Thổ Phỉ Công Lược

Chương 51 : Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


(*) Tái ông thất mã, yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước được



***



Sau khi ăn xong một bàn đồ ăn, trên người Ôn Liễu Niên cũng khôi phục chút sức lực, bất quá vẫn giống như lúc trước thường xuyên choáng đầu, tốc độ nói chuyện so với bình thường cũng chậm hơn, thường sẽ dừng lại suy nghĩ một chút -- Cũng là càng khiến người ta đau lòng.



Triệu Việt cởi lý y hắn ra, lại cẩn thận tháo bỏ băng vải.



Miệng vết thương như trước nhìn thấy mà đau lòng, ứ đen một mảng lớn vẫn chưa rút đi, Ôn Liễu Niên chỉ nhìn một cái, liền kiên quyết xoay đầu đi -- Chân hơi nhũn ra.



"Đau không?" Triệu Việt hỏi.



"Hoàn hảo, hơi tê." Ôn Liễu Niên nhìn bức tường nói, "Đau ngược lại không phải rất đau."



Triệu Việt nói, "Bôi thuốc lên sẽ hơi đau, nhịn một chút."



Ôn Liễu Niên nói, "Ừ."



Triệu Việt làm hết sức nhẹ nhàng chậm rãi giúp hắn bôi thuốc.



Ôn Liễu Niên kêu thảm thiết, "A !"



"Đau như vậy sao?" Triệu Việt tay run lên.



Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, "Đây là hóa cốt phấn sao?"



Triệu Việt nhíu mày, "Ở đâu nghe được cái tên loạn thất bát tao này vậy."



Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói, "Lúc ám vệ nói chuyện phiếm."



"Đây là Thanh Đằng tán, dùng để chữa thương." Triệu Việt nói, "Nhịn chút nữa."



"Lúc trước vì sao không đau như vậy?" Ôn Liễu Niên hỏi.



Triệu Việt nói, "Bởi vì lúc trước ngươi đang hôn mê."



Ôn Liễu Niên nói, "Vậy ngươi đánh ta hôn mê đi."



Triệu Việt: ...



Lần đầu tiên trong cuộc đời thấy được có người yêu cầu loại vấn đề này.



Ôn Liễu Niên vẻ mặt đau khổ, "Đau."



Triệu Việt khích lệ, "Tri phủ đại nhân sao có thể sợ đau? Nếu để cho dân chúng biết mặt mũi phải giấu ở đâu."



"Lời này nương ta cũng đã nói qua, lúc ấy ta năm tuổi, không cẩn thận vấp chân té ngã ở trong nhà khóc, nàng liền nói đường đường là nam nhi sao có thể sợ đau." Ôn Liễu Niên cảm khái.



Triệu Việt hỏi, "Sau đó thì sao?"



Ôn Liễu Niên nói, "Sau đó ta liền khóc cả một buổi chiều."



Triệu Việt: ...


"Đoạn thời gian ở trên núi, là thời điểm ta khoái hoạt nhất." Triệu Việt nói, "Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần vùi đầu luyện công, ngẫu nhiên được phép xuống núi trở về nhà một lần, cha đều sẽ làm hoa quế cao khi mẫu thân còn sống thích ăn nhất cho ta, sau đó lại cùng nhau đến sau núi câu cá săn thú."



"Ừm." Ôn Liễu Niên cười nhìn hắn, "Hẳn là rất vui, cha ta thì sẽ không mang ta đi săn thú, hắn cũng là mọt sách."



Trong phòng một lần nữa lại an tĩnh, Ôn Liễu Niên nhìn hắn, cũng không mở miệng nói chuyện trước.



Qua một lúc lâu, Triệu Việt mới mở miệng, "Cha ta cùng Mục Vạn Lôi giao tình rất tốt, cho nên lúc trước ta cũng thường xuyên đến Mục gia trang."



Ôn Liễu Niên nói, "Người cũng là có lúc không phân biệt rõ."



"Nhưng không không phân biệt rõ, đại giới lại là mấy trăm mạng người, Mục Vạn Lôi ngày đó phái người giả trang thành ta, lại trộm Tế Nguyệt đao, mưu toan đem hết mọi tội tội đều phủi sạch sẽ." Triệu Việt thanh âm có chút trầm thấp, "Ta vốn dĩ nghĩ ba năm sau lại trở về Miêu Cương báo thù, nhưng không dự đoán được Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng lại đến thành Thương Mang trước một bước."



Ôn Liễu Niên vỗ vai hắn, "Ngươi nhất định có thể báo thù."



Triệu Việt nói, "Báo thù thì sẽ giết người."



"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên nói, "Lưng đeo trên trăm mạng người, không giết người, chẳng lẽ chỉ mắng một trận là xong chuyện?"



Triệu Việt cũng là có chút ngoài ý muốn, "Ta nghĩ ngươi sẽ khuyên ta từ bỏ chấp niệm."



Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Đây là chuyện Đại Sư nên làm, ta là người trong thế tục, trước giờ có thù phải báo."



Triệu Việt: ...



Đầu năm nay người đọc sách đều hung hãn như vậy sao?



Ôn Liễu Niên nói, "Ta sẽ mau chóng tiêu diệt Hổ Đầu bang, sau đó liền để ngươi đi báo thù !"



"Hiện tại không cần suy xét Hổ Đầu bang." Triệu Việt nhíu mày, "Dưỡng thương mới là chuyện chính."



"Có tin tức dã khôi không?" Ôn Liễu Niên hỏi.



Triệu Việt lắc đầu, "Không có, tựa hồ chỉ có một con kia."



"Không có khả năng." Ôn Liễu Niên nói, "Mặc kệ là môn phái nào làm ra, tất nhiên đều là vì đạt thành mục đích của mình, hoặc là làm hại bên trong thành, hoặc là làm hại võ lâm, khẳng định không chỉ có một hai con."



"Ngoài thành đã tăng mạnh phòng bị, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì." Triệu Việt nói, "An tâm dưỡng thương trước đi."



"Mục gia trang có động tĩnh gì không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.



"Tạm thời không có." Triệu Việt nói, "Theo như lời Thượng bảo chủ, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng vẫn như trước ngày ngày ở trong đại trướng, ngay cả mặt mũi cũng rất ít lộ ra."



Vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng của hạ nhân truyền đến, "Đại nhân, hai vị trang chủ Mục gia trang đến đây, đang nói chuyện phiếm với Tả hộ pháp ở tiền thính."



Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, "Ngược lại là đến rất nhanh."



"Trước không cần gặp." Triệu Việt nói.



"Vì sao không gặp?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn, "Đối phương cũng tìm tới cửa." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



"Hiện tại chủ nhân của dã khôi còn chưa điều tra rõ, vạn nhất thật sự là Mục gia trang thì sao?" Triệu Việt nhíu mày.



Ôn Liễu Niên ý vị sâu xa, "Vậy thì càng phải gặp một lần."