Thổ Phỉ Công Lược

Chương 53 : Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Tuy nói có Hoa Đường dốc lòng chăm sóc, bất quá Ôn Liễu Niên dù sao cũng là người đọc sách, không có võ công trụ cột lại nhận không ít kinh hách, cho nên hơn phân nửa thời gian vẫn là nằm trên giường, đọc sách ngẩn người, lại lén lút suy nghĩ chút công sự, cũng khó được tự tại.



Thừa dịp Lục Truy đang ngủ trưa, Hồng giáp lang từ trong phòng chuồn ra ngoài, lúc lắc một đường bò đến tiểu viện Triệu Ngũ, ngồi xổm trên cửa cẩn thận nhìn vào bên trong.



"Sao ngươi lại tới đây." Hoa Đường liếc thấy một cái đầu nhỏ màu đỏ lớn bằng đồng tiền, vì thế cười cười vươn tay, "Tìm Cổ Vương sao?"



Hồng giáp lang nhanh chóng bò vào trong lòng bàn tay nàng, thân thiết cọ cọ xúc tu.



Hoa Đường cầm chung nhỏ ra, đem Thanh đầu Cổ Vương thả ra.



Thanh đầu béo lười biếng nằm sấp, động cũng không muốn động.



Hồng giáp lang vèo vèo bò đến bên cạnh nó, mặt dày mày dạn cọ xúc tu -- Bởi vì trời sinh rất uy mãnh, cho nên chỉ cần nơi có Hồng giáp lang, cổ trùng còn lại chỉ e là sợ tránh còn không kịp, chỉ có Cổ Vương là không sợ nó, Thanh đầu cổ vương bước ra từ Truy Ảnh cung thì lại càng không sợ, cho nên cũng mặc kệ nó đang có ý đồ quấn quanh xúc tu, như trước nằm sấp ngủ gật.



"Sao lại nhìn chằm chằm trùng tử." Triệu Ngũ sau khi vào phòng bất đắc dĩ, "Đã bảo ngươi là nên hảo hảo ngủ trưa."



Mấy ngày nay vẫn ở phòng khám nghiệm tử thi nghiên cứu vài thi thể kia, lại phải chiếu cố chuyện phủ nha, còn phải phối thuốc giải độc cho đại nhân, cơ bản vẫn không nghỉ ngơi tốt.



"Lần sau lúc trở về Vân Nam, ngươi cũng giúp ta bắt một con Hồng giáp lang đi." Hoa Đường dùng gậy nhỏ bát lộng hai con bọ một chút, "Bình thường chơi cùng Cổ Vương, một đỏ một xanh cũng rất dễ nhìn."



"Được." Triệu Ngũ gật đầu đáp ứng, "Bất quá đây là chuyện sau này, hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi trước đi."



"Ta đi ngủ một giấc, ngươi mang Cổ Vương đi bắt chút trùng tử đi." Hoa Đường nói.



Triệu Ngũ nhíu mày, "Lại ăn sao? Hôm trước vừa ăn một đống lớn."



"Cho Hồng giáp lang ăn." Hoa Đường nói, "Nó không tự mình dẫn trùng tử được, Triệu đại đương gia gần đây đại khái cũng không có tâm tư đi bắt, đều ăn thịt bò thịt heo, màu sắc trên lưng giáp sẽ tối đi, độc tính trên người cũng sẽ yếu bớt."



Triệu Ngũ gật đầu, mang thanh đầu Cổ Vương cùng Hồng giáp lang ra cửa.



Trong tiểu viện bên kia, Ôn Liễu Niên đang phơi nắng, bên cạnh bày một bàn điểm tâm, một bình trà, cùng với một mỹ nam tử anh tuấn say đắm.



"Không được phép ăn nữa." Triệu Việt đè tay hắn lại.



Ôn Liễu Niên cường điệu, "Đây là điểm tâm của Thượng bảo chủ."



Triệu Việt: ...



Cho nên ngươi vẫn cứ ăn sao?!



Ôn Liễu Niên lại nói, "Bánh vừng nhân đậu."



"Nhân gì cũng không được ăn." Triệu Việt bưng đĩa đi, "Đợi lát nữa còn phải ăn cơm."



Ôn Liễu Niên ngáp một cái, cũng là không tiếp tục giành, nhắm mắt lại tính toán tiếp tục phơi nắng.Triệu Việt nhíu mày ngồi ở bên cạnh hắn, "Đứng lên đi dạo một chút."



"Không đi." Ôn Liễu Niên không muốn động.



Triệu Việt dọa hắn, "Ăn xong liền ngủ sẽ mập."




Lục Truy nhanh chóng nói, "Ta đi, ta đi !"



Triệu Việt: ...



Lục nhị đương gia cơ hồ là nháy mắt liền biến mất.



Triệu Việt ở trong phòng khó chịu đi vòng vòng.



Chính mình gần đây đại khái là... Thật sự trúng tà.



"Nhị đương gia." Lục Truy vừa trở về chỗ ở, Triệu Ngũ liền mang theo Hồng giáp lang tiến vào, "Ta đưa nó trở về."



"Đa tạ." Lục Truy nói.



Triệu Ngũ nghi hoặc, "Xảy ra chuyện gì?" Như thế nào vẻ mặt đầy bối rối.



Lục Truy châm chước dùng từ ngữ một chút, sau đó nói, "Vừa rồi ta muốn đến thăm Ôn đại nhân, chỉ là lúc đến có vẻ không thích hợp."



Triệu Ngũ nói, "Triệu đại đương gia cũng ở đó?"



Lục Truy gật đầu.



Triệu Ngũ nói, "Vậy thì khó trách."



Lục Truy: ...



Triệu Ngũ nói, "Lần sau vẫn là đợi đến lúc dùng cơm lại đến, tương đối ổn thỏa."



Cũng sẽ không nhìn thấy cái gì không nên thấy.



Lục Truy gật đầu, "Lời ấy rất đúng"



Triệu Ngũ nói, "Đại nhân tuy nói làm quan thanh liêm, bất quá trong nhà lại là phú hộ Giang Nam, cho nên rất nhiều quy củ.



Lục Truy nói, "Ta sẽ cùng với đại đương gia thương lượng đưa sính lễ."



Chuyện sính lễ không qua loa được.



Triệu Ngũ nói, "Nếu có chỗ nào cần Truy Ảnh cung hỗ trợ, thì cứ việc nói."



Lục Truy vỗ vai hắn, "Vậy thì đa tạ Triệu huynh trước."



Phú hộ Giang Nam, rất nhiều quy củ, muốn đến đề thân cũng sẽ không quá thuận lợi -- Con dâu thẹn thùng sau một đêm đột nhiên biến thành tráng hán uy mãnh, phỏng chừng cha mẹ nhà ai cũng sẽ không chịu được.



Vừa nghĩ đến chuyện cầu hôn này hẳn là sẽ rơi xuống trên đầu mình, Lục nhị đương gia liền cảm thấy nhân sinh rất là u ám.



Có khi nào bị đánh ra ngoài hay không a...