Thổ Phỉ Công Lược

Chương 147 : Tự mình quyết định!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Thẳng đến khi bên ngoài trời tối mịt, Triệu Việt mới trở về, Ôn Liễu Niên đang nằm sấp ở trên bàn ngủ gật.



"Sao lại ngủ ở đây." Triệu Việt ôm hắn lên, "Cũng không sợ cảm lạnh."



"Muốn chờ ngươi trở về." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Đi đâu vậy ? Cả ngày đều không thấy bóng dáng."



"Đi tìm sư phụ." Triệu Việt nói, "Nghĩ đến ngươi còn đang trong cung, thì không có sai người tới báo tin."



"Ngươi tìm sư phụ làm gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Chỉ là tra xét một phen thương thế của ta." Triệu Việt nói, "Rồi sau đó liền dạy ta một bộ khẩu quyết tĩnh tâm, chậm rãi điều dưỡng trước."



"Không cần quá mệt mỏi." Ôn Liễu Niên dặn dò.



"Gần đây ta vẫn đang nghỉ ngơi, mệt chỗ nào chứ." Triệu Việt nói, "Ngược lại là ngươi, nói tốt là muốn ở nhà nghỉ ngơi một tháng, kết quả thành thân còn chưa đầy ba ngày, thì đã bắt đầu mỗi ngày chạy vào trong cung."



"Ta cũng không muốn." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Thế nhưng không có biện pháp."



"Ta biết." Triệu Việt cùng hắn trán kề trán, "Tây Nam vương đầu kia thế nào rồi?"



"Hoàng thượng tựa hồ quyết tâm, muốn liều mạng." Ôn Liễu Niên nói, "Luôn bày ra bộ dáng tính toán kỹ càng, còn không cho ai hỏi, ta mới hỏi nhiều một câu, cơm trưa liền từ tôm cá tươi biến thành rau xanh đậu hủ."



Triệu Việt bật cười thành tiếng: "Sau đó thì sao?"



"Sau đó ta cũng không hỏi tiếp nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Việc này tuy nói cực kì quỷ dị, nhưng Hoàng thượng đó giờ làm việc rất cẩn thận, đã làm quyết định này, hẳn là có mười phần nắm chắc mới đúng."



"Có lẽ đúng như lời ta nói, Hoàng thượng đã sớm đạt thành hiệp nghị với Tây Nam Vương, chỉ là gạt mọi người mà thôi." Triệu Việt nói, "Cho nên tạm thời không cần đi Đông Hải ?"



"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Nếu Đông Hải tạm thời do Tây Nam Vương áp chế, Hoàng thượng hẳn là sẽ nắm chặt thời gian lợi dụng một hai năm này, dùng để thao luyện quân đội, cộng thêm bổ sung quốc khố."



"Cũng đúng." Triệu Việt xoa bóp khuôn mặt của hắn, "Ngày mai còn muốn vào trong cung không?"



"Không." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Hoàng thượng không cho ta vào."



"Vậy ta mang ngươi ra ngoại ô giải sầu?" Triệu Việt nói, "Đến khe núi lúc trước."



"Được." Ôn Liễu Niên gật đầu, rồi sau đó lại hỏi, "Thương thế của ngươi không nghiêm trọng chứ?"



"Không sao." Triệu Việt ôm hắn, "Chỉ là không thể ra trận giết địch mà thôi."
"Được." Sở Uyên gật đầu, "Cứ dựa theo ý của ái khanh đi, trước xem thử đối phương rốt cuộc là muốn làm gì."



"Có những lời này của Sở Uyên, đại quân Tây Nam chinh đồ có thể nói một đường xuyên thẳng không bị ngăn cản. Dân chúng dọc đường vốn dĩ còn lo lắng đề phòng, cảm thấy đại để sẽ rối loạn, ai ngờ chuyện gì cũng không có, thậm chí còn nhận được không ít lợi ích -- giống như lời Đoạn Bạch Nguyệt nói, chuyến này thật sự là áo gấm về nhà, nếu là ngày nào đó tâm tình tốt, còn sẽ phát bạc cho dân chúng, ra tay rất là hào phóng. Thế cho nên về sau, mọi người lúc trước đã từ Ngàn vạn lần đừng đi ngang qua nhà ta biến thành Tây Nam vương vì sao còn chưa đến, hận không thể phủ kín hoa tươi ở trên đường chờ.



Quan viên dọc đường gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất nhất động của Đoạn Bạch Nguyệt, tín hàm một phong một phong đưa đến Vương Thành, thường xuyên chỉ có một câu -- Hôm nay như trước bình an vô sự.



Ôn Liễu Niên chống quai hàm ngáp một cái, thiêu hủy tín hàm.



Trách không được Hoàng thượng đều ném cho mình, dọc tuyến châu phủ nối tiếng tổng cộng có hai mươi ba phong mật hàm, nói cũng không mang theo một chút biến.



Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân cũng đã rời khỏi Vương Thành, trở về Giang Nam, đồng hành còn có Chu Đỉnh Thiên cùng Chu Mộ Bạch.



Tần Thiếu Vũ cũng mang Thẩm Thiên Lăng đến đảo Nhiễm Sương ở Nam Hải, lúc gần đi thuận tiện mang theo dư nghiệt liên quan đến Thanh Cầu đã từng ám sát Triệu Việt, đúng lúc đưa cho sư phụ trồng hoa chủng dược. Bởi vì võ công Triệu Việt đã phế, còn cố ý lưu lại một đội ám vệ.



"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng lưu luyến không rời, dùng móng vuốt nhẹ nhàng cọ cọ hai con Hồng giáp lang, mới ngoan ngoãn bị Thẩm Thiên Lăng ôm đi.



Vật biểu tượng giang hồ lệ nóng doanh tròng, quả thực tâm đều muốn vỡ nát.



Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn thì vẫn như trước lưu ở Vương Thành, thứ nhất có thể tiếp tục giúp Triệu Việt điều dưỡng, thứ hai cũng muốn nhìn xem Sở Uyên đầu kia còn có chỗ nào cần hỗ trợ hay không.



Thời tiết dần dần lạnh xuống, Ôn Liễu Niên đến cửa hàng kêu thợ may làm hai bộ áo khoác dài bằng bông giống nhau, mặc cùng Triệu Việt một đường đi dạo trong Vương Thành, sợ người khác không biết chính mình đã thành thân.



Vô Ảnh nằm sấp ở trên bàn ngáp một cái: "Tiên sinh, khi nào chúng ta trở về?"



Vân Đoạn Hồn nhìn Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt đi ngang qua bên dưới, nhịn không được cũng bật cười.



"Hiện tại như vậy kỳ thật cũng không tệ." Vô Phong nói, "Thiếu gia không hẳn là muốn tập võ."



Vân Đoạn Hồn buông chén rượu.



"Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi." Vô Phong nói, "Tiên sinh đừng trách."



"Ngươi nói cũng không sai." Vân Đoạn Hồn nói, "Hiện tại như vậy, thật sự rất tốt."



"Vậy..." Vô Phong thử.



"Đêm nay gọi A Việt đến đây đi." Vân Đoạn Hồn nói, "Có một số việc, ngươi ta nói cũng vô dụng, phải để cho hắn tự mình quyết định."