc ta ăn lúc nào cũng được, thì ta lại chẳng thể cắn được miếng nào”.



một tiếng động khe khẽ vang lên, nàng quay đầu lại, thì nhìn thấy

Trang Thiếu Khâm đang chậm rãi bước tới: “Trời lạnh rồi, đưa sư huynh về phòng đi”.



Hà Bạng làm ổ trong lòng hắn không muốn động đậy: “Quần áo chàng mặc dày lắm, không phải lo đâu”.



Trang Thiếu Khâm hạ giọng thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Tiểu

Hà, nếu như… ta nói là nếu như thôi, sư huynh mãi mãi không tỉnh lại

nữa, vậy thì nàng định làm thế nào?”.



Hà Bạng áp mặt vào lồng ngực của Dung Trần Tử: “Ta có thể làm thế nào chứ? Ngoan ngoãn đợi thôi. Nếu không một ngày nào đó chàng tỉnh, phát

hiện ra… A, Tri quan của Thanh Hư quan thay người khác rồi, chủ sự đạo

môn cũng đổi người rồi, ngay cả đỉnh khí cũng không thấy nữa… chẳng phải sẽ vô cùng thê thảm sao?”.



Trang Thiếu Khâm nghe vậy cười khổ: “Nàng cũng thật là…”.



Giọng nói của Hà Bạng rõ ràng như ánh trăng: “Cho nên ta phải ngoan

ngoãn ở bên cạnh chàng, đợi chàng tỉnh lại, nhìn thấy sư huynh, sư muội, đệ tử của chàng đều còn đây, Thanh Hư quan vẫn còn đây, Đạo tông bình

an vô sự và thấy ta… cũng vẫn còn ở đây”.



“Nàng đã nghĩ vậy rồi, thì ta cũng không khuyên nhủ thêm nữa”. Trang

Thiếu Khâm lại bắt mạch cho Dung Trần Tử thêm lần nữa, rất lâu sau mới

nói: “Sau này có cần gì, thì phái người đưa tin cho ta”.



Hà Bạng ừ một tiếng, rồi quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi muốn trở về hoàng cung?”.



Trang Thiếu Khâm gật đầu: “Ta biết nàng muốn nói gì. Hoàng thượng

thân là người trong hoàng tộc, nhất định là biết rõ huyền cơ của cơ quan trong hoàng lăng, ông ta cố ý sắp xếp để chúng ta và Minh xà đồng quy

vu tận. Nhưng ta nhất định phải ở bên cạnh ông ta, để đảm bảo rằng đạo

môn ta được bình an vô sự. Chỉ có chính bản thân chúng ta được an toàn,

thì mới có thể làm được càng nhiều việc tốt cho muôn dân”.



Hà Bạng nhướng nhướng mày, nhưng cũng không phản đối: “Ngươi biết số

đơn thuốc các thuật sĩ kê cho Tri quan chứ? Có biết tại sao tất cả đều

không có chút mảy may chuyển biến tích cực nào không?”.



Trang Thiếu Khâm thấy khó hiểu: “Tại sao?”.



Hà Bạng ngẩng đầu lên, ánh trăng rót vào trong đôi mắt nàng, sáng lấp lánh: “Bởi vì ta đâu có cho chàng uống thuốc”.



Ánh mắt Trang Thiếu Khâm sắc nhọn như dao: “nói tiếp đi”.



“Nguyên thần của Tri quan bị long khí làm tổn thương, mọi linh khí bổ sung vào cơ thể đều sẽ bị long khí nuốt hết, linh khí càng tràn đầy,

thì hồn phách của chàng sẽ càng suy nhược. Ta đã rút cạn linh khí có

trong người chàng ra rồi”.



không một từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ mặt trầm tư lo lắng của

Trang Thiếu Khâm: “Chẳng trách, ta lại không cảm giác được sự lưu chuyển của linh lực trong cơ thể sư huynh. Nhưng không có linh khí chống đỡ,

thân thể của huynh ấy sẽ ngày càng yếu đi, nếu không tìm được cách giải

quyết, thân thể của huynh ấy sẽ chết rất nhanh”.



“Năm đó, yêu kiếp của Thuần Vu Lâm như lửa xém lông mày, nhưng chỉ

một bát máu từ tim của Tri quan mà có thể hoãn đến vô hạn. Bởi, chính

huyết mạch thần tiên đã trung hòa yêu khí, khiến Đạo trời không thể phát giác ra được. Nay, nguyên thần của Tri quan bị long khí làm tổn thương, dù có nuôi dưỡng nó ở trong cơ thể chàng bằng cách nào đi nữa thì cũng

rất khó để hồi phục lại như ban đầu. Tuy đương kim Thánh thượng không

phải là minh chủ, nhưng cũng là bậc quân vương được Đạo trời chọn lựa.

Nếu có thể lấy được một bát máu từ tim của ông ta…”.



Sắc mặt Trang Thiếu Khâm đại biến: “Ý nàng là…”.



Hà Bạng nhìn thẳng vào mắt hắn: “hiện giờ trong cơ thể Tri quan không có bất kì luồng linh khí nào, nên hoàn toàn có thể dung nạp được máu

rồng. Khi máu rồng di chuyển trong cơ thể của chàng, long khí cũng sẽ để chàng sử dụng, vì thế không những không gây tổn hại gì tới chàng, mà

còn rất có lợi cho chàng nữa”.



Vẻ nghi ngờ hoảng sợ trong mắt Trang Thiếu Khâm dần dần nhạt đi, vẻ

vui mừng lộ ra: “Ý kiến hay. Chỉ là Thánh thượng… sợ rằng sẽ…”.



Hà Bạng không mảy may do dự, nói: “sẽ chết. Lần trước diện kiến ta

quan sát thấy ông ta khí hư huyết nhược, đến tu vi của Dung Trần Tử mà

bị lấy một bát máu còn suýt nữa mất mạng, huống hồ là ông ta”.



Trang Thiếu Khâm đứng bật dậy: “Ông ta chết thì cứ việc chết, vì sư huynh, thì không cần phải bận tâm nhiều chuyện như vậy”.



một tay Hà Bạng tóm lấy bả vai hắn, cánh tay ấn hắn ngồi xuống:

“Chẳng lẽ ngươi định trực tiếp vật ngửa ông ta ra, khoét một lỗ ở ngực

rồi lấy máu chắc?”.



Ánh mắt Trang Thiếu Khâm nhìn đầy chăm chú: “Cho nên?”.



Tay Hà Bạng khoác lên đầu vai hắn từ từ dùng sức: “nói cho ông ta

biết, long khí của hoàng lăng đã làm tan chảy nguyên thần của Minh xà,

tuy rằng linh khí của nó đủ để kéo dài quốc vận thêm năm mươi năm nữa,

nhưng vì có những luồng tà khí khác hòa lẫn vào bên trong long khí, nên

từ nay về sau, vương triều của ông ta nhất định phải lấy đức để bù lại”.



Trang Thiếu Khâm thắc mắc: “sự việc đúng là vậy, nhưng nếu bẩm báo

đúng sự thật… ông ta nhất định lệnh cho bọn ta nghĩ cách hóa giải.

Chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện lấy máu từ trong tim?”.



Hà Bạng thu tay lại, vòng qua ôm lấy thắt lưng Dung Trần Tử, nói: “Làm thế nào để hóa giải tà khí trong long khí?”.



Trang Thiếu Khâm suy nghĩ hồi lâu nói: “Tà khí lẫn lộn trong long

khí, lại không thể làm long khí tiêu tan được, thì sao có thể diệt trừ

được tận gốc tà khí?”.



Hà Bạng gật đầu: “Chuyện hoàng lăng lần trước nhất định là có người

hiến kế giật dây Hoàng đế mà ra. Trong cung có không ít cao nhân thuật

sĩ đúng không?”.



Trang Thiếu Khâm trầm ngâm: “Ừ, Thánh thượng là người mộ đạo, thuật sĩ tu đạo ở trong cung rất nhiều”.



Hà Bạng cảm thấy nhiệt độ trên người Dung Trần Tử hơi giảm xuống,

liền vội vàng đỡ hắn dậy, Trang Thiếu Khâm liền khiêng hắn vào phòng

ngủ, đợi sắp xếp ổn thỏa xong, Hà Bạng mới nói: “Chỉ cần bẩm báo chuyện

này với Hoàng thượng, chỗ nào không biết thì cứ thẳng thắn thừa nhận là

không biết”.



Đầu óc Trang Thiếu Khâm vẫn mờ mịt, nhưng chỉ cần có thể cứu được Dung Trần Tử, thì hắn nhất định phải thử: “Được”.



Hai ngày sau, Trang Thiếu Khâm quay về hoàng cung, bẩm báo rõ chuyện

này với Hoàng thượng. Hoàng thượng đã nhiều lần hỏi kế sách giải quyết,

hắn cũng đành thật thà bẩm báo, khiến Hoàng thượng rất không hài lòng.

Sang ngày thứ ba, có một thuật sĩ hiến kế cho Hoàng thượng, nói rằng

mình có cách điều hòa tà khí trong hoàng lăng, nhưng cần phải dùng năm

trăm đồng nam đồng nữ, thực hiện lễ tế máu.



Trang Thiếu Khâm nghe được tin này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, vô

số đạo sĩ trong cung cũng ra sức can gián, nhưng lại không ai có cách

nào hay hơn. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, lên án Trang Thiếu Khâm và

những người khác một hồi, rồi ra lệnh cho các châu phủ hiến đồng nam

đồng nữ. Trang Thiếu Khâm tức giận, liền cưỡi kiếm trở về trong Thanh Hư quan ngay trong đêm.



Lúc ấy, Hà Bạng đang bón nước cho Dung Trần Tử uống, thấy vẻ mặt hắn đầy giận dữ, chỉ thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”.



Trang Thiếu Khâm đón lấy bát nước trong tay nàng, uống hết nửa bát

trước rồi mới nói: “Đúng là tên vua tầm thường. Ông ta nghe lời tiểu

nhân gim pha nịnh nọt, muốn dùng năm trăm đồng nam đồng nữ làm lễ tế

máu. Tuy rằng linh hồn đồng nam đồng nữ sạch sẽ, nhưng toàn là những

người vô tội gặp phải họa chết chóc, lẽ nào lại không sinh ra oán hận

chắc? Oán hận dung nhập vào trong long khí, thì có khác gì tà khí chứ?”.



Hà Bạng cười khẽ: “Ngươi đường đường là Quốc sư, việc có danh sách

của hơn mấy trăm bậc cha mẹ của đám đồng nam đồng nữ đó, có lẽ cũng

không khó lắm nhỉ?”.



Trang Thiếu Khâm có chút do dự: “Hà Phán, ta hiểu tâm trạng muốn cứu
Mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.



Vừa hay cuộc sát hạch của đạo môn cũng kết thúc, dưới núi có hội hoa

đăng, nên đương nhiên Dung Trần Tử sẽ dẫn Hà Bạng đi chơi. Ban đêm là

lúc đông vui tấp nập nhất, những chiếc đèn lồng được treo kín hai bên

đường phố, chính còn có một chiếc đèn rất to làm bằng giấy màu, cao hơn

mười trượng, bên trên treo vô số đèn lồng rực rỡ. Nhìn từ xa trông chúng giống như lầu gác của thần tiên trên trời.



Hà Bạng vô cùng hưng phấn hết nhìn đông lại ngó tây, mọi người đông

đúc chen chúc, Dung Trần Tử sợ bị lạc mất nàng, nên luôn nắm tay nàng

dắt đi. Có nơi để chơi thì đương nhiên cũng có chỗ để ăn, Hà Bạng ăn một lèo từ tào phớ cho đến thịt xiên nướng, Dung Trần Tử vừa bận rộn lau

sạch vết tương dính bên khóe miệng nàng, vừa bận rộn tìm chỗ ăn ngon

chơi vui cho nàng.



Phía trước có tiếng chiêng trống vang trời, có người đi cà kheo, múa

sư tử. Hà Bạng liền chen qua đó, cạnh đấy có một con sông nhỏ, chảy vòng quanh một bãi cỏ, quan phủ chọn chỗ này để bắn pháo hoa, đốt pháo bánh.



Hà Bạng thò đầu ra nhìn thử, rồi lại vội vàng thụt lại. Dung Trần Tử kéo nàng ôm vào lòng hỏi: “Sao thế?”.



Hà Bạng ăn một miếng bánh trứng gà, rất lâu sau mới nói với vẻ rối rắm: “Bọn họ đang đốt pháo”.



Dung Trần Tử gật đầu: “đi nào, đến đó mua”.



Bên cạnh liền vang lên tiếng pháo nổ, Hà Bạng rụt cổ nói: “Hay… Hay là không cần đâu”.



Dung Trần Tử giờ mới phát hiện ra nàng sợ pháo. hắn nhất thời thấy

hơi buồn cười: “Chẳng trách lần trước Hà Vi khiêng pháo hoa ra nàng cũng không chơi”.



Hà Bạng sờ sờ mũi: “Trước kia ấy, lúc ta vẫn còn là một con trai, có

một lần bò lên bờ, không biết ai đột nhiên đánh rơi một bánh pháo, nổ

đùng một cái ở ngay trên vỏ của ta, thật là đáng ghét!”.



Dung Trần Tử không nhịn được phá lên cười, dắt nàng chen lên trước

quầy bán pháo hoa, sau đó mua rất nhiều loại pháo bông que. Mới đầu Hà

Bạng không dám bắn, Dung Trần Tử châm lửa thì nàng tránh ở phía xa xa.

Về sau thấy loại pháo hoa này khi cháy không hề phát ra tiếng nổ kinh

thiên động địa, nàng mới chần chừ do dự tiến lại gần. Dung Trần Tử nắm

lấy tay nàng, đặt một cây pháo hoa đã châm lửa vào đó. Nàng bắn mãi bắn

mãi bắn đến độ gan cũng to hẳn ra, nhấc cây pháo bông que khua loạn xạ.

Tiếng cười của nàng lẫn vào trong đám đông, luồng ánh sáng ngũ sắc rực

rỡ nhảy nhót bên cạnh bàn tay trắng nõn của nàng, xé tan đêm tối lạnh

lẽo khiến bầu không gian như vỡ vụn, đốt cháy cơn lạnh giá trong tiết

trời đông.



Dung Trần Tử đứng ở bên cạnh, chỉ thấy trong ánh đèn chốn đình đài, giữa cảnh pháo hoa nơi thế gian.



Nàng đứng bên con sông nhỏ, nụ cười còn tươi sáng rực rỡ hơn cả pháo hoa.



Thanh Huyền, Thanh Tố cùng Vu Thủ Nghĩa và mọi người đi dạo phố hoa

đăng, thị lực của Ngọc Cốt rất tốt, từ xa đã nhìn thấy Hà Bạng đang chơi rất khí thế bên bờ sông. “Chủ nhân?”. Từ đằng xa nàng gọi một tiếng

đang định chạy tới đó, thì Vu Thủ Nghĩa là đưa tay ra ngăn nàng lại:

“Ngọc Cốt cô nương, bần đạo nghĩ, có lẽ hiện giờ bọn họ không cần có

người hầu hạ đâu. Hay là cô nương đi cùng với bọn ta?”.



Hà Bạng chơi với pháo bông que đủ rồi, lại muốn chơi pháo ống, Dung

Trần Tử sợ pháo nổ sẽ làm nàng bị thương, nên cầm tay nàng rồi cùng nhau bắn. Pháo hoa nở bung lên trời cao, từng vụn từng vụn ánh sáng màu vàng kim điểm xuyết tỏa ra rơi xuống mặt sông, đám bèo được nhuộm màu cũng

trở nên rực rỡ hơn. Hà Bạng dựa vào lòng Dung Trần Tử, đột nhiên nói

khẽ: “Tri quan, ta yêu chàng”.



Dung Trần Tử vòng tay ôm chặt eo của nàng, tì cằm lên đỉnh đầu nàng, rất lâu sau mới nói: “Ừ”.



Hà Bạng vẫn mải ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Dung Trần Tử ép đầu nàng cúi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “Sau một trăm năm nữa, quay về

trời cùng với ta nhé?”.



Cuối cùng Hà Bạng cũng không giả ngốc nữa, nàng nghiêng đầu không

biết đang nghĩ ngợi điều gì. Dung Trần Tử biết nàng không thể nào động

não được, nên phân tích cẩn thận cho nàng: “Giờ Minh xà đã được diệt

trừ, ta phải quay lại vị trí thần tiên, nàng cũng đã qua được tiên kiếp. Chúng ta có thể quay về thần giới. Nếu như nàng không muốn, ta sẽ tu

tiên bằng thân thể này, dựa vào duyên tiên mà nói thì cũng coi như không có vấn đề gì. Đến lúc đó cho dù có cùng nàng đi khắp chân trời góc bể

cũng được”.



Hà Bạng vẫn đang nghĩ ngợi rất lâu: “Nhưng người ta nói quy tắc của

thần tiên trên thiên giới rất nhiều, sơ suất một tí là bị đày xuống chốn phàm trần, ta không muốn đi”.



Dung Trần Tử chỉ khẽ cười: “Ai nói năng vớ vẩn vậy?”.



Hà Bạng nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Năm đó tên Quyển Liêm Đại Tướng [2] gì gì đó, chẳng qua chỉ làm rơi một cái chén, mà bị giáng xuống

trần gian đấy thôi!”.



Dung Trần Tử ôm nàng càng chặt hơn, suy nghĩ cẩn thận, nói: “Đúng là

có chuyện như vậy thật, nhưng chẳng qua là do tội xả rác từ ở trên cao

xuống thôi, ở đâu mà chẳng có những hành vi rất không văn minh đúng

không?”.



“Hả?!”. Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của Hà Bạng hoàn

toàn vỡ vụn: “không phải là vì hắn ta đánh vỡ đồ vật của yêu thích của

bề trên sao?”.



“Một cái chén lưu li thì có gì là, thiên đình phê phán hành vi vứt rác bừa bãi từ trên cao xuống đấy”.



“Ồ…”.



Sau khi cuộc sát hạch kết thúc, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng trở về Thanh Hư quan. Ngày tháng lại bình yên, năm này sang năm khác trôi qua thật

nhanh. Đến năm thứ ba, Vu Diễn chân nhân đi về cõi tiên, Dung Trần Tử

dẫn Hà Bạng tới phủ Động Thiên, giúp Vu Thủ Nghĩ lo toan hậu sự với thân phận đệ tử. Vì sẽ phải chịu tang, nên để Hà Bạng ở lại trong Thanh Hư

quan. Nàng cũng không ồn ào, ngoan ngoãn chơi cùng với Diệp Điềm.



Hai ngày sau, Tiền gia trang cách trấn Lăng Hà năm mươi dặm gặp phải

cương thi, đã liên tục ba ngày nay xảy ra hiện tượng gia súc mất máu quá nhiều mà chết. Vì muốn để Thanh Huyền được rèn luyện tích lũy kinh

nghiệm, nên Dung Trần Tử dứt khoát giao cho bọn hắn tự xử lí. Thanh

Huyền lo lắng thời gian quá dài, tà vật sẽ lớn mạnh làm bị thương người

dân, nên vội vã đến Tiền gia trang ngay trong đêm. Lúc ấy Hà Bạng vốn dĩ đang gặm chanh dây, thấy hắn và Thanh Tố định đi, lập tức cũng đòi đi

theo.



Thanh Huyền khóc dở mếu dở: “Sư nương, sư phụ nói lần này chỉ để cho bọn đệ tử ra tay, không cho phép trưởng bối giúp đỡ”.



Hà Bạng nghiêng đầu nói: “Vậy ta đi xem thôi có được không, không giúp gì hết”.



Thanh Tố cũng khuyên: “Nhưng sư phụ nói rằng phải để người chơi ở trong Quan…”.



Hà Bạng không chịu: “Mặc kệ, ta muốn đi, muốn đi cơ!”.



Thanh Tố cũng là người nhanh nhẹn, nháy mắt với Thanh Huyền, hai

người vội vàng dùng kế hoãn binh: “Sư nương, đột nhiên đệ tử nhớ ra còn

có chút chuyện, việc của Tiền gia trang không cần phải vội, qua vài ngày nữa sẽ đi”.



Hà Bạng nghe vậy, cũng đành thôi, lại quay về phòng gặm hoa quả.



Thanh Huyền, Thanh Tố lén lút rời khỏi Thanh Hư quan, lén xuống núi như kẻ trộm.



Nửa đêm Hà Bạng thức giấc, vô cùng đắc ý cầm theo đồ chơi đồ ăn vặt

của mình, rồi Độn thủy đến chân núi. Thanh Huyền vẫn đang cưỡi kiếm,

Thanh Tố đứng ở đằng sau, đột nhiên kéo kéo góc áo hắn: “Sư huynh”.



“Hở?”. Thanh Huyền quay đầu lại, ngón tay cái của Thanh Tố chỉ ra

phía sau, Thanh Huyền nhìn theo ngón tay hắn, thấy Hà Bạng cũng đang

đứng trên kiếm, nở nụ cười vừa giảo hoạt vừa đắc ý.



Hai người cũng hết cách, đành phải dắt nàng theo cùng.



Đến canh hai, ba người đã tới được Tiền gia trang, Thanh Huyền, Thanh Tố tay cầm la bàn vòng đi vòng lại quanh thôn trang. Hà Bạng đi theo

đằng sau, không ngừng ngáp vặt – Bình thường vào giờ này nàng đã đi ngủ

từ lâu rồi.



Lại đi thêm một hồi nữa, cuối cùng nàng không chịu đi tiếp, ngồi phệt luôn xuống đất bất động. Thanh Huyền đành để nàng biến về nguyên hình,

rồi lấy khăn vi cá bọc nàng lại buộc lên người.



Dung Trần Tử tuy rằng đang ở phủ Động Thiên chịu tang, nhưng trong

lòng vẫn lo lắng cho đám đệ tử của mình, hắn dùng bùa Truyền âm liên lạc với Thanh Huyền, ở bên này Thanh Huyền đã dò ra được tung tích của tà

vật, đang trên đường lần theo dấu vết. Dung Trần Tử đang nói chuyện thì

nghe thấy đầu bên kia có tiếng hò reo vui vẻ: “Lạc, oa oa, ta muốn ăn

lạc!”.



Thanh Huyền cũng chẳng kịp nói chuyện với sư phụ, vội vàng đuổi theo: “Sư nương, lạc người ta trồng, chúng ta không thể chưa hỏi xin mà đã

lấy được!”.



Dung Trần Tử cau mày: “Ai dẫn nàng đi theo vậy?”.



Vẻ mặt Thanh Huyền rất vô tội: “Nàng ấy nhất định đòi đi theo, có đánh cũng không chịu về!”.



Dung Trần Tử cau mày càng chặt hơn: “Các ngươi đánh nàng ấy?”.



Thanh Huyền hoảng hồn sửa lại: “Ai dám đánh nàng ấy chứ sư phụ, là dỗ cũng không chịu về!”.



Dung Trần Tử cũng hết cách, hỏi: “Nhìn thấy tà vật chưa?”.



Thanh Huyền gật đầu nói: “Nhìn thấy rồi ạ, hình người, mùi tanh rất

nồng, la bàn cũng có phản ứng, khả năng là có cương thi thật”.



Dung Trần Tử thoáng trầm ngâm“Hai mắt nó có màu gì? Tốc độ hành động

thế nào?”. Thanh Huyền trả lời từng câu từng câu một. Dung Trần Tử suy

tính: “Bảo Thanh Tố đưa nàng ấy qua chỗ ta. Việc ở Tiền gia trang ngươi

tự mình giải quyết đi”.



Hà Bạng tới phủ Động Thiên, tất cả mọi việc vẫn như xưa. Có rất nhiều người trong Đạo tông tới phúng viếng, Dung Trần Tử cũng dẫn nàng tới

linh đường, châm hương đưa cho nàng, nói: “Nào, thắp nén hương cho chân

nhân đi”.



Hà Bạng trái lại không hề ầm ĩ, nghiêm trang thắp hương, còn lầm bầm

rất trịnh trọng: “Ông già, đồ đệ của ông rất có tài, ông cứ yên tâm đi

đi”.



Dung Trần Tử đưa nàng quay về phòng, xoa xoa đầu nàng. Hà Bạng xoay người lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Tri quan đừng buồn nhé”.



Dung Trần Tử ôm nàng vào lòng: “Ừ”.



Lại qua thêm mấy năm nữa, chín tên đệ tử chân truyền của Thanh Hư

quan đều đã thu nhận được một số đệ tử có tư chất không tồi, cả trấn

Lăng Hà vẫn bình yên. Hà Vi đã tu luyện Xí dương tâm quyết đến một trình độ nhất định, Hà Bạng bèn đá nó sang cho Hành Chỉ chân nhân. Ngọc Cốt

thành ngọc yêu, con đường tu hành đại để cũng giống với Hà Vi. Nay Hà

Bạng đã có Dung Trần Tử hầu hạ, nên cũng đẩy nàng đi theo Hà Vi luôn.

Dung Trần Tử hoặc là bế quan, hoặc là dẫn Hà Bạng đi du ngoạn, thường

chẳng thấy bóng dáng đâu.



Hơn mười năm sau, Dung Trần Tử bói quẻ biết được rằng dương thọ của

mình đã tận, bèn gọi tất cả chúng đệ tử tới, cẩn thận dặn dò chuyện hậu

sự cho mình: “Những đạo lí lớn lao cần nói thì đều đã nói cả rồi, sau

này Thanh Hư quan sẽ giao lại vào tay các ngươi. Hãy nhớ, nếu ta chết,

hỏa thiêu thành bụi, rắc phía sau núi. Tin báo tử không cần phải quá phô trương. Nếu bạn bè cũ của ta có hỏi đến, hãy cứ nói rằng vi sư đã đi xa rồi”.



Hà Bạng nằm trong lòng hắn, vẫn yêu kiều xinh đẹp, mềm mại tươi tắn

như một tiểu cô nương mười tám tuổi. Dung Trần Tử nắm chặt tay nàng,

người hắn không yên tâm nhất không phải là mấy tên đệ tử của mình, bọn

chúng đều cẩn trọng, biết chừng mực. Người khiến hắn phải lo lắng nhất

chính là cô gái đang ở trước mặt đây.



“Tinh tú quay về vị trí, thủ tục rất phức tạp, ta phải xuống địa phủ

xóa dương thọ trước, sau đó lên thiên đình báo cáo. Nàng đợi ở Thanh Hư

quan một thời gian, đợi hoàn thành thủ tục xong xuôi, ta sẽ quay về đón

nàng, có được không?”.



hắn cúi đầu xuống nhìn, thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi đồng tử trong veo sâu thăm thẳm của Hà Bạng, Dung Trần Tử dịu dàng dỗ dành:

“Ở đây có nhiều đồ ăn ngon, giữa chốn trời đất chín vạn dặm này, thật

tình ta chẳng muốn nàng phải bôn ba cùng ta”.



Hà Bạng vẫn biết phân rõ đúng sai: “Ừ”.



Kết quả buổi trưa ngày hôm sau, Dung Trần Tử tắm rửa thay quần áo

xong, chuẩn bị thuận theo mệnh trời, đám đệ tử đều đã thay sang quần áo

tang, sau khi hành đại lễ ba quỳ chín khấu xong, thì Hà Bạng ôm chặt lấy Dung Trần Tử khóc lóc thảm thiết, chết cũng không chịu buông tay. Tinh

tú quay về vị trí là chuyện trọng đại, trên thiên giới âm thanh vui vẻ

rộn rã, là điềm vô cùng tốt lành, nên đương nhiên sẽ có người từ âm phủ

tới đón. Trước mặt đông đảo tất cả mọi người, người của âm phủ cười đến

nỗi khuôn mặt cứng đờ, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều đã ra nói bằng hết,

nhưng Hà Bạng vẫn gào khóc không thôi. Dung Trần Tử gỡ tay nàng ra:

“Ngoan, sẽ không mất nhiều thời gian đâu”.



Hà Bạng sống chết tóm chặt lấy hắn không buông tay, khóc như mưa rơi xối xả: “Tri quan, chàng đừng vứt bỏ ta mà!”.



Dung Trần Tử thoáng sững người, rồi đột nhiên lại nắm chặt lấy tay

nàng, cảm giác chua xót bắt đầu dâng lên từng lớp, từng lớp trong lòng.

hắn ôm nàng vào lòng, cẩn thận lau hết lệ vương trên khóe mắt nàng đi,

thở dài thườn thượt, cũng không màng đến mặt mũi thể diện gì nữa, giọng

nói của hắn dịu dàng: “Thương còn thương không hết, sao lại nỡ vứt bỏ

chứ?”.



Đến lúc này thì người của âm phủ cũng không biết nên làm thế nào cho

phải, Dung Trần Tử phất tay: “Chư vị hãy về trước đi, ngày mai tự ta sẽ

đến”.



Đối phương cũng còn không cách nào khác, đành nhận lệnh quay về.



Ngày hôm sau, Lý Gia Tập.



Lão Hứa của năm nào đã tạ thế, con trai của lão là Hứa Thiết Trụ cũng đã có tuổi, nhưng năm đó được Hà Bạng nhỏ cho một giọt nguyên thần, nên giờ khuôn mặt của hắn chẳng có chút dấu hiệu nào của tuổi già cả. Hứa

Thiết Trụ dĩ nhiên vẫn nhận ra được Dung Trần Tử, nên khi vừa mở cửa,

nhìn thấy Dung Trần Tử đang đứng bên ngoài, thì hắn vui mừng khôn xiết:

“Dung Tri quan, sao ngài lại tới đây thế này? Xin mời vào. Mẹ bọn trẻ

đâu, Dung Tri quan đến này, mau đi làm bữa sáng đi!”.



Dung Trần Tử mũ áo trắng như tuyết, hắn dắt Hà Bạng bước vào phòng,

xua xua tay không muốn làm phiền mọi người trong Hứa gia, hỏi: “Năm nay

hoa màu thu hoạch thế nào?”.



Mọi người trong Hứa gia đón Dung Trần Tử và Hà Bạng vào ngồi xuống

bàn, rồi kể hết lại tất cả tình hình thu hoạch trong năm. Dung Trần Tử

khẽ gật đầu. Bên ngoài đã có người hái cho Hà Bạng mấy quả cam to nhất

chín nhất. Hà Bạng vừa nhìn thấy số cam ấy liền vui quên trời đất, Dung

Trần Tử bócừng múi từng múi một cho nàng, nàng ăn đến nỗi cả khuôn mặt

đều dính nước cam.



Cứ lần chần mãi cho đến quá nửa ngày, sắc trời cũng đã sáng rõ, sương mù cũng đã tan. Người nhà họ Hứa nấu một bữa sáng vô cùng thịnh soạn,

nhưng Dung Trần Tử lại khéo léo từ chối, hắn cẩn thận lau mặt và tay cho Hà Bạng rồi dắt nàng ra khỏi cửa. Người của Hứa gia cũng tiễn họ mãi.

Bỗng bên ngoài ồn ào nhốn nháo, phía con đường dẫn lên núi có một người

chạy tới thậm chí còn không kịp thở, nói: “Dung… Dung Tri quan đêm hôm

qua đã về với cõi tiên rồi”.



Người nhà họ Hứa nghe vậy cả kinh, liền quay đầu lại nhìn, sương mù

đã tan, đâu còn thấy bóng dáng Dung Trần Tử và Hà Bạng nữa? Chỉ còn lại

mấy miếng vỏ cam vẫn ở trên mặt bàn trong phòng mà thôi.



Phía cuối con đường núi, Hà Bạng đi càng lúc càng chậm: “Tri quan, người ta mệt rồi”.



Dung Trần Tử biến nàng trở về hình dáng con trai, lấy khăn lụa vi cá

cẩn thận bọc nàng lại rồi buộc trước ngực, bầu không khí mát mẻ trong

núi còn mang theo cả chút lành lạnh và ẩm ướt, con đường phía trước thấp thoáng trong màn sương, trải dài đến vô tận. Dung Trần Tử ôm nàng đi

trên con đường núi, Hà Bạng há vỏ ngáp một cái, không bao lâu sau đã

chìm vào giấc ngủ. Nàng không hỏi Dung Trần Tử đang đi đâu.



Dù sao chàng cũng biết đường, đâu cần phải để tâm làm gì chứ.



——END——