Thổ Phỉ Công Lược

Chương 156 : Kéo tơ bóc kén!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên liền đến phủ Vương gia. Sở Hằng vốn dĩ đang định đến quân doanh thị sát, thì nghe quản gia đến báo, liền nhíu mày hỏi: "Có nói là đến làm gì không?"



"Không có, tiểu nhân cũng không tiện hỏi." Quản gia nói, "Bất quá có người Truy Ảnh cung đi theo, nhìn qua tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt gì."



Trong lòng Sở Hằng càng tỏ ra khó hiểu, cảm thấy chẳng lẽ là mấy ngày nay mình làm gì khiến cho hắn nghi ngờ?



"Nếu phụ thân không muốn gặp hắn, thì để ta đến nói chuyện với hắn." Sở Thừa ở một bên nói.



"Lớn nhỏ gì cũng là người hoàng đế phái tới, sao có thể nói không gặp là không gặp chứ." Sở Hằng lắc đầu, "Đến gặp trước rồi nói."



Đầu này, đoàn người Ôn Liễu Niên còn đang ở đại sảnh uống trà, đầu kia đã có người vội vã chạy đi tìm Sở Miễn, báo việc này cho hắn.



"Ôn đại nhân đến đây thật hả?" Sở Miễn nghe vậy gấp đến độ xoay vòng vòng.



"Đúng vậy, tiểu thiếu gia ngươi nói thử xem, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này cơ chứ." Hạ nhân cũng nhịn không được oán trách, "Đừng nói là Ôn đại nhân, cho dù là Thượng bảo chủ Đằng Vân bảo, cũng không phải loại người tùy tùy tiện tiện thì có thể chọc a."



Sở Miễn cũng cảm thấy rất là ảo não, lúc trước hắn cũng chỉ là nhất thời nóng đầu, lại ghen tị với Mộc Thanh Sơn lúc nào cũng có thể đi theo bên cạnh Ôn Liễu Niên, cho nên liền đi tìm mấy tên côn đồ, nghĩ muốn giáo huấn xả giận một chút. Thành Đại Côn vốn dĩ chính là địa bàn của Sở gia, mấy tên tiểu lưu manh kia cũng chưa gặp qua những chuyện lớn trên đời, vừa nghe Tiểu thiếu gia trong Vương phủ nói muốn giáo huấn khách ngoại hương, không chỉ có thể vênh váo làm bậy mà còn có thể nhận được tiền, tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, xách theo một thùng nước chạy ra cửa, nhưng không nghĩ tới sẽ chọc trúng tổ ong vò vẽ - Xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là Sở Miễn bảo vệ bọn họ, e là ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng là cố hết sức.



"Có thật là vì chuyện đó không?" Sở Miễn như trước lo lắng không ngừng, "Hay có khi nào là chuyện Tây Nam vương? Hoặc là sự vụ quân chính."



"Mấy tên tiểu lưu manh kia bị bắt không lâu sau đó, chuyến này Ôn đại nhân đến đây còn có thể có mục đích gì nữa." Hạ nhân liên tục thở dài, "Nếu là để cho Vương gia biết, chỉ sợ tiểu thiếu gia khó tránh khỏi một trận gia pháp a."



Sở Miễn hoang mang lo sợ, vì thế liền lén lút chạy đến tiền thính, muốn tăng thêm cho mình chút can đảm. Ám vệ xa xa nhìn thấy trong lòng buồn cười, trước đó Ôn Liễu Niên đã dặn dò qua, cho nên vẫn không ngăn cản, chỉ là tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới.



"Ôn đại nhân, sao đến cũng không thông truyền trước một tiếng." Sở Hằng xốc rèm cửa lên bước vào, cười nói, "Để ta có thể chuẩn bị sớm một chút."



Sở Miễn ở ngoài cửa sổ nghe lén, khẩn trương đến độ siết chặt tay thành nắm đấm.



Ám vệ tiến vào, nói nhỏ bên tai Ôn Liễu Niên hai câu. Sở Hằng khẽ nhíu mày, trước mặt chủ nhân gia mà thì thầm to nhỏ, ít nhiều gì cũng không xem mình ra gì.



"Vương gia đừng trách, là đang nói việc riêng trong nhà hạ quan." Ôn Liễu Niên giải thích.



"Không sao không sao." Sở Hằng khoát tay, phóng khoáng nói, "Là có liên quan đến Triệu đại đương gia?"



"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, "Tuy nói không thể gặp mặt thường xuyên, nhưng vẫn là có thể viết vài phong thư tâm sự."



"Ôn đại nhân với Triệu đại đương gia quả nhiên giống như trong lời đồn, phi thường ân ái a." Sở Hằng rót trà cho hắn, tiện miệng nói, "Tách ra quá lâu cũng không được."



Ôn Liễu Niên ngạc nhiên nói: "Vương gia cũng nghe nói tin đồn liên quan đến hạ quan?"



Mặt Sở Hằng hơi ngẩn ra, bất quá rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu: "Không chỉ có Ôn đại nhân với Triệu đại đương gia, mà còn có cố sự của Tần cung chủ với Thẩm công tử, được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, nghe qua không tính ngạc nhiên."



Ôn Liễu Niên giật mình, theo cười cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa - Mấy ngày này vẫn đi dạo xung quanh thành, thành Đại Côn không phồn hoa giống như Vương thành, lại thường có chiến sự, cho nên các loại thoại bản cũng ít hơn rất nhiều so với những nơi khác. Truyền thuyết Tần cung chủ với Thẩm công tử cũng chỉ có một ít, còn mình tất nhiên là chưa nghe qua bao giờ. Nếu Sở Hằng muốn biết tin tức có liên quan đến mình, thì chỉ có thể âm thầm tìm hiểu từ Vương Thành, hoặc nói là muốn tìm hiểu động tĩnh của Hoàng Thượng, thuận tiện biết được một ít lời đồn có liên quan đến mình.



"Hôm nay đại nhân đến đây, không biết là có chuyện gì?" Sở Hằng lại hỏi một lần.



Ôn Liễu Niên cũng rất sảng khoái, nói: "Thật không dám giấu diếm, là có liên quan đến nhị thiếu gia trong quý phủ."



Sở Hằng nghe vậy nhíu mày, "Chẳng lẽ là khuyển tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đắc tội với đại nhân ở đâu rồi?"



Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng loảng xoảng, còn có tiếng quản gia kinh ngạc: "Nhị thiếu gia, sao ngài lại té ngã trên mặt đất vậy?"



Sở Hằng đứng dậy, đen mặt bước ra ngoài.



Sở Miễn cả người toàn là nước đứng lên, nhìn qua có chút chật vật, trong lòng cũng rất ảo não, sao mình lại vụng về như thế, thế nhưng không cẩn thận làm rớt thau nước trên bệ cửa sổ, lúc nãy nhớ rõ ràng là cách một khúc a.



Ám vệ thu hồi lại hòn đá dư, bình tĩnh tiếp tục xem náo nhiệt.



"Miễn nhi !" Sở Hằng nổi giận nói, "Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"



"Phụ thân." Sở Miễn hơi run rẩy, cũng không biết là do lạnh hay là do sợ hãi.



"Nhị thiếu gia." Ôn Liễu Niên cũng từ trong phòng bước ra.



Sau khi thấy hắn, sắc mặt Sở Miễn càng tái nhợt, cơ hồ ngay cả tầm mắt cũng không dám nhìn lại.




Trong tiểu viện cách vách, Diệp Cẩn đang xoa bóp bả vai cho Thẩm Thiên Phong, đèn đuốc mờ nhạt ổ chăn ấm áp, bầu không khí rất thích hợp làm chút chuyện xấu, nhưng còn chưa kịp ra tay thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.



Diệp Cẩn bị hoảng sợ, Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào lòng vỗ nhẹ trấn an, rồi xuống giường mở cửa.



"Minh chủ." Ám vệ thấp giọng nói, "Tây Nam vương đến."



"Đoạn Bạch Nguyệt?" Thẩm Thiên Phong nghe vậy ngoài ý muốn.



"Đang ở trong phòng đại nhân." Ám vệ nói, "Mời minh chủ và cốc chủ cùng nhau qua đó, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng."



Thẩm Thiên Phong gật đầu, vào phòng nói việc này cho Diệp Cẩn biết. Qua một lúc, Thượng Vân Trạch cũng được ám vệ mời đến đây, đi theo phía sau là Mộc Thanh Sơn vừa mới khỏi bệnh, bị bọc thành cái bánh bao.



Diệp Cẩn bưng chén trà ngồi ở bên cạnh bàn, mặt đầy bí hiểm khó lường nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.



Người còn lại trong phòng đều rất mờ mịt, theo lý mà nói Tây Nam vương là đến giúp đỡ, cho dù không nói cảm tạ, hẳn là cũng phải nhiệt tình thân thiện một chút mới đúng, vì sao lần nào nhắc tới Diệp cốc chủ cũng bày ra dáng vẻ xù lông này, chẳng lẽ là thiếu tiền không trả.



"Tiểu Cẩn." Thẩm Thiên Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.



Diệp Cẩn không cam nguyện, thu liễm ánh mắt một chút.



"Nghe nói Diệp cốc chủ muốn có Hồng giáp lang?" Đoạn Bạch Nguyệt không để ý đến thái độ của hắn, ngược lại chủ động cười hỏi.



"Không có." Diệp Cẩn giữ vững lập trường lắc đầu.



"Thật không?" Đoạn Bạch Nguyệt lấy hộp gỗ ra, "Tốn hết một đống sức lực mới tìm được ba con này, còn tưởng Cốc chủ sẽ thích."



Diệp Cẩn: "..."



CÓ BA CON THẬT HẢ?!



"Có muốn nhìn một cái không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Diệp Cẩn gật đầu, nhìn một cái cũng không sao.



Thế nhưng nhất định không thể lấy !



Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, thò tay mở nắp hộp.



Bởi vì lúc trước vẫn ở cùng một chỗ với kim giáp lang, lại được ăn ngon, cho nên ba con Hồng giáp lang đều rất có tinh thần, bò nhanh như bay, phản chiếu dưới ánh nến, toàn thân đỏ rực sáng long lanh.



Trong lòng Diệp Cẩn lập tức sấm bổ chớp giật, thiên nhân giao chiến.



"Đa tạ Tây Nam vương." Thẩm Thiên Phong bước lên hoà giải.



"Thẩm minh chủ khách khí, chỉ là ba con Hồng giáp lang mà thôi." Đoạn Bạch Nguyệt cũng không nhiều lời, sảng khoái đưa hộp gỗ qua, "Bất quá hôm nay bổn vương đến đây, ngoại trừ đưa Hồng giáp lang vẫn là còn một chuyện nữa, đội tàu ngoài ba đầu ngọn sóng ở Đông Hải, mới là chuyện nên giải quyết nhất."



Diệp Cẩn liếc mắt nhìn theo hộp gỗ một đường đưa đến tay Thẩm Thiên Phong.



Thẩm Thiên Phong cầm hộp gỗ trong tay, đưa qua cho hắn.



Diệp Cẩn bình tĩnh cầm lấy, cầm đặc biệt chặt.



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Dựa theo ý của Ôn đại nhân, là muốn nhân cơ hội này diệt trừ hết đám hải tặc, để cho dân chúng an tâm đón năm mới."



"Nếu thật sự âm thầm cấu kết với Sở Hằng, cũng là có thể tiêu diệt." Diệp Cẩn nói, "Đúng lúc nhân cơ hội chà đạp nhuệ khí của đối phương."



"Có thể khiến đối phương nổi tâm nghi ngờ không?" Đoạn Bạch Nguyệt nói, "Chung quy dựa theo ý Sở Hoàng, là muốn đem chuyện này ổn định một năm hai năm, chứ không phải phát động thế công giống như bây giờ."



"Sẽ không." Ôn Liễu Niên quyết đoán lắc đầu.



"A?" Đoạn Bạch Nguyệt thử, "Đại nhân tựa hồ rất nắm chắc?"



"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, "Chỉ cần làm theo lời ta nói, chẳng những Sở Hằng không nghi ngờ, ngược lại chỉ có thể ngậm bồ hòn."