Thổ Phỉ Công Lược

Chương 146 : Vì sao lại yên tâm như thế???

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bên trong phòng ngủ, Triệu Việt đang chờ hắn.



"Đọan Bạch Nguyệt muốn xuất binh đến Đông Hải." Ôn Liễu Niên sầu mi khổ kiểm.



"Tây Nam vương Đọan Bạch Nguyệt?" Triệu Việt cũng có chút ngoài ý muốn, "Lúc trước, khi ta ở Miêu Cương, chưa bao giờ cảm thấy hắn sẽ uy hiếp đến Sở quốc."



"Đại khái tất cả mọi người đều nghĩ như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu thật sự có ý muốn tạo phản, mấy năm nay khi thu phục tất cả bộ tộc ở Tây Nam, thì nên nhập vào phạm vi thế lực của mình, chứ không phải phân phát từng cái."



"Hoàng thượng cảm thấy thế nào?" Triệu Việt rót một chén nước cho hắn.



"Phản ứng của Hoàng thượng tựa hồ có chút kỳ quái." Ôn Liễu Niên nói, "Theo lý mà nói nước khác đến xâm phạm, hẳn là chuyện lớn khó lường mới đúng. Nhưng Hoàng thượng rất là bình tĩnh, nghe giọng điệu thậm chí còn tính toán liều mạng."



"Có khi nào đã sớm có minh ước với Đọan vương rồi không?" Triệu Việt hỏi.



"Thật hả?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.



"Sao ta biết được, chỉ là suy đoán mà thôi." Triệu Việt bật cười, "Tiểu Ngũ là người Truy Ảnh cung, lại là đệ đệ Tây Nam vương, không bằng đi hỏi Tần cung chủ? Nói không chừng biết được vài thứ."



"Được được được." Ôn Liễu Niên nhanh chóng đứng lên.



"Ta là nói ngày mai." Triệu Việt giữ chặt hắn, "Hiện tại cho dù ngươi không ngủ, Thẩm công tử cũng nên nghỉ ngơi ."



"Trong lòng ta sốt ruột." Ôn Liễu Niên đi vòng vòng ở trong phòng.



"Không giống như là tính tình của ngươi." Triệu Việt nói, "Hẳn là gặp biến không sợ hãi mới đúng."



"Không giống nhau, việc nhỏ tất nhiên có thể gặp biến không sợ hãi, nhưng Tây Nam Miêu Cương thực lực không được phép khinh thường, nếu thật sự khai chiến, chỉ sợ sinh linh đồ thán a." Ôn Liễu Niên càng nói càng lo âu, cuối cùng đơn giản tự mình chạy ra ngoài, "Không được, ta phải đến hỏi Tần cung chủ một câu."



Cản cũng cản không được, Triệu Việt đành phải đuổi theo.



Nhìn thấy hai người đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài, cuối cùng đến chỗ ở Truy Ảnh cung, đại nội thị vệ cũng có chút khó hiểu.



"Ôn đại nhân sao lại đến đây?" Thẩm Thiên Lăng đang ở trong viện tắm rửa cho Tiểu Phượng Hoàng."Chíp !" Trên đỉnh đầu cục bông có một cọng ngốc mao, ghé vào vách bồn vô cùng cao hứng chào hỏi hai người.



"Chúng ta đến tìm Tần cung chủ ." Ôn Liễu Niên nói.



"Trong thư phòng." Thẩm Thiên Lăng vẫy vẫy nước trên tay, "Bọn đại ca cũng ở đó, để ta dẫn đại nhân qua."



"Đa tạ Thẩm công tử." Ôn Liễu Niên cùng hắn một đường đi ra ngoài.



"Chíp..." Cục bông ngồi xổm trong nước ấm, rất là căm phẫn.



Cư nhiên không vớt ra lau khô trước.
Sở Uyên lớn tiếng gọi: "Tứ Hỉ !"



"Dạ." Tứ Hỉ công công vội vàng tiến vào.



"Chỉ đạo Ngự Thiện phòng, yến tiệc chuẩn bị tôm cá cho Ôn ái khanh." Sở Uyên nói, "Đổi thành gạo lức đậu hủ hầm rau xanh."



Ôn Liễu Niên: "..."



"Ôn ái khanh còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không?" Sở Uyên nhìn hắn.



"Có." Ôn Liễu Niên ôm tâm tình tráng liệt ăn khang nói, "Nếu Hoàng thượng thật sự đã kết minh cùng Đoạn vương, vì sao không thẳng thắn liên hợp Tây Nam đóng quân khai chiến, còn muốn cho phản đảng thêm một năm?" Tuy nói Sở quân hiện tại còn chưa chuẩn bị chu toàn, hơn nữa có quân đội Đoạn Bạch Nguyệt, phần thắng tuyệt đối không thấp. Sớm giải quyết một chút, cũng có thể an tâm sớm một chút.



"Đây là việc của trẫm." Sở Uyên nói, "Sẽ không mượn tay người khác."



Diệp Cẩn rất muốn thử xem rốt cuộc đầu hắn có phát sốt hay không.



Rõ ràng cũng đã tiếp nhận sự giúp đỡ của đối phương -- Tạm thời xem như là giúp đỡ, vậy nhiều một chút hay ít một chút, thì có gì khác nhau?



"Đều lui ra đi." Sở Uyên nói, "Việc này dừng ở đây, trẫm còn có chuyện khác muốn xử lý."



...



Thẳng đến giờ cơm trưa, Ôn Liễu Niên còn đang nhịn không được nghĩ câu Sở Uyên nói lúc sáng, thế cho nên suýt nữa nuốt phải xương cá -- nói là rau xanh đậu hủ, các món ngon bên cạnh cũng không ít, hiển nhiên vẫn là sợ hắn đói.



"Ôn đại nhân thấy thế nào?" Diệp Cẩn hỏi.



"Nếu mọi việc hết thảy đều giống như lời Hoàng thượng nói, vậy thì không còn gì tốt hơn ." Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ là hai bên chưa kết minh, cũng chưa ký kết hiệp nghị điều ước, sao lại có thể an tâm như thế chứ?"



"Thế nhưng dựa theo trình độ làm việc cẩn thận của hắn, nếu không có mười phần nắm chắc, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận như thế." Diệp Cẩn nói, "Tuy nói bây giờ còn chưa rõ nguyên nhân, nhưng kết quả tựa hồ đã được định xuống."



"Tâm ý Hoàng thượng đã quyết, cũng chỉ có thể như thế." Ôn Liễu Niên thở dài, chà xát dầu trên tay.



Chỉ hy vọng hết thảy đều phát triển theo hướng tốt nhất là được.



Sau khi cơm nước xong về nhà, lại được quản gia cho biết đại đương gia cũng là sáng sớm chạy ra cửa.



Chạy đi đâu vậy a, bây giờ còn chưa trở về...



Ôn Liễu Niên nhíu mày, thò tay chọt chọt Hồng giáp lang.



Không thấy cha ngươi !