Thịt Thần Tiên

Chương 2 : Người đẹp quay lưng giả vờ giận dỗi

Ngày đăng: 04:18 20/04/20


Ta muốn chàng biết rằng, trên thế gian này luôn có một người đang chờ đợi chàng, bất kể là khi nào, ở đâu, dù thế nào đi nữa chàng cũng phải

biết rằng, luôn luôn có một người như vậy.



Thanh Hư Quan thu nhận rất nhiều người bị bệnh, Dung Trần Tử lệnh cho tất cả phải bịt mắt lại, hòa bùa chú vào trong nước rồi cho bọn họ uống để tạm thời làm chậm tình trạng của bệnh. Sau khi uống bùa nước, mắt

phải của người bệnh sẽ chảy ra chất dịch màu vàng dinh dính, Dung Trần

Tử sai các đệ tử thu thập hết những chất dịch dinh dính đó lại, rồi phân tích cách sử dụng chất dẫn của Vu thuật. Hắc Vu thuật Nam Cương xưa nay vốn thần bí khó lường, chất dẫn lại không giống nhau, cách giải cũng

vìmà rất khác nhau.



Cửu Đỉnh cung cũng vì chuyện của Dục Dương chân nhân nên cũng có ý

tốt, lần này không những không hề gây sự, mà còn phái đệ tử tới giúp đỡ

một tay. Dung Trần Tử đánh số tất cả chất dịch và người mắc bệnh lại,

rồi dùng các loại bùa chú ngũ hành khác nhau để thử dẫn thuốc.Cuối cùng

cũng tìm ra được một phương thuốc rất, rất dài, liền sai đám đệ tử lên

núi hái thuốc.



Luyện chế giải dược là một quá trình rườm rà, phức tạp, suốt mấy đêm

liền Dung Trần Tử không chợp mắt, tất nhiên cũng không có thời gian quan tâm chăm sóc đến Hà Bạng được. Nhưng đám đệ tử trong Quan vẫn thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, hàng ngày vẫn cơm nước chu đáo cho nàng.



Trong phòng thuốc có mấy cái bếp lò rất lớn, sắc thuốc bất kể ngày

đêm. Dung Trần Tử ở ngay kế bên canh chừng, mồ hôi ướt đẫm cả áo. Hà

Bạng sợ nóng, nên không sao bước vào trong được, vì thế hằng ngày đều

cùng Thanh Huyền đi hái thuốc. Dung Trần Tử dặn dò Thanh Huyền vài bận,

rồi cũng không hỏi gì thêm nữa.



Buổi chiều, đột nhiên có một cô gái dị tộc đến Thanh Hư Quan, cả

người vận đồ đỏ, mái tóc hơi cong khô vàng, tự nhận mình có thể giải

được thuật Huyết đồng. Dung Trần Tử đương nhiên rất lịch sự tiếp đón, cô gái này cũng không nói đùa, rất nhanh đã điều chế ra được giải dược,

cách thức còn đơn giản tiện lợi hơn của Dung Trần Tử nhiều.



Cửu Đỉnh cung vô cùng vui mừng, cũng đã phái người sang mời mấy lần,

nhưng cô gái này lại không hề có động tĩnh gì, chủ động đề nghị ở tại

Thanh Hư Quan, nhân tiện tìm kiếm tên hắc Vu sư đã hại người bừa bãi.

Dung Trần Tử là người hiếu khách, huống hồ, những kẻ khởi xướng ra thuật huyết đồng vẫn chưa tìm thấy, có một Vu sư Nam Cương ở đây dù sao vẫn

cứ an toàn hơn, nên hắn lập tức ra lệnh cho đám đệ tử quét dọn sạch sẽ

một gian phòng, rồi sắp xếp cho vị Vu sư ấy nghỉ tại đó.



cô gái đến tên là Phu Á, nàng ta nói tới đây để truy bắt tên Vu sư đã trót lầm đường lạc lối. Dung Trần Tử đã từng tới Nam Cương, nên hai

người nói chuyện với nhau rất ăn ý.



Hà Bạng và Thanh Huyền đi hái thuốc về, dĩ nhiên cũng nghe nói đến nữ Vu sư Phu Á này. Thanh Huyền đi thăm người bị bệnh, thấy huyết sắc

trong con ngươi của họ đã nhạt đi nhiều, không kìm được cứ tấm tắc khen

thần kì. Hà Bạng cũng cúi xuống kiểm tra thử, cũng không biết vô tình

hay cố ý , mở miệng cười lạnh: “Quả nhiên muốn tháo chuông vẫn cần phải

tìm người buộc chuông, hừ hừ.”



Cũng may nàng đi theo Thanh Huyền hái thuốc cả một ngày trời, mệt mỏi rã rời nên tạm thời không quan tâm đến những người khác, mà tự mình

quay về phòng. Dung Trần Tử bận rộn suốt mấy đêm chưa được chợp mắt, nên tắm rửa thay y phục trong phòng Thanh Huyền xong, thật sự cảm thấy rất

buồn ngủ, bèn dặn dò Thanh Huyền xử lý công việc tiếp đãi khách khứa,

rồi ngủ luôn ở trong phòng Thanh Huyền.



Đến tối, hắn cùng Phu Á và đám đệ tử dùng cơm ở thiện đường, cả hai

đàm đạo về sự thần kì của Vu thuật Nam Cương. Trong lúc hai người đang

nói rất hăng say, thì bên ngoài vang lên âm thanh của những chiếc chuông vàng, Hà Bạng nhanh nhẹn chạy tới. Dung Trần Tử liền khẽ nhíu mày, lập

tức quay đầu nhìn Thanh Huyền. Thanh Huyền đi theo hắn đã lâu, hiểu ý

nói ngay: “Bữa tối đã đưa đến rồi ạ.”



Hà Bạng cũng không hề kiêng dè, đứng thẳng trước bàn Dung Trần Tử.

Bầu không khí ở thiện đường nhất thời có chút không ổn. Đám tiểu đạo sĩ

cúi đầu và cơm, ánh mắt dù muốn dù không đều liếc về phía ấy. Tiêu rồi,

hậu viện của sư phụ sắp có cháy!



Quần áo Phu Á đỏ rực như lửa, cổ tay đeo hai chiếc vòng bạc của Tây

Tạng, trên đó chạm khắc hình quái vật đầu người mình rắn. Lúc này nàng

ta đang đánh giá Hà Bạng, cũng không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt

mang theo nét ngạo mạn của Vu sư: “Vị này là…”



Dung Trần Tử ho khan vài tiếng, Hà Bạng cũng không hề hé răng, nàng

thướt tha yêu kiều tiến đến bên cạnh Dung Trân Tử, rồi đột nhiên vươn

tay phải ra với một tốc độ nhanh như chớp giật khẽ bấm niệm khẩu quyết

ấn về phía Phu Á. Phu Á hoảng sợ vội đứng dậy, pháp trượng đã cầm sẵn ở

trên tay, đang muốn niệm chú, thì không ngờ da mặt bỗng nhiên nóng ran.

Trong lòng nàng ta đầy kinh ngạc, đưa tay trái lên sờ mặt mình, chỉ thấy trên mặt toàn là thứ nước dinh dính… cùng một cọng cải xanh và hai

miếng đậu phụ…



Hà Bạng đã úp thẳng bát canh rau cải đậu phụ lên đầu nàng ta rồi!



“Ngươi!” Phu Á chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, cơn giận bùng lên nghẹn họng không thốt nổi lên lời. Trong tay Hà Bạng vẫn đang cầm

chiếc bát không, khuôn mặt cũng rất ngạc nhiên, sau đó, quắc mắt nhìn

trừng trừng, đầy vẻ oan ức: “ Người ta tới bê canh, sao ngươi lại bất

ngờ tấn công người ta?”.



Thiện đường yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, đám tiểu đạo

sĩ ngây ra như phỗng, chỉ có cọng rau cải tươi non dính trên tóc Phu Á

vẫn không ngừng vung vẩy, vung vẩy, vung vẩy…



Dung Trần Tử tức đến nổ phổi, quát: “Hà Bạng!”



Hà Bạng phủi phủi tay, dáng vẻ hiền lành, lời nói chân thành cảm xúc: “ Ngươi, tuy là man di Nam Cương, nhưng đến đây làm khách, dù sao cũng

phải hiểu chút lễ nghi chứ. Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi

lại có thể tùy tiện động thủ như thế? Ngộ nhỡ làm người ta bị thương thì sao? Mà cứ cho là không làm người ta bị thương, nhưng thương tổn đến

một cành cây ngọn cỏ thôi cũng không được đâu. Chẹp, thôi bỏ đi, nể tình ngươi là khách của Tri quan, ta không tính toán với ngươi nữa!” Dứt

lời, nàng xoay người tung tăng chạy đi luôn. Dung Trần Tử nhập đạo nhiều năm, quen biết vô số, người tốt kẻ xấu cũng đã từng gặp không ít, nhưng người không biết xấu hổ đến mức này thì bình sinh vô cùng hiếm thấy.

Tuy tức đến sôi máu, nhưng hắn cũng không thể đuổi theo đánh cho nàng

một trận được. chỉ đành liên mồm xin lỗi Phu Á .



Phu Á vốn dĩ là người ngang bướng không thích nói lí, giờ lại gặp

phải một kẻ còn không thích nói lí hơn mình, tức đến nghiến răng nghiến

lợi, nhưng rốt cuộc cũng đành quay về phòng thay quần áo. Đám tiểu đạo

sĩ sợ cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tất cả đều cắm mặt ăn cơm,

nhất loạt trưng ra ý: “Đừng nhìn tôi, đừng hỏi tôi, đừng mắng tôi, tôi

chẳng nhìn thấy gì hết”.



Dung Trần Tử sải bước về phía phòng ngủ, Hà Bạng đi trước một bước, giờ đã cuộn tròn thành một đống trong chăn rồi.



Dung Trần Tử dù có kiêng kị chuyện nam nữ thế nào đi nữa, thì vẫn

xông thẳng tới xốc chăn của nàng lên, dáng vẻ giận dữ đến cực điểm. Hà

Bạng đương nhiên cũng biết, hai tay nàng ôm lấy đầu gối, vũ y từng lớp

từng lớp tản ra xung quanh, mái tóc dài đen nhánh, nửa xõa lên áo nửa

vương trên giường. Cơn giận của Dung Trần Tử bạo phát như núi lửa, chỉ

thiếu điều phun thẳng ra miệng. một lúc sau, hắn đột nhiên vẽ một lá bùa Định thân, chẳng nói chẳng rằng ấn thẳng lên trán Hà Bạng, rồi bế nàng

xuống thẳng mật thất. Cuối cùng, Hà Bạng cũng đã yên tĩnh, hắn lại sai

đệ tử đưa những đồ dùng cần thiết sang cho Phu Á, còn mình thì nghỉ ngơi ở trong phòng.



Lần này, Dung Trần Tử thật sự rất tức giận, cũng không thèm bước vào

mật thất thăm nàng. Trai nước có thể tích trữ thức ăn, chỉ cần đừng phơi nắng dưới ánh nắng gay gắt là được, vài ngày không ăn uống. không nhúng nước cũng không chết, huống hồ nàng còn là một con trai tinh. Dung Trần Tử dứt khoát không quan tâm đến nàng nữa.



Sáng sớm hôm sau, Dung Trần Tử dạy đám đệ tử luyện chữ. Phu Á rất có

hứng thú với văn hóa Trung Nguyên, cũng muốn được nghe giảng. Dung Trần

Tử không tiện từ chối, đành để nàng ta đi cùng. Trong học đường, ánh mắt đám đệ tử sáng như trăng rằm. Hôm nay đỉnh khí của sư phụ đi đâu mất

rồi? Vị Vu sư này…không phải là chim gáy chiếm tổ chim khách đấy chứ?



Phu Á viết chữ Hán không tốt, Dung Trần Tử đứng ở bên cạnh nàng ta, vẻ mặt ôn hòa: “Cách cầm bút lông như vậy không đúng rồi.”



Phu Á thử vài lần, vẫn không đúng, cuối cùng không nhịn được nói: “Đạo trưởng dạy ta đi.”



Dung Trần Tử khẽ nhíu mày, cuối cùng rút ra một cái khăn dùng để lau

mực, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Phu Á, rồi nắm lấy tay nàng ta,

cùng viết chữ. Phu Á lặng lẽ liếc trộm hắn, vẻ mặt hắn bình tinh tập

trung, chỉ để tâm đến cây bút lông trên giây, hoàn toàn không quan tâm

đến việc khác.



“Con trai tinh kia vừa bốc đồng vừa xuẩn ngốc, không đáng phải bận

tâm. Nhưng gã đàn ông này là Chính thần chuyển thế, đạo căn kiên cố, lại không hiểu chuyện phong tình, sẽ khó để xuống tay đây.” cô nàng trầm

ngâm tự nhủ.



Buổi trưa, mọi người vẫn dùng cơm tại thiện đường, Dung Trần Tử cứ

chần chừ mãi, rốt cuộc vẫn không ra lệnh cho đám đệ tử đi đưa cơm. Thanh Huyền mấy lần muốn hỏi, nhưng lại không dám, cuối cùng đành kìm nén lại không nhắc đến nữa. Lần này, Dung Trần Tử thật sự hạ quyết tâm sắt thép phải giáo huấn cho cô nàng kia một trận. không cho nàng ta chút sĩ diện nào nữa, càng lúc càng tùy ý làm bậy.



Buổi chiều Thanh Hư Quan siêu độ cho những thôn dân đã chết vì thuật

huyết đồng. Pháp hội được đặt ở đạo trường lộ thiên, vẫn do Dung Trần Tử chủ trì. Giữa sân dựng một đàn thờ, bên trên đặt bình hoa, lư hương,

ống hương, đài cắm nến, cùng ngũ cung bao gồm hương nhang, hoa tươi,

nước sạch, trái cây, đèn nến. Lại bố trí thêm ngọc ấn, thẻ ngọc, thanh

như ý, cờ lệnh và các loại pháp khí khác.



Trước khi pháp hội mở màn đã có đám đệ tử tấu lên “Bộ hư khúc”, chúng pháp sư hợp xướng “Bộ hư từ”, giai điệu mở đầu dùng “Tiểu cứu khổ”. Khi Dung Trần Tử lĩnh xướng kinh văn, bất chợt lại nhớ tới Hà Bạng kia,

liền vội vàng tập trung tinh thần lại.



Lúc đầu, Phu Á còn ngồi ở một bên lắng nghe, nhân lúc không ai chú ý, nàng ta lén xoay người tìm một còn đường mòn dẫn đến thiên điện, phòng

ngủ của Dung Trần Tử. Trước khi tới đây, nàng ta đã tìm hiểu kĩ càng con đường này, nên vô cùng quen thuộc, nhoáng cái đã vào được trong phòng.



Trong phòng không thắp đèn, bầu không khí yên tĩnh đến mức dường như

có thể nghe rõ cả tiếng nhịp đập của trái tim. Tay phải của nàng ta lật

lên thanh cốt trượng, trên đầu trượng vẫn là một con quái vật đầu người

mình rắn, có vẻ như đây là Chân thần trong tín thờ của nàng ta.



Nàng ta nhẹ nhàng niệm chú, đầu ngón tay liền bùng lên một ngọn lửa

màu xanh thẫm, dường như không cần phải tìm kiếm gì nhiều, ấn ngay vào

bức họa núi cây tùng ở trên tường. Trước khi vào mật đạo, Phu Á đã cẩn

thận thăm dò vài lần. Nhưng cả đoạn đường đều không có chuyện gì xảy ra, thuận lợi đặt chân vào mật thất.



Ở trong Quan, nàng ta đã hỏi thăm bóng gió đám tiểu đạo sĩ, nghe nói

con trai tinh kia chính là đỉnh khí của Dung Trần Tử. Nàng ta vô cùng

kinh ngạc, nếu như không dọn dẹp sạch sẽ cái chướng ngại vật này, thì e

là sẽ phải rất vất vả mới ăn được thịt thần tiên.



Phu Á rất tự tin, chỉ cần có được một sợi tóc của con trai tinh ấy,

nàng ta có thể thiết kế đến 108 kiểu chết khác nhau cho Hà Bạng, mà hoàn toàn không lộ ra chút sơ hở nào.



Căn phòng tối đen như mực, chỉ có chiếc lư hương đặt ở góc nhà đang

được đốt hương liệu, đồ đạc bày biện ở trong đây tinh xảo đẹp đẽ hơn

nhiều so với phòng ngủ của Dung Trần Tử. Phu Á nương theo ánh sáng lạnh

lẽo của ngọn lửa trên tay đánh giá xung quanh một lượt, nhìn thấy Hà

Bạng xinh đẹp quyến rũ đang nằm trên giường, bất giác cũng tin tưởng

thêm một chút vào câu chuyện đỉnh khí. Nàng ta thực hiện thuật hộ thể,

suy cho cùng vẫn không dám coi thường con trai tình này. Lúc ở bàn ăn,

Hà Bạng đã hắt bát canh vào mặt nàng ta, tuy rằng đó là do tranh thủ lúc nàng ta không đề phòng, nhưng động tác nhanh nhẹn như vậy khiến nàng ta nảy sinh lòng cảnh giác.



Nàng ta cẩn thận từ từ dùng pháp trượng vén màn trướng lên, trên

chiếc giường bằng ngà voi, Hà Bạng đang lặng lẽ nằm đó, hai mắt nhắm

nghiền, không nói không rằng, trên trán còn có một lá bùa định thân. Phu Á lập tức mừng rỡ, nhanh chóng nhổ của một sợi tóc của nàng, đang định

quay người rời đi, thì đột nhiên đèn trên vách đá La Hán sáng lên, có

một người đang đi vào mật thất, là Thanh Huyền.



Bốn mắt nhìn nhau, Phu Á khó tránh khỏi có chút hoang mang bối rối,

nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh: “Nghe nói vì chuyện lần trước mà Dung

Trần Tử đạo trưởng đã trách phạt nàng ấy, nên ta đặc biệt tới thăm.”



Thanh Huyền ngược lại giống như không nhìn thấy việc gì lạ, chỉ nói:

“Sư phụ trước giờ không thích người lạ bước vào phòng đâu, xin Vu sư

quay về cho.”



Phu Á đồng ý, rồi quay người bước ra khỏi mật thất, lúc sắp đi khóe

mắt vẫn còn liếc trộm một cái, thấy Thanh Huyền ôm một bình nước bằng

gốm, hòa thêm đường cát, đang đút từng thìa từng thìa cho con trai tinh

kia. hắn còn thấp giọng, thở dài: “Sư phụ chỉ bảo tôi bón nước, nên tôi

không dám thả người ra. Ây dà, đang yên đang lành sao người lại nghịch

loạn lên vậy? Qua vài ngày nữa, đợi sư phu nguôi giận rồi, tôi sẽ cầu

xin giúp người, giờ thì uống chút nước trước đã…”



Hai ngày sau, trong Thanh Hư quan.



Phu Á bắt đầu thấp thỏm. Nàng ta đã nhổ một sợi tóc của con trai tinh kia, trong suốt hai ngày qua, dù đã thử rất nhiều các loại pháp thuật

bùa chú khác nhau, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Cứ như là sợi tóc này trước

nay chưa từng mọc ở trên bất cứ một sinh vật sống nào vậy!



Sáng sớm nay, Dung Trần Tử rửa mặt chải đầu xong, bỗng nhớ ra Hà Bạng vẫn đang ở trong mật thất. hắn rũ rũ lại ống tay áo, bước chân vào mật

thất. Hà Bạng vẫn đang nằm trên giường, ngay cả tư thế cũng không hề

thay đổi. Dung Trần Tử đứng trước giường hồi lâu, trong lòng cũng có

chút chần chừ. Lúc này mà thả nàng ấy ra chắc chắn sẽ lại khóc lóc ỉ ôi. Buổi tối tìm lúc nào thích hợp bảo Thanh Huyền tới thả nàng ấy vậy, như thế cũng khỏi phải dỗ dành.



Nghĩ vậy, Dung Trần Tử sải bước, lúc sắp đi liếc nhìn người đang nằm

trong màn trướng một cái, đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, một tay vén

màn trướng lên. Bên trong hai mắt nàng ta tuy nhắm chặt, nhưng hốc mắt

lại đang chảy ra một hàng huyết lệ trên đôi má trắng nõn, trông rất đáng sợ.



Thuật huyết đồng!



Dung Trần Tử cuống quýt lấy một mảnh vải lụa lau sạch bùa chú trên

mặt Hà Bạng, trong lòng thầm kêu khổ. Hỏng rồi, hỏng rồi, lần này không

biết nàng ta sẽ còn khóc lóc đến mức nào nữa đây?



hắn đứng ở bên giường đợi nàng gào khóc, nhưng Hà Bạng lại vô cùng an tĩnh, nàng còn biết dùng tay che mắt phải lại, không kêu ca lấy một

lời. Dung Trần Tử đợi rất lâu, cuối cùng cẩn thận cúi người xuống, hắn

hạ thấp giọng, cố gắng hết sức biến giọng nói uy nghiêm cố hữu của mình

trở nên nhẹ nhàng ấm áp hơn: “không sao, không sao! bỏ tay ra đi, để ta

xem thử nào.”



Hà Bạng ngoan ngoãn hạ tay ra, Dung Trần Tử cúi người xuống mở to mí

mắt ra quan sát một lượt, cũng không sợ lời nguyền của thuật huyết đồng, rất lâu sau mới đứng thẳng người dậy.hắn vốn dĩ là người cứng rắn, bình thường đã quen tuân thủ theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, giờ coi như cúi

đầu làm thiếp, chỉ sợ Hà Bạng lại khóc lóc ầm ĩ: “Ta sẽ bảo Thanh Huyền

mang thức ăn vào, người ngoan ngoãn chờ, ta đi điều chế giải dược, sẽ

khỏi nhanh thôi, nhé?”



Hà Bạng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại không nhìn hắn. Dung Trần Tử vẫn cảm thấy không yên tâm, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, bèn duỗi tay ra

nhẹ vuốt tóc nàng giống như vẫn thường cưng nựng đám chó con, mèo con

trong Quan. Mái tóc dài đen mượt như tơ, cho đến lúc ra khỏi cửa, ngón

tay hắn vẫn lưu lại cảm giác mềm mại tựa suối nguồn ấy.



không lâu sau, Thanh Huyền tuân theo lệnh của sư phụ mang thức ăn

vào, Hà Bạng cũng chẳng thèm nói năng gì, yên lặng cúi đầu ăn uống hùng

hục, Thanh Huyền cũng có chút lo lắng: “Buổi chiều sư phụ sai tôi đi hái thuốc, bệ hạ có muốn đi cùng không?”



Lúc này Hà Bạng mới gật đầu: “Sư phụ của ngươi quá xấu xa! Ta sẽ không bao giờ để ý tới hắn nữa!”



Thanh Huyền khóc dở mếu dở nói: “Sư phụ nghi ngờ kẻ gây ra thuật

huyết đồng chính là cô nàng Phu Á kia, nên muốn giữ cô ấy ở lại trong

Quan, người cũng đã lệnh cho Thanh Tố đi điều tra kỹ càng rồi. Nhốt bệ

hạ trong mật thất, là vì sư phụ sợ nàng ta làm bệ hạ bị thương mà thôi,

bệ hạ đừng giận người nữa.”



Hà Bạng mắng thẳng không chút lưu tình: “Hừ, tên Dung Trần Tử khốn kiếp!”



Thanh Huyền hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu: “Đừng nói năng lung tung! Coi chừng sư phụ nghe thấy đấy!!”



Cơm nước xong xuôi, Hà Bạng đi theo Thanh Huyền đi hái thuốc. Mắt

phải của nàng được băng kín lại bằng một chiếc khăn lụa vi cá, như vậy

lại càng tôn lên sống mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn tinh tế của nàng. Nàng đi sau Thanh Huyền, suốt cả đoạn đường cũng không hề gây rắc rối.



Buổi tối, Thanh Huyền dùng cơm tại thiện phòng, nàng cũng đi theo,

ngồi cùng bàn với hắn. Dung Trần Tử và Phu Á ngồi ở một bàn khác, Phu Á

cũng quan sát Hà Bạng một lượt, nàng lấy khăn lụa vi cá cuốn quanh mắt,

nên không ai nhìn ra điều gì khác lạ. Đám đệ tử lại hiểu là có điều

không ổn. Đó, đó, đó, quả nhiên hậu viện nhà sư phụ cháy rồi!!



Hà Bạng chẳng quan tâm đến nhiều thứ như thế, nàng vẫn vùi đầu ăn cơm như trước, dưới hàng trăm ánh mắt tò mò đang đổ dồn vào mình, lượng

thức ăn lại vô cùng khiêm tốn, vả lại đồ ăn trên bàn Thanh Huyền rõ ràng không đủ tinh tế đẹp đẽ, nàng chỉ ăn lượng thức ăn giành cho hai người

thôi.



Thanh Huyền quả thật không muốn làm bia đỡ đạn chút nào, đám sư đệ

thường liếc mắt sang phía này thì cũng coi như thôi, nhưng ánh mắt của

sư phụ đủ sức thiêu rụi hắn! Ăn được lưng lửng dạ, hắn liền tập tức đứng dậy: “Ta về phòng trước đây!”



Hà Bạng cũng đứng ngay dậy, tung tăng đi theo hắn, lúc đi qua một cái bàn ăn, nàng còn tiện tay lấy luôn mấy cái bánh bao trên bàn của người

ta.



Chân trước Thanh Huyền vừa đến phòng, thì chân sau Hà Bạng đã đi vào

theo hắn. Đồ đạc trong phòng sắp xếp có đôi chút bừa bộn, hắn vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi, sở thích cũng vì thế mà rất phong phú đa dạng.

trên mấy chiếc bàn có vài lá bùa chú chưa vẽ xong, khúc khổ mới viết,

phía trên cái giá treo bằng gỗ ở bên cạnh có để một cây sáo trúc mà Dung Trần Tử đã tặng cho hắn, phía dưới đặt một cây đàn nhị, cùng một cây

đàn tì bà. Bên phải là một tủ sách, bên trên xếp rất nhiều kinh thư đã

được chép lại. Màn trúc cuốn được một nửa, tuy rằng không được gọn gàng

bằng phòng của Dung Trần Tử, nhưng nó cũng có phong cách riêng.



Lần đầu tiên có khách nữ bước vào phòng, Thanh Huyền cảm thấy cực kỳ

mất tự nhiên, nhưng hắn cũng không thể đuổi Hà Bạng ra được, chỉ đành

nhắc khéo: “Leo núi cả ngày hôm nay bệ hạ không mệt sao? về phòng ngủ

một giấc đi.”



Hà Bạng thoải mái nằm luôn lên giường của hắn, vẫn còn tức giận hầm hừ: “Sau này bổn tọa sẽ ngủ ở đây!”



Thanh Huyền nghe vậy, hai tai liền đỏ ửng lên: “Bệ hạ, tiểu đạo là

người xuất gia, cô nam quả nữ, sao có thể ở chung một phòng được?”



Hà Bạng cũng chằng thèm cho mấy lời đó vào tai, nhìn thấy trên tủ

sách của hắn có một chiếc chuông gió đẽo bằng xương, cảm thấy rất hay,

liền lấy xuống nghịch. Thanh Huyền ngồi cũng không được đứng cũng không

xong, rất lâu sau cuối cùng Dung Trần Tử cũng tới.



Thanh Huyền thở dài nhẹ nhõm, lập tức ném củ khoai nóng bỏng tay này

ném lại cho sư phụ, đứng nghiêm trang ở một bên cửa. Dung Trần Tử đứng

trước giường, Hà Bạng thì ngồi trên giường nghịch chiếc chuông gió,

không ngẩng đầu lên cũng chẳng mở miệng đáp. Dung Trần Tử nhẹ nhàng ôn

tồn nói: “Qua hai ngày nữa là sẽ có giải dược rồi.”



Hà Bạng đã che kín mắt lại, chiếc khăn lụa vi cá giữ cho máu không

chảy ra nữa, lụa vi cá một nửa trong suốt, nên người khác nhìn vào chỉ

thấy mờ mờ ảo ảo. Nàng không khóc không ồn ào, nhưng cũng không trả lời. Dung Trần Tử thật sự không thể để nàng ở trong phòng của Thanh Huyền

được. hắn đã mặt dày tuyên bố với người bên ngoài rằng nàng là đỉnh khí

song tu của hắn, giờ lại ở trong phòng của Thanh Huyền thì sẽ thành cái

gì nữa đây? Tin này truyền ra ngoài không biết còn bị miệng lưỡi thiên

hạ bẻ cong đến mức nào.



Vì thế hắn nhẹ nhàng dựa gần vào Hà Bạng, khuôn mặt nghiêm khắc cứng

rắn pha thêm chút tươi cười: “Quay về phòng thôi, mắt giờ bị đau nên đi

nghỉ sớm một chút.”



Thanh Huyền cũng là người thông minh, nghĩ thầm, mình còn ở trong

phòng, thì sư phụ khó mà xuống nước mở miệng được. hắn khom người, nói:

“Đệ tử đột nhiên nhớ ra một chuyện, tạm thời phải ra ngoài một lát.”



Dung Trần Tử dĩ nhiên là gật đầu, nhưng Hà Bạng lại nhảy dựng lên: “Ta cũng muốn đi!!”.



Thanh Huyền không có cách nào giải vây giúp sư phụ, lại cũng không

thể đắc tội với Hà Bạng, trong lòng thầm kêu khổ: “Tôi…Tôi…Tiểu đạo đi

nhà xí.”



Hà Bạng lại bắt đầu nói ngang: “Nhà xí ta cũng muốn đi!!”.



Thanh Huyền nhìn Dung Trần Tử, cầu cứu hắn, Dung Trần Tử phát cáu,

ngón trỏ của hắn lướt qua dây chiếc đàn tì bà, dưới ngón tay đột nhiên

chảy ra một hàng máu đỏ như châu ngọc. Hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp

phòng, Hà Bạng lúc trước vẫn còn nắm lấy góc áo Thanh Huyền, lát sau đã

quay đầu nhìn về phía hắn, nuốt nước miếng ừng ực.



Dung Trần Tử hơi cúi đầu đứng ở trước giường, huyết châu trên ngón

tay trỏ vẫn chưa chưa kịp chảy xuống, thì hơi thở của Hà Bạng càng lúc

càng nặng nề, tay vẫn đang kéo áo Thanh Huyền, chân lại không nghe theo

sự sai khiến, liền chạy ngay đến chỗ ngón tay của Dung Trần Tử rồi ngậm

luôn ngón tay vào miệng, liếm mút không ngừng. Đôi môi của nàng mềm mại

ấm áp, đầu lưỡi liếm khiến cho đầu ngón tay của hắn cảm thấy hơi ngưa

ngứa. Mặt Dung Trần Tử hơi nóng lên, hồi lâu mới vuốt nhẹ tóc nàng, nhẹ

giọng hỏi: “Quay về phòng được không?”.



Hương vị máu thịt đó thơm, thật sự rất thơm! Hà Bạng tham lam liếm

mút ngón tay của hắn, càng mút lại càng thấy đói, nuốt nước miếng cũng

đến nửa cân rồi, hận không thể nuốt trọn cả ngón tay, cả bàn tay, cả

người hắn, làm sao có thể mở miệng trả lời được? Chỉ đành liên tục gật

đầu.



Nhưng đồng ý rồi nàng lại không đi: “Mắt đau lắm, với lại leo núi cả chiều nay, chân người ta cũng đau nữa.”



Giọng nói của nàng dịu dàng mềm mại, khiến trái tim Dung Trần Tử từ

đầu đến cuối đều rất áy náy, liền khe khẽ thở dài: “Vậy người biến thành trai đi, bần đạo sẽ ôm người về phòng.



“Hu hu, mắt ta đau lắm.” Hà Bạng dụi dụi mắt. Dung Trần Tử gỡ chiếc

khăn lụa vi cá trên mắt nàng ra, nghiêng người chăm chú xem xét con
Dung Trần Tử chưa kịp bước đến, thì đã bị ông ta thưởng ngay cho một câu Ngũ lôi chú.



Dung Trần Tử bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ đành khổ sở hứng trọn.

hắn không nỡ hủy đi di thể của người đi trước, nói cho cùng biến cố của

núi Lăng Hà lần này cũng là do hắn, nên chỉ hóa một lá bùa trấn thi,

trấn giữ thi thể vị đạo nhân này lại.



Ngũ lôi chú là thuật thần chú rất phổ biến, nếu như là trước đây thì

sẽ không ảnh hưởng gì dù chỉ là một sợi tóc của hắn, nhưng hiện giờ thi

triển trên người thì quả đúng là họa vô đơn chí. hắn còn phải lo lắng

cho cô nàng Hà Bạng kia nữa.



Đại chiến kết thúc, bỏ lại đống bàn, ghế ngã đổ ngổn ngang. Hà Bạng

cũng chẳng thèm quan tâm, về đến Thanh Hư Quan, liền vào ngay thiện

đường lấy thức ăn, sau đó mới ung dung quay về phòng ngủ của Dung Trần

Tử.



Mấy ngày trước, Dung Trần Tử có dùng thuật Trấn trạch, đốt hương trừ

tà đuổi nạn, nên căn phòng cũng không có gì khác thường. Nàng bê đống

thức ăn trèo lên giường, rồi như nhớ ra điều gì đó, lấy từ bên hông ra

một viên thuốc màu trắng, mở nắp lư hương ra, tiện tay bỏ luôn vào

trong.



Lúc Dung Trần Tử về đến Quan thì trời cũng đã sáng hẳn, hắn tìm Hà

Bạng đến tận nửa đêm, thậm chí trước khi sơn thế vẫn còn chưa trấn áp

xong đã không tiếc sức lực sử dụng linh thức để tìm kiếm, qua thăm dò

mới biết nàng đã quay về Quan rồi. Khắp Thanh Hư quan đâu đâu cũng có

trùng độc và những các xác đã mất hết tà khí chống đỡ, không thể nhúc

nhích gì nữa.



Thanh Huyền dẫn theo chúng đệ tử đi dọn dẹp, Dung Trần Tử thể lực cạn kiệt, nhưng hắn không thể chịu được cả người mình bốc mùi như vậy, nên

gắng gượng đi tắm. Đúng lúc đó, Thanh Tố cũng vội vã trở về, nhìn thấy

tình cảnh trước mắt cũng vô cùng kinh hãi, vừa hay có thể giúp Thanh

Huyền thu dọn tàn cục.



Bên ngoài bận rộn luôn chân luôn tay, bên trong phòng ngủ của Tri

quan lại vô cùng yên tĩnh. Sợ làm phiền đến sự nghỉ ngơi của sư phụ,

Thanh Huyền điều tất cả đám tiểu đạo sĩ đi quét dọn cu quan.



Dung Trần Tử vừa chạm vào gối là nhắm mắt ngủ ngay. Hà Bạng nằm bò

cạnh hắn, chốc chốc liếm liếm tay, sờ sờ mặt. Dung Trần Tử mệt mỏi không chịu nổi, mắt cũng không muốn mở: “Đừng nghịch”.



Trên người hắn chịu một trượng, ẩn bên trong cú đánh này có chứa bùa

chú khẩu quyết, xem ra cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức rồi sau đó mới có

thể xử lí mọi việc được. Hà Bạng tì cằm lên ngực Dung Trần Tử, ngón trỏ

vẽ lòng vòng lên cổ hắn. Nơi mạch máu đang đập kia, mùi vị máu tươi vẫn

cứ quẩn quanh giữa môi răng nàng.



Dung Trần Tử thật sự quá mệt, không còn sức đâu để trách mắng hành

động thất lễ này của nàng nữa. Tư thế ngủ của hắn rất ngay ngắn, không

hề bị ảnh hưởng bởi nàng chút nào.



Hà Bạng nhíu mày suy nghĩ rất lung, mượn cớ xuống giường uống nước,

rồi bỏ thêm một viên thuốc nhỏ có hình dáng như một viên trân châu màu

trắng vào bên trong lư hương, mùi của hương trừ tà đuổi nạn không hề

thay đổi, vấn vương không tan trong cả căn phòng.



Uống nước xong, nàng lại quay về nằm bò lên ngực Dung Trần Tử. hắn

ngủ không được yên, những hình ảnh trong mơ hiện lên lộn xộn, có hình

ảnh của những năm tháng thơ ấu lúc theo sư phụ học nghệ, có quãng thời

gian huy hoàng rực rỡ khi trừ yêu diệt quái, cuối cùng, thậm chí có cả

hình ảnh lõa thể của Phu Á.



Hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, cảm thấy trong lòng mình có chút dao

động, tà khí xâm nhập, liền dùng Tập thần quyết để ngưng thần tĩnh tâm,

thanh lọc hơi thở đang hỗn loạn. Hà Bạng dường như bị Dung Trần Tử dọa

cho giật mình, trợn tròn mắt lên nhìn hắn. hắn nhẹ nhàng dịch chuyển

nàng đang từ trên ngực mình xuống dưới giường: “Đừng nghịch linh tinh

nữa, bần đạo nghỉ một lát, buổi chiều sẽ đắp mắt cho người, sau đó sẽ

dẫn người đi ngâm nước”.



Hà Bạng gật gật đầu, yên lặng nằm cạnh hắn. Ngoài mặt thì không biểu

lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng thì mắng mỏ hắn tơi bời – Lão đạo

sĩ này rốt cuộc có phải là người không vậy!



Thứ nàng cho thêm vào lư hương chính là mạn đà la trắng [1], loại hoa này chuyên dùng để khơi gợi tà niệm của con người, những ác niệm ẩn sâu trong tâm hồn sẽ được phóng đại đến vô hạn, chỉ trong chốc lát sẽ làm

chủ toàn bộ ý thức. Người bình thường chỉ cần sử dụng một chút bột phấn

thôi, thì sẽ khiến tính tình của họ có sự thay đổi rất lớn rồi. Liều

lượng dùng trong phòng Dung Trần Tử đã tăng lên gấp mấy lần, mà dường

như hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nếu là lúc bình thường thì có lẽ

còn kết luận rằng định lực của hắn quá hoàn hảo, nhưng hiện giờ với

thương thế lúc này của hắn thì thật sự rất khó để lí giải.



[1] Mạn đà la trắng còn có tên khác là hoa bỉ ngạn, là một loại dược

thảo có công dụng làm thuốc, nhưng bản thân lại có chất độc nên khi dùng phải rất thận trọng.



Đương nhiên, Hà Bạng không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này,

nàng nghiến răng, lật người xuống giường, bỏ thêm một viên mạn đà la

trắng nữa. Liều lượng như vậy, dù thuật pháp chuyên Nội tu như nàng cũng sẽ không thể chịu nổi. Nàng nhìn Dung Trần Tử nước miếng tuôn ra dào

dạt, Dung Trần Tử thơm, thật quá sức thơm.



Nàng vừa thu lại những suy nghĩ trong đầu mình vừa hít ngửi người

hắn, hận không thể há miệng cắn cho máu tươi tuôn trào. Càng nghĩ lại

càng cảm thấy tham lam, cơ thể dính chặt lên người Dung Trần Tử.



Dung Trần Tử mở choàng mắt, không thể khôi phục lại vẻ tỉnh táo lúc

trước. hắn ngây người nhìn Hà Bạng bên cạnh mình, mái tóc nàng đen dài

bóng mượt, vì thuật pháp thuộc mệnh thủy, nên da thịt nàng mềm mại trắng sáng đến ị thường, cánh môi màu hồng nhạt tươi tắn, cái mũi cao thẳng,

đôi mắt như đại dương trong veo xanh thẳm. hắn chợt nhớ tới đôi chân

tinh tế trắng nõn của nàng, ý niệm tà ác manh nha, sau đó như một loại

dây leo mạnh mẽ sinh sôi nảy nở, hơi thở của hắn gấp gáp dần, nhưng vẫn

cố niệm Thanh tâm chú như muốn kháng cự.



Nàng khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ cúi xuống liếm lên cổ hắn. Bởi có

nàng, nên ở trên giường quần áo của Dung Trần Tử vẫn rất nghiêm chỉnh,

dù ngày hè nắng nóng oi bức thì cúc cổ áo vẫn được cài rất kín. Hà Bạng

liếm đến vành tai hắn, rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Dung Trần Tử, để ta cắn

ngươi một miếng đi, ta chỉ cắn vào tai…”.



Âm thanh ấy tựa giọt mật ong ngọt ngào hòa vào dòng suối trong xanh

mát lạnh trên núi, Dung Trần Tử không có cách nào để tụ khí, lại không

thể cưỡng lại sự mê hoặc ấy, hắn đột nhiên nắm chặt lấy vai Hà Bạng,

mạnh mẽ ôm chặt nàng.



Cơ thể hắn cường tráng, lồng ngực dày vạm vỡ, một tay Hà Bạng chống

lên cơ bắp rắn chắc của hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng xanh – Oa oa oa oa, cường tráng thế, có thể ăn được rất lâu, rất lâu, rất lâu đấy!



Còn trong mắt Dung Trần Tử lại là sự đấu tranh giằng xé, nhưng vết

thương quá nặng khiến hắn không chống đỡ nổi hương mạn đà la trắng đang

lượn lờ vấn vít xung quanh. hắn xoay người đè lên Hà Bạng. Đầu óc hắn

không còn tỉnh táo, ngay cả hốc mắt cũng đã đỏ rực, hơi thở càng lúc

càng dồn dập. Hà Bạng định vươn tay chạm vào hắn, thì cổ họng của Dung

Trần Tử mơ hồ như thốt ra một tiếng: “đi đi!”.



Hà Bạng thán phục, quả không hổ danh Chính thần chuyển thế! Nàng

đương nhiên không đi, nhưng cũng không dám làm bừa, sợ Dung Trần Tử nhận ra sự khác thường. Hai người trong tư thế nam trên nữ dưới dính sát vào nhau, cổ Dung Trần Tử trướng lên đỏ rực, hơi thở dồn dập hoàn toàn mất

kiểm soát.



Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá hắn, bàn tay thô ráp, nóng bỏng của hắn

sờ lên đôi chân nhỏ nhắn của nàng như một kẻ điên. Hà Bạng ngước khuôn

mặt phấn hồng lên nhìn hắn, trong mắt hắn hỏa dục bừng bừng, nhưng mãi

vẫn không thấy hành động tiếp. Năm ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón

chân, mắt cá chân tinh xảo của nàng, Hà Bạng cũng bắt đầu trở nên nóng

nảy – Khốn kiếp, tên lỗ mũi trâu thối tha, ngươi biến thái à, nguyện

vọng lớn nhất lại là sờ chân của lão tử thôi ư!



Đúng lúc ấy, Thanh Huyền bưng khay thuốc trị độc dưỡng thương đẩy cửa bước vào. Thường khi Dung Trần Tử hành sự đều có hắn và Thanh Tố hầu

việc, tưởng Dung Trần Tử đang ngủ say, nên hắn mới không gõ cửa. Nào ngờ nhìn thấy một cảnh khiến mạch máu sôi trào như vậy!



Trên chiếc giường La Hán to rộng, mái tóc dài của Hà Bạng phủ kín

gối, vị sư phụ xưa nay đứng đắn, nghiêm khắc của hắn đang đè chặt lên

người Hà Bạng, thở dốc như trâu, một tay còn đang ra sức xoa nắn đôi

chân ngọc ngà của nàng ta. Tay Thanh Huyền run lên, thiếu chút nữa là

đánh rơi chiếc khay xuống đất. Cuối cùng nhẹ tay nhẹ chân đặt chiếc khay lên bàn, lập tức quay người đi ra, còn tốt bụng khép cửa phòng lại!



Cảnh tượng trước mắt bị cánh cửa gỗ che khuất, tim hắn đập thình

thịch, thật không ngờ lúc ở trên giường sư phụ cũng… Khụ khụ, cũng nhiệt tình phóng khoáng đến thế… Quả không hổ danh Hải hoàng, thật có bản

lĩnh! Tốt rồi, đúng là đỉnh khí có khác, sau này phải cẩn thận chú ý

hơn, ngàn vạn lần không được đắc tội với nàng ta. Thanh Huyền vừa đi vừa cố gắng điều hòa lại nhịp tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực…



Chân Hà Bạng bị xoa nắn đến phát đau, nàng vốn là Nội tu, thứ yếu ớt

nhất chính là cơ thể, loại tu vi giống như của Dung Trần Tử, nếu như

muốn tiếp cận để giết nàng, thì không khác gì việc bóp nát một quả trứng gà. Lực tay như vậy khiến nàng đau đến mức nước mắt rơi lã chã: “Dung

Trần Tử, tên biến thái chết tiệt kia, khốn kiếp, ngươi muốn ngủ thì cứ

ngủ, mẹ nó đừng có mà giày vò chân lão tử như thế nữa, hu hu, đau quá…”.



Thần trí của Dung Trần Tử vẫn chưa mất hẳn, hắn cắn mạnh vào lưỡi

mình một cái, sau đó, liền phun ra một bụm máu, kéo Hà Bạng xuống dưới

giường, mơ hồ nói: “đi đi!”.



Khoảnh khắc đó, Hà Bạng lại thấy do dự – Rốt cuộc là nên đi hay không đây? đi ư, chân lão tử cũng đã để cho hắn nắn rồi, có thành công được

tẹo nào đâu, lỗ quá! Thế thì không đi, nhưng thật sự cứ để hắn đi ngủ

như vậy à? Lão tử tới đây là để ăn thịt, thịt còn chưa đưa được vào

miệng thì đã bị hắn ăn trước rồi cũng nên! Tính toán sao cũng thấy bị

lỗ!



Xuất quân không giành được thắng lợi đã phải đi ngủ trước! Hà Bạng thấy vô cùng rối rắm.



Mạn đà la trắng cùng hương trừ tà đuổi nạn vấn vít không tan, nguyên

khí của Dung Trần Tử bị tổn thương nặng nề, vốn dĩ không thể cưỡng lại

được. hắn xưa nay thanh tâm quả dục, nếu luận về tà niệm nội tâm, thì

đương nhiên cũng không nhiều nhặn gì.



Hà Bạng nghĩ ngợi rất lâu, vẫn cảm thấy không nên bỏ qua cơ hội trời

cho này, không nỡ hi sinh thân mình, nhưng cũng lại càng không muốn vuột mất miếng thịt! Nàng trèo lên giường, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Dung Trần Tử, giọng nói rất nhẹ, rất khẽ: “Đạo sĩ thối, ngươi muốn bất

lịch sự với lão tử ư?”.



Thần trí Dung Trần Tử chưa mất hẳn, Hà Bạng lại rất cẩn trọng, chỉ

dùng một chút xíu thuật Nhiếp hồn thôi, nhưng Dung Trần Tử hiện giờ

giống như nỏ mạnh hết đà, sức đâu để cưỡng lại sự mê hoặc này của nàng.

hắn giống như một con dã thú bổ nhào về phía trước, năm ngón tay vén lớp vũ y trắng như tuyết của nàng lên. Bàn tay hắn vừa chạm đến làn da mềm

mại ấp áp, thì lí trí tựa như con đê bị thủy triều xô vỡ, cuốn trôi đến

ngàn dặm.



Hà Bạng tuy rằng tuổi đời không ít, luận về ăn uống, nàng nhất định

là một chuyên gia, những năm qua, nàng đã lần lượt ăn hết những thứ của

ngon vật lạ trong đại dương, từ Đông Hải, Nam Hải, Hoàng Hải, Bột Hải

đến Gia Lặc Tỉ Hải [2], chưa có thứ gì mà nàng chưa từng được ăn! Thậm

chí Đông Hải Long Vương có bất kì hoạt động gì, cũng tuyệt đối không mời nàng – Vì mời rồi sẽ không đỡ nổi.



[2] Gia Lặc Tỉ là tên phiên âm tiếng anh của biển Caribbean.



Sau này, khi lên đất liền, đám đạo sĩ toàn ăn chay, điều kiện lại rất kém. Những thứ nàng từng ăn tuy rằng không nhiều, nhưng toàn bộ những

món Thanh Hư quan có thể đưa lên đều được ăn sạch sẽ.



Bởi vì nàng dùng quá nhiều, quá nhiều thời gian vào việc ăn, nên có

thể nói đó là thế mạnh sở trường cũng được, nhưng đối với những chuyện

khác, nàng hoàn toàn không có chút hiểu biết nào hết, ví dụ như chuyện

cá nước thân mật này chẳng hạn. “Dung Trần Tử! Ngươi làm gì vậy?”.



Hà Bạng nghiêng đầu qua, dáng vẻ thích thú mà học hỏi. Dung Trần Tử

đến bản thân còn khó kiểm soát thì lấy đâu ra thời gian giải thích cho

nàng những chuyện này. hắn tóm lấy mắt cá chân như ngọc của nàng, áp

nàng trở lại dưới thân mình. Hà Bạng rất nhanh đã phát hiện tình huống

không ổn – “hung khí” của địch nhân quá lớn! Nàng vội vàng niệm chú định thân – Thứ đồ chơi hung tợn khủng khiếp đáng ghét như vậy làm sao có

thể nhét vừa chỗ đó chứ, mẹ kiếp, vậy mà lũ người trần mắt thịt cũng có

thể nghĩ ra được!



Nhưng Dung Trần Tử không quan tâm, với khoảng cách gần gũi thân mật

thế này, thì nàng ta muốn niệm bất cứ bùa chú gì cũng cần phải có thời

gian. Hai mắt hắn đỏ như đầu sư tử, nhanh chóng giữ lại cánh tay đang cố thi triển pháp thuật của Hà Bạng. Hà Bạng dù sao cũng là Hải hoàng,

cũng từng trải qua không ít sóng to gió lớn, biết lúc này chẳng thể lấy

đá chọi đá, liền đổi thành bộ dạng tươi cười, nhẹ giọng thương lượng với hắn: “Chúng ta đổi chỗ khác được không? không thì dùng miệng đi! Ta

thấy miệng mình còn lớn hơn chỗ kia đó…”.



Đương nhiên, Dung Trần Tử không chịu thỏa hiệp. Những phút giây sau

đó Hà Bạng luôn ở trong trạng thái vô cùng thảm thiết, nước mắt tuôn

trào như mưa, vừa khóc nàng vừa luôn miệng chửi mắng Dung Trần Tử. Dung

Trần Tử cũng hết cách, hắn không thể nào khống chế được cái cảm giác tâm sa địa ngục thân tọa thiên đường này.



Vết xước trên lưng Dung Trần Tử toàn do Hà Bạng cào, nỗi đau đớn

khiến hắn có thể tự chủ được một chút, hắn cắn cổ tay, ấn miệng vết

thương lên môi Hà Bạng. Hà Bạng đương nhiên không chút khách khí, lập

tức há to miệng ra mút. Có đồ ngon để ăn, cô nàng tham ăn này bắt đầu

bình tĩnh lại, thân thể thì vẫn đau đớn như trước, nhưng mùi vị của thịt thì cũng không thể chê vào đâu được!



Hà Bạng vừa muốn khóc, lại vừa không nỡ mở miệng ra. Cuối cùng quyết định, được, ăn xong rồi khóc sau.



Mồ hôi của hắn rơi xuống khuôn mặt nàng, mỗi động tác đều dùng toàn

bộ sức lực. Hà Bạng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị hoán đổi vị

trí. Nàng mút máu từ vết thương trên cổ tay Dung Trần Tử trong làn nước

mắt tuôn rơi, vừa dấm dứt khóc vừa nghĩ: “Bất luận cái thứ đó dài thế

nào đi nữa, sau này khi ăn thịt, lão tử nhất định sẽ không bao giờ ăn

nó!”.



Dung Trần Tử ngủ suốt bốn canh giờ, khi tỉnh dậy cảm thấy từng thớ cơ bắp trên người đều vô cùng đau nhức. Ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo,

đương nhiên, biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chỉnh trang lại mũ áo, việc đầu tiên dĩ nhiên là nhìn khắp nơi để tìm Hà Bạng.



Nàng không ở trong phòng, hắn ra khỏi cửa liền gặp ngay Thanh Tố,

Thanh Tố vừa mới cất tiếng gọi sư phụ đã bị hắn chặn ngang: “Có nhìn

thấy Hà Bạng không?”.



Thanh Tố gật đầu: “Buổi chiều nàng ấy vừa ra ngoài, đang ngâm mình

trong ang nước, đại sư huynh đã dặn dò, nên mọi người không ai dám đuổi

nàng ấy đi”. Dung Trần Tử bước nhanh tới thiện đường, quả nhiên nhìn

thấy nàng đã biến thành một con trai to, đang ngâm mình trong ang nước

làm bằng đá. trên mặt nước trong vắt nổi bập bềnh những dị vật màu trắng sữa, Dung Trần Tử đương nhiên biết đó là thứ gì, khi ý thức vượt khỏi

tầm kiểm soát, hắn không thể tự chủ được, nguyên tinh [3] hóa thành trọc tinh [4] thêm vào đó nguyên dương [5] suốt bao nhiêu năm tu đạo chưa hề bị phá vỡ, hôm qua lại là lần đầu tiên mang “bảo kiếm” ra dùng thử, khó tránh khỏi việc tích trữ hơi nhiều.



[3] Nguyên tinh là để chỉ tinh khí có sẵn bẩm sinh.



[4] Trọc tinh còn được gọi là dâm tinh, để chỉ t*ng trùng và tinh dịch hợp thành, chỉ tồn tại trong bộ phận sinh dục.



[5] Nguyên dương là gốc rễ của dương khí trong cơ thể con người.



Cổ hắn đỏ bừng, nhẹ nhàng cúi xuống ôm Hà Bạng lên, đám đệ tử cũng

phát hiện ra hôm nay Tri quan có điểm gì đó bất thường, nhưng bất thường ở đâu, thì lại không nói rõ được…



Dung Trần Tử ôm Hà Bạng về phòng ngủ, Thanh Huyền rất tự giác, lập

tức mang thức ăn qua đó, lần này, không dám tự ý đẩy cửa bước vào nữa,

mà từ rất xa đã ho khan, ho mãi đến tận trước cửa phòng rồi mới dám gõ

cửa.



Dung Trần Tử ho nhẹ một tiếng, bảo hắn bước vào. hắn đẩy cửa vào thì

nhìn thấy Hà Bạng đã khôi phục lại hình dáng con người, gác một chân

ngọc lên đùi sư phụ, còn sư phụ ngồi ở mép giường, đang nhẹ nhàng bôi

thuốc lên mắt cá chân trơn mịn ấy.



Thanh Huyền cũng không dám nhìn dù chỉ là một cái liếc mắt, lập tức đặt thức ăn lên bàn, rồi nói: “Sư phụ, mời dùng cơm”.



Dung Trần Tử khẽ gật đầu, Thanh Huyền chạy mà như trốn, đương nhiên, không quên tiện tay đóng cửa phòng lại.



Mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng, Dung Trần Tử đốt một lá bùa trừ tà,

hòa thêm đường cát vào trong chén nước, bưng tới cho Hà Bạng, nhưng nàng không uống, cơn đau khiến nàng không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì. Từ

lúc vào phòng Dung Trần Tử không hề nói một câu nào, phương pháp giảm

đau thì đương nhiên là hắn có, nhưng bị đau ở đó thì…



Sắc mặt hắn đỏ hồng lên một cách kì lạ, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: “Ăn cơm trước đã”. Trong giọng nói ấm áp có chút gượng gạo.



Hà Bạng quay đầu đi chỗ khác, vẫn không chịu uống nước bùa chú, thân

thể nàng quá mỏng manh, một vết xước nhỏ, một chút xíu đau đớn cũng phải rất rất lâu sau mới lành, huống hồ, đêm qua Dung Trần Tử lại cuồng

phong bão táp như vậy. Dung Trần Tử đương nhiên biết mình đuối lí,

nghiến răng cắn vào cổ tay, nhỏ máu vào trong chén nước bùa chú. Lúc ấy, Hà Bạng mới quay đầu lại nhìn hắn. hắn bưng chén nước đến bên miệng

nàng, nhẹ nhàng nói: “Nào”.



Hà Bạng vẫn còn đau, lượng cơm cũng ăn ít đi nhiều. Lúc nàng phàm ăn

thì Dung Trần Tử kì thị, lúc nàng ăn ít thì hắn lại sợ nàng sinh bệnh,

thời tiết bên ngoài nắng nóng, không có lợi cho nàng.



Cuối cùng hắn vẫn cắn răng, ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Rất đau

sao?”. Khuôn hắn nóng tưởng chừng có thể đem đi nhóm lửa được: “Ta xem

thử chỗ đó nhé…?”.



Hà Bạng không hề cự tuyệt, hắn vén vũ y của nàng lên, bên dưới là đôi chân trần dài thon thả. Dung Trần Tử nhìn lướt qua một cái thật nhanh,

quả thật là hơi sưng đỏ, kìm lòng không đặng liền đưa cho nàng một lọ

thuốc mỡ hoạt huyết tan bầm. Hà Bạng không nhận, hắn lại khẽ thở dài,

nghiêng nghiêng mặt, bôi thuốc thay cho nàng, xúc cảm mềm mại khiến trái tim hắn thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.



Hôm sau, tinh thần Hà Bạng đã khá hơn rất nhiều, vô cùng thích thú

trước đống mứt táo và bánh Trung thu mà Thanh Hư quan làm, Dung Trần Tử

bèn lệnh cho thiện đường làm nhiều hơn cho nàng, rồi sau đó tuyên bố bế

quan.



Nguyên khí của hắn chưa hồi phục, lại thêm việc trên người có kì độc, đương nhiên cần một khoảng thời gian để an dưỡng. Quan trọng hơn là,

hiện giờ hắn không biết phải đối mặt với Hà Bạng thế nào? hắn tập trung

tất cả đám đệ tử tại Tổ sư điện, vẫn là những lời giáo huấn như mọi khi, rồi sau đó lệnh cho Thanh Huyền chủ trì mọi việc trong Quan, Thanh Tố ở bên phụ giúp, lại truyền xuống dưới hai quyển sách về bùa chú, để chúng đệ tử tham khảo.



Sắp xếp mọi việc xong xuôi, hắn bỗng lại dặn dò Thanh Huyền: “Về phần Hà Bạng… trong thời gian ta bế quan, ngươi nhất định phải chăm sóc nàng ấy chu đáo”. hắn chăm chú nhìn Thanh Huyền, phong thái trang nghiêm:

“Nhìn thấy nàng ấy như nhìn thấy ta, không được đụng đến”.



Thanh Huyền gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thầm nghĩ, con nào dám đụng đến nàng ta, hễ sư phụ người bế quan là con mang đặt nàng ta lên

bàn thờ luôn! trên đỉnh cao nhất của dãy núi Lăng Hà có một hang động,

sư phụ của Dung Trần Tử là Tử Tâm đ*o trưởng đã tự tay đề cái tên hang

Vô Lượng lên đó, bình thường Dung Trần Tử cũng hay ở bên trong bế quan.

Nơi này rất yên tĩnh, trong động có bàn đá, giường đá, hắn ngồi đối diện với bức tường, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại trăn

trở bất an. nói cho cùng, Hà Bạng cũng là Hải hoàng, bản thân giữ nàng

ấy lại vốn dĩ cũng là vì thiện ý, không ngờ nhất thời sơ ý, lỡ trúng

phải tà thuật Nam Cương, nên đã làm ra chuyện hoang đường này.



Hắn là người chính trực đứng đắn, từ lúc bắt đầu cho đến tận khi kết

thúc không có nửa phần chối bỏ trách nhiệm, nhưng xử lí thế nào cho thỏa đáng lại là một vấn đề rất nan giải.



Hà Bạng thì lại không thể bình tĩnh nổi: “Bế quan! hắn ta có ý gì

đây? Khốn kiếp thật!”. Nàng bừng bừng lửa giận, Thanh Huyền cuống quýt

dỗ dành: “Gia sư bế quan là vì trọng thương, cần phải tĩnh dưỡng…”.



Hà Bạng trừng mắt lên, bỏ ngoài tai: “Ý ngươi là có ta ở đây thì hắn không yên tĩnh được hả?”.



Thanh Huyền lắc đầu như trống bỏi: “không liên quan gì đến người hết, bệ hạ, người xem người mặt hoa da phấn, yểu điệu thướt tha, sư phụ đâu

thể cưỡng lại sức quyến rũ của người được, sao lại cảm thấy có người ở

đây thì không yên tĩnh chứ? Chỉ là thân thể đang mang thương tích, khí

huyết suy nhược, có lẽ sư phụ sợ bệnh tình của mình ảnh hưởng tới bệ hạ, nên mới bế quan tu dưỡng một thời gian”. Thanh Huyền nhớ ra, lúc bình

thường sư phụ thường dạy người xuất gia không được nói dối, liền cảm

thấy vô cùng cay đắng – Sư phụ ơi, người gây họa với ai không gây lại đi gây họa với nàng ta làm gì…?



“Hừ, theo ta thấy là hắn muốn chạy làng thì có!”. Hà Bạng tuy tham

ăn, nhưng cũng không phải người khờ khạo: “Cũng chả sao, dù hắn có chạy

làng thì rốt cuộc đạo sĩ cũng không thể chạy thoát khỏi đạo quan, bổn

tọa không tin hắn vĩnh viễn không xuất quan!”.



Sau khi Dung Trần Tử bế quan, Thanh Huyền tạm giữ chức chủ trì. Trong lòng hắn biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, nên liệt những việc ăn, mặc, ở

của Hà Bạng vào hàng đại sự đứng đầu trong Quan. Đầu bếp chính trong

thiện đường ngày ngày đều đổi mới đa dạng các món ngọt, Hà Bạng ăn căng

da bụng thì sẽ trùng da mắt, nên phần lớn thời gian đều ngủ ở trong

phòng của Dung Trần Tử, không sao chạy ra ngoài được.



Dần dần, đám tiểu đạo sĩ đều tìm được cách ứng phó với nàng – cô nàng này coi chuyện ăn uống như tính mạng, lại thích nhất là đồ ngọt, chỉ

cần ăn no bụng là đồng nghĩa với việc sẽ đi ngủ, chẳng còn sức đâu mà

làm náo loạn. Mỗi khi gặp chuyện, cứ nâng nàng lên, tán tụng đến tận mây xanh, thì nàng sẽ không so đo tính toán gì với mọi người nữa.



Điều quan trọng nhất chính là, không được làm trái ý nàng, tất cả mọi việc chỉ cần là nàng nói, thì nhất định phải thừa nhận nàng nói rất

đúng, nói rất chuẩn. Đây đúng thật là đệ nhất diệu kế từ xưa đến nay!



Như vậy, nàng có muốn sinh sự cũng không được.