Thổ Phỉ Công Lược

Chương 35 : Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Mắt thấy hắn lại có tư thế tiếp tục ngủ, Triệu Việt không thể không nhấc chăn lên, "Mau rời giường !"



Ôn Liễu Niên toàn thân lạnh buốt, lại thật sự rất muốn tiếp tục ngủ, vì thế mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn kéo chăn lại, nhìn qua có chút ủy khuất.



Triệu Việt có chút muốn cười, trơ mắt nhìn hắn bọc chăn lại ngã trở về giường.



"Thực sự mệt như vậy a." Triệu Việt búng búng mũi hắn.



Ôn Liễu Niên rụt vào trong chăn, "Ngô..."



"Vậy còn muốn ăn cơm không ?" Triệu Việt ngồi ở bên giường.



Ôn Liễu Niên trả lời, "Ăn."



"Ăn thì rời giường." Triệu Việt nói.



Ôn Liễu Niên nắm chặt mép chăn, "Không nổi."



Triệu Việt nghĩ rằng, may là mình chỉ cần ngẫu nhiên gọi hắn rời giường, nếu là ngày nào cũng ép buộc như vậy, phỏng chừng ngay cả tóc cũng sẽ bạc thêm vài cọng.



Ôn Liễu Niên một lần nữa hô hấp vững vàng lên.



Triệu Việt giúp hắn đem chăn nhẹ nhàng đắp lại, xoay người ra khỏi phòng ngủ.



"Ôn đại nhân đâu?" Tất cả mọi người đang chờ ở nhà ăn, lại không nghĩ rằng vẫn là chỉ có một người trở về.



"Đêm qua mệt quá, để cho hắn nghỉ ngơi thêm một lúc đi." Triệu Việt kéo ghế dựa ra ngồi xuống.



Trong lòng mọi người nhất thời giục ngựa chạy như điên, loại chuyện này nghe qua thật sự là có một tầng ý nghĩa khác.



"Chọn vài món đại nhân thích ăn, đặt ở phòng bếp đi." Mộc Thanh Sơn nói, "Sau khi đại nhân tỉnh ngủ rồi đến đó dùng cơm là được."



Hoa Đường sai người cầm bốn hộp đồ ăn lại.



Triệu Việt:...



Bốn?!


Lục Truy:...



Ôn đại nhân một chút cũng không cảm giác được bản thân đang ăn đồ của Hắc Phong, sau khi đem đường lau sạch sẽ, an vị ở nhà ăn bắt đầu an tâm dùng cơm. Trước mặt tất cả bày hơn mười cái đĩa lớn nhỏ, ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà một bên phơi nắng một bên cảm khái, đại nhân quả nhiên vẫn là bại lộ bản chất hôn quan, một bữa cơm phải ăn nhiều đồ ăn như vậy.



"Ực !" Sau khi nuốt xuống một ngụm canh cuối cùng, Ôn Liễu Niên sờ sờ bụng, cảm thấy tâm tình rất là sung sướng.



Triệu Việt tựa vào cửa, cảm giác... Quả nhiên vẫn là rất khó dưỡng a!



"Đại đương gia tìm ta có việc?" Ôn Liễu Niên lau miệng đứng lên.



"Không phải ta, là Mộc sư gia." Triệu Việt nói, "Ta chỉ là thuận đường đi qua." Cho nên đến xem, không nghĩ tới cư nhiên thật đúng là ăn hết toàn bộ.



"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn bước vào nhà ăn, "Nha dịch phái đi tìm Diêu Tiểu Bát đã trở lại, gia nhân nói hắn mười ngày trước đã đi xa, đến bây giờ còn chưa trở về."



Đêm qua trong lúc thẩm vấn, Dương Ưng khai ra tai mắt của mình ở trong thành tên là Diêu Tiểu Bát, vốn dĩ nói tốt là mười ngày sẽ vào núi, nhưng đợi vẫn không thấy người, sau đó nghe nói quan phủ đang ở trong thành kiểm tra từng nhà, mới cho rằng đại khái đã bại lộ thân phận nên bị bắt.



"Đi xa?" Ôn Liễu Niên thói quen tính xoa bóp cằm.



"Chuyện này không quá bình thường." Mộc Thanh Sơn nói, "Diêu gia thế thế đại đại ở thành Thương Mang, không nghe nói có thân thích ở bên ngoài, Diêu Tiểu Bát là học trò của thợ rèn trong thành, vẫn chưa từng rời khỏi qua thành Thương Mang, gần đây trong nhà hắn lại không có chuyện lớn gì, như thế nào sẽ vô duyên vô cớ đi xa nhà." Huống hồ dựa theo tập tục trong thành Thương Mang, trong nhà có người nếu muốn đi xa, đều sẽ mời hàng xóm láng giềng cùng nhau ăn một bữa cơm, cầu trên đường có thể bình an thuận lợi, quả quyết không có đạo lý lặng lẽ không một tiếng động liền biến mất.



"Đem người nhà của hắn mang đến phủ nha." Ôn Liễu Niên nói, "Đến tột cùng là người hay quỷ, bản quan vừa hỏi liền biết !"



Triệu Việt đứng ở một bên, nghĩ rằng nhìn qua văn nhược như thế, không nghĩ tới cư nhiên quan uy còn rất lớn.



Ôn Liễu Niên hướng bên ngoài viện đi hai bước, lại quay đầu, "Kẹo đậu phộng là mua ở nhà nào vậy ?"



Triệu Việt:...



Như thế nào còn ăn nghiện.



Ôn Liễu Niên nói, "Bên trong có rất nhiều đậu phộng."



Triệu Việt nghĩ rằng cũng đúng, không thì Hắc Phong cũng sẽ không thích ăn.



"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn ở một bên nhắc nhở, "Cần phải trở về."



Cũng không cần nhớ thương kẹo đậu phộng a, đến tột cùng còn nhớ chính mình cần phải thăng đường hay không...