Thổ Phỉ Công Lược

Chương 158 : Đón năm mới!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


"Hành động." Đoạn Bạch Nguyệt trầm giọng nói.



Vô Ảnh nhét hết kẹo đậu phộng trong tay vào miệng, rút ra hai thanh đoản đao liền xông ra ngoài.



Loại chuyện đánh nhau này, nhất định phải xông vào đầu tiên mới đã nghiện !



Trên mặt biển tối đen một mảnh, thủ lĩnh quân địch cũng không có khả năng sẽ nhìn thấy Thẩm Thiên Phong, đợi đến khi cảm nhận được, thì trên cổ đã là một trận ý lạnh. Máu bắn tung tóe lên màn trời, phó thống lĩnh đứng ở một bên chỉ cảm thấy có vài giọt nước rơi lên trên mặt, khi nhìn lại, một cái đầu ầm ầm rớt xuống boong tàu, người bên cạnh đã sớm thành cái xác không đầu.



"Giết người a !" Có binh sĩ kinh hô lên tiếng, lảo đảo bò lết chạy ra phía sau. Trên thuyền lập tức loạn thành một đống, người phía sau không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ loáng thoáng nghe được thủ lĩnh đã rơi đầu, lại thấy tất cả mọi người đang chạy, cũng liền chạy đi giương buồm lên rút lui về phía đá ngầm. Vô Ảnh nhìn đúng thời cơ, thả người nhảy lên trên boong tàu, đạp một cước lên ngực người chạy đầu tiên trở về, vì lực té quá mạnh cho nên khiến con thuyền lắc lư, cơ hồ muốn lật xuống biển.



Đoạn Bạch Nguyệt và Thượng Vân Trạch đều là cao thủ, đối phó đám ô hợp này tất nhiên là không thành vấn đề, kiếm phong dài ba thước dưới ánh trăng băng lãnh như tuyết. Còn chưa đến một nén nhang, hạm đội đã là một đống hỗn độn, xa xa vẫn như trước vang lên tiếng hô của Sở quân, mà bóng đen bên cạnh quỷ dị giống như sát thần, sợ hãi phô thiên cái địa thổi quét đến, không ai biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết là ngay sau đó có lẽ sẽ lập tức toi mạng.



Vô Ảnh miệng ngậm đoản kiếm, giống như linh miêu lặng lẽ không một tiếng động trèo lên cột buồm, chém đứt đầu dây thừng phía trên xuống, rồi sau đó liền xoay người nhảy đến phía sau khoang thuyền, cột chặt chẽ hai chiếc chiến hạm vào nhau. Thượng Vân Trạch như là hiểu được ý của hắn, hai người phối hợp với nhau, không lâu sau liền buộc tất cả các con thuyền lại với nhau. Người phía trên còn đang ra sức chém giết, không có thống lĩnh không có tháp nhìn xa, thì cũng không ai cảm thấy được rốt cuộc phát sinh chuyện gì.



Buộc xong một cái nút chết cuối cùng, Thượng Vân Trạch trao đổi một ánh mắt với Vô Ảnh, hô lớn một tiếng, thì thả người nhảy vào mặt biển mờ mịt. Thẩm Thiên Phong và Đoạn Bạch Nguyệt nhận được ám hiệu, sau đó giơ kiếm chém chết một tên trước mặt, cũng mượn lực nhảy lên cột buồm, bỗng nhiên biến mất ở trước mặt mọi người.



Tiếng nổ mạnh cực lớn liên tiếp truyền đến, ánh lửa cơ hồ chiếu sáng lên nửa vùng, mặc dù là cách xa nhau vài dặm, Diệp Cẩn vẫn cảm thấy lỗ tai bị chấn đến mức ong ong.



"Này..." Sở Thừa đại kinh thất sắc.



"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Diệp Cẩn nói. Tuy giọng nói thì bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn là không tự giác xoắn xuýt, chỉ mong người có thể nhanh chóng bình an trở về.



"Đã sớm nói, Thẩm minh chủ thần công cái thế." Ôn Liễu Niên cũng ở một bên nói, "Giải quyết đám tôm tép này, chỉ cần dùng một ngón tay.""Ngưỡng mộ đại danh minh chủ đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền." Sở Hằng theo khách sáo, giữa mày lại có một tia ưu sầu chợt lóe qua. Chuyện đã tới nước này, trong lòng biết rõ đội quân này e là lành ít giữ nhiều, cũng chỉ có thể cầu đừng có ai sống sót, tốt nhất là bị thiêu chết rồi chôn vào trong biển sâu, chính mình mới có thể bình yên vô sự.



"Thẩm minh chủ trở lại !" Người đứng đầu Sở quân nhìn thấy, kinh hỉ gọi ra tiếng.



Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng Diệp Cẩn cuối cùng cũng thả lỏng.



Thẩm Thiên Phong nhảy lên đài nhìn xa, tùy tay ném thủ cấp quân địch xuống.



Ôn Liễu Niên bận rộn tránh né không ngừng, ngàn vạn lần đừng ném trúng ta nha.



Mắt thấy một cái đầu nghênh diện bay tới, Sở Thừa đành phải vươn tay chụp lấy, trong lòng thầm nói xui xẻo.



"Ngươi không sao chứ?" Thấy trên người hắn dính máu, Diệp Cẩn vội vàng lôi kéo kiểm tra.



"Ta không sao, là của người khác." Thẩm Thiên Phong nói, "Vừa vặn nhìn thấy kho thuốc nổ, một lần bớt việc."



Diệp Cẩn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn lửa cháy hừng hực bên phía mặt biển kia đã dần dần suy yếu, chỉ để lại sương khói dày đặc thổi cũng không tan, cùng với từng đợt mùi dầu hỏa.



"Thẩm minh chủ vất vả." Sở Hằng tiến lên nói, "Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, dễ dàng đại thắng trở về, lấy thủ cấp quân địch giống như lấy đồ trong túi, thật sự làm ta mở rộng tầm mắt."



"Vương gia quá khen, chỉ là một đám ô hợp mà thôi." Thẩm Thiên Phong lau tay, "Không tốn bao nhiêu sức lực, nhiều thêm tám mười tên cũng không thành vấn đề."



Sở Hằng theo cười làm lành, trên mặt có chút lo lắng. Chính mình đánh mấy tháng trời cũng không thể lấy được thủ cấp quân địch, Thẩm Thiên Phong vừa ra tay thì nơi này đã long trời lở đất, nếu tin tức truyền lại Vương Thành, đừng nói vở kịch ra sức diễn lúc trước, chỉ sợ sẽ còn bị phạt.



Trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, vụ làm ăn lỗ vốn này, vừa nghĩ tới cũng không muốn làm.
Sở Miễn vẫn như trước đều đặn chạy đến Ôn phủ, chạy đến Sở Hằng cũng có chút sốt ruột, liền kêu quản gia đem người đuổi về nông thôn để lão gia nghiêm ngặt trông coi, đỡ phải chạy đến ngột ngạt. Một đêm trước khi đi, Sở Miễn cơ hồ khóc muốn mù mắt, cuối cùng vẫn là Ôn Liễu Niên đem sách quý của mình cho hắn vài cuốn, mới miễn cưỡng đem người dỗ nín.



"Đại nhân phải chờ ta trở lại a." Thẳng đến khi ngồi trên xe ngựa, Sỡ Miễn vẫn còn đang lưu luyến không rời phất tay, "Cùng nhau đến thư viện Vương Thành."



Ôn Liễu Niên gật đầu, nhìn theo hắn một đường ra khỏi thành.



"Nhìn không ra, nhị đệ này của ta thế nhưng có thể khiến đại nhân thích như vậy." Sở Thừa đứng bên cạnh nhàn nhạt nói.



"Tiểu thiếu gia phẩm hạnh chất phác, đổi lại là người khác cũng sẽ thích." Ôn Liễu Niên liếc mắt nhìn hắn một cái, "Lời này của thế tử là có ý gì?"



"Đại nhân nghĩ nhiều." Sở Thừa cười cười, "Nhị đệ này của ta vẫn luôn uất ức, hiện giờ có thể gặp được sao Văn Khúc, ta làm ca ca cao hứng dùm hắn còn không kịp."



Ôn Liễu Niên gật đầu: "Nếu nói đến văn chương, tiểu thiếu gia xác thật mạnh hơn thế tử một chút."



Nụ cười của Sở thừa cương cứng trên mặt.



Ôn Liễu Niên cũng lười tiếp tục để ý đến hắn, xoay người trở về nhà.



Từng ngày từng ngày trôi qua, không khí trong thành cũng càng ngày càng đậm. Hôm giao thừa, sáng sớm mọi người đã bắt đầu bận việc, Diệp Cẩn theo Thẩm Thiên Phong cùng nhau ra ngoài, phát một mớ hồng bao cho tiểu oa nhi trong thành, lúc trở về thì thấy Mộc Thanh Sơn đang viết câu đối xuân, Thượng Vân Trạch ở bên cạnh đang bôi hồ, còn Vô Ảnh thì cùng một đám ám vệ cười cười nháo nháo, khiến cả hậu viện gà bay chó sủa.



"Đi ra ngoài mà đánh nhau !" Ôn đại nhân cầm muôi xới cơm lao ra khỏi phòng bếp, trên mặt có vài phần sát khí.



"Đại nhân cứu ta !" Vô Ảnh nhanh chóng trốn đến sau lưng hắn.



Ám vệ xắn tay áo xông lên, ngay cả Ôn Liễu Niên cũng bị vác trên vai bay vòng vòng, Ôn đại nhân khóc không ra nước mắt tuyệt vọng kêu: "Trong nồi còn có canh !"



"Đến giúp đỡ đi." Diệp Cẩn ôm bụng, cười đủ mới đẩy đẩy Thẩm Thiên Phong, "Đại nhân là người đọc sách, nếu cứ bị vác như vậy nữa thì sẽ bị đau lưng."



"Không đến lượt ta ra tay rồi." Thẩm Thiên Phong đút cho hắn một khối điểm tâm, "A, có người đến."



"Sao?" Diệp Cẩn nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức kinh hỉ: "Đại đương gia trở lại?"



Triệu Việt phóng người lướt qua đầu tường, kéo người vào trong lòng mình một phen.



Chuyện xảy ra quá đột ngột, Ôn Liễu Niên ngây ngốc há to miệng.



"Choáng rồi?" Triệu Việt nhìn hắn cười, vươn tay nhéo mũi hắn.



Ôn Liễu Niên bây giờ mới kịp phản ứng, ôm hắn một phen, cao hứng đến sắp khóc: "Sao ngươi lại trở về."



"Muốn về đón năm mới với ngươi." Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.



Người còn lại trong lòng hiểu mà không nói đi ra ngoài, chung quy là cửu biệt(*) gặp lại, cảnh tượng kế tiếp cũng không quá thích hợp để người khác nhìn...



(*) cửu biệt: xa cách lâu ngày.