Thổ Phỉ Công Lược

Chương 36 : Bún chua cay còn rất ngon!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Sau thời gian một nén nhang, người nhà Diêu Tiểu Bát được đưa đến phủ nha, giống như lời Mộc Thanh Sơn nói, Diêu gia đời đời đều là định cư hương dân như thế, cũng chưa thấy qua cái gì quen mặt, đột nhiên bị đưa đến phủ nha, tất nhiên cũng là khẩn trương vạn phần, nơm nớp lo sợ ngay cả nói một câu cũng không dám nói.



Ôn Liễu Niên ngồi ở phía trên đại đường, thần thái có chút uy nghiêm.



Đại ca của Diêu Tiểu Bát tên là Diêu Sơn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, từ trước đến giờ vốn dĩ là người trầm mặc ít nói, trận này thì càng là không dám nói cái gì, ngay cả tay cũng đang run run.



"Diêu Tiểu Bát đến tột cùng là đi đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Hồi, hồi đại nhân, Tiểu Bát hắn đi xa." Diêu Sơn cúi đầu trả lời.



"Đi xa, đi đâu?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.



"Kinh thành." Diêu Sơn nói.



"Mười ngày tiến đến kinh thành." Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, "Cưỡi ngựa hay là đi đường?"



"Đi, đi đường." Diêu Sơn lắp bắp.



"Vậy hiện tại hẳn là đã đến trấn Cam Bình." Ôn Liễu Niên như có chút suy nghĩ, rồi sau đó liền lớn tiếng nói, "Người đâu !"



Diêu Sơn bị dọa đến chân như nhũn ra, còn cho là muốn chém đầu ai.



"Có !" Hai nha dịch đứng dậy.



"Ra roi thúc ngựa tiến đến trấn Cam Bình, đi dò hỏi xem có một người tên là Diêu Tiểu Bát có đến qua nơi đó hay không." Ôn Liễu Niên nói, "Tốc độ càng nhanh càng tốt !"



Nha dịch sau khi lĩnh mệnh thì rời đi, Ôn Liễu Niên lại hỏi, "Ngươi có biết vì sao bản quan phải tìm Diêu Tiểu Bát hay không?"



"Thảo dân không biết." Diêu Sơn lắc đầu.



Ôn Liễu Niên đập mạnh đường mộc một cái, "Bởi vì hắn âm thầm cấu kết cùng thổ phỉ !"



Một lời vừa nói ra, sắc mặt Diêu Sơn lập tức trắng bệch, cả người đều ngồi phịch ở trên đại đường.



Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại toàn bộ Lạc Ưng trại đã bị tiêu diệt, Diêu Tiểu Bát lại không thấy tung tích, nếu ngươi đem hết toàn bộ những chuyện mà ngươi biết nói ra hết, có lẽ còn có thể cứu hắn một mạng, cũng cứu chính mình một mạng."



Diêu Sơn suy yếu run lẩy bẩy.



"Bằng không biết mà không báo, thì cùng tội thông đồng thổ phỉ." Ôn Liễu Niên tiếp tục trầm giọng nói, "Hiện tại Diêu Tiểu Bát sống chết chưa rõ, nếu là ngươi cố ý muốn ngồi tù, cũng không ai ngăn được, chỉ là trước khi ra quyết định, tốt nhất hãy nghĩ đến cha mẹ cùng trẻ nhỏ trong nhà !"



Triệu Việt nghĩ rằng, rõ ràng là cùng một người, như thế nào lúc thẩm tra án cùng bình thường khác xa nhiều như vậy.



Lục Truy hỏi, "Đại đương gia vì sao phải cố ý đến xem đại nhân thẩm án?"



Triệu Việt đáp, "Bởi vì không có chuyện làm."
"Mệt mỏi suốt một ngày, buổi tối cũng nên nghỉ ngơi một lát." Thượng Vân Trạch nói, "Không ra ngoài cũng được, ta vừa mua một bức họa, có muốn đến thư phòng xem không?"



"Cũng được." Mộc Thanh Sơn quả nhiên đáp ứng.



Hai người một đường đến thư phòng, đẩy cửa chỉ thấy trên bàn đặt một quyển trục, Thượng Vân Trạch nói, "Là 《 Sơn Thủy Thanh Vân đồ 》, phí không ít tâm huyết mới mua được."



"《 Sơn Thủy Thanh Vân đồ 》của Họa Thánh Hoàng đạo hề ?" Mộc Thanh Sơn nghe vậy quả nhiên kinh hỉ.



Thượng Vân Trạch rất hưởng thụ ánh mắt của hắn, "Chính xác."



"Đó nhưng là nghìn vàng khó cầu." Mộc Thanh Sơn kích động đến hai má đều phiếm hồng, "Ta có thể nhìn một cái không?"



"Tất nhiên có thể." Thượng Vân Trạch gật đầu, bằng không ta mua nó làm gì, lúc trước nghe cũng chưa từng nghe qua Hoàng đạo hề này.



Mộc Thanh Sơn chà xát tay ở trên vạt áo, rồi mới cẩn thận mở ra tranh cuốn, đạm mặc sơn thủy chằng chịt hữu trí, xa xa đám mây phiêu dật, rất có vài phần cảnh ý.



Nhìn bộ dáng hết sức chăm chú của hắn, Thượng Vân Trạch cảm thấy bút bạc này rất có giá trị.



Mộc Thanh Sơn ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng qua họa quyển.



Thượng Vân Trạch cười cười, "Nếu ngươi thích -- "



"Đây là mua được ở đâu?" Mộc Thanh Sơn đột nhiên cắt ngang lời hắn.



Thượng Vân Trạch nói, "Thành Tam Ngô."



"Bảo chủ bị lừa rồi." Mộc Thanh Sơn sốt ruột, "Còn có thể tìm được người bán hay không? Nhanh trả lại."



Thượng Vân Trạch ngũ oanh lôi đỉnh, cái gì gọi là bị lừa?



"Hậu nhân phỏng tác (sao chép) cũng thôi đi, còn phỏng đến ẩu tả, nhiều nhất cũng chỉ có giá trị hơn mười, mười hai lượng bạc, cùng nguyên tác quả thực khác xa ngàn dặm !" Mộc Thanh Sơn lại hỏi, "Bảo chủ đã chi bao nhiêu tiền mua nó?"



Thượng Vân Trạch:...



Nhiều nhất cũng là hơn một trăm hai mươi lượng bạc?!



Mộc Thanh Sơn đem tranh cuốn cuộn lên đến nhét vào trong ngực hắn, "Mau lên mau lên, không thì đối phương chạy mất."



Thượng Vân Trạch sắc mặt xanh mét, rất muốn đem người bán tranh cuồng đánh một trận.



Mộc Thanh Sơn tận tình khuyên bảo, "Bảo chủ về sau đừng mua mấy thứ này, muốn mua cũng nên mời người xem qua lại làm quyết định, bên trong thơ tranh đồ cổ những người lừa đảo có rất nhiều, vô ý một chút thì sẽ bị lừa."



Thượng Vân Trạch đầu ong ong vang, từ nội tâm phát ra cảm giác... Cuộc đời này của mình chưa bao giờ mất mặt qua như thế.