Thổ Phỉ Công Lược

Chương 144 : Đại hôn (Trung)

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Bên ngoài Ôn phủ từ lâu đã có một đống dân chúng vây quanh, chờ xem náo nhiệt. Khoảng cách giờ lành còn có một trận, Mộc Thanh Sơn phân phó quản gia chuẩn bị nước trà cùng hạt dưa bánh kẹo cưới, còn chưa kịp mang sang đi phân phát cho mọi người, liền nghe góc đường đã truyền đến một trận tiếng ồn: "Đến rồi đến rồi, Ôn đại nhân cùng Triệu đại đương gia đến rồi !



"Đến rồi? Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn, thời gian cũng đã tính tốt, sao lại đến sớm như vậy.



Triệu Việt giục ngựa phóng nhanh đến, dọc đường mang theo khói bụi cuồn cuộn.



"Wow." Dân chúng lập tức sợ hãi than lên, đây rốt cuộc là thành thân hay là cướp dâu.



Đến cửa Ôn phủ, Triệu Việt ghì chặt cương ngựa, mang Ôn Liễu Niên xuống dưới.



"Chíp !" Cục bông rất là hài lòng, loại cảm giác này như đang bay lên cao !



"Thất thần làm gì, đốt pháo a !" Quản gia sốt ruột, sao chỉ biết đứng khờ khờ nhìn.



Gia đinh mới phản ứng kịp, nhanh chóng châm pháo đã sớm chuẩn bị xong trước đó, ở trong tiếng vang tách tách, Mộc Thanh Sơn che lỗ tai lớn tiếng hỏi: "Đội đón dâu đâu rồi?"



Ôn Liễu Niên khoa tay múa chân chỉ cho hắn: "Còn ở phía sau."



Mộc Thanh Sơn: "..."



Vậy vì sao các ngươi tự mình chạy về trước?



"Chúc mừng Ôn đại nhân, chúc mừng Ôn đại nhân a." Dân chúng người sau nối tiếp người trước ùa lên, muốn kéo khoảng cách gần hơn chút nữa.



"Đa tạ đa tạ." Ôn Liễu Niên cười chắp tay đáp lễ, "Mọi người cùng vui cùng vui, cùng vui cùng vui." Sau đó lại xoay người hỏi Mộc Thanh Sơn: "Có phải là nên bái đường rồi không?"



"Còn một lúc nữa, giờ lành không thể loạn." Mộc Thanh Sơn nói, rồi sau đó lại thấp giọng thầm oán, "Đại nhân trở về quá sớm, thời gian phu thê bước vào cửa cũng phải chú ý."



"Không sao, dù sao bản quan vẫn chưa bước vào mà." Ôn Liễu Niên nói, "Vậy thì đứng trước cửa một hồi đi."



Mộc Thanh Sơn cảm thấy rất là đau đầu, nhưng lại không có biện pháp khác, vì để không xảy ra sơ xuất, đành phải đem hết tất cả hộ vệ trong phủ ra, hơn nữa cùng người Truy Ảnh cung, trong ngoài ba tầng vây kín Ôn Liễu Niên.



Ôn đại nhân nhón chân nói: "Như vậy thì không nhìn thấy bên ngoài."



"Đã là lúc nào rồi, còn nhìn bên ngoài gì nữa." Mộc Thanh Sơn nói, "Hảo đợi đi, đợi đến khi giờ lành vừa đến thì nhanh chóng bái đường."



"Thế nhưng -- "



"Không có thế nhưng !" Mộc sư gia rất hung.



Ôn Liễu Niên đành phải tiếc nuối tiếp nhận.



"Ôn đại nhân !" Tuy nói không nhìn thấy người, nhưng dân chúng vẫn là rất nhiệt tình.



Ôn Liễu Niên liều mạng duỗi cao tay vẫy, làm đáp lại.



Vì thế tiếng hoan hô của dân chúng càng phát ra lớn tiếng hơn.



Triệu Việt đứng ở một bên, bắt đầu tự đáy lòng hối hận -- Sớm biết có nhiều quy củ như vậy, hắn nên ở trên đường đi chậm một chút."Tiên sinh, Ôn đại nhân đây là làm gì vậy?" Vô Ảnh rất là nghi hoặc -- Vốn dĩ hắn đến xem thành thân, nhưng ngàn vạn lần không dự đoán được, vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, một đôi phu thê đứng ở trước cửa không đi vào, Ôn đại nhân lại bị một đám hắc y nhân cùng Ngự Lâm quân vây chặt chẽ ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy tay đang vẫy.



Vân Đoạn Hồn: "..."



"Đại khái là phong tục Sở quốc?" Vô Phong suy đoán.



"Phong tục này cũng quá kỳ quái rồi." Vô Ảnh ăn luôn khối đường cao cuối cùng, "Tiên sinh, có muốn tới gần thêm chút nữa không?"



"Không cần." Vân Đoạn Hồn lắc đầu, "Đợi đến khi trời tối, ta sẽ đến chỗ bọn họ."



"Trời tối?" Vô Ảnh chấn kinh, đêm nay nhưng là đêm tân hôn nha, tuy nói bản thân chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng biết sẽ phát sinh những gì, loại thời điểm này cũng muốn quấy rầy?



Thế nhưng Vân Đoạn Hồn đã xoay người rời đi.



Vô Ảnh rất là lo lắng, làm như thế sẽ bị đồ đệ phản đó.



Ước chừng qua một nén nhang, đội đón dâu rốt cuộc thở hồng hộc đuổi tới, bà mối vịn Mộc Thanh Sơn thở hổn hển hết nửa ngày, mới ổn định lại một hơi.
"Lúc trước mơ hồ đoán được." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá vừa mới chứng thực ngược lại là chưa được bao lâu."



"Con cần phải suy nghĩ rõ ràng." Chu Đỉnh Thiên nói, "Nghĩa phụ không muốn con hối hận."



"Không thành thân con mới hối hận." Ôn Liễu Niên nói, "Việc này thật sự không đơn giản, bất quá cho dù chuyện có lớn bằng trời, cũng phải chờ tới đêm nay động phòng xong rồi sau đó nói tiếp. "



Chu Đỉnh Thiên: "..."



"Được rồi, mau đi uống rượu mừng đi." Ôn Liễu Niên kéo mở cửa phòng, dùng sức đẩy hắn ra ngoài.



Chu Đỉnh Thiên: "..."



Chu Mộ Bạch ở cuối hành lang nhìn, cười lắc đầu.



Đã sớm nói qua, dựa theo tính tình người nọ, loại chuyện này rơi vào trong mắt người khác là chuyện động trời nhưng rơi vào trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.



"Rốt cuộc nói gì với Tiểu Liễu tử thế hả?" Ôn Như Mặc còn đang trừng hắn.



"Nói chuyện với nhi tử ta, liên quan gì tới ngươi?" Chu Đỉnh Thiên hỏi lại.



"Ai nói đó là nhi tử của ngươi hả? Đó là nhi tử của ta !" Ôn Như Mặc tranh với hắn.



"Có bản lĩnh thì đến đánh nhau đi." Chu Đỉnh Thiên nói, "Ai đánh thắng thì tính là nhi tử người đó."



Ôn Như Mặc bị hắn chọc tức suýt ngất xỉu.



Chu Mộ Bạch dở khóc dở cười, một bên cản hai người, một bên quay đầu nhìn thoáng qua.



Thành thân a.



Còn có thể đến kịp uống rượu mừng.



Cũng không tệ lắm.



Lúc nửa đêm, một đoàn ám vệ ngăn cản khách kính rượu, cuối cùng có thể khiến cho Triệu Việt thuận lợi rời đi, đợi đến khi trở về phòng, chỉ thấy Ôn Liễu Niên đang ăn gà nướng.



...



"Đói." Đối diện một lát sau, Ôn đại nhân bình tĩnh buông chân gà.



Triệu Việt đóng cửa phòng lại.



"Ngươi uống say hả?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Không có." Triệu Việt nói, "Trong rượu của ta có pha nước."



"Vậy thì tốt." Ôn Liễu Niên thở phào.



Triệu Việt ngồi ở bên cạnh bàn nhìn hắn.



Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên vô tội hỏi: "Ngươi muốn ăn chân gà không?" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Triệu Việt đột nhiên kéo hắn vào trong lòng.



Ôn Liễu Niên trong lòng bắt đầu kinh hoàng -- có thể xem như có chút cảm giác động phòng hoa chúc.



Triệu Việt cúi đầu hôn lên sợi tóc của hắn, bưng hai ly rượu trên bàn lên, lại cảm thấy có chút nghi hoặc: "Sao lại thiếu mất một ly rồi?"



"Bị Vân tiền bối uống." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc nãy hắn đến đưa hạ lễ, đại khái khát nước."



Triệu Việt: "..."



Vì sao lại có sư phụ không đáng tin như vậy?