Thổ Phỉ Công Lược
Chương 105 : Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Ánh sáng lóe qua trước mắt, Triệu Việt rút đao ra khỏi vỏ, lập tức tiếp một chiêu của đối phương. Khi hai vật kim loại xẹt qua nhau tạo ra một tia lửa đỏ, âm thanh binh khí chạm vào nhau vang lên chói tai. Người đánh lén tuy nói là che mặt, nhưng đại khái cũng có thể nhìn ra vết phong sương nơi khóe mắt, dáng dấp ước chừng bốn năm chục tuổi.
Không có quá nhiều thời gian suy xét, đối phương theo sát sau đó lại tấn công, chiêu nào cũng hiểm, tuyên bố là vì đoạt mạng mà đến. Bởi vì đây là một khu nhà hoang, lại sắp chạng vạng, cho nên bốn phía rất là hoang vu, sau mấy chục chiêu, đối phương tựa hồ phát giác không chiếm được tiện nghi, thế là thả vài đạn khói mai sương, xoay người nhảy ra tường vây.
Sương khói gay mũi bốc lên, đợi sau khi tán đi, đối phương dĩ nhiên đã không còn tung tích. Triệu Việt đá văng cửa gỗ, chỉ thấy trong phòng toàn là khói bụi, hiển nhiên là tòa phế trạch nhiều năm không sử dụng.
Lúc đầu hắn vốn dĩ là muốn đến mấy chỗ thanh lâu phường ca xem thử, hi vọng có thể kiếm được càng nhiều manh mối về nam tử thần bí, khi rẽ qua góc đường vừa vặn nhìn thấy một người có bộ dạng khả nghi, liền một đường âm thầm theo dõi tới đây, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải đánh lén.
Đối phương hiển nhiên là sớm có dự mưu muốn dẫn mình tới đây, Triệu Việt lắc đầu, chính mình vẫn là quá chủ quan.
"Thật sự không nhìn thấy Triệu đại đương gia sao?" Trên ngã tư đường Vương Thành phồn hoa, ám vệ còn đang hỏi thăm người đi đường, vẻ mặt thập phần lo âu.
Thế là dân chúng cũng lo âu theo, lập tức hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Ám vệ ngưng trọng nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
Vậy mà có liên quan đến thiên cơ a...
Dân chúng nghe vậy càng giật mình, chẳng lẽ là Ngọc đế lại muốn triệu Thẩm công tử về Thiên đình, tàn nhẫn chia rẽ hắn cùng với Tần cung chủ?
Không phải, không có liên quan đến công tử nhà ta, nhưng cũng không khác nhau lắm, lúc này là Hoàng Thượng muốn chia rẽ Triệu đại đương gia cùng Ôn đại nhân, ám vệ trong lòng rất là sốt ruột, vừa định nghĩ xem có nên đứng trên tường thành gào rống không, thì thấy Triệu Việt từ xa xa đi tới.
Cuối cùng xuất hiện rồi a, ám vệ lệ nóng doanh tròng, hộc hộc chạy lên.
"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ám vệ hạ giọng: "Hoàng thượng đến phường gấm vóc -- "
Sau đó ngay sau đó, Triệu Việt liền thả người nhảy lên đầu tường, giống như đạp gió biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ám vệ trong lòng bất mãn rất muốn kháng nghị, chúng ta còn chưa có nói xong, còn đang chuẩn bị nói rất nhiều câu cảm động lòng người, như thế nào đã đi rồi !
Dân chúng ngược lại là lập tức tỉnh ngộ, thì ra lúc này Thiên đế không phải muốn triệu Thẩm công tử, mà là muốn triệu Ôn đại nhân -- Quả thật là một tay hay chia rẽ uyên ương.
Lúc rời cung, Sở Uyên cố ý kêu đầu bếp nấu một bát cháo tẩm bổ dạ dày, thanh thanh đạm đạm phía trên còn có chút ngư mi, nhìn qua ngược lại là ăn rất ngon, Tứ Hỉ công công dặn dò phòng bếp hâm nóng rồi sau đó bưng vào, Sở Uyên thuận tay liền cầm lấy bát cháo. Ôn Liễu Niên trong lòng nhất thời thiên nhân giao chiến, nhìn tư thế này, chính mình nên đứng lên tạ ơn tiếp nhận bát, thế nhưng ví như thật sự đứng lên, vậy chẳng phải là sẽ lộ ra chuyện chỉ mặc quần lót thôi sao?!
"Ái khanh?" Thấy hắn nằm yên bất động, Sở Uyên cũng có chút buồn bực.
Ôn Liễu Niên nói: "Vi thần có thể từ từ ăn không?"
"Nếu là để nguội, dược hiệu cũng sẽ mất tác dụng." Sở Uyên lắc đầu, "Vừa nãy còn than đói bụng."
Ôn Liễu Niên thành khẩn nói: "Hiện tại đột nhiên không đói bụng nữa."
Mộc Thanh Sơn ở một bên trong lòng run sợ, ngỗ nghịch với Hoàng Thượng như thế, có thể xảy ra chuyện gì không a...
Sở Uyên ngược lại là cũng không nhiều lời, đem bát đưa cho Tứ Hỉ: "Cũng được, sau khi hồi cung, ta kêu người đưa cách làm đến, kêu đầu bếp dựa theo phương thức làm là được."
"Đa tạ Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên cuối cùng là thở phào, hoàng ân rất lớn, không thấy cũng chính là một chuyện tốt.
"Triệu đại đương gia sao lại không ở đây?" Sở Uyên lại hỏi, "Ái khanh còn đang sinh bệnh, chẳng lẽ hắn không phải là nên canh giữ trước giường sao."
"Bệnh nhẹ mà thôi." Ôn Liễu Niên xoa xoa bụng, tính toán xem chính mình có nên giả vờ suy yếu hay không, có thể nhanh chóng ngủ để cho Hoàng Thượng hồi cung.
Nhưng không đợi hắn suy xét rõ ràng, bên ngoài cũng đã truyền đến tiếng bước chân.
"Là đại đương gia trở về." Mộc Thanh Sơn tiến lên mở cửa.
Triệu Việt nhanh chóng bước vào, đưa mắt liền quét đến hộp đồ ăn cùng bát cháo trên bàn -- Trước khi đến Vương Thành, hắn dù thế nào cũng không nghĩ đến, thân là vua của một nước còn có thể có loại đam mê này, không uy được trong hoàng cung, cư nhiên còn có thể mang theo đồ ăn chạy đến nhà?
Sở Uyên đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Ôn Liễu Niên điên cuồng ho khan -- Trên thực tế ngoại trừ ho khan, hắn cũng không biết chính mình nên làm cái gì.
Triệu Việt nâng người dậy, bàn tay chụp phải cái lưng xích lỏa, nhất thời trở nên cứng đờ, thuận thế kéo chăn qua đem người chặt chẽ bao lại.
Mộc Thanh Sơn vội vàng rót ly nước bưng qua.
Ôn Liễu Niên dùng tư thế bệnh nguy kịch uống xong nước.
"Vị này là Triệu đại đương gia?" Thẳng đến Ôn Liễu Niên không ho khan nữa, Sở Uyên mới có hưng trí mở miệng.
"Vâng." Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng Triệu Việt, một bên ôm hắn, một bên suy yếu nói, "Mau hành lễ với Hoàng Thượng."
Vương Thành người đông, hôm nay vừa vặn lại có hội chợ, cho nên dù là nắng gắt cỡ nào, trên ngã tư đường vẫn như trước có không ít người. Mộc Thanh Sơn mua bao kẹo sơn tra vừa đi vừa ăn, lúc sau cảm thấy hơi ê răng, liền suy nghĩ muốn uống trà, bên trong trà lâu từ sớm đã không còn chỗ trống.
"Là Thượng bảo chủ a." Tiểu nhị vừa vặn nhận biết được Thượng Vân Trạch, thế là một bên tiếp đón để cho hắn chờ một lát, một bên bày ra một cái bàn ở lan can."Sinh ý tốt như vậy?" Thượng Vân Trạch thuận miệng hỏi.
"Chỉ mấy ngày này mà thôi." Tiểu nhị ân cần lau bàn, "Tại vị trí trà lâu này tốt, có thể nhìn thấy bãi đất trống đằng trước."
"Đất trống có gì mà đáng nhìn?" Mộc Thanh Sơn khó hiểu.
"Công tử có điều không biết, gần đây có kỳ nhân đến Vương Thành, mỗi ngày đều sẽ biểu diễn xà trên bãi đất trống kia." Tiểu nhị nói, "Nhưng không phải Thái Hoa xà cùng Trúc Đốt xà bình thường đâu nha, này còn lợi hại hơn nhiều."
"Ngũ bộ xà à?" Thượng Vân Trạch hỏi.
Tiểu nhị lắc đầu: "Là Cự Mãng."
"Cự Mãng?" Mộc Thanh Sơn khẽ nhíu mày, "Diễn xiếc trên phố xá sầm uất như thế, nếu bị mất khống chế, có thể làm dân chúng bị thương không?"
"Sẽ không, kỳ nhân kia là đem chính mình cùng mãng xà một đường nhốt trong lồng sắt." Tiểu nhị nói, "Sắp bắt đầu rồi, công tử nhìn là biết."
Khi ba người nói chuyện, phía dưới đã vang lên một tiếng sáo chói tai, Mộc Thanh Sơn cảm thấy răng đều đau. Dân chúng trên đường hiển nhiên lại cảm thấy rất là hứng thú, lập tức vây chật cứng ở xung quanh, rất nhanh liền đem người biểu diễn xà vây ở chính giữa.
Thượng Vân Trạch nhìn lướt qua, chỉ thấy đối phương là ba bốn nam tử, ăn mặc rất là quái dị, cũng không rõ là đến từ đâu. Nếu nói là mãng xà khổng lồ, lúc trước trong Vương Thành cũng không phải không có qua, nhưng phần lớn chỉ có ba loại hôi-lục-hoàng (xám-xanh lá-vàng), ngẫu nhiên có bạch mãng đều sẽ bị truyền là Bạch nương nương, nhưng chưa bao giờ gặp qua cự mãng toàn thân đỏ rực như thế, chỉ có vảy trên đầu màu hơi xám đen, đang ở trong lồng sắt phun nọc độc.
Nhìn thấy thân thể trơn mịn kia, Mộc Thanh Sơn cảm thấy có chút buồn nôn.
Thượng Vân Trạch ôm hắn vào trong lòng: "Đừng nhìn."
Mộc Thanh Sơn bưng chén trà, tâm nói ta cũng không tính toán nhìn tiếp.
Bất quá Thượng bảo chủ tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, vẫn luôn theo dõi động tĩnh phía dưới. Sau tiếng sáo, xiếc ảo thuật cũng chính thức bắt đầu, một nam tử dáng người nhỏ gầy đứng ở trên đài chắp tay, nghe giọng cũng có chút cứng ngắc.
"Nếu công tử sợ, thì đừng nên nhìn." Tiểu nhị bưng điểm tâm tới, lại dặn dò một câu, "Đợi lát nữa nó sẽ nuốt người kia vào."
Mộc Thanh Sơn run rẩy.
Dân chúng bên dưới đã an tĩnh lại, nam tử nhỏ gầy tiến vào lồng, hai người bên cạnh giúp tung ra một tấm vải mềm màu đen, bọc kín từ đầu đến chân hắn lại, từ bên ngoài nhìn vào giống như là đang gói vải bố.
Mộc Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi: "Thật sự sẽ nuốt toàn bộ vào sao?"
"Dựa theo tình huống bên dưới, tựa hồ là thật." Thượng Vân Trạch che mắt hắn.
Cự mãng màu đỏ há to miệng, bắt đầu từ phía trên, thế nhưng thật sự đem nam tử nhỏ gầy nuốt toàn bộ vào trong bụng, chỉ chừa lại hai chân vẫn như trước đứng bên ngoài.
Đã có tiểu oa nhi bị dọa khóc, mọi người cũng cảm nhận được trong lòng còn đang sợ hãi, hai người bưng thau đồng đi một vòng thu tiền, mới chậm rãi kéo nam tử nhỏ gầy kia ra, sau khi cởi bỏ vải bố màu đen, quả thật là bình yên vô sự.
Bốn phía nhất thời vỗ tay như sấm, Mộc Thanh Sơn đem tay Thượng Vân Trạch đang đặt trên mắt kéo xuống, cũng hiếu kì nhìn lướt qua.
"Đã xong." Thượng Vân Trạch gõ gõ mũi hắn.
"Sẽ không bị thương chứ?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
"Bên trong tấm vải đen hẳn là có chút huyền cơ." Thượng Vân Trạch giúp hắn rót một tách trà.
"Kim ti nhuyễn giáp?" Mộc Thanh Sơn suy đoán.
Thượng Vân Trạch cũng là có chút ngoài ý muốn: "Ngươi còn biết thứ này?"
"Tất nhiên, tiên sinh kể chuyện đều nói như vậy." Mộc Thanh Sơn nói, "Đại hiệp đều sẽ có kim ti nhuyễn giáp, tuyệt thế danh kiếm, đều thích ăn khô bò, một vò nữ nhi hồng."
Thượng Vân Trạch bật cười thành tiếng: "Mấy lời ba hoa này nghe một chút là được, cho tới bây giờ ta cũng không uống Nữ Nhi Hồng."
Mộc Thanh Sơn còn đang nằm sấp ở trên lan can nhìn xuống dưới.
"Muốn qua đó không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
"Cùng nhau qua đó à?" Mộc Thanh Sơn khó hiểu, "Ngươi cảm thấy nhóm người này có vấn đề?"
"Cũng không đến mức, bất quá ta đối tấm vải bố kia có chút hứng thú." Thượng Vân Trạch nói.
Trong cơ thể cự mãng vô cùng tanh hôi, trên răng lại có nọc, cho dù là bị nuốt trọn một trận, người bình thường dự tính cũng là quá sức, bất quá nhìn nam tử nhỏ gầy lúc nãy, tựa hồ một chút cũng không có gì mà nói không thích hợp, tấm vải kia hẳn là có tác dụng không nhỏ.
Nếu là có thể sử dụng nhuyễn giáp, hẳn là sẽ không kém Thiên Tàm Ti.