Thổ Phỉ Công Lược

Chương 49 : Đột biến trong núi!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Ngũ Ngưu thôn vẫn giống như lúc trước gợn sóng không hề sợ hãi, người dân trong thôn mặt trời mọc thì dậy đi làm mặt trời lặn thì trở về nghỉ ngơi, tựa hồ đã quên mất vài cổ thi thể không rõ lai lịch bị cháy đen ở vùng hoang vu kia, ngay cả nhắc cũng sẽ không có ai nhắc tới.



Giữa trưa, nam đinh trong thôn sau khi làm xong, lập tức trở về nhà nghỉ trưa, tiểu oa nhi nghịch ngợm cũng bị mẫu thân nhà mình dỗ lên giường đi ngủ, bốn phía rất là an tĩnh.



Một bé trai khoảng sáu bảy tuổi đang chơi ở cửa thôn, trong tay cầm một cái chong chóng chạy xung quanh, rất là vui vẻ, lại không chú ý vấp phải đá cuội, nhất thời cả người đều ngã nhào về phía trước.



Một hắc y nam tử bước nhanh tiến lên, đỡ hắn vào trong lòng.



Đứa bé kinh hồn chưa định, ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn.



"Cẩn thận." Trên đầu hắc y nam tử đội đấu lạp, thấy không rõ hình dáng ngũ quan, bất quá thanh âm lại rất êm tai, "Cha mẹ ngươi đâu, sao lại ở đây một mình?"



"Cha mẹ ta ở nhà." Đứa bé đắc ý, "Ta lén chuồn ra ngoài."



Hắc y nam tử tất nhiên chính là Triệu Việt, hắn vừa mới ra ngoài thành nhìn thoáng qua, chỉ thấy phiến đất trồng rau kia vẫn là bộ dáng được bảo trì giống như lúc trước, ngoại trừ khoảng giữa bị dẫm nát hơi biến vàng héo úa, bốn phía vẫn như trước tươi tốt xanh biếc. Vì thế liền đi vòng quanh Ngũ Ngưu thôn, muốn xem một chút có thể tìm được manh mối mới hay không, vừa đến liền nhìn thấy đứa bé này ngã xuống.



"Ngươi là đại hiệp sao?" Cậu bé hỏi hắn, đáy mắt có chút hưng phấn.



"Ta vì sao phải là đại hiệp?" Triệu Việt cùng hắn đồng thời ngồi ở trên tảng đá.



"Gia gia kể cố sự cho ta nghe." Đứa bé nghiêm túc nói, "Đại hiệp đều là mặc hắc y, che mặt."



Triệu Việt đưa cho hắn một viên kẹo đậu phộng, "Chờ ngươi lớn đến trường học, thì sẽ biết cố sự cũng không nhất thiết là thật."



"Ta không muốn đến trường học." Đứa bé nói, "Muốn luyện công phu, còn muốn cưỡi chim khổng lồ bay."



"Chim khổng lồ?" Triệu Việt giật mình, "Ở trong thôn sao?"



Đứa bé lắc đầu, vươn tay chỉ chỉ lên trời, "Là ở bên ngoài bay tới."



"Thường xuyên đến?" Triệu Việt lại hỏi.



"Không." Đứa bé nói, "Rất hiếm gặp, chỉ gặp một lần là lúc chạng vạng."



"Lớn cỡ nào?" Triệu Việt giúp hắn lau vụn kẹo dính trên khóe miệng.



"Lớn như vầy nè." Đứa bé vươn tay, dùng sức vẽ một vòng lớn, "Màu đen, ở trên trời bay ngang qua."



"Tiểu Thạch." Có phụ nhân ở trong thôn gọi.



"Là mẫu thân của ta." Đứa bé từ trên tảng đá nhảy xuống, "Ta phải đi."



"Đừng đem chuyện gặp được ta nói cho người khác, có biết không?" Triệu Việt ngồi xổm xuống nhìn hắn.



"Được." Đứa bé gật đầu, "Ta biết, ngươi là đại hiệp !"



Triệu Việt cười cười, "Ừ, ta là đại hiệp."Đứa bé chùi tay sạch sẽ, nhảy nhót chạy trở về.



Triệu Việt đứng lên đưa mắt nhìn lên trời, nếu thật sự có chim khổng lồ màu đen, vậy thì thi thể xuất hiện trong mảnh đất trồng rau có thể giải thích rõ -- Bị móng vuốt chim khổng lồ quăng từ trên không trung xuống, bốn phía tất nhiên sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào.



Qua một lúc, mọi người nghỉ trưa dần dần tỉnh lại, trong thôn một lần nữa bắt đầu có tiếng vang. Các nam nhân tốp năm tốp ba, khiêng nông cụ tiếp tục ra đồng làm ruộng, trong đó có một hán tử cà lơ cà phất tên là Ngưu Đại, còn chưa đi được hai bước thì bắt đầu ngáp một cái, sau khi đến đồng ruộng, là đơn giản tìm một chỗ tránh nắng vùi đầu ngủ. Hoa màu xung quanh đất trồng rau đều là một mảnh xanh um tươi tốt, chỉ có khoảng giữa là có một khối bị ngăn ra đến loạn thất bát tao, đừng nói là trồng rau hay hoa màu, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần cũng cảm thấy phiền. Người còn lại nhịn không được liền lắc đầu, cũng khó trách ba mươi tuổi đầu vẫn là còn độc thân không có con cháu, nhìn bộ dáng lười nhác này, sao có thể nuôi được vợ con.



Mặt trời dần dần xuống núi, mọi người cũng thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà dùng cơm, Ngưu Đại cũng lười biếng duỗi eo đứng lên, sau khi xới lung tung hai cái, thì lảo đảo đi theo trở về thôn, cửa gỗ cũ nát vừa bị đẩy ra, liền đem nông cụ tùy ý đặt tại góc tường, chuẩn bị nấu chút khoai tây làm cơm chiều.



Từ trong hủ vớt ra một khối dưa muối ném ở trên thớt gỗ, Ngưu Đại một bên cắt một bên nghĩ, lần tới nên đến nhà ai xin chút thịt ăn, đầu vai đột nhiên bị người vỗ một cái.



"Ai đó?" Ngưu Đại suýt chút nữa cắt trúng tay, vì thế tức giận quay đầu, chỉ thấy đứng phía sau là một nam tử mặc hắc y che mặt, dáng người rất là cao lớn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, theo bản năng liền muốn chạy ra bên ngoài.



"Không cần sợ." Nam tử che mặt thanh âm khàn khàn, "Ta là đến đưa bạc."



"Đưa bạc gì?" Ngưu Đại kinh nghi chưa định.



"Đi ngang qua Ngũ Ngưu thôn, thuận tiện tới nơi này hỏi thăm một chuyện." Triệu Việt nói, "Nếu là ngươi vừa vặn biết, vậy thì có thể lấy bạc, hơn nữa số lượng không ít."



Ngưu Đại do dự dừng cước bộ. "Ta với ngươi không cừu không oán, huống hồ căn nhà này chỉ có bốn bức tường, cũng không có thứ gì tốt để lấy."



Triệu Việt nói, "Cho nên ngươi không cần phải khẩn trương."



"Ngươi muốn hỏi chuyện gì?" Ngưu Đại hỏi.



"Về chim khổng lồ màu đen ở phụ cận." Triệu Việt nói, "Ngươi có từng thấy qua chưa?"



"Thật sự có sao?" Ngưu Đại kinh hãi.



"Ngươi không biết?" Triệu Việt khẽ nhíu mày.



Tuy rằng rất muốn lấy bạc, bất quá đối phương vừa thấy liền biết không phải người hiền lành, Ngưu Đại cũng không dám thuận miệng nói bậy, vì thế thành thành thật thật nói, "Hơn một tháng trước, trong thôn có vài tiểu hài tử vào trong núi chơi, nói là nhìn thấy có chim khổng lồ bay ngang qua, bất quá mọi người ngược lại là không tin, đều nói đời đời chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, tất nhiên nghĩ là bọn trẻ nghịch ngợm nói lung tung.""Ngươi thật sự chưa từng thấy qua?" Triệu Việt lại hỏi một lần.




Ôn Liễu Niên: ...



"Ăn quá no, ra ngoài đi dạo một chút." Triệu Việt nói.



Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng ta không có ăn quá no."



Triệu Việt nói, "Cho nên thì sao?"



Ôn Liễu Niên ở trong lòng yên lặng nói, cho nên ta không muốn ra ngoài.



Nhưng Triệu đại đương gia hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội phản bác.



Vì thế đợi đến khi trời tối hơn một chút, hai người liền rời khỏi Thượng phủ, mục đích tất nhiên lại là... núi Thương Mang.



Cũng thật sự không còn nơi nào khác để đi. Ám vệ ở phía sau cảm khái, đợi cho đến khi xử lý việc vui là lúc, chỉ sợ đại nhân nhắm mắt lại cũng có thể mơ thấy mình chạy vào trong núi. Lục nhị đương gia lại là yên lặng rót rượu, chuẩn bị sẵn sàng đem sơn động u cốc tiếp theo giao ra.



Trong phòng khám nghiệm tử thi, Hoa Đường còn đang chuyên tâm khám nghiệm tử thi, Triệu Ngũ ngồi ở một bên, ôm đao thở dài. Rốt cuộc khi nào mới có thể trở về nghỉ ngơi.



Tại lối vào núi Thương Mang, Ôn Liễu Niên hỏi, "Lần này lại muốn đi đâu?"



Triệu Việt nói, "Hoàng Điệp cốc."



"Lạnh như thế, cũng sẽ có hồ điệp?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn, vậy ngược lại là còn đáng xem một chút.



Triệu Việt nói, "Không phải hồ điệp thật sự, chỉ là nơi tảng đá có hình dạng hồ điệp, khi mặt trời lặn sẽ phiếm ra màu vàng."



Ôn Liễu Niên: ...



Cư nhiên chỉ là một tảng đá !



Hơn nữa hiện tại lại không có mặt trời.



KHÔNG.... MUỐN... ĐI... A...



"Ngươi đây là cái vẻ mặt gì." Triệu Việt bất mãn.



Ôn Liễu Niên nói, "Mệt."



Triệu Việt dừng bước.



Ôn Liễu Niên ngồi xổm trên mặt đất, "Không muốn đi."



Triệu Việt hít sâu một hơi, "Ta cõng ngươi?"



Ôn Liễu Niên ba ba nói, "Muốn trở vể phủ nha ngủ."



Triệu Việt: ...



Ôn Liễu Niên ngáp một cái, cả người đều buồn ngủ.



Triệu Việt đành phải thỏa hiệp, "Được rồi, vậy thì trở về."



Ôn Liễu Niên nghe vậy cuối cùng lấy lại tinh thần một chút, lại nói, "Chờ lần sau chúng ta lại nhìn tảng đá màu vàng."



Triệu Việt nói, "Sáng mai muốn ăn cá không? Ta đi bắt một ít cho ngươi, ở bên cạnh khe suối có."



Cũng không thể đến uổng công.



Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, gật đầu, "Cũng được."



Triệu Việt mang hắn đến bên cạnh suối, "Đứng ở đây đừng nhúc nhích, ta đi bắt cá."



"Ừm." Ôn Liễu Niên đáp ứng, ngồi ở trên một tảng đá lớn nhìn hắn xuống nước.



Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bất quá ánh trăng rất sáng, cho nên cảnh trí bốn phía đại khái cũng có thể thấy được.



Ôn Liễu Niên tùy tay ngắt một cọng cỏ dại, bứt đến bứt lui đốt thời gian.



Chỉ trong chốt lát, Triệu Việt đã quăng lên bờ không ít bạch ngư, Ôn Liễu Niên cầm cỏ trong tay ném qua một bên, nhảy xuống tảng đá muốn tới giúp hắn, lại cảm thấy phía sau tựa hồ có cái gì đang động, theo bản năng vừa quay đầu, đột nhiên một gương mặt trắng xác nhìn lại.



Triệu Việt còn chưa lên bờ, liền nghe thấy tiếng Ôn Liễu Niên la hét thất thanh, ở trong đêm tối rất là thê lương, vì thế toàn thân cơ hồ tim như ngừng đập, điên cuồng vọt qua, đem hắn từ trong tay người nọ... Hoặc nói là từ trong tay cương thi đoạt lại.



Ôn Liễu Niên sắc mặt tái nhợt ngã vào trong lòng hắn, đầu vai hơi đổ máu, lông mày thống khổ nhíu cùng một chỗ.



Triệu Việt đem người ôm chặt, rút đao công lên.