Thổ Phỉ Công Lược

Chương 73 : Cùng lắm thì bỏ trốn!!!

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên liền bị chim chóc trong viện đánh thức, sau khi mở to mắt liền lười biếng duỗi thắt lưng, lại ôm lấy người bên cạnh dụi dụi.



Rất ấm.



Triệu Việt lại có chút xấu hổ.



Đã là nam tử, thì buổi sáng sẽ khó tránh khỏi có chút không khống chế được, huống chi tối qua khi ngủ, cũng không có mặc y phục -- Về phần cái khăn quấn ở bên hông, từ lâu đã không thấy tung tích.



Ôn Liễu Niên lười biếng ngáp một cái, "Sớm a~."



Triệu Việt nói, "Sớm."



Ôn Liễu Niên chôn mặt ở trước ngực hắn, "Không muốn dậy."



Triệu Việt nói, "Vậy thì ngủ thêm chút nữa đi."



Ôn Liễu Niên nhích lại gần hắn một chút.



Triệu Việt: ...



Ôn Liễu Niên thân thể cứng đờ, sau đó lại chầm chậm nhích về phía sau.



Triệu Việt có chút xấu hổ, "Ta đi rửa mặt trước."



Ôn Liễu Niên xoay người đưa lưng về hắn, "Nga."



Triệu Việt lại không muốn xuống giường như vậy.



Ôn Liễu Niên lại lui đến góc tường cọ cọ.



Triệu Việt đơn giản kéo hắn qua một phen, ôm vào trong lòng mình.



Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.



Triệu Việt một tay che mắt hắn, một tay còn lại nắm cổ tay hắn dời xuống.



Ôn Liễu Niên: ...



Trước mắt một mảnh tối sầm, tiếng người hô hấp dồn dập ở bên tai càng rõ ràng hơn, Ôn Liễu Niên cảm thấy, đây có lẽ là một buổi sáng dài nhất đời mình.



Một lúc lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh lại, Triệu Việt giúp hắn lau tay sạch sẽ, rồi sau đó ôm người chặt hơn.



Ôn Liễu Niên cả người căng cứng, muốn bao nhiêu cứng ngắc thì có bấy nhiêu cứng ngắc.



"Tức giận sao?" Triệu Việt cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn hỏi.



Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên mới từ trong mũi nặn ra một chữ "Ừm".



Triệu Việt lại hôn lên cổ hắn.



Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn đến thư phòng, sáng nay còn hẹn người."



Triệu Việt lưu luyến không rời buông hắn ra.



Ôn Liễu Niên ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường.



Triệu Việt nói, "Ta chuyển đến đây ở được không?"



Ôn Liễu Niên thân thể dừng một chút, "Ừm."



Triệu Việt đáy mắt có chút ý cười, còn có thể đáp ứng, đã nói lên kỳ thật cũng không phải rất tức giận?



Ôn Liễu Niên nhanh chóng đánh răng xong, chạy ra khỏi phòng ngủ.




"Người còn lại tất nhiên không thể, thế nhưng ta có thể." Ôn Liễu Niên cởi giày trèo lên giường, "Ta có thể, ngươi tất nhiên cũng có thể."



Triệu Việt khóe miệng có chút ý cười.



Ôn Liễu Niên ôm chăn, rất nhanh liền hô hô ngủ, nhìn qua đích xác là mệt muốn chết.



Triệu Việt ngồi ở ven bàn, tùy tay lật trang đầu tiên, tinh tế một đường nhìn xuống, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì công phu Khổng Tước môn, tựa hồ có chút tương tự võ công mình học một chút.



Nhưng sư phụ rõ ràng là không môn không phái nhàn vân dã hạc, cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắc qua từng đến Giang Nam, vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?



Triệu Việt khẽ nhíu mày, nhắm mắt lẩm bẩm nội công tâm pháp Khổng Tước môn một lần, càng xác định công phu hai phái tựa hồ xuất từ cùng một người.



Bí tịch võ công rất dầy, không để ý bởi vì phần lớn đều rất quen thuộc, bởi vậy Triệu Việt nhìn xem rất nhanh, đợi đến khi Ôn Liễu Niên rời giường, không sai biệt lắm đã lật đến trang cuối cùng.



"Tỉnh rồi à?" Triệu Việt ngồi ở bên giường nhìn hắn.



"Ừm." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, tóc lộn xộn nhìn hắn.



Triệu Việt giúp hắn sửa lại cổ áo, "Không sai biệt lắm hẳn là tới giờ dùng cơm chiều rồi, đợi lát nữa rồi hãy ngủ tiếp."



"Nằm mơ." Ôn Liễu Niên trán dán tại đầu vai hắn.



"Mơ thấy cái gì?" Triệu Việt vỗ vỗ má hắn.



"Nghĩa phụ đến thành Thương Mang, cứng rắn muốn mang ta trở về Giang Nam." Ôn Liễu Niên nói.



"Chỉ là giấc mơ mà thôi, cũng không phải là thật." Triệu Việt an ủi.



"Ta nằm mơ vẫn luôn rất chuẩn." Ôn Liễu Niên nhìn hắn, "Huống hồ lần này ta đến thành Thương Mang, trong nhà cũng không biết."



Triệu Việt nói, "Chu lão tiền bối hẳn là không phải người không nói đạo lý."



Ôn Liễu Niên gãi cằm, "Mặc kệ hắn, nếu thật sự không được, chúng ta liền một đường đến Tây Nam."



Nháy mắt trong đầu Triệu Việt lướt qua hai chữ Bỏ trốn, trong lòng không biết vì sao lại mềm nhũn, cũng cảm thấy có chút cảm giác bị phó thác chung thân.



Ôn Liễu Niên đạp lên giày mềm đi rửa mặt.



Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



"Sao vậy?" Ôn Liễu Niên quay đầu.



Triệu Việt nói, "Tương lai ta nhất định sẽ để cho ngươi trải qua cuộc sống an lành."



Ôn Liễu Niên nói, "Như bây giờ là đã rất tốt."



Triệu Việt nói, "Không đủ."



Ôn Liễu Niên dừng một chút, sau đó cười tủm tỉm nói, "Vậy ngày nào ta cũng muốn ăn thịt bò ngon nhất."



Triệu Việt siết chặt hai tay, "Ừm."



Ôn Liễu Niên tiếp tục khom lưng rửa mặt.



"Chỉ có một thứ này thôi sao?" Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hỏi.



"Còn có rất nhiều, bất quá có thể đợi đến tương lai từ từ nói." Ôn Liễu Niên xoay người vỗ vai hắn, "Ngươi phải hảo hảo kiếm tiền." Bởi vì ta ăn rất nhiều.



Triệu Việt cúi đầu, hạ một nụ hôn lên khóe môi hắn.



Quả thực giống như lời ám vệ nói, rất dễ nuôi a...