Thổ Phỉ Công Lược

Chương 157 : Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


"Không biết đại nhân có diệu kế gì?" Thượng Vân Trạch hỏi.



"Kỳ thật cũng không phức tạp." Ôn Liễu Niên nói, "Khi chúng ta mới tới thành Đại Côn, dựa theo lời nói cử chỉ lúc ấy của Sở Hằng, hẳn là muốn chúng ta ra ngoài biển nhìn một cái."



"Đúng vậy." Diệp Cẩn gật đầu, "Đoán chừng là muốn chứng minh chiến sự ở Đông Hải rất căng thẳng, cũng có thể giải thích rõ nguyên nhân vì sao thành Đại Côn đổ nát còn dân chúng thì bần hàn, chứ không phải hắn không làm."



"Cho đến giờ chiến sự ngoài ba đầu ngọn sóng kia vẫn chưa dừng lại, vậy cứ làm theo những gì hắn mong muốn đi, nói muốn rời bến xem thử." Ôn Liễu Niên nói, "Thuận tiện tiêu diệt hết đám hải tặc này luôn !"



"Có thể nói cặn kẽ một chút được không?" Người còn lại cũng hơi khó hiểu, ngay cả ám vệ Truy Ảnh cung cũng hiếm khi mờ mịt - Cho dù là kể cố sự, cũng phải kể mở đầu rồi mới chuyển hợp kể tới kết thúc, đâu có ai mà trực tiếp kể mở đầu xong liền kể kết thúc chứ.



"Tuy nói Thẩm minh chủ võ công tuyệt đỉnh, nhưng không quen đánh nhau trên biển, Thượng bảo chủ cũng vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Sở dĩ Sở Hằng dám để cho chúng ta rời bến, đơn giản ỷ vào Đông Hải là địa bàn của hắn, hơn nữa có sương mù che lấp quỷ thuyền thần bí, khẳng định cho dù chúng ta đi cũng không nhất định có thể nhìn ra manh mối, ngược lại càng có lợi cho hắn mà thôi."



"Cho nên thì sao?" Thượng Vân Trạch hỏi.



"Cho nên phải đánh phủ đầu." Ôn Liễu Niên nhìn về phía Thẩm Thiên Phong nói, "Đợi sau khi ra biển, minh chủ tìm hai quân đương khẩu hai quân giao chiến rồi đưa ra chủ ý với Sở Hằng, nói muốn đích thân ra trận giết địch, mà Tây Nam vương sẽ âm thầm hành động với Thượng bảo chủ, phụ trách hiệp trợ minh chủ lên đảo phá huỷ địch doanh trước. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, nếu hành động thuận lợi, thì có thể dưới tình trạng thần không biết quỷ không hay, khiến Sở Hằng chịu thiệt một trận."



"Có thể có nguy hiểm không?" Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày.



"Chuyện này phải thương lượng kĩ càng hơn." Ôn Liễu Niên nói, "Cần phải tìm một kế sách vạn toàn mới được."



"Biện pháp này cũng rất hay." Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, "Thẩm minh chủ là đệ nhất cao thủ võ lâm trung nguyên, vốn là có vô số lời đồn đãi ai cũng không thể thay đổi được, cho dù là xâm nhập địch doanh lấy một địch trăm, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, sẽ không ai nghi ngờ, càng không ai đoán được có người âm thầm giúp đỡ."



"Ngươi biết bơi không?" Mộc Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi.



"Tất nhiên là biết." Thượng Vân Trạch cười cười, "Đừng lo, nếu phải làm việc, thì phải cam đoan không lộ sơ hở, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."



"Ừm." Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt vẫn như trước có chút lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.



Trong thư phòng ánh nến nhảy lên, thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, mọi người mới rời đi. Ôn Liễu Niên vừa mới trở về phòng rửa mặt, còn chưa kịp ăn điểm tâm, quản gia lại đến báo, nói là Sở Miễn cầu kiến."Sao lại đến sớm hơn mọi ngày vậy." Ám vệ nghe vậy nhíu mày, "Có cần kêu hắn về trước không?"



"Không cần." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Vốn cũng không định nghỉ ngơi, ra ngoài xem thử cũng không sao."



"Đại nhân." Sở Miễn đang chờ ở trong tiền thính, trong tay ôm quyển trục cực lớn, sau khi thấy hắn thì vô cùng cao hứng đứng lên, sau đó tung ra một bức họa cực lớn - Người được vẽ bên trong tất nhiên là Ôn Liễu Niên.



Ám vệ: "..."



"Thế nào?" Sở Miễn mặt đầy rạng rỡ.



"Đây là..." Ôn Liễu Niên cũng hơi giật mình.



"Nửa năm trước ta ra ngoài du ngoạn, cũng từng đến qua thư viện ở Giang Nam." Sở Miễn nói, "Lúc ấy đúng lúc có hội chợ, mọi người đều đang tranh nhau mua bức họa của đại nhân, cho nên ta cũng mua một bức."
"Không thì đại nhân còn muốn đánh thế nào?" Sở Hằng bị hắn hỏi trụ.



"Chiến đấu trên biển khác với trên đất liền, không thể lấy mạng người khác ngay được." Sở Thừa cũng ở một bên nói, "Trước khi tiến công cũng đã nói, đều phải cam đoan các tướng sĩ được an toàn, không rơi xuống biển mới là chuyện quan trọng nhất, cho nên thoạt nhìn có lẽ không thú vị lắm."



"Đáng tiếc toàn bộ thuốc nổ bị an trí ở cảng trọng yếu, không có biện pháp chuyển đến đây, nếu có thể đặt thêm hai giá, trận này dễ đánh hơn rất nhiều." Sở Hằng tiếc hận.



Ôn Liễu Niên ở trong lòng chậc chậc, trách không được năm lần bảy lượt muốn mình đến xem cuộc chiến, hẳn là đang đánh chủ ý lên triều đình.



Cảng bên kia, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Thượng Vân Trạch và Vô Ảnh nhảy lên thuyền nhỏ, thừa dịp bóng đêm cùng tiếng đạn lửa lặng lẽ không một tiếng động chạy về phía ba đầu ngọn sóng. Quân địch chủ lực đều đang tác chiến ở phía trước, cho nên phía sau phòng thủ rất là lỏng lẻo, ba người dễ dàng đánh choáng thủ vệ, sờ soạng đi lên bãi đá ngầm.



"Làm nửa ngày, tổng cộng cũng chỉ có mấy chiếc thuyền như vậy." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Cũng mệt Sở Hằng có thể đánh mấy tháng trời."



"Khoảng cách vừa xa lại vừa có bãi đá ngầm, rất dễ dàng lộ ra thanh thế khổng lồ." Vô Ảnh hỏi, "Khi nào thì hành động?"



"Phải chờ Thẩm minh chủ." Thượng Vân Trạch nói.



Vô Ảnh gật đầu, lấy một khối đường trong túi ra bỏ vào miệng.



Tóm lại rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm.



Lại lạnh.



Tốt xấu gì cũng có thể lót dạ.



Ước chừng qua một canh giờ, hai bên đều có người bị thương, nhưng không bên nào chiếm được tiện nghi, mắt thấy quân địch lại có xu thế muốn lui, Diệp Cẩn rốt cuộc quay đầu nhìn Thẩm Thiên Phong: "Không thì ngươi đến giúp đỡ đi? Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp."



"Rất tốt rất tốt." Ôn Liễu Niên đang ngủ gà ngủ gật, cũng tỉnh táo lại nhanh chóng phụ họa.



"Bây giờ?" Sở Hằng nghe vậy khó hiểu, chiến sự đã gần tới hồi cuối, chiến thuyền cũng cách nơi này một khoảng, chẳng lẽ còn muốn triệu hồi một chiếc đến, chở hắn qua đó đánh?



"Chờ ta trở lại." Thẩm Thiên Phong kéo lại áo choàng cho Diệp Cẩn, một bước đạp lên lan can, thả người phóng tới mặt biển mờ mịt. Bóng dáng màu ngân bạch đột nhiên lướt qua, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm hắc ám.



"Này..." Sở Hằng trợn mắt há hốc mồm.



"Đừng lo." Ôn Liễu Niên ở một bên có lòng tốt giải thích, "Khinh công Thẩm minh chủ hơn người, chút khoảng cách ấy đối với hắn mà nói không đáng là gì đâu."



Sở Thừa khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng vạn vạn không đoán được, Thẩm Thiên Phong cư nhiên sẽ dễ dàng đáp ứng tham chiến như thế - Hơn nữa còn dưới tình trạng ngay cả một chiếc thuyền cũng không có.



Có phải quá tùy ý rồi không?