Thổ Phỉ Công Lược

Chương 44 : Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Ôn Liễu Niên hỏi, "Có cắn người không?"



Triệu Việt nói, "Có."



Ôn Liễu Niên:...



Triệu Việt thúc giục, "Mau lên !"



Ôn Liễu Niên đành phải tráng khởi lá gan, thật cẩn thận đem khóa phía trên mở ra, tốc độ cực kỳ chậm chạp.



Triệu Việt trừng mắt, "Lúc phát bức họa sao không thấy ngươi cẩn thận như thế?"



Ôn Liễu Niên vô tội nói, "Bức họa cũng sẽ không cắn ta."



Triệu Việt chán nản, người đọc sách ngụy biện thật nhiều.



Ôn Liễu Niên tìm cây gậy nhỏ, mở nắp hộp gỗ ra.



Một con hồng giáp trùng béo béo đang nằm sấp ở trong hộp, ước chừng lớn bằng một đồng tiền, sau khi nhìn thấy ánh sáng thì bắt đầu bò loạn chung quanh, xem ra là muốn bò ra.



Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, dùng gậy nhỏ nhanh chóng đem nó nhét trở về.



Triệu Việt:...



"Đại đương gia vẫn là lấy về đi." Ôn Liễu Niên phía sau lưng run rẫy, quả thực ngay cả tóc gáy cũng muốn dựng thẳng lên.



"Sợ sao?" Triệu Việt cũng là có chút ngoài ý muốn, "Ta còn nghĩ ngươi thiên hạ vô địch."



Ôn Liễu Niên mở cửa, "Đại đương gia quá khen, không tiễn."



Triệu Việt sờ sờ cằm, đứng lên bước ra ngoài.



Ôn Liễu Niên khẩn trương nói, "Mang theo cái hộp !"



Triệu Việt ác liệt nói, "Không mang."



Ôn Liễu Niên tận tình khuyên bảo, "Vật ấy vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, đại đương gia vẫn là mang về thì tốt hơn."



Triệu Việt bước ra cửa.



Ôn Liễu Niên gắt gao giữ chặt hắn.



Ám vệ mang theo thức ăn khuya bình tĩnh đi ngang qua, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy.



Nửa đêm không ngủ được, đứng ở cửa lôi lôi kéo kéo, chậc !



Triệu Việt nói, "Buông tay."



Ôn Liễu Niên nói, "Lấy đi !"



Triệu Việt bước nhanh ra ngoài.



Ôn Liễu Niên đu ở trên người hắn không chịu xuống dưới.



Triệu Việt:...



"Lấy đi !" Ôn Liễu Niên rất có nguyên tắc.



Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn đi ngang qua cửa viện, cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.



Triệu Việt đành phải mang theo hắn trở lại trong phòng ngủ, để tránh hù dọa người khác.



Mộc Thanh Sơn dừng cước bộ, "Chúng ta có cần đến xem thử không?"



Thượng Vân Trạch nói, "Tất nhiên không cần."



Mộc Thanh Sơn do dự, "Thế nhưng nhìn vẻ mặt lúc nãy của Triệu đại đương gia, tựa hồ rất mất hứng."



Thượng Vân Trạch thầm nghĩ, mất hứng là đúng rồi.



Nếu là ngày nào đó khi hai người gặp nhau liền vui vẻ ra mặt, vậy mới là kì quái."Ta là có lòng tốt !" Triệu Việt đem Ôn Liễu Niên đặt ngồi ở trên ghế, "Ngươi có biết nó tên là gì không?"



Ôn Liễu Niên nói, "Trùng."



Triệu Việt bị nghẹn một chút, "Ta dưỡng gần mười năm, tên là hồng giáp lang."



Ôn Liễu Niên dối trá khen ngợi, "Tên gọi thật là dễ nghe, đại đương gia quả nhiên thật hăng hái." Mau lấy đi đi !



"Mang từ Miêu Cương về." Triệu Việt kiên nhẫn nói, "Đem nó mang ở trên người, có thể phòng ngừa cổ trùng xâm nhập vào cơ thể."



"Sao?" Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.



"Mục Vạn Lôi am hiểu nhất là lấy cổ công kích người, ngươi muốn cùng hắn giao tiếp, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn." Triệu Việt nói, "Mặc dù là có Tả hộ pháp ở đây, cũng không hẳn là có thể phòng bị kĩ lưỡng."



"Rất hiếm sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Chỉ có một con." Triệu Việt nói, "Cổ Vương tuy nói hiếm thấy, nhưng có thể sử dụng dược vật dưỡng ra được, hồng giáp lang chỉ có thể tùy vào vận may."



"Vật trân quý như thế, vậy thì ta càng không thể nhận." Ôn Liễu Niên nói, "Đại đương gia vẫn là mang về đi."



Triệu Việt chán nản, hung dữ nói, "Ta cũng không phải rất muốn đưa cho ngươi !"



Vậy thì nhanh chóng lấy đi a ! Ôn Liễu Niên hai mắt tràn ngập chờ mong.



Triệu Việt tùy tay chộp lấy cái hộp liền ra cửa, quả thực chính là sát khí đằng đằng.



Mọt sách không biết lẽ phải !
Thời điểm trễ một chút, Mục Vạn Hùng cùng Mục Vạn Lôi đang ở trong quân doanh nghị sự, đột nhiên liền thấy Hoa Đường đi đến.



"Tả hộ pháp có chuyện?" Mục Vạn Lôi đứng lên.



"Đích xác có một chuyện muốn nhờ." Hoa Đường lấy ra một hộp nhỏ, sau khi mở ra bên trong là Thanh đầu Cổ Vương, nhìn qua như là đã dưỡng được vài năm, nằm sấp không nhúc nhích.



"Bị bệnh?" Mục gia trang chỗ Miêu Cương, tất nhiên liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra dị thường.



Hoa Đường gật đầu, "Cũng không biết là nguyên nhân gì, ba ngày trước liền bắt đầu ỉu xìu, cho nên mang đến cho hai vị trang chủ nhìn thử."



"Hẳn là không ăn đủ độc trùng." Mục Vạn Lôi lấy tay đẩy hai cái, "Đút thêm chút thức ăn thì sẽ khôi phục."



"Mục trang chủ có thể giúp ta hay không?" Hoa Đường hỏi, "Hiện tại nhìn bộ dáng này của nó, chỉ sợ cũng dẫn không được độc vật".



"Tất nhiên." Mục Vạn Lôi gật đầu, mở cửa tủ lấy ra một cái hộp khác, bên trong là một con kim sắc nhuyễn xác trùng, nhìn qua so với độc trùng của Hoa Đường lợi hại hơn không ít.



Thanh đầu Cổ Vương vốn dĩ đã đói muốn chết, lần này càng là nằm sấp không nhúc nhích, rất đói.



Hoa Đường trấn an lấy tay cọ cọ nó, mang theo đi ra cửa.



Mục Vạn Lôi đem Cổ Vương do mình dưỡng đặt xuống đất, lại châm một nén hương.



Binh sĩ chung quanh sau khi nhìn thấy khó tránh khỏi hiếu kì, vì thế lập tức dừng chân -- Mục gia trang am hiểu cổ độc, chuyện này mọi người đều biết đến, bất quá tận mắt nhìn thấy cổ trùng vẫn là lần đầu tiên, rất đáng giá phải lưu lại xem náo nhiệt. Chỉ trong nháy mắt, bốn phía liền đã vây quanh một vòng lớn người.



Kim sắc Cổ Vương ở trong hộp ong ong kêu thành tiếng, tam chú hương đốt được một nửa, liền đã không hề ít độc trùng từ trong rừng bò ra, đông nghìn nghịt thành một mảnh, khiến người xem trong lòng run lên.



Hoa Đường đem thanh đầu Cổ Vương đặt xuống đất, "Đi đi."



Đã đói bụng vài ngày, chợt ngửi thấy mùi thức ăn, thanh đầu Cổ Vương cơ hồ ngay cả mắt nhỏ đều trợn tròn, lúc la lúc lắc liền vọt qua, gặm nuốt công kích giống như ăn mì, đầu tròn lúc ẩn lúc hiện.



Tướng sĩ chung quanh lập tức nhe răng, lúc trước thấy bộ dạng Hoa Đường xinh đẹp dáng người lại mãnh liệt, còn đang cực kỳ hâm mộ Triệu Ngũ, cảm thấy vận khí của hắn quả thực tốt, vừa xem xong một màn này cũng hiểu được... Cũng hoàn hảo a ! Vạn nhất đang ngủ trên mặt đột nhiên có độc trùng bò qua, đại khái đời này đều sẽ có bóng ma !



Đợi cho đến khi thanh đầu cổ ăn no, Mục Vạn Lôi liền đem kim sắc Cổ Vương thu trở về, độc trùng tùy theo bốn phía tán đi, tướng sĩ chung quanh chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ngay cả ăn cơm cũng đều đang bàn tán, một truyền mười, mười truyền trăm, còn chưa đầy hai ngày, trong thành Thương Mang liền đã là mọi người đều biết, hơn nữa lời kể còn không giống nhau, tình tiết cũng càng ngày càng ma huyễn.



"Nghe nói Mục trang chủ chỉ là phất phất tay, trên trời liền rơi xuống một mảnh độc trùng đông nghìn nghịt a !" Tiểu Tam Nhi nước miếng tung bay, giống như là tận mắt chứng kiến.



Dân chúng lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, loại bản lĩnh này cũng không phải rất đáng giá được khoe ra a, chúng ta mới không thèm.



Vẫn là giống Triệu công tử như vậy, phất phất tay liền có vàng rơi xuống, mới thật sự là bản lĩnh !



"Không tệ." Ôn Liễu Niên đối với hiệu quả này rất hài lòng.



Lục Truy gõ cửa, "Ôn đại nhân."



"Lục nhị đương gia." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Mau vào đi."



"Đại nhân đang bận sao?" Lục Truy hỏi.



"Đang xem hồ sơ." Ôn Liễu Niên nói, "Đại đương gia đâu, sao lại không cùng đến đây?"



Lục Truy trầm mặc một chút, nói, "Ta chính là vì đại đương gia mà đến."



Ôn Liễu Niên khó hiểu, "Xin chỉ giáo?"



Lục Truy nhu nhu mi tâm, rất là buồn rầu.



Bởi vì Triệu Việt mấy ngày nay thật sự có chút... Khác thường, không chỉ thường xuyên nhíu mày, tính tình cũng nóng nảy không ít.



Ôn Liễu Niên sau khi nghe nói xong, "Nhị đương gia cũng không có biện pháp, bản quan thì càng không có biện pháp."



"Ta cảm thấy đại nhân có lẽ có thể thử xem." Lục Truy kiên trì -- Chung quy là đêm trước sau khi đưa hồng giáp lang xong, mới biến thành như vậy.



Ôn Liễu Niên hỏi, "Vì sao?"



Lục Truy nói, "Cảm giác."



Ôn Liễu Niên:...



Một lát sau, Ôn Liễu Niên hiện tại trước phòng ngủ Triệu Việt, gõ cửa.



Triệu Việt mở cửa phòng.



Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nói, "Đại đương gia."



Triệu Việt nhìn hắn một cái, "Chân đỡ chưa?"



Ôn Liễu Niên gật đầu.



Triệu Việt lại hỏi, "Tìm ta có việc?"



Ôn Liễu Niên giơ lên một hộp điểm tâm trong tay, "Ăn không?"



Triệu Việt nói, "Không ăn."



Ôn Liễu Niên:...



Không khí thoáng xấu hổ, Lục Truy từ đâu nhảy ra xuất hiện ở cửa viện, phi thường nhiệt tình nói, "Đại nhân sao lại đứng ở cửa, mau vào đây ngồi."



Ôn Liễu Niên nói, "Cũng được."



Triệu Việt trơ mắt nhìn hắn vào phòng.



Lục Truy dùng động tác tay thúc giục hắn, mau vào đi !



Triệu Việt thật sự nghĩ không ra, lúc trước rõ ràng còn rất bình thường, vì sao sau khi xuống núi, cả người hắn thoạt nhìn là càng ngày càng giống... Bà mối?