Thổ Phỉ Công Lược
Chương 104 : Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Nếu người đã bị bệnh, Triệu Việt cũng không nỡ nói gì thêm, sau khi đút thuốc xong liền ôm vào trong ngực vỗ vỗ: "Còn khó chịu không?"
"Còn." Ôn Liễu Niên rất là suy yếu -- Thật sự rất suy yếu, cho dù ngồi chân cũng giống như nhũn ra.
"Ngủ một lúc đi." Triệu Việt giúp hắn đặt lại gối đầu, "Đại phu nói không có chuyện gì, ăn vài món thanh đạm, lại uống hai thang thuốc thì sẽ không sao nữa."
"Lần tới ta sẽ chú ý." Ôn Liễu Niên chủ động thừa nhận sai lầm.
Triệu Việt đắp lại chăn cho hắn.
"Ngươi đang tức giận sao?" Ôn Liễu Niên cẩn thận nắm tay hắn.
"Cũng không phải tiểu hài tử." Triệu Việt bất đắc dĩ xoa bóp mũi hắn, "Sao lại đem chính mình ăn đến thượng thổ hạ tả."
Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra lời nói: "Bởi vì canh cá ăn ngon."
Triệu Việt: ...
"Xoa một chút." Ôn Liễu Niên nhích vào bên trong, nhường ra một chỗ cho hắn.
Triệu Việt dựa vào bên cạnh hắn, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bụng hắn.
Không khí rất là ấm áp, Ôn Liễu Niên rúc ở bên cạnh hắn, một lát sau nói: "Hôm nay ta tự mình đi tìm Hoàng Thượng."
"Ta biết." Triệu Việt nói, "Nghỉ ngơi trước đi, thân thể khỏe lại rồi nói tiếp."
"Hoàng Thượng để cho ta phối hợp hành động với Hướng Liệt, ở trong Vương Thành truy tìm tung tích nam tử trung niên bí ẩn kia." Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, ngàn vạn lần đừng có tức giận nha !
Sau đó ngay sau đó, hắn liền bị Triệu Việt hung hăng ôm vào trong lòng, chóp mũi đụng phải lồng ngực rắn chắc, đáy mắt không tự giác liền rươm rướm nước mắt.
Đặc biệt chua xót !
"Ngươi không cần vì ta mà làm những chuyện thế này." Triệu Việt thanh âm khàn khàn, cảm thấy chính mình tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói cái gì.
"Cũng không phải chuyện lớn gì." Ôn Liễu Niên lao lực đẩy người ra một chút.
"Còn không tính là chuyện lớn?" Triệu Việt nắm đầu ngón tay hắn, "Nếu ta thật sự có liên quan đến Đại Minh Vương, lại bị Hoàng Thượng biết, chuyện hôm nay ngươi gây nên phải giải thích như thế nào?"
Mộc Thanh Sơn đồng tình giúp hắn chỉnh lại tóc.
"Đại nhân." Quản gia cẩn thận ở bên ngoài nói, "Tứ Hỉ công công lại tới nữa, còn mang theo một người, nói có chuyện quan trọng muốn tìm đại nhân, đại đương gia lại không ở, ngài xem phải làm thế nào?"
"Một ngày chạy đến hai lần, lúc này còn mang theo một người, chẳng lẽ thật sự là có việc gấp?" Mộc Thanh Sơn nghi hoặc.
"Ta đi gặp thử." Ôn Liễu Niên cũng không dám lơ là, thò tay lấy qua bộ y phục một bên.
"Đại nhân." Quản gia lại nói, "Tứ Hỉ công công đang ở cửa viện, nói đại nhân sinh bệnh cơ thể suy yếu, không cần rời giường."
"Cũng được." Ôn Liễu Niên lại lùi về ổ chăn, vẫn là nằm thoải mái hơn một chút -- Hơn nữa bình thường không để chính mình đứng lên, hẳn là cũng không có chuyện lớn gì.
"Tứ Hỉ công công mời đi bên này." Quản gia đưa hai người đến tiểu viện.
Ám vệ vốn dĩ đang ở trên nóc nhà huýt gió, sau khi thấy Tứ Hỉ vừa định nhảy xuống bóp bóp một phen, lại ôm ném cao cao, kết quả sau khi nhìn rõ người bên cạnh hắn, nhất thời bị kinh ngạc nhảy dựng.
Vị huynh đài anh tuấn này, bộ dánh ngươi quả thật rất giống Thánh Thượng a.
Sở Uyên cười đưa mắt nhìn mọi người, làm thủ thế im lặng, sau đó liền đẩy cửa vào phòng ngủ.
Má ơi ! Ám vệ hít một ngụm khí lạnh, xoay người chạy vào trong thành.
Nhất định phải mau chóng tìm được Triệu đại đương gia, có người thừa dịp hắn không ở nhà đến cướp người, hơn nữa chúng ta còn không thể đánh !
"Ái khanh." Sở Uyên ngồi ở bên giường.
Ôn Liễu Niên trợn mắt há hốc mồm: "Hoàng Thượng?"
"Gọi một tiếng là được." Sở Uyên bật cười.
Mộc Thanh Sơn giật mình, vừa muốn đến hành lễ, hơn nữa rất muốn ngất xỉu !
"Đứng lên đi, không cần câu nệ." Sở Uyên khoát tay, "Trẫm nghe nói ái khanh bị bệnh, cho nên đến xem thử."
"Đa tạ Hoàng Thượng." Thời tiết rất nóng, cho nên Ôn đại nhân chỉ mặc một cái quần lót, rụt trong chăn cũng không dám động, nội tâm hết sức bi thương.
Một đầu khác, Triệu Việt thả người kích động nhảy lên một chỗ tường viện, ngưng thần tĩnh khí ngồi xổm góc tường nghe một lát, vừa định đứng lên, phía sau tai lại đột nhiên truyền đến một trận phá gió.
Dựa vào bản năng người luyện võ né tránh, chỉ thấy một thanh chủy thủ lóe sáng, chặt chẽ gim xuống đất.