Thổ Phỉ Công Lược

Chương 179 : Cũng không có hói hoàn toàn!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Đoạn Bạch Nguyệt chiếm cứ Đông Hải đã lâu, Sở quân đối với chuyện này tất nhiên không có khả năng một chút cũng không đề phòng. Nhưng trước khi Sở Uyên và Thẩm Thiên Phàm dẫn đại quân đến, Sở Hằng cũng không nguyện hao tổn binh lực đến chống lại, bởi vậy tuy nói cũng xuất binh, nhưng tinh thần đánh chiến cực kỳ sa sút, công không vào thành thì thôi đi, mỗi ngày chỉ là ở bên ngoài người rống ngựa hí kêu to một phen, rồi qua loa thu binh, sợ sẽ đánh nhau thật, phó tướng đều là tâm phúc phụ tử Sở thị, tất nhiên cũng biết nên phối hợp như thế nào, mới có thể đem cảnh này diễn tốt nhất. Trong khoảng thời gian ngắn khắp Đông Hải nhìn như rối loạn, hai bên cơ hồ lại không có thương vong.



"Rõ ràng cái gì cũng không làm, ngày ngày còn có thể viết đa dạng như vậy, coi như là không dễ dàng." Ôn Liễu Niên cầm chiến báo trong tay ném sang một bên.



"Hoàng thượng và Thiên Phàm ước chừng còn phải chờ một trận nữa mới có thể đến." Thẩm Thiên Phong nói, "Hiện tại chuyện trọng yếu nhất, là kéo dài thời gian."



"May mà có Tây Nam vương a." Ôn Liễu Niên cảm khái.



Diệp Cẩn thẳng sống lưng ôm mèo, thập phần bình tĩnh.



Ôn đại nhân biết sai sửa lại cho đúng: "Ta chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, kỳ thật nghĩ kĩ lại, Tây Nam vương cũng không phải rất trọng yếu."



Thẩm Thiên Phong: "..."



"Đại nhân !" Ám vệ ở bên ngoài nói, "Thượng bảo chủ viết một phong thư gửi đến đây."



"Thư?" Ôn Liễu Niên buồn bực, lúc trước còn nghĩ sao còn chưa thấy trở về, hiện tại xem ra là bị trì hoãn ?



"Nhìn xi dán hẳn là có việc gấp." Ám vệ đưa cho Ôn Liễu Niên.



Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng cùng nhau tiến lên xem.



"Lại là đảo Bối Sa?" Ôn Liễu Niên nhíu mày.



"Khốn kiếp !" Diệp Cẩn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hung hăng mắng một câu.



Biết hắn trước giờ thích tiểu hài tử, cũng không nỡ nhìn tiểu hài tử chịu khổ, Thẩm Thiên Phong ôm chầm bả vai hắn, nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ.



"Thượng bảo chủ nói sẽ cùng sư gia lưu lại đảo Hải Hoa, có lẽ có thể tìm được manh mối khác." Ôn Liễu Niên nói, "Tạm thời không trở lại."



"Cũng được." Thẩm Thiên Phong nói, "Tử Hoa thẩm thẩm ở Đông Hải rất có thế lực, có nàng ra tay giúp đỡ, đối với chúng ta hẳn là có lợi."



"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Diệp Cẩn hỏi, "Nếu là cái gì cũng không làm, chỉ sợ sẽ có thêm nhiều hài tử bị hại."



"Xử lý chuyện này cũng không khó." Ôn Liễu Niên nói, "Hài tử sở dĩ sẽ bị bắt cóc, một là cha mẹ bị lừa, tưởng rằng là muốn đưa con mình đi học nghề kiếm ăn, hai là bị người lái buôn bắt cóc, dự tính khả năng đầu tiên lớn hơn một chút."



"Đại nhân có suy nghĩ gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.



"Chỉ cần để vài ngư dân kia biết, giữ kĩ hài tử ở bên cạnh, so với đưa đến bên ngoài càng có tiền đồ hơn, tất nhiên có thể ngăn chặn tình huống này lại hơn một nửa." Ôn Liễu Niên nói, "Chung quy nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không ai nguyện ý tách ra khỏi cốt nhục của mình.""Cho nên?" Diệp Cẩn dò xét.



"Chuyện này phải nhờ cốc chủ ra mặt." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, chung quy có thân phận Vương gia ở đây, nói chuyện làm việc tiện hơn rất nhiều.



Vì thế vào buổi tối, Diệp Cẩn liền cùng Thẩm Thiên Phong cùng nhau đến phủ Vương gia.



"Muốn tổ kiến một đội hải quân?" Sở Hằng nghe vậy khó hiểu.



"Không phải hiện tại muốn lên chiến trường, mà là làm chuẩn bị ngày sau tăng mạnh biên phòng hải cảnh." Diệp Cẩn nói, "Sư phụ Triệu đại đương gia chính là kỳ nhân ở Đông Hải, thủy tính cực kỳ cao. Hoàng thượng sau khi biết được việc này, thì động ý niệm muốn tổ kiến một đội quân dưới nước."



"Thì ra là như vậy." Sở Hằng gật đầu.



"Muốn luyện công phu dưới nước, tất nhiên là tuổi tác càng nhỏ càng tốt." Diệp Cẩn nói, "Ôn đại nhân đã nghĩ xong bảng cáo thị, nếu Vương gia cảm thấy không có vấn đề gì, ta liền hạ lệnh đưa đến các châu huyện ở Đông Hải."



"Gấp như thế?" Sở Hằng nhíu mày, "Hiện giờ chiến sự chưa dừng, cần phải đem chuyện này áp lại về sau lại bàn?"



"Có Vương gia tác chiến với Tây Nam vương, đội quân phái đi huấn luyện dưới nước này, giao cho Ôn đại nhân là được." Diệp Cẩn nói, "Hai bên không ai chậm trễ."



"Tiểu vương gia đã có bố trí, vậy bổn vương tất nhiên toàn lực phối hợp." Sở Hằng rất thức thời - Đại quân Sở quốc sắp đến, chỗ này cũng không ai dám trêu chọc Diệp Cẩn.



Vài ngày sau, một bảng cáo thị ra roi thúc ngựa được đưa đến các nơi ở Đông Hải. Trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều đang nói, Ôn đại nhân qua một đoạn thời gian nữa muốn chiêu binh, giúp Hoàng thượng tổ kiến một đội thuỷ quân, chỉ lấy tiểu oa nhi từ sáu bảy tuổi đến mười mấy tuổi, sư phụ còn là lão thần tiên trong Đông Hải. Một khi được chọn, người nhà không chỉ có thể được ăn ngon, triều đình còn sẽ có phong thưởng, đây chính là chuyện tốt.



"Thật sự có thể ngăn chặn lại hả?" Diệp Cẩn hỏi.



"Cho dù không thể chắc chắn mười phần, ít nhất cũng có tác dụng tám phần." Ôn Liễu Niên nói, "Về phần vài oa nhi bị bắt cóc, cũng chỉ có thể ngóng trông đại quân mau đến, sớm ngày giải cứu ra khỏi nhà giam."



Trong băng thất trên đảo Lạc Anh, Triệu Việt nhắm mắt ngồi, xung quanh tùy thời phủ đầy băng tuyết, trong lòng lại giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chân khí ngưng kết thật lâu trước ngực, mang đến từng trận độn đau.



Vân Đoạn Hồn đứng ở bên cạnh hắn, nói: "Đừng cưỡng cầu."



Triệu Việt điều tức một lát, chậm rãi mở to mắt: "Sư phụ."



Hồng Liễu đao pháp dĩ nhiên luyện đến tầng thứ chín, một cửa cuối cùng lại chậm chạp không có biện pháp đột phá, mỗi khi đến thời khắc trọng yếu, đều cảm thấy chân khí tích tụ trong lòng, một chút cũng không thể động đậy, mỗi lần đều là mồ hôi đầm đìa mới bừng tỉnh.



"Lúc trước khi dạy ngươi, ta đã nói qua bộ đao pháp này bảy phần dựa vào cố gắng, ba phần dựa vào thiên mệnh." Vân Đoạn Hồn nói, "Trong giang hồ người có thể luyện đến cảnh giới như vậy dĩ nhiên rất ít, đừng quá chấp niệm."Triệu Việt gật đầu: "Đồ nhi biết."



"Chiến sự ở Đông Hải đã nổi lên, nghĩ đến trong lòng ngươi cũng là nóng như lửa đốt mới đúng." Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, "Trở về đi."



"Bây giờ sao?" Triệu Việt hơi giật mình.



"Một tầng cuối cùng Hồng Liễu đao pháp, nếu là có duyên, luyện thành chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng nếu chấp niệm như thế, chỉ sợ mười năm tám năm cũng không nhất định có thể thành." Vân Đoạn Hồn nói, "Dựa theo công phu bây giờ của ngươi, dĩ nhiên có thể bài thượng danh hào Võ Lâm Trung Nguyên, hiện giờ chiến loạn Đông Hải nổi lửa khắp nơi, chính là lúc Tiểu Liễu tử cần ngươi nhất, vẫn là tạm thời xuất quan thì tốt hơn, chờ sau khi tương lai mọi chuyện đều gió yên sóng lặng, nếu ngươi muốn trở về tiếp tục luyện công cũng có thể."



"Đa tạ sư phụ." Triệu Việt vui sướng.



"Đây là thư Thượng bảo chủ viết gửi đến." Vân Đoạn Hồn nói, "Lúc này hắn đang ở trên đảo Hải Hoa, ngươi đến gặp hắn trước, rồi bàn bạc chuyện phía sau."



Triệu Việt gật đầu: "Dạ."



"Từ nay về sau nếu còn có chuyện gì, cứ việc viết thư đến là được." Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, "Tuy nói hơn hai mươi năm nay chịu chút khổ sở, nhưng vẫn là trải nghiệm được không ít chuyện, tương lai tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt."



Triệu Việt cười cười: "Đợi sau khi chiến sự chấm dứt, ta lại mang theo Tiểu Liễu tử cùng nhau trở về, giáp mặt bái tạ sư phụ."



Qua ba ngày, thương thuyền đi ngang qua đảo Lạc Anh, sau khi Triệu Việt cáo biệt với mọi người, thì xuôi Nam đến tìm Thượng Vân Trạch. Ôn Liễu Niên thì là ngày ngày chờ ở trong tòa nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ cũng không bước, vắt óc tìm mưu kế viết hịch văn, câu chữ càng ngày càng dài, từ ngữ trau chuốt cũng càng lúc càng hoa lệ, nói có sách, mách có chứng văn chương phi phàm, Sở Thừa thường xuyên đứng ở trên tường thành đọc, quân sĩ phía dưới cũng không biết hắn đang nói cái gì. Từng đợt tín sử thi nhau đưa tới, phía trên đầy chi, hồ, giả, dã, Sở Thừa vừa nhìn hai ba câu thì bắt đầu nhức não, liền để sang một bên không để ý. Ôn Liễu Niên sau khi biết được lập tức tự mình chạy đến phủ Vương gia, lải nhải nói chỉnh chỉnh nửa canh giờ, giọng điệu có chút oán giận, từ ngữ tuôn trào, cuối cùng đừng nói là Sở Hằng, ngay cả hạ nhân rót nước cũng có chút choáng đầu hoa mắt. Đợi vất vả lắm mới tiễn người đi, Sở Hằng lập tức tự mình viết một phong đưa đến tiền tuyến, mắng Sở Thừa đến cẩu huyết phun đầu - Kêu ngươi đọc thì ngươi hảo hảo đọc đi, đừng vô duyên vô cớ mang phiền toái về nhà !



Sở Thừa cơ hồ nổi đóa, phái người lao lực thiên tân vạn khổ, mới đem một xấp dày cộm kia tìm trở về.



Dân chúng ở Đông Hải trong lòng vốn còn tại run sợ, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị xa xứ, không dự đoán được trận này cư nhiên không có đánh nhau cũng không có thuốc nổ, mỗi ngày chỉ thấy hai bên chửi nhau, chửi xong thì thu binh, trong lúc nhất thời trong lòng vừa sợ vừa nghi, đều đang suy đoán là sao thế này. Lời đồn bay lả tả, bất quá có một cái ngược lại là truyền lưu rộng nhất, độ tin cậy cũng cao nhất - Đó chính là Tây Nam vương không hề muốn muốn mưu triều soán vị, chỉ muốn mở rộng lãnh thổ, muốn đem một vùng phía nam làm của riêng. Sở dĩ chiến sự vẫn kéo dài, chỉ là muốn tìm thời cơ, có thể giáp mặt hòa đàm với đương kim thiên tử. "Thật sự như thế?" Sở Thừa nhíu mày hỏi.



"Không ai nói chính xác." Sở Hằng chậm rãi thổi bọt trong bôi, "Bất quá như vậy cũng tốt, Sở Uyên có thể xem như chui đầu vô lưới."



"Có cần thử mượn sức Tây Nam vương không?" Sở Thừa lại hỏi.



"Thời cơ chưa tới." Sở Hằng ngữ điệu không nhanh không chậm, "Tạm thời đợi thêm một khoảng thời gian nữa."



Bên trong Ôn phủ, Diệp Cẩn sau khi đắp chăn cho Thẩm Thiên Phong, liền vọt tới trong phòng Ôn Liễu Niên - Hoàn toàn không muốn ngủ.



"Cốc chủ." Ôn đại nhân vừa tính toán nghỉ ngơi, thấy hắn vội vã vào cửa, lập tức bị hoảng sợ, vội vàng từ trên giường ngồi dậy hỏi, "Xảy ra chuyện gì à?"



"Không có chuyện gì." Diệp Cẩn khoát tay.



Ôn Liễu Niên: "..."




Thẩm Thiên Phong đành phải đuổi theo. Dịch quán này không lớn lắm, hậu viện thì càng nhỏ, Diệp Cẩn ở trong viện lung lay vài vòng, đột nhiên liền phát giác phía trên bệ cửa sổ, tựa hồ có dấu chân.



"Có thích khách mật thám?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày, "Nhưng dựa theo công phu của Hoàng thượng, hẳn là rất dễ dàng cảm nhận được mới đúng."



Vừa dứt lời, Đoạn Bạch Nguyệt liền nhảy từ phía trên xuống.



Vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp cốc chủ mới biết được, cái gì gọi là ngũ oanh lôi đỉnh.



"Khụ khụ." Tây Nam vương sờ sờ cằm, "Nhị vị, trùng hợp thế."



Sở Uyên ở phía trên nhìn thấy, cũng có chút trợn mắt há hốc mồm.



Vì sao cố tình... Sẽ phát sinh loại chuyện này.



Sau thời gian nửa tách trà, Diệp Cẩn ngồi ở trên ghế, sắc mặt nghiêm túc nhìn ca mình.



Trong viện, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi Thẩm Thiên Phong: "Thẩm minh chủ có biện pháp nào, có thể khiến cốc chủ quên chuyện này không?"



Thẩm Thiên Phong lắc đầu.



"Tiểu Cẩn." Một lúc lâu sau, Sở Uyên mở miệng trước.



Diệp Cẩn hít sâu một hơi, vẫn là rất cần phải bình tĩnh !



"Không ổn !" Đoạn Bạch Nguyệt ở dưới lầu sốt ruột, liền chạy nhanh lên lầu, vốn dĩ đã chuẩn bị một bụng lời muốn nói, kết quả vừa đẩy cửa liền bị Diệp Cẩn căm tức trừng một cái: "Ra ngoài, bằng không về sau đừng mơ tưởng lấy thuốc mọc tóc từ chỗ ta nữa !"



Sở Uyên nghe vậy giật mình nhìn qua, thật sự hói a.



Tây Nam vương nghẹn họng nhìn trân trối, đầu ong ong vang.



Mẹ nó, đây mới gọi là hết đường chối cãi a...



Tây Nam vương tâm tình có chút phức tạp, bởi vì nếu là trả lời một câu Ta không hói, bất luận nghĩ thế nào cũng có chút kỳ lạ. Nhưng nếu không lên tiếng, không phải là chấp nhận mình thật sự bị hói sao?



Bất quá còn chưa đợi hắn nghĩ ra đối sách, thì đã bị Thẩm Thiên Phong lôi ra khỏi phòng, hơn nữa tiện tay đóng cửa lại.



"Tiếp tục nói." Diệp Cẩn một chút cũng không bị quấy nhiễu.



"Tây Nam vương là đến tìm trẫm thương nghị chiến sự." Sở Uyên buông chén trà trong tay.



"Thương nghị chiến sự cần phải leo cửa sổ?" Diệp Cẩn rõ ràng không tin.



Sở Uyên nói: "Tiện."



Diệp Cẩn ngã lưng lên ghế dựa nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.



Sở Uyên không tự giác lui về phía sau.



Diệp Cẩn nhắc nhở: "Hắn bị hói đầu."



Đoạn Bạch Nguyệt ở ngoài cửa đỡ trán.



Thẩm Thiên Phong đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn.



Sở Uyên rối rắm: "Vậy thì sao?"



Quả thực không ổn a ! Diệp Cẩn siêng năng: "Nói không chừng còn không cương được, về sau phải cách xa một chút."



Đoạn Bạch Nguyệt: "..."



"Đừng nháo." Sở Uyên đầu thẳng đau, "Tây Nam vương thật sự là đến thảo luận chính sự, ngày mai liền muốn vòng lại quân doanh."



"Bàn ra kết quả gì?" Diệp Cẩn hỏi.



Sở Uyên nói: "Giả ý đáp ứng liên thủ với Sở Hằng, sau đó cùng trẫm nội ứng ngoại hợp, nhất cử tiêu diệt."



"Đáng tin không?" Diệp Cẩn nhíu mày.



Sở Uyên do dự một chút, gật đầu.



Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở ngoài cửa, khóe miệng hơi cong lên.



Tuy nói thấy gần đây sắp khai chiến, Diệp Cẩn cũng không có thiến Tây Nam vương ! Nhưng vẫn là cố ý tìm đại thúc hói đầu, trả tiền kêu hắn ở trên đường đi qua đi lại bảy tám lần.



Sở Uyên đứng ở bên cửa sổ, tâm tình rất là phức tạp.



Diệp Cẩn xa xa chỉ cho hắn: "Ngươi thấy chưa, hói ở giữa."



Sở Uyên dở khóc dở cười: "Vì sao lại chán ghét Đoạn Bạch Nguyệt như thế?"



Chuyện này còn phải hỏi sao ! Diệp Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất muốn đánh người ngất xỉu một phen, cẩn thận kiểm tra một chút xem có phải là trúng cổ rồi không.



Họ Đoạn kia rốt cuộc có cái gì tốt !



Tránh thoát ánh mắt của hắn, Sở Uyên mất tự nhiên nói: "Chiến sự trọng yếu." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



"Tất nhiên ta biết." Bằng không đã sớm rượt đánh tên dâm ma kia chạy khắp sân rồi ! Diệp Cẩn xoa xoa mũi, đưa cho hắn một bình dược: "Cầm đi."



"Là cái gì vậy?" Sở Uyên hỏi.



Diệp Cẩn đáp: "Dược không cương được."



Sở Uyên: "..."



"Đừng để chịu thiệt." Diệp cốc chủ rất là bình tĩnh.



Sở Uyên vốn là muốn giải thích, há miệng nhưng không biết phải nói cái gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.



Phụ cận hải vực đảo Bối Sa, một con thuyền đang tại chậm rãi lướt đến, phía trên đầu cắm một lá cờ hình con rồng màu đen tượng trưng cho hải quân Sở quốc, sau khi ngư dân thấy rõ đều nói trách không được, con thuyền còn lại hận không thể cách một mảnh này càng xa càng tốt, ở đâu còn có người cố tình chạy tới chỗ sương mù.



"Là thuyền bổ cấp." Chu Mộ Bạch đứng trên boong tàu, "Tổng cộng có năm người, đều quen mặt lẫn nhau, chỉ sợ không trà trộn vào được."



"Cũng không hẳn." Triệu Việt như là có chút suy nghĩ.



"A?" Chu Mộ Bạch khó hiểu, "Đại đương gia có biện pháp?"



"Đêm nay đến xem thử." Triệu Việt nói, "Nói không chừng thật sự có thể thành công."