Thổ Phỉ Công Lược

Chương 145 : Đại hôn (Hạ)

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


"Không thì lại lấy thêm một ly?" Ôn Liễu Niên hỏi.



Triệu Việt uống một hơi cạn sạch rượu giao bôi còn lại, rồi sau đó nâng cằm hắn lên, triền miên uy nửa bôi qua: "Như vậy cũng giống nhau."



Ôn Liễu Niên hiếm khi có chút ngại ngùng.



Hạ nhân đưa nước ấm tới rửa mặt, bên trong thơm ngào ngạt, cũng không biết bỏ thêm thứ gì.



Triệu Việt cởi y phục cho hắn, ôm đặt vào trong thùng tắm.



Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt nhìn hắn.



"Làm sao vậy?" Triệu Việt kéo người vào trong lòng.



Ôn Liễu Niên nói: "Ta hơi khẩn trương."



"Như vậy thì sao?" Triệu Việt kề sát vào hôn hắn, "Có tốt hơn chút nào không?"



"Hôn thêm một cái nữa." Ôn đại nhân đưa ra yêu cầu.



Triệu Việt cười thành tiếng, cúi thấp đầu một lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại kia.



Ám vệ nằm sấp ở ngoài cửa sổ liều mạng nghe, thậm chí còn phất tay ra hiệu tiểu đồng bọn còn lại cũng một đường tiến đến.



Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cùng ảnh vệ Hoàng cung đứng lên, toàn bộ ăn ý lui về phía sau ba thước, chỉ cầu đừng bị những người này nhìn thấy.



Vật biểu tượng cảm thấy rất là bi thương.



Hỉ bị đỏ rực, phía trên thêu hoa sen cùng một đôi uyên ương, Ôn Liễu Niên bọc chính mình ở bên trong, biểu tình một bộ lưu manh.



"Cười cái gì vậy?" Triệu Việt xoa bóp cằm hắn.



"Ta cao hứng." Ôn Liễu Niên ôm hắn, "Ngươi thì sao, cao hứng không?"



"Tất nhiên cao hứng." Triệu Việt cùng hắn trán kề trán, "Hơn hai mươi năm, hôm nay là ngày cao hứng nhất của ta."



Ôn Liễu Niên rất hài lòng, tới gần hôn hắn, rồi sau đó liền bắt đầu cởi y phục.



Triệu Việt: "..."



Ôn Liễu Niên nghi hoặc: "Vì sao ngươi lại ngồi bất động thế?"



Triệu Việt có chút dở khóc dở cười, kéo cổ tay hắn qua đặt người ở trên giường.



Ôn Liễu Niên vô tội nói: "Còn chưa cởi xong."



"Ta giúp ngươi." Triệu Việt hôn lên cổ hắn, thanh âm khàn khàn ái muội.



Ôn Liễu Niên phối hợp nhắm mắt lại, mặt hơi đỏ.



Gió đêm thổi qua, một đêm lưu luyến.



Nến đỏ hình một đôi long phượng hơi lay động, thẳng đến sau nửa đêm mới tắt.



Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Phượng Hoàng vặn vẹo vặn vẹo chạy tới tiểu viện, muốn tìm Hồng giáp lang cùng nhau chơi, kết quả còn chưa rảo bước qua cửa, liền bị ám vệ ôm đi một phen -- Tối qua Ôn đại nhân thật sự là rất mệt, ngàn vạn lần không thể bị đánh thức.




"Vi thần không quá hiểu biết Tây Nam vương." Ôn Liễu Niên nói, "Tuy nói mười năm trước hắn thật sự dã tâm bừng bừng, nhưng sau khi Hoàng thượng tứ phong mười sáu châu ở Tây Nam, tựa hồ cũng liền an ổn lại, thậm chí còn ở Đại Sở cùng Tây Nam dựng nên một bức chắn gió ngăn cách với cách nước bên ngoài, giúp chúng ta giải quyết không ít khúc mắc phân tranh.""Hơn nữa khi chiến đấu ở Tây Bắc, hắn cũng từng ra tay tương trợ." Diệp Cẩn nói tiếp, "Vốn tưởng rằng hai nước đã có thể chung sống hoà bình, vì sao lần này lại đột nhiên muốn xâm phạm quốc cảnh Đại Sở ta, hơn nữa trước khi xuất binh còn cố ý cho biết trước?"



Sở Uyên châm lửa đốt phong thư kia, trầm mặc nhìn nó từng chút từng chút hóa thành tro tàn.



Diệp Cẩn cùng Ôn Liễu Niên cũng nhìn thoáng qua, đều có chút không rõ.



"Vậy... Hoàng thượng thấy thế nào?" Thấy Sở Uyên nửa buổi không nói lời nào, Ôn Liễu Niên đành phải chủ động hỏi.



"Kệ hắn." Sở Uyên thản nhiên nói.



"Kệ hắn?" Diệp Cẩn trừng to mắt.



Ôn Liễu Niên cũng nhanh chóng nói: "Hoàng thượng, như vậy e là không ổn a."



"Vì sao không ổn?" Sở Uyên hỏi lại.



"Tây Nam vương thủ hạ kiêu binh vô số, tuy không cùng chung mối thù với mấy vạn tướng sĩ Đại Sở ta, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, nếu là tùy ý để người này tiến thẳng đến Đông Hải, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng." Ôn Liễu Niên nói, "Hi vọng Hoàng thượng cân nhắc lại."



"Ý của ái khanh, là muốn trẫm xuất binh đối kháng với hắn?" Sở Uyên hỏi.



"Ít nhất cũng ngồi xuống hảo hảo đàm một phen, không hề có dấu hiệu đột nhiên liền muốn khởi binh xâm phạm Đại Sở ta, tất nhiên là có lý do, cũng phải làm rõ ràng trước." Ôn Liễu Niên nói, "Huống hồ đã gửi thư tới trước, thì đã nói rõ cục diện cũng không tính quá cương, nếu là dùng phương pháp ngược lại, hẳn là có thể dịu xuống."



Sở Uyên lắc đầu: "Ái khanh chưa từng từ bỏ, lúc này lại là ngoại lệ."



"Vi thần không hiểu, xin Hoàng thượng nói rõ hơn." Ôn Liễu Niên nhíu mày.



"Nếu là không có phong thư này, kế tiếp chuyện quan trọng nhất trẫm muốn làm là gì?" Sở Uyên hỏi.



"Xuất binh Đông Hải." Ôn Liễu Niên nói, "Diệt trừ đám người muốn tạo phản ở bên ngoài."



"Hiện tại có người giúp trẫm đi Đông Hải." Sở Uyên nói, "Vì sao còn phải ngăn cản?"



"Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, sao có thể đánh đồng?" Ôn Liễu Niên lời nghiêm ngữ chính, "Hoàng thượng xuất binh Đông Hải, là vì quét sạch siêu cương. Nhưng nếu mặc kệ bộ tộc Tây Nam thẳng tiến quốc cảnh Đại Sở ta, đừng nói đến hắn còn có khả năng cấu kết với phản đảng, cho dù thật sự là vì giúp triều đình diệt trừ phản đảng, cũng là mời thần đến thì dễ tiễn thần đi mới khó, đến lúc đó nếu Đoạn Vương chiếm cứ Đông Hải không chịu lui binh, Hoàng thượng phải đối phó hắn thế nào? Nếu so sánh với đối phó Sở Hằng thì khó khăn hơn rất nhiều a !"



Sở Uyên nói: "Hiện tại trẫm đi đối phó Đoạn Bạch Nguyệt, sao ái khanh lại có thể khẳng định, Đoạn Bạch Nguyệt sẽ không thừa cơ đánh vào Vương Thành?"



"Vi thần không phải đề nghị Hoàng thượng tuyên chiến, mà là phái sứ thần hai nước, ngồi xuống cùng bàn bạc một phen." Ôn Liễu Niên quỳ xuống đất nói, "Việc này không phải là chuyện nhỏ, vi thần nguyện lập tức đến Tây Nam."



Sở Uyên lắc đầu, vươn tay nâng hắn dậy: "Ái khanh không cần như thế, cũng không cần lo lắng. Giang sơn Đại Sở này, trẫm tự sẽ bảo vệ chặt chẽ, một phân một hào cũng sẽ không bỏ đi."



"Nhưng Tây Nam vương đầu kia phải làm thế nào?" Ôn Liễu Niên sầu lo.



"Trẫm sẽ trả lời thư cho hắn." Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, "Bữa tiệc tân hôn của ái khanh, đừng nói chuyện phiền lòng này nữa."



Ôn Liễu Niên còn muốn nói gì đó, Sở Uyên cũng đã rời khỏi thư phòng.



"Diệp cốc chủ, này..." Ôn Liễu Niên sốt ruột.



"Ta cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì." Diệp Cẩn lắc đầu, "Ôn đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút, ta vào cung xem thử."



Bình an vô sự đã được vài năm, cũng không biết lần này Đoạn Bạch Nguyệt rốt cuộc là muốn làm gì, lại còn nói khai chiến liền khai chiến.



Quả nhiên là có đau đầu.