Thổ Phỉ Công Lược

Chương 70 : Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Bên trong phòng bếp là một đống hỗn độn, trên đất đều là nước canh cùng mảnh nhỏ nồi, trên bếp lò có một bình gia vị bị đánh đổ, Triệu Việt đang luống cuống tay chân dọn dẹp.



Ôn Liễu Niên cùng Lục Truy đồng thời tiến vào.



Triệu Việt quét mắt nhìn Lục Truy.



Nhị đương gia thức thời nói, "Đây hoàn toàn đều là lỗi của ta."



Triệu Việt: ...



Ngươi còn có thể trắng trợn hơn một chút nữa không.



"Đại khái là lâu ngày không dùng qua, vốn dĩ là có lỗ hổng, cho nên gặp lửa thì sẽ nổ tung." Ôn Liễu Niên giúp hắn giải vây.



Lục Truy chặn lại nói, "Lời ấy rất đúng, kỳ thật đại đương gia còn biết làm cơm." Nhìn qua cũng không ngốc như vậy, đại nhân trăm ngàn lần đừng ghét bỏ.



Ôn Liễu Niên nói, "Nhị đương gia nếm qua rồi sao?"



"Tất nhiên... Không có." Lục Truy nói được một nửa đúng lúc kịp phản ứng, ho khan hai tiếng nói, "Đại đương gia bình thường không muốn vào phòng bếp." Loại chuyện nấu cơm này, tất nhiên chỉ có thể nấu cho người yêu.



Ôn Liễu Niên cũng không so đo đoạn trước đoạn sau của hắn có mâu thuẩn, ngồi xổm xuống liền muốn nhặt mảnh vỡ nồi trên mặt đất lên.



"Để ta làm cho." Triệu Việt nắm tay hắn.



Lục Truy thức thời biến mất.



"Coi chừng đứt tay." Triệu Việt kéo hắn đứng lên, "Ta rất nhanh thì có thể dọn xong."



Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười.



Triệu Việt lãnh tĩnh nói, "Ngoài ý muốn."



Ôn Liễu Niên nói, "Việc này về sau, đại đương gia vẫn là giao cho người khác làm đi."



Triệu Việt nói, "Ta có thể học."



Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Đại đương gia muốn đổi nghề làm đầu bếp?"



Triệu Việt dừng một chút, nói, "Ít nhất có thể học những món ngươi thích ăn."



Ôn Liễu Niên nói, "Món ta thích ăn có rất nhiều."



Triệu Việt nói, "Nhiều ta cũng sẽ học."



Ánh trăng rất sáng, hai người tay trong tay đứng ở trong tiểu viện, nhìn qua rất hữu tình.



Ôn Liễu Niên nói, "Đêm nay còn có cơm ăn không?"



Triệu Việt quay đầu nhìn một đống hỗn độn trong phòng bếp.



Ôn Liễu Niên cười nói, "Không làm, chúng ta ra ngoài ăn."



"Núi Thương Mang?" Triệu Việt nói.



"Không phải." Ôn Liễu Niên nói, "Bên trong thành có một quán hoành thánh nhỏ, chỉ bán lúc khuya, cho người đi đường đêm khuya cùng phu canh lót bụng."



Triệu Việt nói, "Ngươi xác định muốn ta ra ngoài như vậy?" Mỗi một nhà trong thành đều dán đầy bức họa của mình a.



"Sao." Ôn Liễu Niên híp mắt nhìn hắn, "Có dám không?"



"Ngươi cũng dám, ta có gì mà không dám." Triệu Việt buồn cười, "Đi thôi, đi dùng cơm."Vì thế cách đó không xa, ám vệ trên cây liền trơ mắt nhìn hai người nắm tay rời khỏi phủ nha, trong lòng không khỏi thập phần tiếc nuối.



Đợi lâu như vậy, cư nhiên cuối cùng cũng không hôn môi.



Sao có thể xứng đáng với vẻ mặt anh tuấn này của chúng ta.



Bóng đêm dần sâu, phần lớn dân chúng đã trở về nhà, trên ngã tư đường vắng vẻ, rất là an tĩnh, thẳng đến gần quán hoành thánh, mới có thể thấy một cái đèn lồng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, chủ quán là một đôi phu phụ già tóc bạc, đang vội vàng nấu canh, chuẩn bị đợi lát nữa mở quán buôn bán.



Ôn Liễu Niên kéo Triệu Việt ngồi xuống, "Hai chén canh hoành thánh thịt bò, lại thêm một dĩa bánh nướng, hai phần lót dạ."



"Được thôi, đại nhân còn chưa trở về nghỉ ngơi a." Lão bá cười ha hả hàn huyên, thả hoành thánh vào trong nồi, lại thuận tiện nhìn người bên cạnh hắn.



Vừa nhìn thấy liền có chút khó lường, lão bá hít một ngụm khí lạnh, cũng bất chấp có thất lễ hay không, kề sát mặt mình vào thận trọng nhìn thử, còn cho là chính mình hoa mắt.



Triệu Việt: ...
Thượng Vân Trạch để sát vào hôn lên hai má hắn.



Mộc Thanh Sơn hiếm khi không tránh né.



Vậy cũng không sai biệt lắm a... Thượng Vân Trạch nâng cằm hắn lên, cúi đầu ôn nhu hôn lên, ngẫm lại có chút đau đầu.



Lừa hôn cũng đã khó khăn như thế, tương lai phải làm thế nào mới có thể làm chuyện còn lại.



Da mặt mỏng như thế, phải làm sao đây...



Bên ngoài thiện đường, dân chúng còn đang vừa ăn bún chua cay vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một hán tử hơn ba mươi tuổi cũng xen lẫn vào bên trong đám người, chính là Vương Đại Quý - người đốn củi trong thành. Bởi vì không nhà không cửa bình thường lại trầm mặc ít nói, cho nên không có nhiều dân chúng bắt chuyện với hắn, nhìn qua cùng hoàn cảnh xung quanh có chút không hợp nhau.



"Mọi người ăn uống vui hay không a." Ám vệ ở trong đám người vui vẻ chào hỏi, thuận tiện ầm ầm vỗ bả vai Vương Đại Quý một cái.



Vương Đại Quý bất ngờ không kịp phòng bị, suýt nữa vứt bát trên mặt đất.



"Chậm một chút, chậm một chút." Ám vệ vội vàng đỡ lấy hắn, "Không sao chứ?"



"Không sao." Vương Đại Quý lắc đầu, buông bát nói, "Không sai biệt lắm đã ăn xong."



"Không muốn ăn thêm một chén nữa sao?" Ám vệ nhiệt tình đề cử, "Triệu công tử ăn cũng nói ngon !"



"Không cần." Vương Đại Quý nói, "Trong nhà còn có việc, ta cần phải trở về."



"Đi thong thả a." Ám vệ cũng là không giữ lâu, còn vô cùng thân thiết vẫy vẫy tay.



Ôn Liễu Niên đứng ở phía trên, tất nhiên đem chuyện này thu toàn bộ vào trong mắt. Bình thường, dân chúng nếu là làm chuyện đuối lý, lại bị một đám ám vệ vây quanh, ít nhiều gì cuối cùng sẽ có chút bối rối, Vương Đại Quý này một tia khác thường cũng nhìn không ra, hoặc là trong lòng thật sự không có quỷ, hoặc chính là thật sự có chút tài năng, ít nhất cũng biết, phải làm sao mới có thể che giấu cảm xúc của bản thân.



Sau khi nồi bún chua cay cuối cùng phân phát hết, dân chúng một bên nấc cục, một bên cảm thấy hơi thất vọng.



Triệu công tử còn chưa có tới a.



Lục Truy ở phía sau viện nói, "Đại đương gia nếu là không hiện ra, đại nhân hẳn là sẽ sốt ruột."



Triệu Việt: ...



Vì sao những lời này nghe qua lại cự nự như thế?



Lục Truy thúc giục, "Mau lên đi."



Triệu Việt cảm thấy chính mình rất muốn đánh hắn.



Ám vệ cũng nhảy vào trong viện, "Đại đương gia vì sao còn ở đây?" Dân chúng đều đang đợi, sốt ruột lắm rồi.



Triệu Việt hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài viện.



Ám vệ đi theo phía sau nói, "Quả thật không suy xét đề nghị lúc trước một chút nào sao?" Trên người mặc giáp vàng từ trên trời giáng xuống, cánh hoa nhẹ nhàng lượn lờ bay đầy trời, quả thực suy nghĩ một chút cũng phải khiến người ta mù mắt.



Triệu Việt thả người nhảy lên đầu tường.



Ám vệ trong lòng vô cùng thất vọng.



"Triệu công tử a !" Dân chúng bộc phát ra tiếng thét chói tai.



Triệu Việt phóng người từ trên xà nhà bước qua, chỉ là trong thời gian nháy mắt, liền biến mất ở trong tầm mắt mọi người.



Nhưng dù cho chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, cũng đủ để cho dân chúng tại hiện trường thấy rõ, quả nhiên là người trên bức họa !



Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, đối với hiệu quả này rất hài lòng.



Thấy hắn nháy mắt liền đi vòng trở về, Lục Truy kinh ngạc nói, "Vì sao đại đương gia nhanh như vậy?" Một chén trà còn chưa uống xong.



Triệu Việt nói, "Chẳng lẽ còn muốn ta diễn xuất trước mặt mọi người?"



Lục Truy nói, "Cũng không phải là không thể."



Triệu Việt giúp chính mình rót một chén trà lớn.



Lục Truy ở trong lòng lắc đầu.



Rõ ràng cũng rất không muốn lộ mặt, nhưng lại không thể cự tuyệt, quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a...



***