Thổ Phỉ Công Lược

Chương 69 : Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Xoay vòng đến hơn nửa đêm, thẳng đến khi hừng đông mới nặng nề ngủ. Hôm sau khi Triệu Việt tỉnh lại, đã không sai biệt lắm đến giờ ăn cơm trưa. Ổ chăn rất ấm, người trong lòng cũng rất ấm.



Sau khi ý thức được chuyện này, toàn thân Triệu Việt cứng đờ một chút, thong thả cúi đầu muốn xác định hắn rốt cục có ngủ hay không.



Ôn Liễu Niên ngẩng đầu cùng hắn đối diện.



Triệu Việt: ...



Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên nói, "Sớm a~."



Triệu Việt nói, "Sớm."



Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, rồi sau đó lại cuộn tròn cùng một chỗ, như là còn chưa tỉnh ngủ.



Triệu Việt thấy được chính mình không muốn buông tay.



May mắn Ôn Liễu Niên cũng không có ý kiến gì đối với chuyện này, ngược lại là nói, "Vào mùa đông, nhất định có rất nhiều người muốn ngủ chung giường với đại đương gia."



Triệu Việt cảm thấy mình giống như là bị sét đánh.



Vì sao rất nhiều người muốn ngủ chung giường với mình ?!



Ôn Liễu Niên tự hỏi tự trả lời, "Bởi vì rất ấm, một chút cũng không lạnh."



Triệu Việt hỏi, "Ngươi sợ lạnh à?"



Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ừm."



Triệu Việt cố gắng bình tĩnh nói, "Có muốn ấm áp hơn một chút không?"



Ôn Liễu Niên vui vẻ đồng ý, "Muốn."



Triệu Việt nắm tay hắn, chầm chậm truyền chút nội lực qua.



Ôn Liễu Niên hiếu kỳ nói, "Đây chính là cái gọi là chân khí của người luyện võ ?"



Triệu Việt gật đầu.



Ôn Liễu Niên kéo tay hắn qua nhìn nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay không hề ít kén mỏng, vân tay cũng rất thô ráp.



"Đang nhìn gì vậy?" Triệu Việt hỏi.



Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ tay."



"Ngươi còn có thể đoán mệnh xem tướng?" Triệu Việt có chút ngoài ý muốn.



"Biết chút chút.." Ôn Liễu Niên dùng ngón trỏ đảo qua đường chỉ trên lòng bàn tay của hắn, "Mệnh của ngươi rất tốt."



"Mệnh của ta có gì mà tốt." Triệu Việt buồn cười, "Nếu ngươi ở trên đường cái bày quán, ta nhất định sẽ không trả bạc."



Ôn Liễu Niên cũng cười hì hì nhìn hắn.



"Mệnh của ngươi mới đáng nói." Triệu Việt cọ cọ mặt hắn, "Thân gia trong sạch áo cơm không lo, vừa thông minh lại vừa khiến người ta yêu thích, trên đời này người có thể xuôi gió xuôi nước giống như ngươi, sợ là cũng tìm không ra vài người."


Triệu Việt trong lòng rung động, cơ hồ tất cả tình ý đều viết hết lên trên mặt.



Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi biết làm cơm không?"



"Sao cơ?" Triệu Việt có chút khó hiểu.



Ôn Liễu Niên hỏi lại một lần, "Ta là nói, đại đương gia có biết nấu cơm không?"



"Tất nhiên." Triệu Việt gật đầu, lại nói, "Bất quá chỉ có thể miễn cưỡng no bụng."



Ôn Liễu Niên nói, "Ta đói."



Triệu Việt cơ hồ là nháy mắt liền xông ra ngoài.



Tiểu Ngũ nhanh chóng nghiêng người tránh ra, kinh hồn chưa định đẩy cửa thư phòng ra, "Đại nhân thả quỷ dọa hắn sao?"



Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Tìm ta có chuyện sao?"



"Bên cửa hàng Lý gia có phát hiện." Triệu Ngũ nói, "Có người lén lút, chỉ là sáng ngày hôm nay, thì đã ở cửa cố ý vô tình đi ngang qua bốn năm lần, còn muốn nói chuyện với người Lý phủ."



"Nga?" Ôn Liễu Niên tinh thần tỉnh táo, "Là ai?"



"Bên trong thành có một người đốn củi, tên là Vương Đại Quý." Triệu Ngũ nói, "Đại nhân có ấn tượng không?"



"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên gật đầu, lúc trước thành Vân Lam phồn hoa như vậy, hắn còn có thể nhớ kỹ mỗi một hộ dân chúng bên trong thành, huống chi là một nơi nhỏ như thành Thương Mang này.



"Ta sẽ tiếp tục phái người theo dõi." Triệu Ngũ nói, "Nếu thực sự là có quỷ, nói vậy Hổ Đầu bang còn có thể sẽ tìm cơ hội liên hệ hắn."



"Làm phiền." Ôn Liễu Niên nói, "Tả hộ pháp sao rồi, cả ngày hôm nay cũng không thấy."



"Ở trong phòng nghỉ ngơi." Triệu ngũ nói.



Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan sẽ mau chóng giải quyết nạn trộm cướp núi Thương Mang, để nhị vị sớm trở về một chút."



"Cũng không cần sốt ruột." Triệu Ngũ nói, "Ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng."



"Vậy thì trở về sớm một chút." Ôn Liễu Niên nói, "Không sai biệt lắm nên nghỉ tạm."



Triệu Ngũ gật đầu, xoay người ra khỏi cửa phòng.



Một lát sau, Lục Truy lại đến gõ cửa.



"Nhị đương gia." Ôn Liễu Niên mở ra cửa phòng, "Sao bây giờ lại đến đây."



"Khụ khụ." Lục Truy ho khan hai tiếng, nói, "Ngày mai ta sẽ phái người đi mua một cái nồi."



"Sao cơ?" Ôn Liễu Niên có chút khó hiểu.



Lục Truy nói, "Phòng bếp hiện tại có chút loạn."



Ôn Liễu Niên: ...



Lục truy nói, "Nồi đại nhân đem từ thành Vân Lam đến, bị đại đương gia làm banh rồi."