Thổ Phỉ Công Lược

Chương 178 : Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Sau ngày mười lăm tháng giêng, song thân Ôn gia liền trở về Giang Nam, Chu Mộ Bạch đi theo thương đội cùng nhau lái thuyền rời bến, nói là muốn thăm vài bằng hữu. Trong nhà một lần nữa an tĩnh lại, ám vệ đều đang cảm khái, cũng không biết đám Thượng bảo chủ đi đâu, cư nhiên lâu như vậy còn chưa trở về.



Mờ mịt tại Đông Hải, một chiếc thương thuyền cực lớn đang lướt sóng mà đi. Thượng Vân Trạch tung áo choàng bọc lấy người bên cạnh: "Trở về ngủ một lát?"



"Không mệt." Mộc Thanh Sơn lắc đầu cự tuyệt.



"Chỉ là ra ngoài biển thôi, sao lại hưng phấn như thế." Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, "Trời chưa sáng đã tỉnh lại, buổi tối thì đến hơn nửa đêm mới chịu đi ngủ, ban ngày còn không mệt."



"Lúc trước ta chưa ngồi thuyền qua bao giờ." Ánh mắt Mộc Thanh Sơn sáng long lanh, "Cũng không nghĩ tới có thể rời bến."



"Ngồi hơn mười ngày, cũng nên ngồi đủ rồi." Thượng Vân Trạch ôm chầm bả vai hắn, "Ngoan, theo ta trở về khoang thuyền, lát nữa sẽ nổi gió."



"Không về !" Mộc Thanh Sơn kháng nghị.



"Không về liền hôn ngươi." Thượng Vân Trạch uy hiếp.



Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, một chút cũng không bị dọa.



Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, vừa tính toán cưỡng chế ôm người trở về, bên tai lại truyền đến tiếng hát du dương như có như không.



"Ý?" Mộc Thanh Sơn cảm thấy có chút kỳ quái, "Ngươi có nghe tiếng gì không?"



"Có." Thượng Vân Trạch gật đầu.



"Vậy không phải ta nghe lầm." Mộc Thanh Sơn nhìn nhìn bốn phía, "Đều là biển, sao lại có tiếng hát?"



"Nói không chừng... Là có người đang hát bên trong biển?" Thượng Vân Trạch nhướn mày.



"Giao nhân hả?" Mộc Thanh Sơn giật mình.



"Ta đoán mò thôi." Thượng Vân Trạch nhẹ nhàng che miệng hắn, lại ngưng thần nghe một trận, "Hiện tại không có."



"Nhưng vừa rồi chúng ta đều nghe được." Mộc Thanh Sơn nhìn xuống dưới thuyền, "Không biết có lội tới đây không."



"Hai vị khách nhân." Chủ thuyền nghe tiếng tìm đến, "Mau trở vào khoang thuyền đi, đằng trước không quá yên ổn, vẫn là đừng lộ diện thì tốt hơn."



"Vì sao lại không yên ổn?" Mộc Thanh Sơn nhíu mày.



"Vị công tử này hẳn là không biết, phía trước là đảo Bối Sa, nổi danh là mê trận tại Đông Hải." Chủ thuyền nói, "Bên trong có yêu nghiệt a."



"Là yêu nghiệt gì vậy?" Mộc Thanh Sơn lại hỏi.



"Sao ta biết được, nếu là thấy, bây giờ ta cũng không còn đứng ở đây." Chủ thuyền liên tục khoát tay, "Khách nhân mau vào trong khoang thuyền đi, vòng qua nơi này thì an toàn rồi."



"Đa tạ nhắc nhở." Thượng Vân Trạch lôi kéo Mộc Thanh Sơn, hai người cùng nhau trở về chỗ ở.



"Vì sao không nhìn một trận?" Mộc Thanh Sơn khó hiểu, "Nói không chừng thật sự có thể nhìn thấy giao nhân.""Giao nhân cũng không phải cá bay, tùy tùy tiện tiện thì có thể thấy, huống hồ phụ cận đảo Bối Sa sương mù dày đặc, ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm." Thượng Vân Trạch rót ly nước cho hắn, "Đêm mai có thể tới đảo Hải Hoa, chờ sau khi gặp được Tử Hoa thẩm thẩm, có vấn đề gì thì hỏi nàng cũng không muộn."



"Ừm." Mộc Thanh Sơn nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Tử Hoa thẩm thẩm có hung dữ không?"



"Có một chút." Thượng Vân Trạch ôm hắn ngồi ở bên giường, "Bất quá đó là đối với người ngoài, ngươi là người trong nhà."



"Nhưng lúc trước nàng muốn gả cháu gái cho ngươi." Mộc Thanh Sơn nhắc nhở.



Thượng Vân Trạch buồn cười: "Ta chỉ vô ý nhắc qua một câu, ngươi lại nhớ rõ ràng."



Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, phải nhớ rõ ràng chứ !



"Chỉ là muốn mà thôi, ta không nguyện cũng thôi, cô nương nhà người ta cũng không phải không gả đi được, cũng đâu phải chỉ có một mình ta." Thượng Vân Trạch cùng hắn trán kề trán, "Làm chút chuyện xấu không?"



"Không làm." Mộc Thanh Sơn hung hăng nắm miệng của hắn.



"Khẩu thị tâm phi." Thượng Vân Trạch xoay người đặt người ở trên giường, cúi đầu hôn xuống.



Tiểu Mộc nghiêng mặt sang một bên.



Ừm, vậy thì chỉ làm một lần.



Một đêm này cực kỳ gió êm sóng lặng, đội tàu thuận lợi vòng qua đảo Bối Sa, tại chạng vạng ngày hôm sau đưa người đến đảo Hải Hoa.



"Thượng bảo chủ?" Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.



"Sao Chu huynh lại ở đây?" Sau khi nhìn thấy Chu Mộ Bạch, Thượng Vân Trạch và Mộc Thanh Sơn cũng có chút ngoài ý muốn.



"Vậy thật đúng là trùng hợp." Chu Mộ Bạch cười nói, "Hôm qua vừa mới nghe Tử Hoa thẩm thẩm nói Thượng bảo chủ sẽ đến, không nghĩ tới hôm nay liền gặp được, nghĩ đến hẳn là có cùng một chuyện giống tại hạ."



"Đảo Bối Sa?" Mộc Thanh Sơn suy đoán.


"Tiểu Cẩn?" Thẩm Thiên Phong lắc lắc tay trước mặt hắn, "Sao lại không nói gì hết."



"Ta nói cho ngươi một chuyện." Diệp Cẩn chậm rãi nói.



"Ừm." Thẩm Thiên Phong gật đầu.



"Không được nói cho người khác."



"Được."



"Bằng không ta sẽ hưu ngươi !" Diệp Cẩn hung hãn.



Thẩm Thiên Phong rất phối hợp: "Ừm."



"Ta muốn thiến Đoạn Bạch Nguyệt !" Diệp Cẩn siết chặt tay.



Thẩm Thiên Phong không thể làm gì: "Chuyện này?"



Diệp Cẩn đến gần bên tai hắn, thấp giọng nói một câu.



Thẩm Thiên Phong đột nhiên nhíu mày: "Ngươi xác định?"



"Đương nhiên !" Diệp Cẩn căm giận cắn môi dưới.



"Này..." Thẩm Thiên Phong cũng hơi giật mình, "Hoàng thượng với Tây Nam vương?"



Diệp Cẩn tiếp tục gật đầu.



Thẩm Thiên Phong: "..."



Diệp Cẩn đụng bình bịch trước ngực hắn.



Tức chết thôi.



Thẩm Thiên Phong trấn an vỗ vỗ lưng hắn, giữa mày lại khó nén lo lắng.



Lúc trước chỉ vì thân phận mình là trưởng tử Thẩm gia, thì hao hết thiên tân vạn khổ mới có thể bên cạnh hắn, huống chi là Thiên Tử thiên triều.



Trách không được Tây Nam vương nguyện khuynh lực lượng cả quốc gia, đeo trên lưng tội danh mưu nghịch, cũng muốn chiếm cứ Đông Hải trông chừng Sở Hằng, lúc trước còn tưởng rằng là âm thầm có ước định với Hoàng thượng, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên lại là bởi vì nguyên nhân này.



Con đường phía trước sợ là không dễ đi a...Trên quan đạo, Sở Uyên phái ra mật sử đang giục ngựa bay nhanh, đem phong thư có dán ấn xi đúng hạn đưa đến tay Đoạn Bạch Nguyệt.



Mười ngày sau, một đường sét kinh thiên đánh ầm ầm ở Đông Hải, Tây Nam vương khởi binh!



"Đánh nhau a." Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch.



"Nếu ta nhớ không lầm, đại nhân là được Hoàng thượng phái tới hòa đàm với Đoạn Bạch Nguyệt !" Sở Thừa nghiến răng nghiến lợi.



"Nhưng không đàm được, cũng không phải lỗi của bản quan." Ôn Liễu Niên ngữ điệu bi phẫn cảm tình sung mãn, "Thật sự tận lực rồi a !"



"Tiểu vương gia thấy thế nào ?" Sở Hằng hỏi.



"Ta?" Diệp Cẩn nói, "Hiện giờ chiến sự đột nhiên nổi dậy, tất nhiên phải nghênh chiến, chẳng lẽ còn muốn trốn tránh."



"Không biết Thẩm minh chủ - "



"Thiên Phong là minh chủ võ lâm, không phải tướng quân Đông Hải." Diệp Cẩn lạnh lùng cắt ngang lời hắn, "Vương gia ngược lại là đừng quấy rầy."



Những lời này hiển nhiên có chút trọng lượng, nếu đổi lại là người bên ngoài, chỉ sợ Sở Hằng cũng không nhẫn nhịn được, nhưng đối phương là Diệp Cẩn, cũng đành phải nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng.



"Bản quan có thể trở về Vương thành không?" Ôn Liễu Niên ở bên cạnh dè dặt cẩn thận hỏi.



Sở Thừa: "..."



"Ở lại cũng không giúp được gì." Ôn Liễu Niên cực kỳ thành khẩn, "Cùng lắm thì ta sẽ làm một bài thơ cho tướng sĩ Đại Sở."



Sở Thừa: "..."



"Thiên Phong sẽ bảo hộ đại nhân." Diệp Cẩn nói.



"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.



Sở Thừa: "..."



Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Đại Sở tất thắng."



Sở Thừa cơ hồ muốn hộc máu, giọng điệu nửa sống nửa chết, còn không bằng ngậm miệng luôn đi.