Thổ Phỉ Công Lược

Chương 52 : Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


"Vậy ngươi tự mình lưu ý." Triệu Việt nói, "Ta ở trên xà nhà thủ ngươi."



"Xà nhà?" Ôn Liễu Niên nghe vậy khẽ nhíu mày.



"Yên tâm đi." Triệu Việt nói, "Chuyện đáp ứng ngươi ta tất nhiên sẽ làm được, huynh đệ Mục gia quỷ kế đa đoan, ta lưu lại, cũng là nhiều thêm một người bảo hộ ngươi."



"Ta không phải sợ chuyện này." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Chỉ là sợ ngươi sẽ có nguy hiểm."



"Nếu ngươi không nhìn lên trên, thì cũng không có ai sẽ phát hiện ra ta." Triệu Việt nói.



"Cũng được." Ôn Liễu Niên đáp ứng, "Vậy ngươi phải tự mình cẩn thận."



Triệu Việt gật gật đầu, sau khi giúp hắn mặc ngoại bào, liền thả người nhảy lên trên xà nhà.



Ôn Liễu Niên chỉnh lại áo, sai hạ nhân mời Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đến.



Hoa Đường vốn dĩ còn đang suy nghĩ phải tìm lấy cớ gì, mới có thể đem hai người này đuổi đi, lại không dự đoán được Ôn Liễu Niên cư nhiên muốn gặp, vì thế cũng đồng thời đi theo qua.



"Hai vị trang chủ." Ôn Liễu Niên bệnh trắc trắc tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua rất là suy yếu.



"Ôn đại nhân mau nằm xuống." Mục Vạn Lôi bước vào phòng, hiển nhiên rất giật mình.



Triệu Việt mai phục ở trên xà nhà, âm thầm nắm chặt chuôi Tế Nguyệt đao -- Kẻ thù giết cha ở ngay trước mắt, vài hồi ức đẫm máu kia chảy qua giống như thủy triều dâng trào, ở trong đầu rõ ràng lướt qua, mu bàn tay không khỏi liền nổi gân xanh.



"Lúc trước ở trong quân doanh nghe được phong thanh, còn cho là lời đồn." Mục Vạn Lôi thử nói, "Đại nhân quả thật là bị cương thi đả thương?"



Ôn Liễu Niên gật đầu, "Đúng vậy."



Mục Vạn Lôi hơi khó hiểu, "Nửa đêm canh ba, đại nhân chạy vào núi Thương Mang làm gì?"



Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan muốn đi thị sát một phen."



Mục Vạn Lôi: ...



Cư nhiên là vì lý do này?!



"Nghe Tả hộ pháp nói, cương thi kia gọi là dã khôi, được cho là đồng hương của hai vị trang chủ." Ôn Liễu Niên tốc độ nói chuyện rất là thong thả.



Mục Vạn Lôi vẻ mặt hơi cứng ngắc, nói, "Vừa rồi ta còn đang cùng Tả hộ pháp đàm luận việc này."



"Nga?" Ôn Liễu Niên hơi khôi phục tinh thần một chút, "Vậy kết quả thế nào?"



"Dã khôi thật sự là vật ở Miêu Cương." Mục Vạn Lôi nói, "Bất quá đã tuyệt tích nhiều năm, không biết vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong núi Thương Mang."



Ôn Liễu Niên nói, "Tả hộ pháp cũng nói như vậy."



"Vừa rồi Mục trang chủ còn nói một chuyện." Hoa Đường nói.



"Chuyện gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.



Hoa Đường nói, "Hổ Đầu bang rất có khả năng có liên quan đến Miêu Cương."



"Thật sao?" Ôn Liễu Niên hai mắt sáng lên.



Triệu Việt ở trên xà nhà nghĩ, mọt sách thật sự đúng là rất biết diễn kịch.Hoa Đường gật đầu, "Ngày đó mật thám không suy nghĩ cẩn thận, qua chuyện này có Mục trang chủ nhắc nhở, lại cân nhắc có lẽ thật sự là đúng."



"Nếu Hổ Đầu bang thật sự có liên quan đến môn phái Miêu Cương, vậy dã khôi xuất hiện trong núi Thương Mang cũng liền có thể giải thích rõ ràng." Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan nghĩ là rất có khả năng."



"Vậy bước tiếp theo đại nhân tính toán làm thế nào?" Mục Vạn Hùng nắm chặt cơ hội hỏi.



Ôn Liễu Niên nói, "Tăng mạnh phòng thủ."



Mục Vạn Hùng cơ hồ muốn rít gào, vì sao hắn vẫn là muốn phòng thủ phòng thủ phòng thủ phòng thủ????



Ôn Liễu Niên nói, "Chờ sau khi bản quan dưỡng thương xong, lại bàn bạc kỹ hơn."



"Đại nhân e là phải chuẩn bị trước một bước." Mục Vạn Hùng nói bóng nói gió, "Nếu thật sự là Hổ Đầu bang ở sau lưng tác loạn, tuyệt đối không có khả năng đơn giản chỉ dưỡng một hai con như vậy. Nếu quan phủ không nghĩ biện pháp công phá sớm một chút, thì chỉ sợ đến lúc đó sẽ có vài trăm dã khôi đồng thời chạy ra núi, đến lúc đó chỉ sợ dân chúng sẽ nhận phải thương tổn."



"Ý của Nhị trang chủ, là nói dã khôi sẽ không tồn tại một mình, trong núi rất có khả năng còn một đống?" Ôn Liễu Niên nghe vậy, sắc mặt lại trắng bệch.



"Không sai." Mục Vạn Hùng gật đầu.



Ôn Liễu Niên nói, "Nếu thật sự là như vậy, vậy thì càng không thể hành động thiếu suy nghĩ."



Mục Vạn Hùng: ...



Vì sao không phải là tấn công suốt đêm?!



"Trong núi đều là thổ phỉ người sống, cường công vẫn còn có thể nói được, nhưng nếu đối phương lộng một đống quái vật, cứng đối cứng chúng ta chẳng phải là rất chịu thiệt sao?" Ôn Liễu Niên lo lắng, "May mắn có nhị trang chủ nhắc nhở a, bằng không bản quan còn muốn chờ sau khi thương thế lành, liền xem thử có thể nghĩ biện pháp tấn công núi hay không, như vậy chuyện này vẫn cứ kéo dài thêm đi."



Mục Vạn Hùng ngực khó chịu, chính mình lúc nãy rốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì, lại nói một câu như vậy?!



Hoa Đường cũng là có chút buồn cười -- Đại nhân từ thành Vân Lam đến Thương Nhĩ châu này, công phu làm người ta nghẹn họng tựa hồ như đón gió gặp bão a.



Ôn Liễu Niên chống người nhích vào bên trong, lại cảm thấy bên tay tựa hồ có cái gì đang động, vì thế cúi đầu nhìn lướt qua.



Hồng giáp lang lúc lắc đẩy xúc tu, thân thiện nhìn hắn chào hỏi.




Thượng Vân Trạch phất tay tắt đèn, cũng không về giường của mình.



Tuy nói đã đến cuối xuân, bất quá sơn khẩu vẫn là rất lạnh, hiển nhiên hai người chen cùng một chỗ càng ấm áp a...



Sáng sớm ngày hôm sau, chim sẻ trong viện phủ nha kêu ríu rít, Ôn Liễu Niên một tay lười biếng duỗi eo, mở to mắt nhìn đỉnh giường ngẩn người.



Mặt Triệu Việt xuất hiện ở không trung.



Ôn Liễu Niên: ...



"Tỉnh?" Triệu đại đương gia hỏi thử, hơn nữa âm thầm hi vọng hắn đã quên trò đùa ác liệt tối hôm qua.



Ôn Liễu Niên nhìn thẳng hắn một lát, sau đó mặt lại trắng bệch.



"Uy uy !" Triệu Việt lần đầu tiên biết cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, vì sao còn chưa quên a !



Ôn Liễu Niên run rẫy.



"Tối hôm qua là ta nói lung tung, ngươi đừng tưởng là thật." Triệu Việt nhanh chóng nói, "Dã khôi cụt tay ngày đó đã bị Lục Truy tìm trở về, da thịt vô cùng nhẵn nhụi, quả thực so với tay của ta còn sạch hơn."



Ôn Liễu Niên choáng càng thêm choáng.



"Là thật." Triệu Việt đỡ hắn ngồi dậy, "Tối hôm qua mọi người đều trách ta nói đùa không biết nặng nhẹ, lần sau sẽ không lấy lý do này nữa."



"Vậy Hồng giáp lang đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.



"Ở chỗ Lục Truy." Triệu Việt nhanh chóng phủi bỏ quan hệ.



"Thật sự không ở trong người ngươi?" Ôn Liễu Niên rõ ràng không tin.



"Thật sự không ở đây." Triệu Việt cởi vạt áo của mình ra, "Không tin ngươi tìm thử xem."



Ôn Liễu Niên thử, tay cách lý y đè lên lồng ngực hắn.



Tiểu Ngũ vừa lúc bưng một chén cháo tiến vào.



Y phục Triệu đại đương gia mở rộng.



Tay Ôn Liễu Niên đang phủ lên trên ngực hắn.



Hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn.



Tiểu Ngũ bình tĩnh nói, "Không biết vì sao, ta gần đây có chút hoa mắt, thường thấy không rõ này nọ."



Ôn Liễu Niên quan tâm nói, "Vậy thì mau uống thuốc đi, đừng để lâu."



"Không sai." Tiểu Ngũ đi về phía trước một bước, đem cháo đặt lên bàn, sau đó xoay người mau chóng rời khỏi.



Tuy rằng kỹ xảo biểu diễn vẫn còn trục trặc, nhưng ít nhiều cũng biểu đạt ra chủ đề cơ bản Ta cái gì cũng không phát hiện này.



Vật biểu tượng ở trên nóc nhà tỏ vẻ rất vui mừng.



"Ngươi xem, thật sự không có." Triệu Việt tiếp tục nói.



Ôn Liễu Niên giở trò, sờ soạng trước ngực hắn một lần, thậm chí ngay cả thắt lưng cũng không bỏ qua.



Triệu Việt nói, "Như thế nào?"



Ôn Liễu Niên cảm khái, "Đại đương gia dáng người còn rất tốt."



Triệu Việt: ...



Sờ soạng hết nửa ngày, không phải đang sờ Hồng giáp lang sao?



Ôn Liễu Niên bình tĩnh thu tay lại, "Về sau không được làm ta sợ."



Triệu Việt gật đầu, tâm nói ta sao dám được, một đám người đứng xung quanh phòng, may mà tối hôm qua không trở về, bằng không nói không chừng sẽ bị Lục Truy mắng đến hơn nửa đêm.



Ôn Liễu Niên nói, "Hồng giáp lang cũng không thể chạy loạn khắp nơi."



Triệu Việt nói, "Ta sẽ canh chừng nó."



Ôn Liễu Niên lại bổ sung, "Lúc ôm ta không được phép giấu Hồng giáp lang trong người."



Triệu Việt ngẩn người, nghe ý tứ này là... Về sau còn muốn ôm a?



"Thế nào?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.



Triệu Việt tiếp tục gật đầu, "Được."



"Tạm thời hết rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Về sau nghĩ ra, lại bổ sung vào."



Triệu Việt một bên giúp hắn kiểm tra miệng vết thương, một bên đáp ứng toàn bộ, sau đó lại là giúp rửa mặt, thay y phục, thẳng đến lúc đút điểm tâm mới phản ứng kịp -- Ta vì sao phải nghe lời mọt sách như vậy?



Quả thực nghĩ không ra.