Thổ Phỉ Công Lược
Chương 54 : Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
Ngày đăng: 07:22 19/04/20
Lúc dùng cơm chiều, Triệu Việt vẫn như cũ cầm bát đút hắn, trải qua vài ngày luyện tập, công lực đút cơm của Triệu đại đương gia là đột nhiên tăng mạnh, không chỉ biết thay phiên múc thịt cùng với thức ăn, còn sẽ chủ động hỏi muốn uống canh hay không.
Ăn xong hai chén cơm, Ôn Liễu Niên hài lòng ợ một cái, "Đa tạ."
Triệu Việt giúp hắn lau miệng, suốt ngày ngồi bất động, ngược lại là hoàn toàn không ảnh hưởng sức ăn, ăn một ngụm cũng không ít.
Ôn Liễu Niên đứng lên, "Ta ngủ một lát."
Triệu Việt quả thực muốn quỳ lạy hắn, "Vừa ăn xong liền ngủ a?" Còn ăn nhiều như vậy.
"Không có biện pháp." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi lại không cho ta hỏi công sự, tỉnh cũng không có việc gì làm."
"Ngoại trừ công sự, những chuyện còn lại không muốn hỏi sao?" Triệu Việt nắm chặt y phục hắn, "Hiện tại không được ngủ."
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói, "Vậy chuyện cương thi sao rồi?"
Triệu Việt: ...
Ngươi quả thật đúng là sẽ tận dụng triệt để.
Ôn Liễu Niên bổ sung, "Còn có vài khối thi thể kia nữa."
Triệu Việt nói, "Vẫn là giống như lúc trước, cũng không có quá nhiều tiến triển."
Ôn Liễu Niên lại nói, "Ta khi nào mới có thể trở về?"
Triệu Việt nói, "Những lời này ngươi lập lại ít nhất cũng có hai mươi lần."
Ôn Liễu Niên nói, "Ta là mệnh quan triều đình -- "
"Cầm bổng lộc triều đình, tất nhiên phải vì dân chúng mà làm việc." Triệu Việt nói tiếp.
Ôn Liễu Niên: ...
Triệu Việt nói, "Lần sau có thể đổi lý do thoái thác khác."
Ôn Liễu Niên nói, "Ta sẽ tận lực."
Triệu Việt lắc đầu, "Hiện trong thành cùng trong núi Thương Mang đều rất an tĩnh, người Mục gia trang cũng không có động tĩnh gì khác thường, ngoại trừ xuất hiện vài thi thể, vết thương của ngươi cùng dã khôi, hết thảy vẫn như cũ."
Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Hiện tại càng an tĩnh, chỉ sợ tương lai phong ba sẽ càng lớn."
"Vậy thì sao?" Triệu Việt nói, "Cho dù mánh khoé thông thiên, cũng ngăn không được tâm muốn tác loạn của đối phương, chỉ có thể căn cứ theo manh mối mà suy đoán ra ý đồ bước tiếp theo của đối phương, sau đó binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cần gì phải vì vậy mà ngày đêm lo lắng?"
"Ta biết có mọi người ở đây, hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không có vấn đề, thậm chí sẽ làm so với ta còn tốt hơn." Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói, "Nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng phải biết một chút, ngươi cũng không thể cái gì cũng không cho ta hỏi."
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
Triệu Việt thở dài, "Vậy bây giờ hỏi xong rồi, cũng đã biết rồi, cũng nên an tâm rồi chứ? Tiểu Ngũ tính toán ngày mai dẫn người đến Hổ Đầu Cương mật thám, xem thử có manh mối gì mới hay không, lại tìm tung tích của chim báo tang.""Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu.
Từ sau khi rời khỏi thành Vân Lam, đã rất lâu chưa đọc qua sách của Tần cung chủ cùng Thẩm công tử a... May mắn lần này ám vệ mang theo một ít đến.
Thật sự là thập phần phấn khích.
Quả thực muốn ngừng mà ngừng không được.
Trong quân doanh ngoài thành, Mộc Thanh Sơn cũng đang tản bộ tiêu thực cùng Thượng Vân Trạch, thẳng đến nửa đêm mới chậm rãi đi trở về.
"Sao lại đi nhanh như vậy?" Thượng Vân Trạch khó hiểu.
Mộc Thanh Sơn nói, "Xuỵt..."
"Hử?" Thượng Vân Trạch càng buồn bực.
"Ở đây là bãi tha ma, đi nhanh một chút, đừng quấy rầy đến người qua đời." Mộc Thanh Sơn lôi kéo tay hắn, muốn nhanh chóng đi xuyên qua.
Thượng Vân Trạch tâm tình rất tốt, trở tay nắm chặt hắn.
Hai người đi còn chưa đi được hai bước, Thượng Vân Trạch lại đột nhiên dừng lại.
"Đi mau lên." Mộc Thanh Sơn phía sau lưng có chút run lên.
"Chờ một chút." Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày.
"Vì sao lại phải chờ?" Mộc Thanh Sơn còn tưởng hắn lại muốn đùa dai, vì thế bất mãn nói, "Đi mau lên !"
Thượng Vân Trạch nhẹ nhàng che miệng của hắn, "Không được nói."
Thấy vẻ mặt hắn không giống nói đùa, Mộc Thanh Sơn cũng khẩn trương lên.
Thượng Vân Trạch ngưng thần tĩnh khí, nhắm mắt lại nghe một lát, lại cảm thấy tựa hồ tiếng động gì cũng không có.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Bốn phía gió lạnh thổi từng trận, Mộc Thanh Sơn không tự chủ được liền nhích lại gần một chút.
"Không có việc gì, đại khái là ta nghe lầm." Thượng Vân Trạch chặn ngang ôm lấy hắn, thả người xuống núi trở về doanh trướng.
"Thật sự không có việc gì sao?" Mộc Thanh Sơn vẫn là có chút không yên lòng.
Thượng Vân Trạch cười cười, "Thật sự không có việc gì."
Mộc Thanh Sơn nói, "Nếu là có chuyện, ngươi không được gạt ta."
Thượng Vân Trạch gật đầu, "Ngủ đi."
Mộc Thanh Sơn rửa mặt xong sau đó nằm lên giường, cũng cảm thấy tâm thần không yên, qua hồi lâu mới hỗn loạn ngủ đi.
Thượng Vân Trạch đem hương an thần dụi tắt trên đất, đi ra ngoài gọi đệ tử cùng ám vệ bảo hộ hắn, còn mình lại đến phía sau núi.
Cảm thấy bản thân hẳn là không nghe lầm, vừa rồi ở trong bãi tha ma, xác thực như là có từng trận tiếng động sột soạt rất nhỏ.