Thổ Phỉ Công Lược
Chương 71 : Có chút nói không nên lời!!!
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Được tận mắt nhìn thấy Triệu công tử, chuyện này tất nhiên phải hảo hảo khoe một phen, cho nên thẳng đến giờ cơm chiều, dân chúng bên trong thành còn đang tụ tập ở dưới tàng cây hòe thảo luận, ai cũng tiếc nuối vì bỏ về trước.
"Triệu công tử thật sự gọi là Triệu Việt?" Có dân chúng bưng bát cơm hỏi.
"Tất nhiên, lão Trương bán hoành thánh nói, là Triệu công tử chính miệng nói." Người khác nói, "Sau khi đại nhân nghe được cũng không phản bác, có thể thấy đây là sự thật."
"Ta đã nói, người được vẽ trên quyển sách kia không phải là Triệu Việt đâu." Lại có người nói, "Vương Thiên Hổ thật sự là lớn mật, cư nhiên dám giả mạo Triệu công tử." Cũng khó trách bị quan phủ bao vây diệt trừ đầu tiên, đánh thành đầu heo ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết.
"Cũng không biết khi nào Triệu công tử mới lộ diện lần nữa." Mọi người đều cảm thấy rất là chờ mong, đương nhiên, nếu thời gian xuất hiện dài hơn một chút, vậy thì càng tốt, chúng ta đều thập phần muốn nhìn.
Mà giờ này khắc này ở trong tiểu viện Thượng phủ, Triệu Việt đang ngồi bên cạnh bàn đá, tinh tế chà lau Tế Nguyệt đao.
Ôn Liễu Niên bưng một cái khay bước vào.
"Còn chưa nghỉ ngơi sao?" Triệu Việt đứng lên.
"Vừa xử lý xong công sự." Ôn Liễu Niên đặt khay lên bàn, "Đây là rượu Thượng bảo chủ mua, nghe nói không tệ."
Triệu Việt nói, "Vào phòng đi, trong viện hơi lạnh."
Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng hắn một đường vào phòng ngủ.
Lục Truy đang uống rượu với một đám ám vệ, xa xa ở trên nóc nhà nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi cũng cảm khái một phen.
Đêm khuya thanh vắng, ở trong phòng ngủ mặt đối mặt nhấm nháp rượu, thiên thời địa lợi nhân hoà, không loạn tính cũng quá uổng phí.
"Là rượu gì vậy?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, "Thất Nguyệt Hà."
Triệu Việt thắp sáng đèn một chút.
"Ta không hiểu rượu, bất quá hình như vò rượu này rất khó tìm." Ôn Liễu Niên mở nắp ra.
"Thất Nguyệt Hà là được xuất từ hải đảo, rất hiếm thấy ở đất liền." Triệu Việt đem chén rượu đặt song song lên bàn, "Nguyên liệu ủ rượu không cay, mùi vị cũng không nồng, ngươi uống thử xem."
"Đại đương gia uống qua rồi?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Triệu Việt gật đầu, "Lúc trước, khi hành tẩu giang hồ, uống qua không ít rượu."
Ôn Liễu Niên nói, "Có say không?"
"Ngươi đại khái có." Triệu Việt cười cười, "Ta thì không."
Ôn Liễu Niên uống thử một ngụm, sau đó chẹp miệng nói, "Rất ngọt."
"Lúc say, sẽ cảm thấy cả khoang miệng mình đều là mùi hoa." Triệu Việt nói, "Đây là chỗ kì diệu của Thất Nguyệt Hà."Ôn Liễu Niên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên buông chén rượu nói, "Có thể ngửi được mùi hoa cũng không tệ."
Triệu Việt cười lắc đầu, lại giúp hắn rót một ly.
Vò rượu không tính lớn, không lâu sau đã vơi hơn một nửa, Ôn Liễu Niên nằm gục người trên bàn, rõ ràng có chút men say.
Triệu Việt ôm hắn lên, vốn dĩ muốn đưa hắn về phòng, đi tới cửa lại dừng bước.
Giống như lời Lục Truy nói, có một số việc nếu bản thân không chủ động, chỉ sợ sẽ chờ cả một đời.
Chần chừ cúi đầu liếc nhìn người trong ngực, chỉ thấy hai gò má hắn phiếm hồng, mày nhợt nhạt nhíu cùng một chỗ, hẳn là ngày thường chưa bao giờ có qua bộ dáng này.
Uống say... Hẳn là rất khó chịu đi, để hắn một mình như vậy, tựa hồ cũng không tốt.
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Triệu Việt ôm người xoay người, đặt hắn ở trên giường mình, lại gọi nước ấm đến.
Ôn Liễu Niên tuy nói không hiểu rượu, bất quá phẩm rượu ngược lại là rất tốt, uống say cũng không nháo, ngày thường trên mặt trắng trắng mềm mềm nay lại có chút ửng đỏ, miệng thường thường sẽ than thở một hai câu, nhưng cũng nghe không rõ rốt cục là đang nói cái gì.
Triệu Việt đầu tiên là dỗ hắn uống trà nóng súc miệng, sau đó tay chân lại rón rén cởi giày cùng ngoại bào, dùng khăn ấm lau mặt cho hắn, rồi mới kéo chăn qua đắp cho hắn, còn mình thì sau khi dùng nước ấm rửa mặt xong, liền dựa vào ở bên giường giúp hắn xoa ấn huyệt thái dương, nghĩ sáng mai có thể thoải mái hơn một chút.
Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt.
"Ngủ đi." Triệu Việt nhẹ giọng nói, "Ngày mai sẽ không đau đầu nữa."
Triệu Ngũ nói, "Tóm lại là không cho phép đi, vạn nhất trong bụng thật sự là con gái thì sao, còn chưa ra đời thì mỗi ngày cùng ngươi ngắm thi thể, tương lai lớn lên sao có thể gả cho người khác."
Hoa Đường: ...
Ngươi suy nghĩ thật là sâu xa.
"Nếu có chỗ gì đó cần ngươi giúp đỡ, tất nhiên sẽ tìm ngươi." Triệu Ngũ nói, "Hiện tại không ai tìm ngươi, nói rõ là người còn lại có thể xử lý, cũng không cần bận tâm."
Hoa Đường chống quai hàm thở dài, tiếp tục một thân một mình ăn sơn trà.
Trong lòng biết nàng sợ nhàm chán, Triệu Ngũ tất nhiên cũng sốt ruột, thầm nghĩ mau chóng xử lý cho xong chuyện này, cũng có thể mang nàng trở về Truy Ảnh cung sớm một chút để dưỡng thai. Chỉ là Hổ Đầu bang vẫn còn chui đầu rút cổ không chịu ra, cường công lại công không vào, nghĩ đến khó tránh khỏi nén giận vạn phần.
"Triệu thiếu hiệp." Ôn Liễu Niên đang ở trong thư phòng sửa sang lại hồ sơ, sau khi thấy hắn tiến vào nói, "Tìm ta có việc?"
Triệu Ngũ nói, "Đại đương gia đâu?"
Ôn Liễu Niên nói, "Còn đang khám nghiệm tử thi."
Triệu Ngũ nói, "Đêm nay ta muốn đến Hổ Đầu bang một chuyến."
"Lại đi?" Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng Triệu thiếu hiệp có kế hoạch gì không?"
Triệu Ngũ nói, "Nhìn trạng huống, có lẽ sẽ có phát hiện mới."
"Đó chính là còn chưa có kế hoạch." Ôn Liễu Niên nói, "Lần lượt đi thử vận may cũng không phải biện pháp, không bằng đêm nay họp lại cùng một chỗ, mọi người cùng nhau thương nghị đối sách."
"Cũng được." Triệu Ngũ gật đầu, "Đại nhân có ý tưởng gì không?"
"Có, xem như là đại đương gia đề suất." Ôn Liễu Niên nói, "Buổi tối chờ sau khi mọi người tụ tập đủ, lại thương nghị xem có thử được hay không."
Trong thành có người chết bất đắc kỳ tử, tuy nói không có liên quan đến nhà mình, nhưng tóm lại cũng không phải chuyện tốt. Lúc hoàng hôn, trước tòa nhà Vương Đại Quý treo màn cùng hoa trắng, nhìn qua càng khiến cảm xúc người ta âm trầm.
Lục Truy thở dài, "Nếu dân chúng biết nguyên nhân cái chết của Vương Đại Quý, chỉ sợ không khí sẽ càng âm trầm hơn."
Thượng Vân Trạch nói, "Cho nên đại nhân mới sốt ruột tìm mọi người thương nghị đối sách."
"Đi thôi, trở về." Lục Truy gấp quạt giấy lại, "Hi vọng lần này có thể tìm được biện pháp, một lưới bắt hết đám yêu nhân kia, cũng hảo để núi Thương Mang được an bình."
Trong thư phòng, Ôn Liễu Niên đang ngồi cạnh bàn xem hồ sơ, vẻ mặt như là có suy nghĩ.
Triệu Việt tựa vào bên cạnh hắn, hơi nhíu mày. Bận rộn cả ngày cũng không thấy hắn ăn gì, cơm chiều chỉ là uống hai muỗng canh liền đến thư phòng, tuy nói trong lòng có chuyện đè nén, nhưng không ăn cơm cũng không phải biện pháp.
Ôn Liễu Niên thở dài nói, "Suy nghĩ cả một ngày, rốt cục vì sao phải cấu kết với Hổ Đầu bang."
"Trên đời này suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau." Triệu Việt nói, "Mà một khi đã lựa chọn, thì phải trả giá tương ứng với nó, cũng không xem là ngạc nhiên."
Ôn Liễu Niên khép hồ sơ lại, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Có muốn ăn chút gì không?" Triệu Việt hỏi, "Không thì nửa đêm sẽ đói."
Ôn Liễu Niên nói, "Không có khẩu vị."
Triệu Việt từ trong ngực lấy ra một bao kẹo đậu phộng, mở ra đút cho hắn một viên.
Ôn Liễu Niên ăn vài viên, phồng miệng hỏi, "Lại là cho Hắc Phong sao?"
Triệu Việt cười cười, "Cho ngươi."
Ôn Liễu Niên nói, "Lần sau phải mua thêm kẹo mè."
Triệu Việt đưa tay phủi chút vụn đường trên mặt hắn xuống, "Được."
"Đại nhân... Khụ !" Lục Truy vừa mới đẩy cửa tiến vào, liền thấy hai người đang ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn liếc mắt đưa tình, vì thế chủ động dừng bước.
Người phía sau dừng không kịp, lập tức đụng vào người hắn, che mũi kêu ngao ngao.
Lục Truy vô cùng bình tĩnh, "Chúng ta tới nghị sự."
Triệu đại đương gia hiển nhiên tâm tình rất không tốt.
Lục nhị đương gia trong lòng rất là bi thương.
Lần sau lại có loại sự tình này, chính mình nhất định phải đi phía sau mọi người.