Thổ Phỉ Công Lược

Chương 48 : Triệu đại đương gia bối rối!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong sơn động lửa cháy hừng hực, tràn đầy mùi hương thức ăn. Bốn phía lặng lẽ không một tiếng động, bên ngoài ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng kêu vang, càng lộ ra bóng đêm tĩnh lặng như nước.



Sau khi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, Ôn Liễu Niên thỏa mãn nói, "Ăn ngon."



"No chưa?" Triệu Việt hỏi.



Ôn Liễu Niên xoa bụng, "Ta đi rửa bát."



"Để ta làm cho." Triệu Việt nói, "Bên ngoài lạnh."



Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ừm."



Triệu Việt bình tĩnh ra ngoài sơn động, bên tai có chút... đỏ.



Đem bát đũa rửa sạch sẽ dọn dẹp chỉnh tề, Triệu Việt ngồi ở bên đống lửa, lại bỏ thêm vào bên trong chút củi khô.



"Chúng ta khi nào thì trở về?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Tùy ngươi." Triệu Việt đáp.



"Vậy thì ngồi một lúc nữa." Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, "Trong núi có thể có dã thú hay không?"



"Có, bất quá sẽ không tới đây, địa thế rất hiểm trở, phía bên dưới cũng không có thức ăn." Triệu Việt nói, "Không cần sợ."



"Không phải ta sợ." Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."



Triệu Việt cũng không tiếp tục trả lời, rõ ràng nhát gan còn không thừa nhận... Bất quá cũng có thể nghĩ thông suốt, người đọc sách cũng là hay sĩ diện.



Đêm càng sâu thì càng lạnh, Ôn Liễu Niên nhăn mũi hắt xì.



"Lạnh?" Triệu Việt đem gậy gộc trong tay bát lộng đống lửa, "Đi thôi, mang ngươi trở về phủ nha."



"Không muốn về." Ôn Liễu Niên nói.



Triệu Việt:...



Không muốn về?



"Trở về thì phải suy nghĩ vụ án cùng hồ sơ." Ôn Liễu Niên nhỏ giọng oán giận, "Nhức đầu."



Triệu Việt nói, "Nhìn ngươi ngày thường mất ăn mất ngủ, còn tưởng rằng ngươi thích ở trong đó."



"Nào có ai thích ở trong đống án mạng." Ôn Liễu Niên bĩu môi, "Nếu có khả năng, ta cũng muốn mỗi ngày ở nhà ngủ ngon, làm Tri Phủ ăn không ngồi rồi."



"Nếu không muốn trở về, thì ở đây ngủ một đêm đi." Triệu Việt nói, "Trong chăn có Tị Trần châu, rất sạch sẽ."



"Ừm." Ôn Liễu Niên lên tiếng, lại ngồi không nhúc nhích, tiếp tục ngẩn người nhìn đống lửa.



Triệu Việt đứng lên đến bên giường, lấy chăn mỏng qua bọc lấy hắn, thuận thế ngồi ở bên cạnh, "Còn đang suy nghĩ vụ án à?"



"Không có." Ôn Liễu Niên nói, "Suy nghĩ đồ chua cay cùng tương đậu."



Triệu Việt:...



"Từ khi rời khỏi Thục Trung, rất ít khi được ăn." Ôn Liễu Niên ngữ điệu rất là tiếc nuối.



Triệu Việt nói, "Muốn chảy nước miếng."



Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn cười cười.



Khoảng cách hai người rất gần, Triệu Việt trong lòng không biết sao liền hoảng hốt."Buồn ngủ." Ôn Liễu Niên bọc chăn ngáp một cái.



Triệu Việt muốn nói vậy thì lên trên giường ngủ, lại có chút luyến tiếc, cảm thấy có thể cùng hắn đồng thời ngồi ở bên đống lửa như vậy, cho dù là cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, cũng rất tốt.



Ôn Liễu Niên cuộn tròn, nhắm mắt lại. Gần đây quả thật rất mệt mỏi, lần này đến một nơi an tĩnh, cũng liền đơn giản đem bản thân triệt để thả lỏng, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.



Triệu Việt ôm lấy hắn đặt lên trên giường, còn mình thì dựa vào ở bên giường, thủ cả đêm.



Hoặc là nói nhìn cả đêm.



Hừng đông, Triệu Việt cảm thấy... Mọt sách rất dễ nhìn, rất dễ nhìn.



Bên trong Thượng phủ, Triệu Ngũ nói, "Nghe nói đại đương gia cả đêm không trở về?"



Lục Truy gật đầu.



Triệu Ngũ lại nói, "Đại nhân cũng là cả đêm không trở về."



Lục Truy nói, "Vậy thì rất tốt."



...



Triệu Ngũ bắt đầu cảm thấy, nghe lời vợ quả nhiên không sai, hạ lễ vẫn là phải chuẩn bị sớm một chút.



Trên mặt bị ngứa, Ôn Liễu Niên nhíu mũi, đánh một cái hắt xì thật lớn, mở mắt liền thấy Triệu Việt trong tay cầm một cọng cỏ đuôi mèo, đang nhìn mình.



"Rời giường." Triệu Việt nói, "Nếu không quay về, mọi người sẽ sốt ruột."



"Sớm." Ôn Liễu Niên ngồi dậy, dùng sức lười biếng duỗi eo.



Bên ngoài mặt trời rất tốt, bất quá khe suối ở chỗ u cốc, ánh nắng chiếu không tới, còn là có chút âm u lạnh lẽo, vì thế Triệu Việt cũng không để hắn rời khỏi sơn động, tự mình nấu chút nước ấm cho hắn rửa mặt, còn nấu cháo thịt cá làm điểm tâm.



Sau khi ăn no bụng, trên người cũng ấm áp lên, Ôn Liễu Niên sau khi ra ngoài sơn động lại ngoài ý muốn, "Thì ra phong cảnh đẹp như vậy." Một dòng nước trong veo uốn lượn chảy qua, hai bên trải dài hoa thơm cỏ lạ, tuy nói thời tiết không tính là nóng, vẫn như cũ rất là xum xuê rậm rạp.



Triệu Việt vốn dĩ muốn nói Lục Truy thích đều là nơi có cảnh đẹp, bất quá lúc sau vẫn là không nói ra -- Miễn cho mọt sách nói mấy câu linh tinh Đáng giá gả gì đó.



"Lần sau có thể tới không?" Ôn Liễu Niên hỏi.



Triệu Việt gật đầu, "Tất nhiên."



"Thật tốt." Ôn Liễu Niên cười, "Lần sau chúng ta có thể mang chút bánh gạo cùng màn thầu ở trong phủ nha, còn có thể nấu canh thịt."



"Được." Triệu Việt đáp ứng.



"Bất quá có cần hỏi nhị đương gia trước một tiếng không?" Ôn Liễu Niên lại nghĩ tới một sự kiện, "Dù sao cũng là chỗ của hắn."



"Không cần." Triệu Việt nghĩ cũng không cần nghĩ.



"Thật sao?" Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, "Quân tử không cướp đoạt đồ của người khác."Triệu Việt nói, "Lục Truy ở trong núi còn có vô số u cốc sơn động như vậy, thiếu một hai cái cũng không sao."



"Như vậy cũng được." Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn xung quanh, có chút lưu luyến không rời -- Hắn thật sự là rất thích.



"Đi thôi." Triệu Việt nói.



Ôn Liễu Niên bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thấy rất thoải mái.



Triệu Việt thả người nhảy lên trên, đạp qua vài tảng đá lớn, giây lát liền rơi xuống trên mặt đất.



Ôn Liễu Niên vẫn như trước nhắm mắt lại, hai tay cũng không buông ra.



Triệu Việt có chút cứng ngắc, mắt cũng không chớp một cái.



"Đến rồi?" Ôn Liễu Niên thật cẩn thận mở mắt ra.
"Nhanh như vậy?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.



"Ngủ." Triệu Việt nói.



Ôn Liễu Niên nói, "Lại xem một vụ cuối cùng thôi."



Triệu Việt nói, "Không cho phép."



"Một vụ thôi." Ôn Liễu Niên vươn ra một ngón tay.



Triệu Việt nói, "Nửa vụ cũng không được."



Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng ta không mệt."



"Không mệt cũng phải ngủ !" Triệu Việt trừng mắt, sau đó trước khi hắn mở miệng, liền đem người ôm lên bước nhanh trở về phòng ngủ.Ôn Liễu Niên:...



Ám vệ đang ăn khuya, thấy thế lập tức giật mình há to miệng.



Loại tiến triển này .... cực nhanh a...



Mắt thấy việc vui của Ôn đại nhân sắp đến gần, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong tiền mừng, chuyện này thật sự là phi thường sốt ruột, rất đáng phải khiến cung chủ trả thêm tiền tiêu vặt hàng tháng.



Bởi vì Triệu đại đương gia thật sự rất hung, cho nên Ôn Liễu Niên cũng chỉ có thể thỏa hiệp, gọi nước ấm tới rửa mặt cởi áo, ngoan ngoãn trèo lên giường nhìn hắn.



Triệu Việt đau đầu, "Ánh mắt này của ngươi còn có thể sáng hơn một chút hay không."



Ôn Liễu Niên nói, "Không mệt." Đã sớm nói, là chính ngươi không tin !



Triệu Việt đổ vào trong lư hương chút hương an thần.



Ôn Liễu Niên hỏi, "Là cái gì vậy?"



Triệu Việt hung tợn nói, "Xuân dược."



Ôn Liễu Niên:...



Ám vệ ở ngoài cửa sổ ngược lại hít khí lạnh.



Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy.



"Nằm xuống." Triệu Việt ngồi ở bên giường.



"Muốn làm gì?" Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội, lại rụt vào trong chăn.



Triệu Việt bất mãn, "Sao cái gì ngươi cũng hỏi thế?"



Ôn Liễu Niên nói, "Sách viết, không ngại học hỏi."



Triệu Việt tức ngực, đơn giản thò tay mình đem hắn xoay qua, ra lệnh nói, "Nằm cho ngay ngắn !"



Ôn đại nhân:...



Cách một tầng lý y mỏng manh, Triệu Việt tại đầu vai hắn xoa ấn, cường độ vừa đúng.



"Ư..." Ôn Liễu Niên nhỏ giọng hừ một tiếng.



Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, "Ngươi đây là cái thanh âm gì?"



Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, "Thoải mái."



"Về sau không có việc gì làm thì đi lại nhiều một chút." Triệu Việt tiếp tục giúp hắn mát xa, "Có biết chưa?"



"Biết." Ôn Liễu Niên rõ ràng nói cho có lệ.



Triệu Việt cắn răng, "Ngày mai ta liền đem ghế dựa ở thư phòng của ngươi vứt đi."



Ôn Liễu Niên thanh âm lười biếng, "Được."



Bàn tay ở trên lưng một đường du tẩu, cuối cùng dừng ở trên thắt lưng.



"Nhột." Ôn Liễu Niên né một chút.



Triệu Việt giật giật khóe miệng, "Như thế nào đều là thịt."



Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn nói, "Ừm, thịt ta nhiều."



Triệu Việt lại nhéo hai cái, ghét bỏ nói, "Nào có thanh quan giống như ngươi vậy."



"Thanh quan nên là cái dạng gì?" Ôn Liễu Niên quay đầu.



Triệu Việt nói, "Gầy."



Ôn Liễu Niên nhéo thắt lưng của mình, cười hì hì.



"Ngủ đi." Thấy hắn cười cười, Triệu Việt cũng có chút thống khoái.



Trong không khí có mùi hoa thản nhiên, Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, ngược lại là rất nhanh liền thiếp đi.



Triệu Việt giúp hắn đè lại góc chăn, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.



Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Liễu Niên liền dẫn người đến xem tiến triển sửa đường, thẳng đến qua giờ trưa cơm mới trở về, Hoa Đường trùng hợp từ trong viện bước ra, "Đại nhân về rồi sao, ta vừa mới chuẩn bị trở lại phòng khám nghiệm tử thi."



"Có phát hiện gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Có, bất quá manh mối không nhiều." Hoa Đường nói, "Bên hông vài thi thể kia đều có dấu vết bị thương, giống như là bị roi sắt trói qua."



"Nhìn dấu vết có biết là bị thương khi còn sống hay là sau khi chết không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.



"Không giống khi còn sống." Hoa Đường nói, "Hẳn là sau khi chết, mới bị người dùng roi sắt trói qua."



"Kỳ quái như thế?" Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.



"Đại đương gia buổi sáng cũng đến qua, sau hỏi rõ tình huống nói muốn đến Ngũ Ngưu thôn một lần nữa." Hoa Đường nói, "Hiện tại hẳn là đã xuất phát."



"Lại đi?" Ôn Liễu Niên nghe vậy ngoài ý muốn.



"Đại khái là vì lần trước không thu hoạch được gì, cho nên trong lòng không cam tâm." Hoa Đường nói, "Đại đương gia là thật rất muốn giúp đại nhân."



Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, "Nhưng có nói khi nào trở về không?"



"Năm ngày sau." Hoa Đường đáp.



"Cùng đi với Lục nhị đương gia?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.



"Không có." Hoa Đường lắc đầu, "Đại đương gia lần này là đơn thương độc mã đi một mình."



Mà tại cách vách Thượng phủ, Lục nhị đương gia đang tự rót tự uống.



Thật sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới, đại đương gia Triêu Mộ nhai, cư nhiên sẽ có một ngày cam tâm tình nguyện làm chân chạy vặt cho quan phủ a...



***