Thổ Phỉ Công Lược

Chương 45 : Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


"Hồng giáp lang có đây không?" Ngồi ở bên cạnh bàn, Ôn Liễu Niên có chút không yên lòng.



Triệu Việt nói, "Có."



Ôn Liễu Niên:...



"Ở trong phòng Lục Truy." Thấy bộ dáng khẩn trương dòm ngó chung quanh của hắn, Triệu Việt có chút buồn cười.



"Vậy là được rồi." Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra.



"Tìm ta có chuyện gì?" Triệu Việt ngồi ở đối diện hắn.



Ôn Liễu Niên nói, "Ăn điểm tâm."



Triệu Việt nhíu mày, "Nói chính sự."



"Chính sự chính là ăn điểm tâm." Ôn Liễu Niên mở bao giấy ra, "Là cửa hàng điểm tâm Dương gia mới làm, không ngọt không mặn ăn rất ngon."



Triệu Việt nhìn thẳng hắn.



Ôn Liễu Niên vẻ mặt thản nhiên.



Triệu Việt nói, "Lục Truy kêu ngươi đến à."



Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Tất nhiên là không phải."



Triệu Việt nói, "Lát nữa ta sẽ đi đánh hắn một trận."



Ôn Liễu Niên:...



Vì sao?



Triệu Việt tùy tay lấy qua một cái điểm tâm, Ôn Liễu Niên lấy dụng cụ pha trà trên bàn ra, pha chút trà xanh bản địa.



"Vì sao lần này uống lại không giống những lần trước?" Triệu đại đương gia tiếp nhận chén trà, chỉ thấy bên trong trà hơi đục, cũng không có mùi hoa lài.



"Tất nhiên không giống, đây là lá trà mua ở cửa hàng điểm tâm." Ôn Liễu Niên nói, "Rất tiện."



Triệu Việt giật tóc của hắn, "Keo kiệt."



"Lá trà từ Thục Trung mang đến đã uống hết rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ còn có cái này."



"Trong thành không có bán sao?" Triệu Việt hỏi.



Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Chỉ có thương đội qua lại sẽ có, bất quá đều là giá trên trời, không có lời."



Triệu Việt uống một ngụm trà xanh, nói, "Cũng không khác nhau lắm." Vừa đắng lại vừa chát.



Ôn Liễu Niên cười, "Ừ, không khác nhau lắm."



Nhìn hắn ngồi ở trước mặt mình uống trà ăn điểm tâm, Triệu đại đương gia cảm thấy tâm tình tựa hồ cũng... tốt lên một chút, không còn nghẹn khuất nóng nảy như lúc trước nữa, lại tìm không thấy cụ thể là vì sao.



Ôn Liễu Niên giữa trưa vẫn chưa có dùng cơm, vì thế ăn rất là nghiêm túc, tướng ăn tuy rằng tư văn, bất quá vẫn là có chút vụn điểm tâm dính trên mặt.



Triệu Việt vươn tay lấy xuống giúp hắn, ngón cái cọ qua hai má... Rất mềm !



"Đại đương gia đêm nay phải cẩn thận." Ôn Liễu Niên chà xát ngón tay, nghiêm túc nhìn hắn dặn dò. Mọi người ước định đêm nay hành động, một lần nữa mật thám Hổ Đầu bang. Tuy nói đã có kinh nghiệm hai lần trước đó, bất quá tóm lại vẫn là sẽ có nguy hiểm, cũng khó tránh khỏi sẽ lo lắng."Yên tâm đi, tất nhiên là không có bất cứ vấn đề gì." Triệu Việt nói, "Một đám ô hợp giả thần giả quỷ mà thôi."



"Vậy ta đi trước." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Đại đương gia cũng nghỉ ngơi một lúc đi."



Triệu Việt gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi phòng ngủ.



Trên bàn còn dư hai khối điểm tâm, cầm lên cắn một ngụm, sau khi vào miệng lập tức hóa thành thơm ngọt mềm mại... Quả thật cũng không tệ lắm.



Lục Truy đứng ở cửa nhìn hắn, "Ăn ngon không?"



Sắc mặt Triệu Việt tối sầm.



Lục Truy nhấc tay đầu hàng, ngồi ở bên cạnh bàn nói, "Ta là đến nói chính sự, mật thám Hổ Đầu bang, đại đương gia quả thật là muốn đi sao?"



"Vì sao không đi?" Triệu Việt buông điểm tâm trong tay.



"Bởi vì không cần thiết." Lục Truy nói, "Có chư vị cao thủ Truy Ảnh cung đã dư dã lắm rồi, huống chi ta cũng sẽ đi."



"Rảnh rỗi ở trong này cũng không có việc gì làm." Triệu Việt nói, "Sớm đem chuyện Hổ Đầu Cương giải quyết, mới có thể cùng người Mục gia trang tính sổ."



"Cũng được." Lục Truy nói, "Vậy ta đến chỗ Tả hộ pháp nói một tiếng."



"Khoan đã." Triệu Việt gọi hắn lại.



"Còn chuyện gì nữa sao?" Lục Truy dừng bước.



"Ở đâu có bán lá trà ?" Triệu Việt hỏi.



"Lá trà?" Lục Truy có chút ngoài ý muốn, "Đại đương gia từ khi nào bắt đầu thích uống trà?" Lúc trước nhưng là ngay cả uống Đại Hồng Bào cực phẩm cùng lá trà bị hư cũng không phân biệt ra được.



"Không được sao?" Triệu Việt hỏi.



"Tất nhiên là được." Lục Truy nói, "Bất quá dân chúng bản địa thích uống trà để dùng chung với bánh, ngoại trừ thứ đó ra trong thành hẳn là không có lá trà ngon, chỉ có thể thử vận may, xem gần đây có thương đội nào lui tới hay không."



Triệu Việt:...



Sớm biết như thế, lúc trước nên mua dự trữ một ít.



Lục Truy nói, "Đại đương gia cần gấp không?"



Triệu Việt nói, "Gấp."



"Vậy có lẽ là nên đi hỏi Ôn đại nhân một chút." Lục Truy nói, "Hắn hẳn là có không ít trà ngon."



Triệu Việt bị nghẹn một chút, nếu mọt sách kia còn trà, vì sao ta lại phải mua?



Thấy hắn không nói lời nào, Lục Truy thử nói, "Không bằng ta đi hỏi giúp đại đương gia?"



Triệu Việt nói, "Không được đi !"



"Vậy ta tìm thêm vài người lưu ý thương đội một chút." Lục Truy rất thức thời, bởi vì gần đây Triệu đại đương gia rất hung dữ.



Vẫn là không nên trêu chọc thì tốt hơn.



Thời điểm trễ một chút, mọi người liền từ phủ nha xuất phát, một đường âm thầm đến núi Thương Mang, ám vệ còn lại lưu lại phủ nha bảo hộ Ôn Liễu Niên, để phòng ngừa xảy ra nhiễu loạn gì, Thượng Vân Trạch lại là cùng Mộc Thanh Sơn chờ ở trong quân doanh, tiếp tục thủ Mục thị huynh đệ.Có hai lần kinh nghiệm trước đó, lần này mọi người rất dễ dàng liền trà trộn vào Hổ Đầu bang, bên trong như trước âm trầm đáng sợ thủ vệ nghiêm ngặt, cùng lúc trước không có khác biệt quá lớn, bầu trời không gió không trăng, bốn phía tối đen thành một mảnh, chỉ có ngọn đuốc đang cháy hừng hực chiếu sáng lên cả tòa sơn trại, chỉ là hương khí ngược lại là nhạt không ít, hẳn là vì lò luyện đan còn chưa sửa xong.



Trước khi lên đường, mọi người đã từ chỗ Hoa Đường lấy một bình thanh hoa, bên trong là thuốc bột đặc chế.



"Chia nhau ra hành động đi." Hoa Đường nói, "Cẩn thận độc trùng."



Mọi người gật đầu rời đi, chốc lát liền biến mất ở trong bóng đêm. Triệu Ngũ cùng Hoa Đường âm thầm lẻn vào bên trong trại độc trùng lớn nhất, chỉ thấy bên trong lóe lên không ít u quang lục sắc, giống như phần mộ của quỷ.



"Là dưỡng để cho Cổ Vương ăn." Hoa Đường nói, "Hoặc là dùng để giết phản đồ."



Triệu Ngũ lắc đầu, "Táng tận thiên lương."



Hoa Đường nói, "Đáng tiếc không thể mang về một ít."



Nhìn vài con xà trùng độc vật mềm èo kia, sau lưng Triệu Ngũ cơ hồ tê dại, "Vì sao phải mang mấy thứ này trở về?"



"Cho A Thanh a." Hoa Đường nhìn hắn một cái.




Triệu Việt nói, "Đa tạ."



"Đại đương gia khách khí." Lục Truy nói, "Có muốn pha không?"



"Không cần." Triệu Việt cầm hộp đứng lên, "Trở về nghỉ ngơi đi."



Lục Truy thật sự nhịn không được, "Đại đương gia là muốn tặng cho -- "



Triệu Việt ánh mắt như đao.



Lục Truy kịp dừng lại, "Lão Lý?"



Triệu Việt hỏi, "Lão Lý là ai?"



Lục Truy nói, "Lão bá bán bánh đường ở góc phố."



Triệu Việt nói, "Không phải."



Lục Truy bình tĩnh nói, "Cũng không biết sao, ta nhìn thấy lá trà liền nhớ đến lão Lý."



Triệu Việt xoay người trở về phòng ngủ.Lục Truy ngồi ở trên ghế đá trong viện cảm khái, đã bắt đầu tặng lá trà rồi a.



Hồng giáp lang trèo lên bàn, cùng hắn một đường lười biếng phơi nắng.



Lục Truy nói, "Sau này ngươi sợ là phải ngủ cùng ta rồi."



Hồng giáp lang đẩy đẩy đầu, tâm tình rất tốt.



Lục Truy mang theo nó trở về phòng, để tránh dọa đến Ôn đại nhân.



Chung quy lá trà cũng mua rồi, phỏng chừng rất nhanh thì sẽ tặng a...



Nhưng cái gọi là mọi chuyện khó lường. Đêm này, Ôn Liễu Niên lại cố tình không đến Thượng phủ dùng cơm, nghe nói là bận rộn với vụ án vừa đưa tới, cho nên chỉ ăn vài cái bánh bao.



"Có vụ án gì?" Lục Truy mở miệng hỏi.



"Phía dưới báo lên, nghe nói là án mạng." Hoa Đường nói, "Nhìn rất nghiêm trọng, mọi người đã bận rộn suốt một ngày."



Triệu Việt thầm nghĩ, ngay cả hồng giáp lang còn sợ, còn có thể ứng phó án mạng.



"Vừa phải xử lý án kiện diệt trừ thổ phỉ, còn phải sửa đường xây phòng, còn phải thường quan tâm đến ruộng đất, cũng không biết đại nhân ăn có tiêu không." Lục Truy nói.



"Lúc trước thời điểm ở thành Vân Lam, cũng không bận rộn như vậy." Hoa Đường nói, "Thành Thương Mang sự tình xác thật quá nhiều, gần đây thấy tinh thần đại nhân cũng không được tốt."



Triệu Việt ở trong lòng nhíu mày, mới chỉ là Tri Phủ mà còn bận rộn như vậy, nếu tương lai đến Vương Thành thì sẽ thế nào.



"Gà nướng này không tệ." Hoa Đường nói, "Không bằng chừa lại một ít cho đại nhân đi, bên trong bỏ thêm ớt, hẳn là rất hợp khẩu vị."



Triệu Ngũ nói, "Vốn dĩ là mua hai con, còn một con ở phòng bếp."



Lục Truy nói, "Đại đương gia."



Triệu Việt buông đũa, đứng dậy bước ra ngoài.



Ám vệ lập tức cảm khái, quả nhiên vẫn là có tiến triển a, tuy là còn cách vui vẻ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không hề có vẻ mặt muốn ăn thịt người, thật sự là rất đáng mừng.



Lục Truy ngẩn người, "Ta là muốn nói, đợi mọi người dùng cơm xong lại đi đưa."



Ám vệ càng thêm vui mừng, khẩn cấp như thế, quả thật là phu thê tình thâm.



Bên trong thư phòng phủ nha, Ôn Liễu Niên còn đang dưới ánh nến xem hồ sơ, trên người khoác một kiện ngoại bào rất dày.



Triệu Việt đẩy cửa tiến vào.



"Đại đương gia." Ôn Liễu Niên sau khi nghe được động tĩnh ngẩng đầu, "Sao ngươi lại tới đây."



Triệu Việt đem gà nướng cùng lá trà trong tay đặt lên bàn.



"Thơm quá." Ôn Liễu Niên khịt khịt mũi.



"Trước ăn gì đi đã." Triệu Việt đem toàn bộ hồ sơ ném qua một bên.



Ôn Liễu Niên xoa xoa tay, sau đó liền mở bao giấy dầu ra, thuận miệng hỏi, "Trong hộp gỗ là cái gì vậy?"



Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ.



"Sao thế?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.



Triệu Việt nói, "Tây Hồ Long Tỉnh."



Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn, "Cho ta ?"



"Không thì sao?" Triệu Việt rất hung.



"Đa tạ đại đương gia." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.



Triệu Việt tâm tình tốt lên một chút, ngồi ở đối diện hắn hỏi, "Muốn uống không? Giúp ngươi pha."



Ôn Liễu Niên gật đầu, "Được."



Triệu Việt mở hộp gỗ ra, nghĩ nghĩ lại dừng lại, "Thôi, ngươi vẫn là uống nước đi."



Ôn Liễu Niên vô tội nói, "Đại đương gia không biết pha?"



"Là do ngươi tự mình nói, trước khi ngủ uống trà sẽ không ngủ được." Triệu Việt nói, "Giữ lại ngày mai rồi uống."



Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Tối nay sợ là không có cách nào ngủ."



"Lại muốn làm cái gì?" Triệu Việt nhíu mày. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Ôn Liễu Niên chỉ chỉ hồ sơ trên bàn, "Phía dưới vừa báo lên, vụ án có chút rắc rối, ta đang suy nghĩ thử xem."



"Nửa đêm xem án mạng làm gì." Triệu Việt nói, "Ăn xong liền ngủ một giấc !"



Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng -- "



"Không có thế nhưng !" Triệu Việt trừng hắn.



Ôn Liễu Niên:...



Triệu Việt nói, "Ăn nhanh lên !"



Ôn Liễu Niên gặm chân gà.



Triệu Việt tiếp tục ngồi ở đối diện nhìn.



Ôn Liễu Niên nói, "Đại đương gia tính toán khi nào trở về?"



Triệu Việt sắc bén nhìn thấu ý đồ của hắn, "Sau khi ngươi ngủ."



Ôn Liễu Niên:...



Thế nhưng vụ án thật sự rất quan trọng a.



***