Thịt Thần Tiên

Chương 3 : Cố nhân bỗng dưng thay lòng

Ngày đăng: 04:18 20/04/20


“Sống chết hay cách xa, nguyện cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu” là một trong những bài thơ bi ai nhất.Sinh

li tử biệt đều là chuyện lớn, vốn chẳng phải việc chúng ta có thể quyết

định được”.



Hai ngày nay Thanh Hư quan lại có người theo dõi, vụ Vu thuật Nam

Cương lần trước quá đỗi náo loạn, nhiều môn phái trong Đạo tông đều rất

cảnh giác, thêm việc Dung Trần Tử không chịu xuất đầu lộ diện càng khiến tin đồn Tri quan của Thanh Hư quan đã về chầu trời được mọi người lén

rỉ tai nhau.



Những lời đồn đại ấy, đương nhiên đã kinh tới hai người – nhị sư đệ Trang Thiếu Khâm và tiểu sư muội Diệp Điềm của Dung Trần Tử.



Lúc ấy Trang Thiếu Khâm đang giữ chức Quốc sư, sống trong hoàng cung, ra vào không tiện. Diệp Điềm đi theo hắn luyện đan tu pháp, giờ nghe

nói Dung Trần Tử xảy ra chuyện, nàng không thể nào bình tĩnh nổi, chỉ

chào tạm biệt qua loa Trang Thiếu Khâm, rồi vội vàng đi đến núi Lăng Hà.



Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong Thanh Hư quan cùng với Tử Tâm đ*o

trưởng, rất thân thiết gắn bó với Dung Trần Tử, sau khi Trang Thiếu Khâm giữ chức Quốc sư mới cho nàng đi theo để có thêm kinh nghiệm. Vì vậy,

đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan vô cùng quen thân với vị sư cô này.

Người còn chưa về tới núi Lăng Hà, mà Thanh Huyền và Thanh Tố đã ra sườn núi để nghênh đón rồi.



Diệp Điềm nhìn thấy Thanh Huyền, Thanh Tố, trong lòng thở phào nhẹ

nhõm – trên mặt họ đâu có vẻ lo lắng buồn bã, nên nghĩ Dung Trần Tử chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn. Hít một hơi thật sâu, nghỉ ngơi một

lát, vào trong Quan rồi, lúc ấy nàng mới hỏi: “Sư phụ của các ngươi đâu? Đợt trước ta cùng sư thúc quan sát thiên tượng vào ban đêm, thấy tà khí trong núi Lăng Hà bốc lên tận trời, lẽ nào thật sự có kình địch to gan

dám tới xâm phạm?”.



Đợi một tên tiểu đạo sĩ cung kính dâng trà xong xuôi, lúc ấy Thanh

Huyền mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lễ phép trả lời: “Sư cô yên

tâm, lúc trước có yêu nhân Nam Cương tới quấy nhiễu, sư phụ có bị thương nhẹ, hiện đang bế quan tĩnh dưỡng. Nhưng theo vãn bối thấy, các loại

thuốc mà sư phụ dùng đều là để điều hòa thân thể, nên thương thế chắc

cũng không có gì đáng ngại đâu ạ”.



Diệp Điềm bưng chén trà lên uống một ngụm, khẽ gật đầu. Mái tóc dài

của nàng được vấn cao, buộc bằng một sợi dây màu lam nhạt, mày kiếm

nghiêng về phía tóc mai, vầng trán cao rộng, ánh mắt sắc sảo, hành động

và lời nói luôn mang theo vẻ anh thư khí khái, “Sư ca bế quan, vốn không nên quấy rầy, nhưng huynh ấy bị thương, ta có thể dùng công pháp đồng

môn giúp huynh ấy sớm hồi phục hơn. Tạm thời ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một

ngày, mai sẽ đi tìm huynh ấy. Ngươi bảo tên đệ tử thường đưa cơm báo

trước cho huynh ấy một tiếng, tránh tùy tiện xông vào, phiền huynh ấy

dưỡng thương”.



Thanh Huyền cúi đầu đáp vâng, rồi vội sai người mang bảo kiếm và tay

nải của Diệp Điềm về phòng của nàng, sau đó lại sai người chuẩn bị nước

nóng để nàng tắm rửa, mọi vấn đề nhỏ nhặt trong sinh hoạt đều sắp xếp

rất cẩn thận chu đáo.



Diệp Điệp cũng rất thích hai tên sư điệt này, nàng nói: “Gần đây sư

phụ các ngươi bế quan, vậy để sư cô truyền dạy cho một ít công pháp

nhé.” Thanh Huyền vui mừng khôn xiết, hắn quản thúc đám sư đệ giải quyết mọi việc trong Quan còn tạm, chứ luyện công thì thực tình không thể

bằng sư phụ đích thân chỉ bảo được, nay có sư cô đứng ra truyền dạy thì

đương nhiên là cầu còn không được nữa là.



Diệp Điềm lâu mới về, nên muốn đi dạo trong Quan một vòng. Thanh

Huyền không thể nói không nên đành đi theo. Bên trong thiên điện, nơi

Dung Trần Tử ở trồng toàn lan tứ quý, những cây lan này là do khi xưa

nàng cùng Tử Tâm đ*o trưởng mang ở ngoài về, rồi trồng ở đây. Loại lan

tứ quý này sinh trưởng rất tốt,từng bông màu trắng,màu vàng, màu tím đua nhau khoe sắc, đẹp tinh tế vô cùng. Diệp Điềm sai Thanh Vận lấy một ít

nước đến rồi tự tay tưới cho chúng, một lúc lâu sau đột nhiên nghiêng

nghiêng tai lắng nghe rất chăm chú: “Ai đang ở trong phòng của sư ca

vậy?”



Thanh Huyền vừa nghe hỏi, nhất thời kêu trời.



Hà Bạng vốn dĩ đang say giấc. Bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nàng cũng có chút hiếu kì bởi trước giờ Thanh Huyền chưa từng kinh động làm

phiền đến giấc ngủ của nàng. Hà Bạng liền trở mình rồi rời giường, vừa

mở cừa, thì thấy Diệp Điềm đang tưới nước cho lan.



Lúc ấy mái tóc đen dày buông dài đến tận thắt lưng của Hà Bạng chưa

được vấn lên. Nàng choàng một chiếc áo khoác không tay. Đôi mắt sóng

sánh mơ màng do vừa ngủ dậy, đôi môi đỏ như thoa son, khuôn mặt vốn mềm

mịn trắng nõn giờ đỏ ửng lên tựa như được điểm một lớp phấn hồng. Lớp vũ y tuyết trắng để lộ ra đôi chân ngọc ngà lung linh, ngũ quan tỏa ra ánh sáng trân châu mềm mại.



Đứng trước sắc đẹp mê hồn như thế thì cho dù là thánh nhân cũng phải

mặt đỏ tim run, lại thêm dáng đứng dựa cả vào cánh cửa gỗ, hơi nghiêng

đầu, vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Diệp Điềm của nàng cũng đâu được tử tế

cho lắm càng khiến người ta cúi đầu thẹn.



Diệp Điềm vốn là một cô gái đoan trang bảo thủ, vẻ quyến rũ mị hoặc

đến thế nào đã được nhìn qua, nhất thời máu nóng vọt lên tận đỉnh đầu,

phẫn nộ chỉ tay vào Hà Bạng, hỏi Thanh Huyền: “Nàng ta là ai? tại sao

lại ở trong phòng của sư ca?”



Thanh Huyền chỉ cảm thấy nỗi niềm khổ sở dâng đầy một bụng: “Nàng

ta…Nàng ta…Sư cô, chuyện của nàng ta….ngày mai người tự mình hỏi sư ca

của người đi…”



Nhưng Hà Bạng lại thản nhiên, nàng uốn éo vòng eo mềm mại rồi từ từ

bước tới, thanh âm của chiếc chuông vàng ở mắt cá chân vang lên không

ngừng, xinh đẹp yêu kiều hỏi: “Thanh Huyền, nữ đạo sĩ này là ai vậy?”



Thanh Huyền cẩn thận dè dặt, chưa kịp mở lời, Diệp Điềm đã làm một

tràng: “Phúc sinh vô lượng, ta là sư muội của Dung Trần Tử Tri Quan

trong Thanh Hư Quan. cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng của sư ca? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, cô thân

là con gái mà váy áo lại không chỉnh tề ở trong phòng của đàn ông, có

biết xấu hổ không hả?!”



Hà Bạng cũng chẳng hứng thú gì: ‘ấu hổ hay không là chuyện của ta, liên quan gì tới cô?”



Diệp Điềm tử nhỏ đã được Tử Tâm đ*o trưởng hết mực yêu thương, hai sư ca cưng chiều, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có gì bất bình chỉ cần Dung Trần Tử hoặc Trang Thiếu Khâm ra mặt là mọi thứ êm xuôi. đi đâu

cũng được tán dương ca tụng, chưa từng bị người ta đốp chát như vậy bao

giờ.



Thêm nữa, nàng quả thực cũng chẳng có chút thiện cảm nào đối với

phong thái mị hoặc, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ của Hà Bạng, nên hỏa khí

bừng bừng: “Là yêu nghiệt nơi nào tới đây, dám mê hoặc sư ca ta! Hôm nay bổn chân nhân phải trừ ma diệt quái, thay trời hành đạo!”.



Diệp Điềm liền rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, Thanh Huyền phát khóc, nhưng hai người này hắn khuyên ai được chứ?.



Hà Bạng vốn cũng chỉ quen nghe những lời ninh nọt của kẻ dưới, sao có thể nuốt trôi cục tức này được: “Loại trộm cắp rình mò như ngươi lại

dám hỗn xược trước mặt bổn tọa! Bổn tọa sẽ cho ngươi biết thế nào là sự

lợi hại của ta!”.



Hai bên liền bày thế, Thanh Huyền rơi lệ, sư phụ ơi, người được ôm mỹ nhân trong lòng, nhưng lần nào kẻ chịu giày vò cũng là đồ nhi. Lẽ nào

con chính là tên đệ tử mỗi khi xảy ra việc liền phải lao thân ra gánh

vác trong truyền thuyết hay sao…



Đạo pháp của Diệp Điềm tuy không thể bá đạo bằng Trang Thiếu Khâm,

không tinh thông như Dung Trần Tử, nhưng trong Đạo tông cũng được coi là người rất có tiền đồ. Nàng rút kiếm bấm niệm khẩu quyết,Thanh Huyền ở

bên này vội vã chạy lên chắn giữa hai người. Lời dặn dò của sư phụ hắn

không dám quên, ngộ nhỡ sư cô ra tay biến Hải hoàng thành ba đoạn hai

khúc, thì hậu quả hắn thật không dám tưởng tượng tiếp.



Hắn ngăn được Diệp Điềm ở đầu này, nhưng lại không đề phòng được Hà

Bạng ở đầu kia! Hà Bạng vốn xấu tính, nhân đà Diệp Điềm bị ngăn lại,

liền hí hứng, lập tức niệm chú thi triển pháp thuật.



Thanh Huyền lúc trước còn đang mải ngăn cản sư cô, vừa quay người lại thì thấy mình đang chắn trước một khối băng. Diệp Điềm đã bị đóng băng

rồi!



Thấy ánh mắt Diệp Điềm muốn tóe lửa, cõi lòng Thanh Huyền cũng muốn thăng thiên.



Diệp Điềm bị đóng băng, đứng bất động bên ngoài phòng Dung Trần Tử.

Thanh Huyền khóc không ra nước mắt, chỉ đành nhỏ giọng cầu xin Hà Bạng:

“Hải hoàng Bệ hạ, người đại nhân đại lượng, thả sư cô của tôi ra đi!”.

hắn và Thanh Tố đã thử đủ mọi thuật pháp, nhưng thực lực chênh lệch quá

lớn, cho dù biết cách hóa giải cũng không phá nổi.



Bên này Hà Bạng tâm trạng vô cùng vui vẻ, giương mắt lên nhìn, bên

kia Diệp Điềm tức đến mức con ngươi trợn trừng sắp lọt khỏi tròng! Lúc

Thanh Huyền cầu xin, Hà Bạng quay một vòng tha thướt yêu kiều, mái tóc

dài xoay tròn lả lướt, tà váy khẽ tung bay, “Thả nàng ta ra thì có thể,

nhưng phải bảo cô ta để bổn tọa gõ đầu ba cái, rồi dâng trà nhận sai thì mới xong!”.



Thanh Huyền nào dám nói, tính tình sư cô cũng nóng nảy, nếu được thả, xảy ra một trận hỗn chiến là cái chắc!



Thấy hắn do dự, Hà Bạng phất tay áo trở về phòng: “Chuyển nàng ta vào trong này đi!”



Thanh Huyền cả mừng: “Bệ hạ, người đồng ý thả sư cô rồi hả?”.



Hà Bạng lấy chiếc lệnh bài của Dung Trần Tử làm quạt,phe phẩy cho

mát: “Phù! Trời nóng quá, chuyển nàng ta vào bên trong để bổn tọa giải

nhiệt!”.



…….



Buổi chiều, trong phòng ngủ của Dung Trần Tử, Hà Bạng thản nhiên đắc ý ăn bánh ngọt. Diệp Điềm vẫn bị đóng băng, trời đến là nóng, mà khối

băng lại tan đến là chậm. Toàn bộ đệ tử trong Thanh Hư Quan nghe theo

lời hiệu triệu của Thanh Huyền đều tập trung hết cả lại, đồng loạt quỳ

ngoài phòng, xin nàng hóa giải khối băng kia ra.



Cô nàng tham ăn tay trái cầm bánh gạo chiên, tay phải cầm bánh trung

thu mứt táo, má phồng lên như như hai cái bánh bao: “Cầu xin gì cũng vô

dụng thôi, hừ, tên Dung Trần Tử thối đó nói cái gì mà bế quan. Dựa vào

đâu mà cô ta muốn gặp thì được gặp, còn ta muốn gặp thì lại không được

phép? không thả, ta không thả đấy!”.



Thanh Huyền ngẫm, sư phụ bế quan tránh nạn không phải vì tránh người

đấy ư? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn đâu dám nói, chỉ biết thấp giọng

khép nép van xin: “Bệ hạ, sư cô có chỗ mạo phạm, tiểu đạo thay mặt sư cô nhận lỗi, lát nữa Thanh Vận sư đệ sẽ làm món đậu phụ chân gấu cho

người, người là đại nhân đừng so đo tính toán… Hãy thả sư cô của tiểu

đạo ra nhé?”.



Hà Bạng gặm một miếng bánh gạo chiên đáp: “không thả! Có mang đến bao nhiều đồ ăn cũng không thả!”. Nhìn Thanh Huyền mặt mày khổ sở bí bách,

cuối cùng Hà Bạng cũng bắt đầu nói lí: “Ngươi đừng tưởng bổn tọa không

hiểu gì nhé. Bổn tọa mà thả nàng ta ra, nàng ta nhất định sẽ không bắt

tay giảng hòa. Mà bổn tọa cũng không dám đánh cùng với nàng ta nữa.”



Thanh Tố quyết định sử dụng kế khích tướng: “Phải chăng Bệ hạ không phải đối thủ của Diệp Điềm sư cô?”.



“Nàng ta chỉ có chút tài mọn thôi”. Hà Bạng cắn bánh gạo răng rắc,

khinh thường không thèm quan tâm: “Ngộ nhỡ bổn tọa lỡ tay đánh chết nàng ta…”.



Lời này tuy rằng tự phụ, nhưng cũng có vài phần có lí, Thanh Huyền

trong lòng suy nghĩ mấy bận, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thanh Tố, đệ để ý

chăm sóc sư cô, ta đi bẩm báo sư phụ!”.



Thanh Tố ngăn hắn lại: “Sư phụ đang bế quan, không được đâu?”.



Bước chân Thanh Huyền vẫn không hề dừng lại , sư phụ, không phải là

đồ nhi cố ý làm phiền sự tĩnh tu của người, nhưng đồ nhi thật sự đã hết

cách rồi…



Lúc Dung Trần Tử xuất quan, mũ áo vẫn chỉnh tề như xưa. Thanh Huyền

quỳ trên đất, vạn phần bất lực: “Sư phụ, người đang bế quan quả thực đồ

nhi không cố ý làm phiền, nhưng….”.



Dung Trần Tử khoát tay, sắc mặt nặng nề: “Tai bay vạ gió, sao có thể trách ngươi được. Đứng lên đi.”



Khi Thanh Huyền theo hắn bước đến thiên điện, Diệp Điềm vẫn như tảng

băng điêu khắc đứng yên vị trước cửa, Hà Bạng thì vẫn đang phồng mồm

trợn má ăn thùng uống vại ở trong phòng. Nhìn thấy Dung Trần Tử, nàng

chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Thế mà sắc mặt Dung Trần Tử đã lại thoáng đỏ bừng, hắn khẽ húng hắng ho rồi lệnh cho đám đệ tử mang giấy bản màu

vàng và bút mực chu sa đến.



Xưa nay người trong Đạo giáo khi vẽ bùa có rất nhiều quy củ, đại khái là cần phải tắm rửa thay y phục, tế thần cầu khấn, nhưng tu vi của Dung Trần Tử không phải loại thường, thể thức cũng được giản lược đi đáng

kể.



hắn khẽ vẫy tay liền có ngay một lá bùa Hỏa viêm, lại dẫn tam hỏa [1] trên cơ thể người quy về một chỗ, phá vỡ thuật Ngưng băng trên người

Diệp Điềm. Tốc độ giã băng trên người Diệp Điềm rất nhanh, nhưng Dung

Trần Tử lại không dám lơ là một giây phút nào. hắn sợ Diệp Điềm và Hà

Bạng động thủ.



[1] Tam hỏa bao gồm ở trên đầu và hai bên vai.



Đợi đến khi băng trên người Diệp Điềm hoàn toàn tan hết, hắn lập tức

dìu nàng về phòng. Diệp Điềm không muốn, nhưng nàng bị đóng băng lâu,

sức lực như bị rút sạch, đành mở miệng ra uy: “Sư ca! Ả yêu nữ đó rốt

cuộc là ai vậy? Đến Thanh Hư Quan bao lâu rồi? Tại sao lại ở trong phòng của huynh?! Lẽ nào huynh đã quên lời răn dạy của sư phụ rồi sao?”.



Dung Trần Tử khẽ thở dài: “Nhiều câu hỏi như vậy, muốn sư ca trả lời

câu nào trước đây? Muội về nghỉ ngơi trước đi đã, lát nữa sư ca sẽ giải

thích với muội sau”.



hắn dìu Diệp Điềm về phòng, xoay người định đi ra, thì đột nhiên Diệp Điềm nắm lấy góc tay áo của hắn: “Sư ca, bên ngoài có người đồn…rằng

huynh sử dụng….” nàng là con gái, bản thân lại là người tu đạo chính

phái, những lời này quả thật không có cách nào thốt ra được, hỏi đến đây mà mặt đã đỏ bừng lên rồi, “Sử dụng thuật Song tu….”



Dung Trần Tử hiện chẳng khác nào mèo con ăn vụng bánh dày, không cách nào thoát khỏi móng vuốt, dù hắn có trăm cái miệng cũng không nói rõ

được, trước mắt đành ậm ừ, nhạt nhẽo đáp: “Cứ cho là vậy đi.”



Diệp Điềm trừng to mắt: “Muội không tin! Nếu bảo là nhị sư huynh thì

muội còn tin, còn huynh, thì muội nhất định không tin đâu!”.



Dung Trần Tử đưa cho nàng một chiếc khăn tay lau vết nước trên mặt:

“Tiểu Diệp, đừng tính toán với nàng ấy nữa, coi như là nể mặt sư ca đi”.



Trong đôi mắt Diệp Điềm phảng phất nét đau đớn: “Sư ca, huynh hẳn vẫn còn nhớ, lúc trước huynh nói một lòng muốn hướng đạo, cắt đứt tư tình

nhi nữ….”



Dung Trần Tử cắt ngang lời nàng: “Thế sự nhiều điều đổi thay, không

sao lường hết được. Muội đi đường vội vã chắc cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sư ca sẽ qua thăm muội.”



Diệp Điềm lao thẳng đến trước mặt hắn, nhưng nàng tử nhỏ đã tiếp nhận lễ giáo sâu sắc, quả thật không dám quá đà, chỉ đứng chắn trước mặt

nói: “Sư ca! Ả yêu nữ đó vừa nhìn là đã biết không phải hạng người lương thiện rồi, thể chất của huynh vốn dĩ rất dễ hấp dẫn yêu ma tà khí,

huynh không sợ nàng ta có ý đồ….”



“Nghỉ ngơi sớm đi.” Giọng nói Dung Trần Tử ôn hòa, nhưng rõ ràng

không muốn tiếp tục dây dưa về đề tài này thêm nữa.hắn bước ra khỏi

phòng, nhẹ nhàng dặn dò.



Khi Dung Trần Tử quay trở lại phòng ngủ, Hà Bạng đã ăn no. Vốn dĩ các bữa ăn chính Thanh Huyền đưa tới cho nàng rất nhiều, ngày nào cũng ăn

thỏa sức no nê, do vậy bữa điểm tâm nàng cũng chỉ ăn có một nửa. Dung

Trần Tử thu vụn bánh trên bàn vào hộp thức ăn, tự khắc sẽ có đệ tử tới

dọn đi, quét tước phòng ốc sạch sẽ.



Đợi tên đệ tử thu dọn lui ra, Dung Trần Tử mới ngồi xuống giường. Mĩ

nhân Hà Bạng nằm nghiêng về một bên, không thèm liếc mắt đến hắn dù chỉ

một cái.



Dung Trần Tử cũng không để tâm lắm, mấy ngày rồi hắn bế quan, nguyên

thần tản loạn lúc đầu đã gom lại nguyên vẹn cả rồi: “Chuyện lần

trước….là bần đạo không đúng. Bần đạo bế quan, cũng là hi vọng có thể

tĩnh tâm cẩn thận suy nghĩ kế sách vẹn toàn cho cả hai. Người dù gì cũng là Hải hoàng của vùng núi Lăng Hà này, nếu như người muốn quay trở lại

biển khơi, Dung Trần Tử ta dù có phải liều cả mạng sống của mình, cũng

nhất định thay người loại bỏ tên tư tế phản loạn kia.”



Lúc này Hà Bạng mới bắt đầu có chút hứng thú: “hắn ở dưới biển, thuật pháp thuộc mệnh thủy, Đạo tông các ngươi cũng chỉ có thể dựa vào hạt

trân châu tránh nước để lặn xuống, một mình ngươi làm sao có thể đối phó được với hắn và đồng đảng của hắn chứ?”.



Dung Trần Tử rất kiên quyết: “Bần đạo dù thịt nát xương tan, cũng nhất định nói được làm được!”.



Hà Bạng nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Cuộc sống dưới biển cũng chẳng

có gì thú vị, nếu như bổn tọa không muốn quay về nữa thì sao?”.



Dung Trần Tử khẽ hạ mi mắt xuống, mặt đỏ bừng, giọng nói bé như muỗi

kêu, nhưng lại rất kiên định: “Nếu người không muốn quay về Hải cung

nữa, bần đạo nguyện ý…chăm nuôi suốt đời.”



Hà Bạng khẽ vươn vai, mái tóc đen dài xõa xuống như nước chảy: “Chăm nuôi suốt đời là sao?”.



Dung Trần Tử dời ánh mắt đi hướng khác: “thì là chăm nuôi suốt đời vậy thôi.”



Hà Bạng gối đầu lên đùi hắn, hắn thoáng ngẩn người, nhưng không hề né tránh. Mái tóc dài của nàng mềm mại, mượt mà như tơ lụa vải gấm, buông

dài xõa ra xung quanh, Dung Trần Tử không nhìn thằng vào nàng, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe những lời nàng nói.



Bên ngoài Hà Bạng thể hiện vẻ không sợ sóng lớn, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Lần trước chung chăn với hắn, tuy có cáu giận nhưng

cũng coi như không phí công vô ích. Lúc ấy nàng cảm giác có thể thâm

nhập vào tạp chất bên trong nguyên thần của hắn, lôi ra một lỗ hổng từ

trong chính linh hồn trong sạch, bất khả xâm phạm ấy. Giờ chẳng qua hắn

chỉ bế quan có vài ngày, vậy mà lỗ hổng đó đã được khôi phục lại hoàn

toàn.



Đạo kinh “Khâu tổ ngữ lục” đã từng nói: Tâm có thể tạo hình, tâm có

thể lưu hình, nhất niệm nhất động là một kiếp, mê muội trong khoảnh khắc sẽ thành vạn kiếp, ngộ ra rồi vạn kiếp lại thành khoảnh khắc, trong

lòng vốn dĩ sẽ không có ngày tháng. [2]



[2] Câu này có thể hiểu rằng: một khi trong lòng đã nghĩ thông thì

mọi việc đều trở nên dễ dàng trong khoảnh khắc, trong lòng còn day dứt

không thông thì mọi việc sẽ trở thành phiền não cả đời.



Lại có quyển kinh viết quân tử quả dục sẽ không bị vật ngoài thân chi phối, càng không bị người khác khống chế. Nhưng chỉ cần trong lòng hắn

có một lỗ hổng, thì cũng giống như con đê có một vết nứt, sớm muộn gì

cũng sụt toang đê vỡ mà thôi. Nhưng hiện giờ dường như hắn đã lấp cái lỗ hổng siêu nhỏ đó lại rồi.



Đây là công pháp gì vậy? Khốn kiếp, đừng có nói rằng phải chung chăn đến mức lỗ vốn mới được đấy!



Hà Bạng uể oải ngáp dài một cái, nói: “Vậy thì chăm nuôi suốt đời đi, biển khơi chán chết, ngày ngày còn bị đám hải yêu quấy nhiễu, ở trong

Thanh Hư Quan vẫn yên bình hơn.”



Dung Trần Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Chắc chắn chưa?”.



Hà Bạng xoay người, tư thể lười nhác: “Ừ!”.



Buổi tối, Dung Trần Tử sợ nàng lại gây sự tranh chấp với Diệp Điềm,

nên lệnh cho đệ tử mang thức ăn vào trong phòng. Hà Bạng vừa ăn bữa phụ, nên giờ cũng không đói lắm, chỉ ăn có bảy bát thôi. Tranh thủ lúc nàng

dùng bữa, Dung Trần Tử đi thăm Diệp Điềm. Diệp Điềm vốn không tổn thương gì nhiều, nghỉ ngơi nửa buổi chiều, thể lực cũng đã được hồi phục, vừa

nhìn thấy hắn, liền nói đến chuyện về ả yêu nữ kia.



Dung Trần Tử né tránh: “Chuyện của nàng ấy…sư ca tự có quyết định. Sư muội không cần phải lo lắng nữa.”



Hắn kê cho Diệp Điềm một phương thuốc an thần, sai Thanh Vận đi sắc,

sau đó quay người bước ra. Diệp Điềm đứng trước cửa, nhìn theo bóng lưng hắn, tà áo dài bay phần phật trong gió, vẫn là thân ảnh quang minh

chính đại, thẳng thắn chính trực như xưa, chỉ là giờ đây hắn lại mê

luyến một ả yêu nữ.



Nàng đứng ở cửa suốt hai tuần trà đến thất thần. Dung Trần Tử cũng


Nụ cười trên khuôn mặt tao nhã của Thuần Vu Lâm vỡ vụn thành từng

mảnh: “ … Thần nói thế này, bệ hạ, người thật sự cho rằng sáu tên đàn

ông đó lãng phí công sức bắt người về đây…. Chỉ để làm món thịt trai phi tỏi thôi ư?”.



Hà Bạng cuối cùng cũng mở hé hai mảnh vỏ ra, hỏi: “ Là sao?”



Thuần Vu Lâm ôm nàng ra khỏi đống tỏi phi, đặt vào trong chiếc nồi

lớn cọ rửa, nhưng vị tỏi quả thực quá nồng, cọ rửa mãi mà vẫn không hết.



Thuần Vu Lâm cau mày, mãi sau mới nói:” Bệ hạ, thần nhất định phải

nghiêm túc nói cho người biết, nếu cứ tiếp tục cái đà ăn uống như thế

này, vỏ trai của người sẽ bị chật đấy…”.



Hang đá vào ban đêm yên tĩnh vô cùng, mấy gã đàn ông kia như bị đóng

cọc đứng nguyên trên mặt đất. Hà Bạng dựa vào người Thuần Vu Lâm, lười

biếng duỗi lưng. Nàng hễ ăn no là buồn ngủ, liền ngáp một cái.



Năm ngón tay thon dài sạch sẽ của Thuần Vu Lâm nhẹ nhàng xoa ấn lên

bờ vai Hà Bạng, bờ môi lướt qua thùy tai tinh tế, nụ cười khuynh

thành:”Bệ hạ,… Lẽ nào người không hiếu kì rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì sao?”.



Hà Bạng ngồi trên lưng một tên đàn ông nhưng vẫn cảm thấy rất khó

chịu, không suy nghĩ nhiều liền biến về hình dạng con trai nằm gọn trong lòng Thuần Vu Lâm, cả người nàng tỏa ra toàn mùi thịt trai phi tỏi,

hỏi:”Chúng muốn làm gì?”.



“Không làm gì cả!”. Thuần Vu Lâm trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát!



Tướng ngủ của Hà Bạng rất xấu, lại thường xuyên chảy nước miếng,

Thuần Vu Lâm thật tình chẳng muốn chung hưởng cái hình thức hoạn nạn này cũng với nàng chút nào, đánh rút ra một chiếc khăn lụa vi cá che khe hở giữa hai vỏ trai lại. ước chừng khoảng hai khắc sau, Hà Bạng vốn đang

ngủ nước miếng nhỏ tong tong, lại bất ngờ lên tiếng:”Dung Trần Tử đến

rồi, ngươi đi đi”.



Thuần Vu Lâm tuân lệnh, rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên lưng tên đàn ông

lúc trước, toan bước ra ngoài, thì bỗng nhiên nàng liền hóa lại thành

hình người, bàn tay trắng trẻo giơ lên, một dải nước màu lam sẫm dập

dềnh lan ra khắp bốn phía, trước mắt Thuần Vu Lâm tối sầm, phút chốc đã

thấy mình ở cách xa đến hơn mười dặm.



Độn thủy!



Thuật Độn thủy là một pháp thuật thuộc mệnh thủy, ở vùng có đủ nước

thì có thể đi xa đến ngàn dặm, nhưng khi thực hiện ở trên đất liền thì

uy lực sẽ giảm đi đáng kể. Người thực hiện thuật này thường phải tự tạo

ra một vùng nước, như vậy mới có thể đi qua mà không bị cản trở. Nhưng

nội tu thuộc mệnh thủy có thể ở trên đất liền bất ngờ tùy hứng độn được

hơn mười dặm, e rằng ở Đông Hải cũng không có được mấy người.



Thuần Vu Lâm nhanh nhẹn bước đi, trong lòng đương nhiên hiểu rõ –

Chẳng trách Đông Hải Long Vương đồng ý phong nàng ấy làm Hải hoàng, mắt

không thấy thì tâm khỏi phiền.



Hắn cũng không rõ về lai lịch của Hà Bạng lắm. hắn vốn là một con cá

chép vàng có linh khí sống ở sông Gia Lăng, một ngày nọ tai họa từ trên

trời rơi xuống, bị mắc vào lưới của dân chai rồi bị kéo lên thuyền. May

thay trong lưới còn có một con trai là nàng lúc ấy đang ngủ rất say,

nước miếng chảy đầm đìa khắp nơi. Sau khi tỉnh giấc nàng bảo ông lão

đánh cá quay về hỏi thử bà vợ xem có phải muốn một cái chậu gỗ chắc chắn hơn không. Kết quả nàng vừa mở miệng ra nói thì ông lão đánh cá liền

hét toáng lên rồi nhảy tùm xuống sông bỏ chạy.



Cô nàng này buồn chán vô vị, liền kẹp ngay con cá chép vàng rất có

linh khí vào giữa hai vỏ trai, rồi dông thẳng ra biển. Tuy nàng luôn

khăng khăng nói rằng lúc đó chỉ muốn mang theo một món quà làm kỉ niệm

của đất liền, nhưng Thuần Vu Lâm vẫn luôn tin chắc rằng cô nàng tham ăn

này mang hắn theo chỉ để làm thanh lương khô dự trữ mà thôi. Bởi một

lần, hắn tình cờ phát hiện, cô nàng đang nghiên cứu món cá chép kho tộ…



Biết không thể nói chuyện đạo lý với cô nàng tham ăn này được, hắn

liền sửa nhà trước khi trời còn chưa mưa, suốt một thời gian dài không

ăn không uống, kiên trì với chế độ giảm béo tới độ chỉ còn da bọc xương. Cuối cùng, một tối, cô nàng sờ vào chân thân của hắn, khuôn mặt tràn

trề thất vọng – Chỉ toàn là vẩy cá, chẳng có gì ăn được cả… Từ đó liền

đặt cho hắn một cái tên – Thuần Ngư Lân…. [1]



[1] Thuần Ngư Lân nghĩa là toàn vẩy cá.



Sau đó, Đông Hải chiêu an nàng để làm Hải hoàng, phải trình danh sách các quan viên, cô nàng này hóa ra cũng biết cái tên mình đặt cho viên

quan Đại tư tế quả thật quá mất mặt, liền vung bút lên, sửa thành một

cái tên đồng âm – Thuần Vu Lâm.



Thuần Vu Lâm từ từ bước ra biển, còn Hà Bạng thì lại biến về hình

dáng con người. Sáu gã đàn ông bỗng nhiên lấy lại được thần trí, thấy mĩ nữ ngây thơ xinh đẹp tựa nụ hoa trắng đang ngồi trên phiến đá, trong

bụng mấy gã vai u thịt bắp lại nảy sinh cảm giác sợ hãi mơ hồ.



“Lão đại, ả này có vẻ gì đó rất kì dị”. Mấy gã bắt đầu chụm đầu ghế

tai to nhỏ. Bọn chúng hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra lúc

trước, giống như một giấc mơ không có nội dung. Nhưng trong hang có một

chiếc nồi đang bốc khói nghi ngút, còn có ớt xanh, tỏi phi, cả vụn bánh

ngọt vương vãi khắp nơi nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Tên lão đại cầm đầu dường như đang suy nghĩ:”Con mẹ nhà nó chứ, để xem ả này kì dị đến mức nào! Các huynh đệ, lên!”.



Hà Bạng cũng có phần hiếu kì – Đám người các ngươi rốt cuộc bắt lão tử tới đây làm gì…?



Mấy tên đàn ông dè dặt cẩn thận bước đến gần nàng, chung quy lại cũng là bị sắc đẹp nữ nhân làm cho mờ mắt. Tên cầm đầu vươn tay sờ sờ vào

đôi má mềm mịn đến độ khẽ thổi là tan của Hà Bạng, thấy không có gì kì

lạ, lập tức bạo gan hơn hẳn, thè cái đầu lưỡi đen thui ra liếm lấy thủy

tai mềm mịn ấm áp của nàng.



Lông mày Hà Bạng lập tức dựng đứng cả lên – Thuần Vu Lâm thối, còn

nói bọn chúng không muốn ăn thịt bổn tọa! Lưỡi vươn dài thế kia cơ mà!

Để xem lúc trở về bổn tọa có nhổ sạch đống vẩy trên người ngươi không!



Nàng loay hoay né tránh, sáu tên đó đời nào chịu tha, lập tức vây

lại. Đúng lúc đó, Dung Trần Tử theo dấu hạc giấy bước vào trong hang,

lập tức nhìn thấy cảnh ấy. Thanh Tố đi theo sau lung hắn, từ xa cũng cảm nhận được cơn tức giận của hắn. hắn lấy phất trần, đánh cho mấy tên này một trận đến mức kêu cha gọi mẹ, liên mồm kêu đạo gia tha mạng.



Hà Bạng giống như một chú bướm bổ nhào vào lòng hắn: “Dung Trần Tử,

sao bây giờ ngươi mới tới! Bọn chúng muốn ăn thịt ta!”. Nàng đưa tay chỉ vào đống bằng chứng thuyết phục nhất là nồi sắt cùng đống ỏi phi và ớt

xanh bên trong: “ Ngươi nhìn, ngươi nhìn đi. Bọn chúng còn chuẩn bị cả

nguyên liệu sẵn rồi đây này!”. Sau đó nàng chỉ tay vào tên cầm đầu nói

tiếp:”Tên đó còn định cắn tai ta nữa!”.



Nhuyễn ngọc ôn hương, băng cơ ngọc cốt trong lòng tản ra mùi vị tỏi

phi nồng nàn không bay đi được, khiến cơn giận và sự mệt mỏi của Dung

Trần Tử tan biến. hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt bừng bừng phẫn nộ của

Hà Bạng, rồi đột nhiên cốc mạnh lên đầu nàng một cái – không phải ai

cũng chỉ biết đến mỗi ăn như nàng đâu.



Ra khỏi hang đá, bầu trời đầy ắp những vì sao lung linh tỏa sáng.



Dung Trần Tử lệnh cho Thanh Tố và Thanh Linh áp giải sáu tên này lên

quan nha, hi vọng có thể tìm được những cô gái khác đã bị bọn chúng bắt

cóc. hắn ôm Hà Bạng bước đi trên con đường đất vùng ngoại ô, gió đêm mát mẻ thổi bay mái tóc mây đen mượt như tơ của nàng, trong không khí

thoang thoảng hương thơm của hoa quế vàng, còn cả mủi tỏi phi đậm đà

trên người nàng nữa.



Dung Trần Tử thở dài, hắn dùng Tiên hạc tầm tung để tìm nàng cả nửa

ngày trời, quả thật vô cùng mệt mỏi, giờ ôm được người trong tay, hắn đã an tâm.



“Lão đạo sĩ…”. Hai tay Hà Bạng vòng qua ôm lấy cổ hắn, thanh âm vừa yêu kiều vừa lảnh lót.



Dung Trần Tử khẽ trả lời: “Ừ?”.



“trên người ngươi có mùi gì kì vậy, khó ngửi chết đi được!”.



Dung Trần Tử lại thở dài, đặt nàng xuống, rút phất trần ở trên lưng

ra, rồi vẽ một vòng tròn trên mặt đất, đường kính hơn một trượng, miệng

không ngừng lầm rầm khẩu quyết. Trong nháy mắt, từ vòng tròn tỏa ra một

thứ ánh sáng lấp lánh, rồi biến thành một vũng nước xanh trong! Dung

Trần Tử biến Hà Bạng về chân thân rồi thả vào đó, tiện tay nhón một ít

đất bùn, rồi lại bấm tay niệm chú, dùng thứ đất mềm đó chà rửa hai vỏ

trai cho nàng, lát sau mùi hương kì dị trên người Hà Bạng đã hoàn toàn

biến mất, giờ phảng phất vị bạc hà mát dịu.



Hà Bạng rất hiếm khi nhìn thấy đạo thuật chính tong, mắt lóng lánh

vui vẻ: “ Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi thật lợi hại!”. Nàng sán lại Dung

Trần Tử, cọ cọ vỏ trai vào người hắn tỏ ý lấy lòng: “ Lão đạo sĩ, ngươi

có thể hóa ra hải sâm kho hành lá [1] không….?”.



[1] Hải sâm kho hành lá là món ăn nổi tiếng của phương Bắc, có nguồn

gốc từ vùng Sơn Đông, nguyên liệu chính là hải sâm tươi ngon, mềm và

hành lá thơm, là một trong Cổ kim bát trân – một trong tám loại thức ăn

trân quý từ xưa đến nay.



Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, cũng hết cách với nàng, đành nói:”đi thôi, dẫn người đi ăn món gì đó”.



Nơi này cách trấn Lăng Hà khá xa, mỗi người đều có cách đi đường

riêng, nếu sở trường của Hà Bạng là Độn thủy, thì cách của đạo gia cũng

vô cùng đa dạng phong phú, ngự kiếm, đạp mây, ngồi …., xa ngàn dặm hay

gần trong gang tấc, đều vô cùng tiện lợi. Nhưng để tránh quấy nhiễu đến

nhân gian thế tục, và cũng để Hà Bạng được ngắm nhìn phố chợ náo nhiệt,

Dung Trần Tử liền gấp một con ngựa bằng giấy, gấp xong, hắn khẽ niệm

chú, nháy mắt một con bạch mã tung vó hí vang, oai phong lẫm liệt đã

xuất hiện. Hà Bạng vui mừng hí hửng: “Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi có thể

gấp được lừa không?”.



Dung Trần Tử không thèm để ý, liền kéo nàng lên ngựa, tuấn mã phi như bay, lúc sau đã đến một nhà trọ trong tiểu trấn. một tên tiểu nhị ra

đón khách, nhìn thấy một người xuất gia mũ ão trâm cài chỉnh tề đang nắm tay một cô gái dung mạo xinh đẹp, không khỏi nhìn thêm một chút. Dung

Trần Tử có phần lúng túng, nhưng vẫn nắm chặt tay Hà Bạng bước thẳng vào một căn phòng yên tĩnh.



Lúc trước Hà Bạng đã ăn không ít thức ăn, giờ sao có thể thấy đói

được nữa, nhưng nàng vẫn nhớ đến con lừa: “Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi gấp

một con lừa đi…”



Dung Trần Tử không thể giải thích cho nàng cách gấp con lừa,vòng vo

mãi, cuối cùng cô nàng cũng nói thật: “À …Ta nghe nói ở đây có món thịt

lừa nướng [2]…..”



[2] Thịt lừa nướng là món ăn vặt nổi tiếng thịnh hành ở khu vực phía

Bắc, bắt nguồn từ tỉnh Hà Bắc thành phố Bảo Định, thịt lừa béo nhưng

không hề ngấy, vị rất thơm ngon.



Dung Trần Tử cảm thấy vô cùng bi ai….



Hắn nhấp ngón tay vào nước, rồi dùng giấy bản hóa một lá bùa rồi nói: “Tự mình gấp đi.”



Hà Bạng cảm thấy rất mới lạ, thậm chí ngay cả khi tiểu nhị mang vào

tới mười loại bánh ngọt cũng không thể thu hút được toàn bộ sự chú ý của nàng. Nàng cầm lá bùa ngắm nghía dưới ánh sáng cây nến, cuối cùng vui

vẻ phấn khích ra tay gấp một con lừa.



Hồi lâu sau, một cái con lừa giấy mới tinh ra lò. Dung Trần Tử khẽ

thổi một hơi, con lừa giấy quả nhiên biến thành một con…tai nhọn, mõm

chuột, bụng phệ, đuôi dài, Dung Trần Tử ngó nghiêng xem kĩ một lượt,

trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Đây…là con lừa?”.



Hà Bạng đắc ýhế nào? Giống không? Lúc ở trên sông Gia Lăng ta đã từng gặp rồi, ha ha ha! Mang xuống bếp làm món thịt lừa nướng thôi, oa oa

oa…..”



Nàng tung tăng chạy xuống lầu, Dung Trần Tử lấy tay day day trán:

“Trí nhớ của người cũng thật là tốt… Đừng có ăn coi chừng trúng độc

đấy…”



Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ một lát sau nghe thấy tiếng hét chói tai của tên tiểu nhị: “Oái! Ma thú ở đâu đến thế này….”



Khi Diệp Điềm tìm đến, thì Hà Bạng đang bận ăn món thịt ma thú nướng

của nàng, Diệp Điềm ngồi xuống cạnh Dung Trần Tử, rút ra một chiếc khăn

lụa định lau mồ hôi cho hắn, nhưng lại ngại ngùng xấu hổ, đành đưa chiếc khăn tay ra, rồi nói: “Sư ca, tìm nàng ta cả đêm, huynh cũng mệt rồi,

quay về nghỉ ngơi thôi.”



Dung Trần Tử nhận chiếc khăn, khẽ gật đầu rồi nói: “Đợi nàng ấy ăn xong đã.”



Diệp Điềm liền bĩu môi: “Vấn đề là nàng ta mà bắt đầu ăn thì đến bao giờ mới xong?”.



Cuối cùng thì Dung Trần Tử cũng suy nghĩ đến vấn đề này, hắn xoa xoa

đầu Hà Bạng: “Bảo tiểu nhị gói món thịt ma thú nướng, mang về ăn tiếp

được không?”.



Thật ra Hà Bạng cũng không đói lắm, nàng chỉ tham ăn thôi, nên trả

lời: “Cũng được!” Tiểu nhị đang gói chỗ thịt ma thú nướng, thì Hà Bạng

lại có chuyện: “Tri Quan, ta khát.”



Dung Trần Tử còn chưa trả lời, tên tiểu nhị đã mở miệng. Liếc thấy

Dung Trần Tử là người chi tiêu rất ào phóng, không đắn đo chuyện đắt rẻ, hắn bèn nói: “Chỗ chúng tôi có loại rượu Ngọc Du chính tông nhất ở đây, rất thích hợp với phụ nữ, tiểu nương tử có muốn uống thử không?”.



Dung Trần Tử khẽ cau mày: “không được uống rượu.”



Hà Bạng đâu dễ nghe lời như vậy, lập tức hỏi tiểu nhỉ: “có ngon không?”.



Tiểu nhị lẽ nào lại trả lời theo ý khác, lập tức hưởng ứng: “Đương

nhiên rồi. Ngọc Du được ủ theo cách bí truyền của hậu triều Lưu Tống,

rượu vào đến miệng mùi vị thơm ngon tinh khiết, là loại mĩ tửu nổi tiếng ở chỗ chúng tôi đấy!”.



Hai mắt Hà Bạng sáng lấp lánh nhìn về phía Dung Trần Tử: “Tri Quan”.



Âm cuối xoắn xuýt thành ba khúc, Dung Trần Tử đành lắc đầu thở dài: “một bình rượu Ngọc Du.”



Tiểu nhị vui vẻ đáp: “Có ngay, xin khách quan chờ một lát!”.



Diệp Điềm trông thấy cảnh đấy, đáy mắt như bốc hỏa: “Sư ca, huynh không thể cứ chiều theo ý nàng ta mãi như vậy được!”.



Nhưng Hà Bạng lại mặt mày tươi tắn, nhào thẳng vào lòng Dung Trần Tử, không để cho hắn kịp thanh minh giải thích liền nâng cằm hắn lên cưng

nựng liền mấy cái. Dung Trần Tử né không kịp, nhất thời sắc mặt đỏ bừng: “Đừng nghịch!”.



Chỉ là, trong giọng nói có ba phần nghiêm túc, bảy phần dung túng, làm gì còn chỗ cho nửa phần răn đe?



Diệp Điềm chỉ biết giậm chân thình thịch.



Lát sau, rượu được mang lên. Hà Bạng cảm thấy rất phấn khích – cô

nàng này ở dưới sông dưới biển quá lâu, chưa được uống rượu bao giờ.

Nàng cầm lấy bình rượu làm bằng sứ vỏ trứng [3] màu trắng trong suốt

trên khay của tên tiểu nhị . Ừng ực ừng ực uống hết nửa bình như uống

nước lã.



[3] Sứ vỏ trứng được xem như đỉnh cao nghệ thuật của ngành gốm sứ vì

khả năng thành công khi tạo ra được sản phẩm là vô cùng thấp. Đặc điểm

của loại sứ này là mỏng tựa vỏ trứng, khả năng truyền dẫn ánh sáng cực

tốt, màu sắc hoa văn vô cùng tinh tế.



Dung Trần Tử vội vàng giằng lại: “Uống chậm thôi.”



Ngược lại khuôn mặt tiểu nhị đầy vẻ mong chờ: “Tiểu nương tử cảm thấy hương vị thế nào?”.



Hà Bạng chép miệng mấy cái, khuôn mặt bạch ngọc ửng hồng lên giống

như đóa hoa đào nở vào tháng ba, ánh mắt sóng sánh tựa hồ nước tiết

xuân: “À …chẳng nếm ra mùi vị gì cả.” Nàng dựa vào người Dung Trần Tử,

giọng nói như đang thì thầm, “Tri Quan, chúng ta quay về thôi, ta buồn

ngủ.”



Dung Trần Tử thấp giọng đồng ý, đang muốn đứng dậy, thì cả người nàng ngã vào lòng hắn – Nàng đã xỉu.



Hắn nhất thời khóc dở mếu dở: “Giờ thì hay rồi, thành trai say.”



Khuôn mặt nóng bừng của Hà Bạng dụi dụi vào ngực hắn, nàng vốn dĩ đã

say đến mơ màng, nhưng vẫn nghe được từ then chốt, còn hỏi: “Trai….Trai

say ăn ngon không….?”.



Dung Trần Tử vỗ vỗ đầu nàng, nhìn nàng , khi say nàng xinh đẹp tựa

như một đóa hải đường thấm đẫm sương mai, bậc quân tử ngay thẳng chính

trực cuối cùng cũng thoáng nảy sinh vài phần nhi nữ tình trường.



Trước giờ, Diệp Điềm chưa bao giờ nhìn thấy kiểu ánh mắt giống vậy,

hoàn toàn không hề giống với sự ấm áp của hắn đối với mình khi xưa. Dung Trần Tử ôm lấy Hà Bạng đi về trước, Diệp Điềm siết chặt hai nắm tay,

khiến móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.



Thanh Tố và Thanh Linh đã quay về Thu Vân Uyển từ trước, thấy vậy vội nấu một ít nước tắm bỏ thêm hương liệu, còn chuẩn bị cả thuốc dã rượu

nữa. Nhưng Dung Trần Tử xua cả hai đi ngủ, Hà Bạng đã say bí tỉ, hắn

thực sự không yên tâm để nàng ngủ một mình một phòng, liền bất chấp sự

ngăn cản của Diệp Điềm, bế thẳng nàng về phòng mình.



Bận rộn đến quá nửa đêm, Dung Trần Tử thật sự có phần mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn cọ rửa sạch sẽ cho Hà Bạng. Sợ nàng ở bên trong vỏ bức bối

khó chịu, nên hắn biến nàng về hình dạng con người rồi ôm lên giường

ngủ. Bản thân hắn đã chạy đi chạy lại suốt cả ngày, bụi bặm đầy người,

nên cũng tắm rửa kì cọ kỹ càng luôn thể.



Đến khi mọi việc xong xuôi, thì cũng đã gần canh tư.



Hắn nằm xuống cạnh Hà Bạng. Nàng giống như con rắn nước cuốn quanh,

cả người bổ nhào lên người hắn, nói năng mơ mơ màng màng: “Tri Quan, ta

muốn ngủ cùng với ngươi!”.



Tay trái Dung Trần Tử giữ chặt lấy tay phải của nàng, khiến cả người nàng nằm hẳn trên ngực hắn: “Ừ.”



Hai tay Hà Bạng cọ cọ, mũi chạm mũi nhìn Dung Trần Tử chăm chú. Dung

Trần Tử vốn có một cái mũi cao và đôi mắt sâu, khuôn mặt có phần xương

gầy, nàng nhìn rất lâu, rồi đột nhiên cúi xuống nhẹ nhàng liếm hắn. Từ

chóp mũi đến sống mũi, sau đó lại đến trán. Dung Trần Tử khẽ nhắm mắt

lại, cái lưỡi nhỏ linh hoạt như lưỡi mèo, khiến trái tim bình yên phẳng

lặng của hắn đột nhiên gợn sóng lăn tăn.



Nhưng chỉ thoáng chốc hắn đã bình tĩnh tập trung, giữ vững tâm trí

được ngay. Nàng đã uống quá nhiều rồi, lúc này làm thì sẽ không tốt cho

nàng chút nào.



Hà Bạng mơ mơ màng màng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất – thơm quá, muốn

cắn một miếng ….nước miếng của nàng lại chảy ra dào dạt rồi: “Tri Quan,

người thật sự rất thơm. Còn thơm ngon hơn cả hải sâm kho hành lá nữa…..”



Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu: “Bột củ sen viên ngon hay hải sâm kho hành lá ngon?”.



Hà Bạng không hề do dự lấy một giây: “Hải sâm!”.



Dung Trần Tử xoa xoa đầu nàng: “Vô lượng Phật, rốt cuộc bần đạo có chiến thắng được bột củ sen viên không?”.



Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài, nếu như món hải sâm kho hành lá gặp chín mươi tám viên bột củ sen, thì có khi vẫn thua……